Hà Tứ Hải ở nhà hai ngày, sau đó liền trở về Hợp Châu.
Chủ yếu Trương Lộc thực sự là chờ không nổi nữa, ngày thứ nhất còn cảm thấy mới mẻ, chạy nhảy khắp nơi, thế nhưng ngày thứ hai đã cảm thấy tẻ nhạt rồi, hơn nữa còn lạnh.
Cho nên nàng trốn ở bên trong Phượng Hoàng Tập không ra. Nàng cảm thấy Phượng Hoàng Tập mới là Thiên đường, lần trước nàng mang đồ ăn vặt đến còn giấu không ít ở bên trong Phượng Hoàng Tập.
Ở bên trong có ăn có uống, cảnh sắc hợp lòng người lại ấm áp như xuân, cho nên có đứa ngốc mới muốn đi ra, đây là nguyên văn câu nói của Trương Lộc.
Hà Tứ Hải cũng không muốn ở lại lâu, hơn nữa đợi tiếp nữa cũng không có nhiều ý nghĩa, người nên thăm hỏi đều đã thăm hỏi rồi.
Hơn nữa, mấy người bạn cùng tuổi với Hà Tứ Hải ở trong thôn hoặc là đi ra ngoài làm công, hoặc là không có ý định trở về.
Cho nên vào buổi sáng ngày thứ ba, sau khi ăn xong bữa sáng rồi lên tiếng chào hỏi với ông bà Tứ, Hà Tứ Hải liền lái xe rời khỏi thôn Hà gia.
Thực ra vào buổi tối ngày thứ nhất Uyển Uyển đã len lén về nhà một lần, đổi chiếc quần lót, sau đó lại len lén chạy trở lại, cũng không ai biết.
Cho nên...
Hi hi... Uyển Uyển rất là đắc ý, thường xuyên ngồi một mình cười ngây ngô.
Mà Huyên Huyên và Đào Tử lại cảm thấy chị Uyển Uyển đúng là kỳ quái.
"Ai, sao lại trở về thế, chị còn muốn chơi nhiều thêm hai ngày đây." Trương Lộc nói lời trái với lương tâm.
Kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được tâm trạng vui sướng lúc này của nàng.
"Thích như thế sao, vậy để em đánh tiếng với ông Tứ, để chị ở lại nhà ông ấy một khoảng thời gian." Hà Tứ Hải lườm nàng một cái từ trong kính chiếu hậu.
Lên đường bình an về đến nhà, Hà Tứ Hải cũng không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu nữa là đến Tết, hắn rất lo lắng có linh hồn tâm nguyện chưa xong tìm tới cửa. Hắn lại không thể không quản, thế nhưng dù sao cũng sắp đến Tết rồi, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút, mà không phải bôn ba qua lại khắp nơi vì tâm nguyện.
Nói thực sự, từ khi trở thành người tiếp dẫn cho đến bây giờ.
Ngoại trừ kiếm được chút tiền từ La gia và Lâm gia ra thì thật sự không kiếm được bao nhiêu tiền, kỹ năng có tính thực dụng đều rất ít.
Ngoài ra, còn nhiều hai thêm hai đứa nhóc, không nói đến chuyện có giúp được gì hay không, thế nhưng tiêu tốn đúng là không ít một chút nào.
Sau khi bước xuống từ trên xe, lúc đi lên từ gara dưới hầm thì đúng lúc gặp Lưu Trung Mưu đi tới.
"Ba ba." Huyên Huyên trực tiếp chạy tới.
Lưu Trung Mưu lập tức ôm nàng lên.
"Quê Đào Tử chơi vui không?" Lưu Trung Mưu hỏi.
"Ừm... Chơi vui... Đi." Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Bởi vì ngoại trừ ngày thứ nhất là các nàng chơi ở ngoài nhà Đào Tử ra, ngày thứ hai các nàng đều chơi ở bên trong Phượng Hoàng Tập.
"Chơi vui là tốt rồi, con và chị đi lên lầu đi, mẹ đã nấu bữa trưa cho các con rồi." Lưu Trung Mưu nói xong, lại để Huyên Huyên xuống.
"Ba, ba đây là chuẩn bị đi đâu sao?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh thấy vậy liền hỏi.
"Ông nội bà nội năm nay không phải là muốn tới nhà chúng ta ăn tết sao? Ngày hôm nay ba ở nhà không có chuyện gì làm cho nên lái xe đi đón bọn họ qua đây." Lưu Trung Mưu nói.
"Chú Lưu, hay là để cháu đi cùng với chú?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe vậy liền nói.
"Không cần, cũng không phải là rất xa, hơn nữa lại không vội. Chú bây giờ đi, tới nơi vừa đúng giờ cơm trưa, sau đó buổi chiều lại trở về, thời gian vừa đủ." Lưu Trung Mưu nói.
"Vậy được rồi, nếu không, chú Lưu lái xe của cháu đi?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Xe của hắn lớn một chút, người già ngồi ở bên trong cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
"Như vậy cũng được, chú cũng muốn lái thử xe của cháu một chút."
Lưu Trung Mưu không khách sáo nữa, Hà Tứ Hải trực tiếp đưa chìa khóa xe cho hắn.
"Vậy ba, chúng con về nhà trước, buổi tối ông nội bà nội tới, để con xem có giúp đỡ được cái gì hay không." Lưu Vãn Chiếu kéo tay Huyên Huyên rồi nói.
