Về phần Đào Tử, đã sớm hào hứng mà tiến vào phía sau bếp rồi.
Chỗ phía sau bếp khá là nhỏ, Huyên Huyên và Uyển Uyển không chen vào được, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.
"Ba ba, được rồi?" Đào Tử sớm đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
"Có thể nhóm lửa rồi." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Đào Tử nói.
Đào Tử nghe vậy, lập tức duỗi tay nhỏ ra, lấy diêm đặt ở sau bếp ra.
Sau đó...
"Ba ba, sao lại không đốt được vậy." Nàng thử nhiều lần liên tiếp nhưng đều không được.
"Để ba xem một chút."
Hà Tứ Hải nhận lấy, vừa cầm lên tay liền cảm giác được rồi.
"Đã bị ẩm rồi, đương nhiên là không đốt được, xem ra phải đi mua hộp diêm mới về mới được." Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ nói.
Mọi chuyện đã sẵn sàng, vạn lần không nghĩ tới lại bị hộp diêm nho nhỏ ngăng cản, hơn nữa Hà Tứ Hải cũng không hút thuốc lá, trên người cũng có không bật lửa.
"Lửa yếu sao? Em đến, em đến, em có hỏa." Huyên Huyên nghe vậy ở bên cạnh hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, hắn hình như cũng có thể.
Nhưng mà nếu Huyên Huyên đã nói thì cứ nhìn nàng làm sao mà châm lửa đi.
Huyên Huyên đưa tay chỉ một cái, sau đó dùng con mắt nhìn chằm chằm vào nó.
"Ừm ~ ân ~ nha ~ nha ~..."
Nhìn nàng đỏ mặt dùng sức, Hà Tứ Hải thật lo lắng nàng sẽ đánh cả rắm.
Đúng vào lúc này, "Phốc" một tiếng, trên ngón tay nhỏ của nàng có một đám lửa thoát ra, không ngừng đung đưa ở trên đầu ngón tay.
"Đặt ở đâu? Đốt ở đâu?" Nàng đè thấp tiếng, vội vàng hỏi.
Nàng sợ mình nói chuyện quá lớn tiếng, không cẩn thận sẽ làm tắt lửa nơi đầu ngón tay.
"Nơi này, đốt nơi này." Đào Tử vội vàng chỉ vào đống rơm rạ trong lòng bếp.
Uyển Uyển vội vàng duỗi tay cắm vào, sau đó nhanh chóng thu hồi.
Nhìn rơm rạ bốc cháy.
Huyên Huyên thở phào nhẹ nhõm, thật là nguy hiểm, thiếu chút đã đốt tới tay của mình rồi.
Hà Tứ Hải:...
Có lửa, Đào Tử liền như xe nhẹ đường quen, lại nhét một ít rơm rạ vào lòng bếp, để lửa lớn hơn, sau đó thả củi nhỏ vào, tiếp theo lại thả củi lớn một chút, lửa càng đốt càng mạnh.
Nhưng mà lửa càng đốt càng mạnh, soi sáng gò má đỏ rực của nhóc con.
Tro bụi trong bếp nhiễm lên gương mặt nhỏ của nàng, khiến nàng trông giống như một con mèo mướp nhỏ.
Thế nhưng gương mặt tươi cười của nàng lại khiến người cảm thấy đỏ hơn cả ngọn lửa ở trong bếp lò.
"Oa, Đào Tử, em thật giỏi, để cho chị tới, để cho chị tới một hồi..." Huyên Huyên ở bên cạnh cảm thấy rất là hâm mộ.
"Được, cho chị thả chút củi lửa." Đào Tử rất hào phóng mà đồng ý.
Huyên Huyên cầm lấy một nhánh củi, nhanh chóng nhét vào lòng bếp.
Uyển Uyển đương nhiên cũng không cam lòng lạc hậu, cũng nhét một cái.
Hai con lợn nhỏ, toàn chọn thanh lớn để nhét, có thể lớn bao nhiêu thì lớn.
"Khá lắm, nếu các em cứ làm như vậy, buổi tối chúng ta phải ăn cơm cháy khét rồi." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
Lửa thực sự là quá lớn rồi.
Đào Tử cũng phản ứng lại, vội vàng dùng thanh dập lửa vỗ vỗ vào củi, đè thế lửa xuống một chút. Động tác của nàng rất nhuần nhuyễn, nhưng mà thanh dập lửa có chút nặng, nàng phải dùng hai tay, cho dù như vậy thì cũng có chút vất vả.
"Được rồi, Đào Tử, các con đi chơi đi, để ba làm phần còn lại cho."
Nhìn thấy dang vẻ này của Đào Tử, Hà Tứ Hải nghĩ đến những gì mà nàng từng trải qua, không khỏi mà cảm thấy thương tiếc, vội vàng gọi nhóc con ra ngoài, không cho nàng nấu nữa.
Thế nhưng ba đứa nhóc lại không đồng ý, cảm thấy nhóm lửa chơi thật vui.
"Đùa lửa, cẩn thận buổi tối ngủ đái dầm." Hà Tứ Hải hù dọa các nàng.
"Hi hi... em không đái dầm." Uyển Uyển đắc ý nói, nàng đã là đứa trẻ lớn rồi.
"Đúng, em cũng không đái dầm." Huyên Huyên lại trở tay chống nạnh, dương dương tự đắc.
Về phần Đào Tử... Khụ...
Nàng không tự tin như vậy.
"Vãn Vãn..." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.
"Dạ."
Uyển Uyển lập tức đáp một tiếng, sau đó đôi mắt to màu xanh nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải với vẻ tò mò, phảng phất đang hỏi anh gọi em có chuyện gì không?
"Không phải gọi em."
Hà Tứ Hải tiếp tục nói: "Vãn Vãn, qua giúp đỡ chút, giúp Đào Tử rửa mặt một chút."
"Hi hi... Hóa ra là đang gọi dì Lưu." Nhóc con đần độn mà nói.
"Đều ra ngoài chơi đi, không cần chờ ở trong bếp làm." Hà Tứ Hải đuổi ba con lợn nhỏ ra ngoài.
Sau đó rất nhanh Trương Lộc lại chạy vào.
"Chị làm gì thế?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Lẽ nào chị cũng muốn nấu cơm giúp em?"
"Không, chị đói rồi, chị hỏi một chút xem cơm tối lúc nào mới xong?" Trương Lộc nói.
"..."
"Buổi trưa cũng không thấy chị ăn ít, hiện tại đã đói bụng rồi?"
"Đó là bởi vì chị tiêu hóa nhanh, chị sắp chết đói rồi." Trương Lộc bất mãn nói.
Hà Tứ Hải nghĩ cũng đúng, dựa theo lượng vận động của nàng thì đúng là tiêu hóa nhanh.
"Nếu như chị cứ ăn như vậy thì sớm muộn gì cũng mập chết." Hà Tứ Hải không nhịn được mà đùa nàng một câu.
"Mới sẽ không, chị trời sinh ăn không mập, điểm này chị di truyền từ bà nội." Trương Lộc đắc ý nói.
Nàng vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải liền phản ứng lại. Thân hình của Trương Lộc đúng là rất giống với bà nội, đều thuộc về loại hình thể gầy gò, loại hình thể này trời sinh không dễ mập.
Trương Lộc dương dương tự đắc, bước lớn đang muốn đi ra ngoài.
"Chị đừng chạy, chị tới giúp em trông lửa."
Hắn vừa nói như vậy, Trương Lộc lại chạy càng nhanh hơn, vèo cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc lắc đầu.
------
Dịch: MBMH Translate