Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 760 - Chương 760: Ân Tình Qua Lại.

Chương 760: Ân Tình Qua Lại. Chương 760: Ân Tình Qua Lại.

Chú Hai nghe vậy lập tức nở nụ cười, sau đó đưa tay làm bộ muốn đánh.

"Thằng nhóc thối này, hài lòng rồi đúng không?"

Hà Tứ Hải vội vàng né tránh.

"Không quấy rầy chú hai nữa, chúng cháu quay về trước đây."

Sau đó đi về phía Lưu Vãn Chiếu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Nhìn hai người Hà Tứ Hải rời đi, Hà Thuyền liếc mắt nhìn đống quà trên đất một chút, lại thở dài một hơi thật sâu.

Nhìn Hà Tứ Hải và chú Hà chuyện trò vui vẻ, dáng vẻ hòa thuận thân thiết.

Chờ sau khi ra cửa, Lưu Vãn Chiếu mở miệng hỏi: "Quan hệ giữa anh và chú hai không phải rất tốt sao?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc mà nhìn nàng một cái.

"Em nhìn ra rồi?"

Lưu Vãn Chiếu nhếch miệng cười nói: "Đi theo anh đến mấy nhà, cách nói chuyện của anh lúc tặng lễ không giống nhau. Em sao có thể không nhận ra được chứ?"

Lưu Vãn Chiếu lộ ra vẻ đắc ý, nói: "Lúc tặng lễ, nếu như anh nói là Đào Tử mua, hiếu tặng bọn họ, đây là quan hệ tốt. Nếu như không nói Đào Tử thì quan hệ trên căn bản đều là bình thường."

"Hơn nữa lúc anh nói Đào Tử mua, bình thường đều sẽ ngồi nói chuyện thêm một hồi, không nói đến Đào Tử thì trên căn bản đều là thả đồ xuống liền đi."

Hà Tứ Hải nhíu nhíu mày, thở dài nói: "Em đúng là thật tinh tế."

"Ba mẹ trước đây của anh cũng chính là ba mẹ đã qua đời của Đào Tử, lúc đó anh còn là một học sinh, cái gì cũng không hiểu, nhờ có không ít người trong thôn giúp đỡ, cũng cho anh mượn không ít tiền, nhưng mà khi đó bà nội vẫn còn, phần lớn đều là nhìn mặt bà nội."

"Thế nhưng cho dù như thế nào, bọn họ ngay lúc đó quả thực đã từng giúp đỡ nhà bọn anh. Ví dụ như chú Hà, lúc trước nhà bọn anh mượn ba ngàn tệ, con người chú Hà tương đối keo kiệt, cũng tương đối bợ đỡ, cho nên không thể mượn quá lâu. Nếu không phải vậy thì cuối cùng khẳng định sẽ huyên náo đến mức không thể nhìn nhau."

"Nhưng mà hắn có thể lấy ra ba ngàn tệ đã rất không dễ dàng rồi, sau đó anh làm công ở bên ngoài kiếm tiền trả lại cho hắn đầu tiên. Nhưng không quản có thật lòng hay không thì anh đều rất cảm kích hắn."

"Thế nhưng cũng chỉ dừng ở đây, mà một ít người khác là thành tâm thực lòng trợ giúp bà nội và Đào Tử. Ví dụ như nhà ông Tứ, lúc anh đi làm công ở bên ngoài, có nhờ bọn họ giúp đỡ chăm sóc bà nội và Đào Tử."

Lúc trước nói nhà Hà Tứ Hải nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường cũng không khoa trương chút nào, trên có già dưới có trẻ, hơn nữa bà cụ còn có bệnh ở trên người.

Người có thể duỗi tay ra giúp đỡ vào lúc này mới thật sự là người trợ giúp Hà Tứ Hải mà không cầu báo lại.

Đối với những người này, Hà Tứ Hải đương nhiên sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Mười ngón tay Lưu Vãn Chiếu nắm chặt lấy bàn tay của Hà Tứ Hải, dán ở trên người hắn yên tĩnh không nói gì.

"Anh không có chuyện gì, hiện tại tất cả không phải đều tốt rồi sao? Trên thế giới này không có khó khăn gì mà không qua được."

"Hiện tại anh có em." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Đúng, hiện tại anh có em."

Hà Tứ Hải rút bàn tay ra, sờ lên gò má của Lưu Vãn Chiếu.

Trên thực tế, lúc trước Lưu Vãn Chiếu hơi biểu đạt ra một chút ý tứ, Hà Tứ Hải đã trực tiếp đồng ý, thực ra là có tư tâm, không phải là bởi vì nàng xinh đẹp, cũng không phải là bởi vì yêu thích nàng...

Mà là Đào Tử cần một người chăm sóc, Lưu Vãn Chiếu chính là sự lựa chọn hoàn mỹ.

Bản thân Hà Tứ Hải cũng cảm thấy cách làm như thế có chút xấu, cho nên lần thứ hai đến nhà của Lưu Vãn Chiếu.

Hà Tứ Hải đã nói lời xin lỗi với nàng (Chương 52), chỉ có điều Lưu Vãn Chiếu không rõ ràng ý của hắn mà thôi.

Sau khi ở chung với Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải mới chậm rãi thích cô gái vừa ôn nhu vừa biết săn sóc này, mà không chỉ đơn thuần là vì Đào Tử.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu trở về nhà một chuyến, đặt mấy món ăn mua về xuống.

Sau đó trực tiếp lái xe đến nhà ông Tứ, thuận tiện gọi mấy đứa nhóc về.

Bọn họ lái xe, là bởi vì đồ vật mang đến cho ông Tứ hơi nhiều, không lái xe có chút không tiện.

Trở lại nhà ông Tứ, thấy mấy người Đào Tử đang chơi trốn tìm cùng Bối Bối.

"Trốn xong chưa?" Bối Bối lớn tiếng hỏi.

"Hi hi... Trốn kỹ rồi." Giọng nói của Uyển Uyển truyền đến từ trên lầu.

Hà Tứ Hải:...

Đám người ông Tứ ở bên cạnh trực tiếp bật cười.

Trương Lộc đang ngồi ở trên ghế nhỏ, giúp bà Tứ hái rau, vừa làm vừa tùy tiện trò chuyện.

Chỉ qua một chút thời gian này, ông Tứ và bà Tư trên căn bản đều hiểu rõ một số tình huống liên quan đến cha mẹ ruột của Hà Tứ Hải. Trương Lộc chính là một người không giấu được.

"Trương Lộc, lại đây cầm đồ giúp em." Hà Tứ Hải nói với Trương Lộc.

"Chị là chị đó." Trương Lộc đứng dậy bất mãn nói.

"Đúng vậy, Tứ Hải, không thể không biết lớn nhỏ, tiểu Lộc lớn hơn cháu, lại là chị họ của cháu, không thể như vậy được." Bà Tứ trợn Hà Tứ Hải một cái, bất mãn nói.

"Bà Tứ thật tốt." Trương Lộc nhìn Hà Tứ Hải, đắc ý nhíu nhíu mày.

Hà Tứ Hải không phản ứng nàng, mở cốp sau ra.

Trương Lộc vội vàng chạy tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment