"Cơm tập thể đúng là ngon." Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi. Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà tán dương.
"Đúng đấy, vẫn không hiểu nổi, đều là gạo, vì sao cơm tập thể ăn vào lại ngon hơn một chút." Trương Lộc ở bên cạnh biểu thị đồng ý.
"Bởi vì là em nhóm lửa." Đào Tử ở bên cạnh nói khoác không biết ngượng.
Thật giống như ăn ngon đều là công lao của nàng vậy.
"Còn có em, còn có em." Trong miệng Huyên Huyên đang ngậm đồ ăn, nói còn không rõ tiếng.
"Ừm ~ ừm..." Đây là Uyển Uyển, nàng cũng gấp rồi.
Khá lắm, thêm hai nhánh củi, cũng gọi là nấu cơm.
Vào buổi tối, ở nông thôn tương đối lạnh, trong nhà không có lò sưởi.
Huyên Huyên và Uyển Uyển mặc m Dương Y nên không có cảm giác gì.
Lưu Vãn Chiếu có thần lực của Hà Tứ Hải tẩm bổ, cũng không quá lạnh.
Hà Tứ Hải thì không cần phải nói rồi, Đào Tử mặc quần áo dày, hơn nữa cũng tương đối quen thuộc với mùa đông như vậy, cũng không có cảm giác gì.
Cho nên người khó chịu nhất chính là Trương Lộc, nàng sinh ở phương Nam, ở phương nam, ngay cả tuyết đều chưa từng thấy vài lần, áo lông đều chưa từng mua, cho nên có khi nào trải qua cảm giác lạnh như vậy chứ.
Nàng lạnh đến mức run lập cập, ôm chén nước nóng, rụt cổ lại, trốn ở trong xe không muốn xuống.
Nhìn nàng bị lạnh đến thảm như vậy, Hà Tứ Hải không đành lòng, lấy lệnh bài Phượng Hoàng Tập ra, đặt lối vào ở cửa phòng, bảo nàng vào Phượng Hoàng Tập.
Bên trong Phượng Hoàng Tập ấm áp như xuân, cảnh sắc hợp lòng người, sau khi Trương Lộc đi vào giống như là được phục sinh vậy.
Ba đứa nhóc vốn đang cảm thấy phát chán cũng lập tức chui vào theo.
Lưu Vãn Chiếu thấy không có chuyện gì, cũng đi vào theo.
Cuối cùng chỉ còn dư lại một mình Hà Tứ Hải thu dọn đồ đạc ở trong phòng bếp.
Nhưng mà một lát sau, Đào Tử bỗng nhiên chạy vào.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.
"Con đến giúp Ba." Đào Tử cười hì hì.
"Có đúng không? Vậy thì cảm ơn con nha, nhưng mà không cần đâu, con đi chơi cùng Huyên Huyên và Uyển Uyển đi." Trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy rất là cảm động.
"Không muốn, con phải giúp ba ba làm việc, con rất lợi hại đó nha." Đào Tử nói.
"Có đúng không? Vậy chúng ta cùng làm có được hay không?" Hà Tứ Hải không từ chối nữa.
Sau đó khóe mắt thoáng nhìn về phía cửa phòng bếp, Lưu Vãn Chiếu không biết đã đứng ở đó từ lúc nào.
Hà Tứ Hải khe khẽ lắc đầu với nàng, Lưu Vãn Chiếu khẽ cười cười, liếc mắt nhìn bộ dáng vén tay áo lên chuẩn bị làm một vố lớn của Đào Tử, xoay người lại nhẹ nhàng rời đi.
Đào Tử có cảm giác, xoay người lại, thấy không có người thế là lập tức ném nó ra sau đầu.
"Ba, con rửa chén giúp ba." Đào Tử chuyển một cái ghế nhỏ tới rồi nói.
"Không cần, con giúp ba sắp bát đũa đã rửa sạch vào trong tủ bát." Hà Tứ Hải nói.
Nước giếng mùa đông sờ vào có cảm giác ấm áp, nhưng trên thực tế chỉ là ảo giác do nhiệt độ bên ngoài thấp hơn mà thôi, nhiệt độ của nước vốn cũng không thấp.
Huống hồ ra sau giếng, chẳng mấy chốc sẽ có cùng một nhiệt độ với khí trời, một cỗ hơi lạnh thấu xương.
Cho nên không thể để Đào Tử đến rửa chén được.
Đào Tử đầu tiên là bê ghế nhỏ đến bên dưới tủ bát, sau đó bưng bát đũa mà Hà Tứ Hải đặt ở trên bệ bếp lên.
"Cầm ít một chút, cẩn thận rơi vỡ." Hà Tứ Hải dặn dò.
"Con biết nha, sức con nhỏ nên chỉ có thể cầm ít một chút.” Đào Tử nói.
Sau đó nàng chỉ cầm ba cái bát, chuyển chúng nó tới cái bàn bên cạnh tủ bát.
Sau đó lại trở về vận chuyển từng chuyến, sau đó đứng ở trên ghế nhỏ, mở tủ bát ra rồi lần lượt bỏ chén đũa vào.
Nhìn dáng vẻ thành thạo của Đào Tử, trong lòng của Hà Tứ Hải lại cảm thấy chua xót không nói ra được.
Nếu như là cha mẹ bình thường, thấy đứa nhỏ có khả năng như vậy thì hẳn là phải nên cao hứng mới đúng.
Thế nhưng Đào Tử có khả năng như vậy lại do cuộc sống ép buộc, không thể không làm.
"Đào Tử."
"Vâng."
"Con rất giỏi."
"Ha ha, ba ba cũng rất giỏi." Đào Tử cao hứng nói.
"Sau này Đào Tử nhất định sẽ trở thành một người rất tuyệt." Hà Tứ Hải lau khô tay, ôm lấy nàng rồi nói.
"Chờ con lớn rồi, con sẽ trở thành một quả đào lớn rất tuyệt có đúng hay không?" Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, hỏi.
"Đương nhiên, nhất định sẽ."
Hà Tứ Hải vừa nói, vừa ôm nàng đi ra khỏi nhà bếp.
Bầu trời đêm nay không có mặt trăng, thế nhưng trên bầu trời lại được những ngôi sao che kín, cảnh sắc cực đẹp.
Cây đào sau vườn đã rụng hết lá, chạc cây nhẹ nhàng đung đưa ở trong gió.
Gốc cây dành dành nhỏ bé ở bên cạnh vẫn duy trì một màu xanh biếc ở trong ngày đông lạnh giá như này.
Cây này được Lưu Tiểu Quyên trồng khi còn sống. Nàng rất yêu thích hoa dành dành, hàng năm vào tháng bốn, năm, cây dành dành nở hoa đầy cành, cả vườn ngập trong mùi thơm.
Nhưng mà từ khi Lưu Tiểu Quyên qua đời, hoa dành dành cũng không có ai chăm sóc, cành không ngừng mọc ra, càng lớn càng thêm dồi dào.
"Trên trời có thật nhiều ngôi sao nha." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, ngửa đầu nhìn lên trời.
"Đúng đấy, có phải là rất đẹp hay không?" Hà Tứ Hải cũng ngẩng đầu lên nhìn.
"Bà nội nói, ba mẹ đã biến thành ngôi sao trên trời, trên trời có nhiều ngôi sao như vậy, có phải là có rất nhiều rất nhiều ba mẹ của bạn nhỏ hay không?" Đào Tử có chút buồn bã.
"Không phải chỉ có ba mẹ mới biến thành ngôi sao, người chết rồi đều sẽ biến thành ngôi sao trên trời." Hà Tứ Hải vội vàng giải thích.
"Kia, bà nội cũng đã biến thành ngôi sao trên trời rồi sao?"
"Đúng, đã biến thành ngôi sao trên trời, chờ đến mùa hè, bà nội sẽ nhìn xuống con từ trên trời." Hà Tứ Hải nói.
"Ba mẹ thì sao?" Đào Tử cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hà Tứ Hải, hỏi.
"... Vậy phải xem bọn họ có rảnh rỗi hay không, bởi vì đi xuống từ trên trời phải đi quãng đường cực xa. Nếu như bọn họ quá bận thì sẽ không có thời gian rồi. Nhưng mà bọn họ nhất định sẽ nhờ bà nội mang chúc phúc đến cho Đào Tử."
"Như vậy, cái nào là ba mẹ vậy?" Đào Tử lại ngước cổ lên hỏi.
"Cái này... Ba cũng không rõ lắm, bởi vì bọn họ quá giống nhau rồi." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử nghe vậy thì nở nụ cười khanh khách.
Nói thực sự, nàng cũng không quá nhớ ba mẹ, bởi vì lúc ba mẹ rời đi nàng còn quá nhỏ rồi.
Nàng nhớ bà nội nhiều hơn, nàng lớn như vậy, bà nội chưa từng rời khỏi nàng thời gian dài như vậy.
"Vậy sau khi con chết rồi, cũng sẽ biến thành ngôi sao trên trời sao?" Đào Tử hỏi.
"Đương nhiên, nhất định sẽ là ngôi sao sáng nhất." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao? Vậy ba ba nhất định sẽ có thể nhận ra con rồi." Đào Tử vui mừng nói.
"Đến lúc đó, ba ba chắc cũng đã biến thành ngôi sao rồi."
"Há, vậy con muốn biến thành một ngôi sao bên cạnh ba, chờ ở bên cạnh ba" Đào Tử ngây thơ nói.
"Khi đó ba nhất định phải nói, ai nha, đây là ngôi sao nhà ai thế, làm sao lại sáng như thế, sáng mù mắt của ba rồi."
Đào Tử nở nụ cười, lớn tiếng nói.
"Là ngôi sao của ba ba."
Tiếng nói vang vọng rất xa ở trong bầu trời đêm yên tĩnh.
"Bên ngoài lạnh, đi vào uống nước đi." Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử xoay người, chỉ thấy Lưu Vãn Chiếu đứng ở phía sau cánh cửa, mỉm cười lẳng lặng mà nhìn hai người.
------
Dịch: MBMH Translate