Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 762 - Chương 762: Hồng Bao.(2)

Chương 762: Hồng Bao.(2) Chương 762: Hồng Bao.(2)

"Thực sự là kỳ quái, rõ ràng nghe thấy nàng ở tầng hai mà, tại sao lại không có chứ." Bối Bối cau mày, mặt đầy nghi hoặc.

Hà Tứ Hải nghe vậy, trong lòng hơi động, lập tức cảm ứng được vị trí của Uyển Uyển.

Khá lắm...

Nàng lúc thì ở lầu hai, lúc thì lại ở lầu ba, một lúc thì lại trở về dưới cây liễu trên sườn núi...

Lơ lửng không cố định, có thể tìm được mới là lạ, đây mới thực sự là cao thủ chơi trốn tìm.

Khó trách nàng mỗi lần đều là người thứ nhất chạy trốn, muốn bắt nàng cơ bản là chuyện không thể.

Không khoác lác một chút nào, thực sự là một đứa trẻ trung thực.

Nhưng mà rất nhanh Uyển Uyển đã tự mình chạy về, bởi vì nếu như không tìm được nàng thì một người ẩn núp cũng không có gì vui cả.

Hà Tứ Hải ngồi ở cửa trò chuyện cùng bà Tứ một hồi, mắt nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa thế là bắt chuyện với ba đứa nhỏ: "Chúng ta về nhà thôi."

"Ồ, buổi tối không ăn đây sao?" Bà Tứ nghe vậy kinh ngạc nói.

"Không được, buổi tối không quấy rầy hai người nữa."

"Quấy rầy cái gì chứ, ở lại đi, trở về nấu không phải sẽ phiền phức hơn sao?" Bà Tứ bất mãn hỏi.

"Không phiền phức, cháu mang chút đồ về từ Hợp Châu, hơn nữa vừa nãy cháu có đến nhà chú Hai một chuyến, còn mua không ít món kho."

"Có đủ ăn không?" Bà Tứ lo lắng hỏi.

"Đương nhiên là đủ rồi."

"Nếu không cháu mang chút món ăn từ chỗ bà về."

"Không cần, Đào Tử, Huyên Huyên, Uyển Uyển các em lại chạy đi đâu rồi?" Hà Tứ Hải vội vàng bắt chuyện lần nữa.

Nếu như không đi, đợi lát nữa phỏng chừng sẽ càng không đi được.

"Ở đây." Giọng nói của Đào Tử truyền đến từ trên lầu.

"Hi hi... Chúng cháu tới rồi."

Ba đứa nhóc chạy xuống từ trên lầu, phía sau còn có Bối Bối và ông Tứ.

"Đi thôi, về nhà." Hà Tứ Hải đứng lên nói.

Ông Tứ cũng không nói lời khách sáo, đưa bọn họ đến giao lộ mới trở lại.

"Ba đứa nhóc này sao có thể dồi dào tinh lực từ sáng đến tối thế nhỉ." Nhìn ba đứa nhỏ chạy băng băng phía trước, Hà Tứ Hải không khỏi cảm khái.

"Không nói đến ba đứa nhóc, tinh thần của tiểu Lộc cũng rất dồi dào nha." Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười nói.

Bởi vì ba đứa nhóc đều đang đuổi theo Trương Lộc ở phía trước.

Trương Lộc cố ý dẫn các nàng đuổi theo mình.

Hà Tứ Hải lắc đầu bất đắc dĩ.

Không bao lâu sau, bọn họ đã trở về nhà, đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên chạy trở về, móc ra một cái hồng bao lớn rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"A ~ "

"Từ đâu thế?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Em cũng có."

Huyên Huyên cũng chạy tới, cũng cầm một cái hồng bao, sau đó là Đào Tử.

Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh, chắc chắn là ông Tứ đưa rồi.

"Ông Tứ nói đây là tiền mừng tuổi sớm cho chúng em, bảo chúng em về đến nhà rồi nói cho ba biết." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải mở ra nhìn một chút, mỗi một hồng bao có tới tám trăm tệ.

"Chúng ta còn chưa đưa hồng bao cho Bối Bối đây." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

"Nào ai nhớ được chuyện này chứ." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Đúng là hắn cân nhắc không chu đáo rồi.

"Các em chơi ở đây, anh đi nấu cơm tối." Hà Tứ Hải mở cửa nhà, vừa đi vào vừa nói.

"Để em đến giúp anh." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Hay là thôi đi. →_→ "

"Ánh mắt này của anh có ý gì?" Lưu Vãn Chiếu bất mãn mà đánh nhẹ một cái ở trên vai Hà Tứ Hải.

"Ở Hợp Châu, người ta thường dùng bếp gas, nếu như làm không cẩn thận, có thể nấu cháo cả một nồi lớn ở nông thôn đó?"

"Không thử thì làm sao biết." Lưu Vãn Chiếu nói với dáng vẻ hiên ngang.

"Đừng thử, coi chừng buổi tối không được ăn cơm, hơn nữa bếp rất bẩn, vẫn là thôi đi."

Lưu Vãn Chiếu còn muốn nói thêm, Đào Tử ở bên cạnh đột nhiên nói: "Con đến, con đến, con biết nấu nồi lớn..."

Đào Tử giơ cánh tay nhỏ lên, ở bên cạnh nhún nhảy một cái, tràn đầy hưng phấn.

Trước đây nàng thực ra không quá yêu thích nấu cơm, đương nhiên cũng không thể nói là chán ghét, chỉ là một chuyện cần làm hàng ngày.

Hiện tại đã lâu rồi không nấu, nàng còn có chút hoài niệm đây.

"Được." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Hai chúng ta cùng làm cho mọi người một bữa cơm ngon."

"Được." Đào Tử có vẻ càng thêm hài lòng.

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh âm thầm xẹp xẹp miệng.

"Chúng em cũng phải giúp ông chủ."

Huyên Huyên và Uyển Uyển thấy vậy, cũng ở bên cạnh ồn ào muốn giúp đỡ nấu cơm.

"Tỉnh lại đi, Đào Tử giúp đỡ là bởi vì trước đây Đào Tử từng làm, hai người các em không nên gây thêm phiền phức cho anh."

"Hừ, xem thường người." Huyên Huyên trở tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ bà tám, cũng không biết là học được từ nơi nào.

"Hi hi... Hừ, xem thường người... Hi hi..." Uyển Uyển cố gắng học theo dáng vẻ của Huyên Huyên.

Hà Tứ Hải không để ý đến các nàng.

Thế nhưng các nàng vẫn đi theo sau Hà Tứ Hải vào nhà bếp.

Chỉ còn dư lại Lưu Vãn Chiếu và Trương Lộc, hai người hai mặt nhìn nhau.

Hà Tứ Hải cho gạo vào trong nồi trước, mùa đông rất lạnh, Hà Tứ Hải không định để Đào Tử nhúng tay.

Sau đó đặt món kho lên chưng ở trên giá.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment