"Rượu này là cho ông Tứ."
"Hai bình sữa bột này, còn có nước hoa, đều là cho bà Tứ."
"Gói quà lớn này là tặng cho hai người dùng vào dịp tết."
"Hàng mặn này là cháu mang về từ Giang Hữu, cho các người nếm thử mùi vị một chút."
"Đây là đùi lợn rừng, đã khói hun, không cần phơi nữa, có thể ăn trực tiếp."
"Đây là nấm hương và sữa chua..."
...
Hà Tứ Hải lấy một đống đồ ra từ trong cốp xe, chất đầy trên đất.
"Tứ Hải, cháu làm nhiều như vậy làm gì? Thực sự quá lãng phí tiền." Ông Tứ có chút trố mắt ngoác mồm nói.
"Đều không phải thứ gì đáng tiền." Hà Tứ Hải không để ý lắm.
"Không đáng tiền? Mấy đống thịt chắc là tốn không ít tiền đúng chứ? Người khác còn có thể cho cháu miễn phí sao?" Ông Tứ bất mãn nói.
"Thực sự là không biết tiết kiệm một chút nào, cháu hiện tại đang sống cùng Đào Tử. Hơn nữa, cháu không tích góp tiền thì lấy cái gì để cưới Lưu tiểu thư nhà người ta..." Ông Tứ đè thấp giọng nói.
"Thật sự không tốn tiền, đùi lợn rừng này là bạn đưa, hàng mặn thì mang về từ Giang Hữu, không tốn một phân tiền."
"Vậy rượu này thì sao? Sữa bột nữa? Còn có những đồ bổ này? Đặc biệt là rượu này, ông còn chưa già đến lẩm cẩm, rượu giống như vàng, còn đưa một lần bốn bình..." Ông Tứ lớn tiếng trách cứ.
Xem ra là thật sự tức giận rồi.
"Không có, rượu này cũng là người khác đưa." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
Hà Tứ Hải không có nói dối, đúng thật là người khác đưa, là ba của Uyển Uyển - Lâm Kiến Xuân đưa.
Nhưng mà khi đó Hà Tứ Hải đều đưa cho Lưu Trung Mưu.
Lưu Vãn Chiếu nghe Hà Tứ Hải nói phải mua rượu cho ông Tứ, thế là lại ôm một hộp mà ba nàng cất giấu ra.
"Được rồi, ông nó, Tứ Hải đã mua rồi, ông hiện tại oán giận nhiều như vậy, có tác dụng gì?"
Bà Tứ thấy Hà Tứ Hải ở bên cạnh bị trách cứ đến không nói được lời nào, thế là lên tiếng nói giúp.
"Ai." Ông Tứ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Sau đó hỏi: "Có thể trả lại không?"
Hà Tứ Hải trực tiếp lắc lắc đầu.
"Lần sau không được bày vẽ như này nữa, nếu như còn như vậy thì cháu không nên tới thì hơn, thực sự quá lãng phí rồi." Ông Tứ nói.
"Biết rồi." Hà Tứ Hải thuận miệng ứng phó.
"Ông nó, mua cũng đã mua rồi, ông cầm đồ vào nhà đi." Bà Tứ nói.
Sau đó kéo Hà Tứ Hải sang bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm: "Tứ Hải, bà biết bảo cháu lần sau trở về không cần mua đồ, cháu chắc chắn sẽ không nghe, cho nên bà không nói mấy lời này nữa. Nhưng mà cháu không nên mua thấy thứ quý giá như thế, cứ như bình thường là được."
"Cháu biết rồi." Hà Tứ Hải trả lời hệt như trả lời với ông Tứ.
"Tiểu tử ngốc này, cháu mua đồ đắt như vậy, cháu cho rằng ông Tứ của cháu và bà sẽ cam lòng ăn, cam lòng uống sao? Cuối cùng không phải là tặng người thì chính là tiện nghi cho bác cả và chú hai của cháu." Bà Tứ vừa cười vừa vỗ nhẹ mấy cái ở trên cánh tay của Hà Tứ Hải.
" y..." Nghe nói như vậy, Hà Tứ Hải mới phản ứng lại.
Hình như đúng là như vậy, trước đây vợ chồng Hà Đào chính là như vậy. Người khác đưa thứ tốt, xưa nay bản thân đều không nỡ ăn uống, mà đều là giữ lại, lúc cần sẽ đi ân tình, cảm thấy bị mình ăn uống mới là lãng phí.
"Cháu biết rồi."
Lần này Hà Tứ Hải là thành tâm thực lòng, lần sau mua đồ chỉ cần tốt một chút là được, nhưng không thể quá tốt, đặc biệt là mấy món đồ ăn uống, quá tốt kết quả chính là không nỡ ăn, còn không bằng không mua.
"Tứ Hải đúng là đứa trẻ to xác." Bà Tứ nghe vậy thì vui vẻ sờ sờ đầu của Hà Tứ Hải.
"Sớm đã vậy rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy lúc nào chuẩn bị kết hôn với Lưu tiểu thư?" Bà Tứ đột nhiên hỏi.
"Lần trước trở về không phải đã nói với bà rồi sao? Khoảng hai năm nữa, không vội." Hà Tứ Hải nói.
"Cháu không vội, Lưu tiểu thư người ta không vội sao? Người nhà nàng không vội à?"
"Trong lòng cháu nắm chắc."
"Nắm chắc là tốt, thân thể của bà và ông Tứ của cháu hiện tại đang còn tốt, cháu kết hôn chúng ta còn có thể đi tham gia, chờ đến lúc ông bà không động được thì muốn tham gia cũng không thể được nữa rồi."
"Yên tâm đi, sẽ không để bà chờ đến ngày đó."
...
Bên này đang nói chuyện, trên lầu truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ.
"Cẩn thận một chút." Hà Tứ Hải lên tiếng.
Nhà của ông Tứ là loại nhà nhỏ ba tầng.
Tầng dưới cùng là ông bà ở, tầng thứ hai là nhà của con thứ hai, tầng cao nhất đương nhiên là con cả rồi.
Lúc này mấy đứa nhóc Uyển Uyển đang trốn ở tầng thứ hai.
Phía trên tầng hai còn có một cái ban công rất rộng, tuy rằng có lan can thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn không quá yên tâm.
Rất nhanh Đào Tử và Huyên Huyên liền chạy rầm rầm rầm xuống từ trên thang lầu, Bối Bối cũng theo ở phía sau.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Bối Bối liền chạy tới.
"Anh Tứ Hải, anh có nhìn thấy em Uyển Uyển không?" Bối Bối hỏi.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu.
------
Dịch: MBMH Translate