Lưu Trung Mưu vốn muốn nói con có thể hỗ trợ cái gì?
Nhưng nhìn Hà Tứ Hải ở bên cạnh, lại nuốt trở vào.
"Ba ba, tạm biệt."
Huyên Huyên vẫy tay với Lưu Trung Mưu, sau đó vui vẻ theo mọi người cùng nhau lên lầu.
Nhìn bóng lưng Lưu Vãn Chiếu dắt Huyên Huyên, thấp giọng nói chuyện cùng nàng, Lưu Trung Mưu mỉm cười, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được.
Chờ lên lầu, Hà Tứ Hải đến nhà Uyển Uyển trước, giao Uyển Uyển cho mẹ của nàng.
Chu Ngọc Quyên nhìn thấy Hà Tứ Hải đưa Uyển Uyển về, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Mấy ngày nay gây thêm phiền phức cho cháu rồi, còn phiền cháu đưa về."
"Không phiền phức gì cả, Uyển Uyển rất ngoan, vừa vặn lên lầu, thuận tiện đưa tới cho dì, tránh dì lại lo lắng." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của Uyển Uyển, nói.
Trên mặt Chu Ngọc Quyên mang theo nụ cười, liếc mắt nhìn con gái một cái.
Uyển Uyển dùng tay nhỏ che miệng lại, nhỏ giọng cười trộm.
Hà Tứ Hải đều có chút không hiểu ra sao, không hiểu nàng đang cười cái gì.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dắt Đào Tử đi lên lầu.
Về phần Trương Lộc thì đã lên lầu từ trước cùng với Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên rồi.
Nghe thấy tiếng Hà Tứ Hải cửa mở, Trương Lộc chạy ra từ trong nhà Lưu Vãn Chiếu.
"Tiểu Chu, dì Tôn nói buổi trưa chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà nàng, không cần nấu làm gì."
"Không cần, nấu cũng rất nhanh." Hà Tứ Hải mở cửa đi vào, Trương Lộc vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh Huyên Huyên cầm hai quả đào trong tay chạy tới, phía sau còn có tiểu Bạch.
Mấy ngày về quê, tiểu Bạch đều là Tôn Nhạc Dao chăm sóc.
Huyên Huyên đưa một quả đào trên tay cho Đào Tử.
Mùa đông có đào cũng không kỳ quái, hiện tại có rất nhiều trái cây phản mùa.
Đào Tử sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy.
"A ô." Huyên Huyên gặm một cái lên quả đào trên tay mình.
"Chị muốn ăn Đào Tử, hì hì →_→ "
Đào Tử gặm quả đào trên tay mình một cái, vừa ngọt vừa ngon.
"Đào Tử ăn Đào Tử." Huyên Huyên lại nói.
"Đào Tử còn muốn ăn chị, a ô, a ô..."
Đào Tử há to mồm, muốn “cắn” một cái ở trên mặt Huyên Huyên, Huyên Huyên đương nhiên là không đồng ý, ồn ào không ngừng tránh né.
Tiểu Bạch chạy dọc theo chân tường, lặng lẽ, lặng lẽ trở lại ban công, co vào trong ổ của mình, sau đó không ra ngoài nữa.
Trương Lộc chạy đi mở tivi, sau đó nằm xuống trên ghế sô pha.
"Chị đến rồi đây."
Uyển Uyển mới vừa bị đuổi về nhà không đến hai phút đã mang theo một túi đồ, đứng ở cửa hi hi ha ha.
"Chị Uyển Uyển, trên tay chị đang cầm cái gì thế." Đào Tử chạy tới tò mò hỏi.
Huyên Huyên cũng không nhịn được mà chạy tới, đẩy ra phía trước.
"Cho em nhìn một chút, cho em nhìn một chút..."
Sau đó không cẩn thận, gương mặt bị Đào Tử "Cắn" một miếng, cắn đầy mặt nước bọt.
"Là mợ mua cho chị nha." Uyển Uyển đắc ý nói.
Cậu và mợ của Uyển Uyển thời gian trước cũng đã đến Hợp Châu, nhưng mà Hà Tứ Hải chưa từng nhìn thấy.
Lâm Kiến Xuân sợ quá mức đường đột, nên vẫn chưa giới thiệu cho mấy người Hà Tứ Hải.
Mặt khác bọn họ cũng không ở nơi này, cho nên vẫn chưa từng gặp mặt.
"Là món đồ gì thế?" Huyên Huyên tò mò đến không nhịn nổi nữa rồi.
"Là bánh quy gấu nhỏ... hi hi..."
Uyển Uyển mở túi plastic ra cho các nàng nhìn, bên trong là một hộp bánh quy hình tròn.
Trên thực tế đây là loại bánh Janet Cookie vô cùng nổi tiếng ở Hong Kong, hơn nữa còn rất khó mua được, thứ mà người đại lục mua được ở trên mạng đều là giả hết.
Bởi vì số lượng mỗi ngày đều có hạn, cho nên dù người Hong Kong muốn ăn thì mỗi ngày đều phải xếp hàng mua, không phải vậy thì căn bản là không mua được.
"Ăn rất là ngon nha." Uyển Uyển nói.
"Có đúng không? Để chị nếm thử."
Đúng lúc này, Trương Lộc thò đầu ra từ phía sau Huyên Huyên và Đào Tử.
Làm một người sành ăn, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra được, cho nên...
------
Dịch: MBMH Translate