Hà Tứ Hải đi ra khỏi phòng, liền thấy ba đứa nhóc đang ngồi song song ở trên ghế sô pha, trong tay mỗi một người cầm một khối bánh quy, ngơ ngác mà nhìn Trương Lộc.
Trương Lộc ngồi xổm ở trước khay trà, một miếng một cái, quả thực giống như một chiếc máy nghiền hình người vậy.
"Trương Lộc..."
"Làm gì, chị là chị của em đó..." Trương Lộc nói mơ hồ không rõ.
Bởi vì trong miệng nàng nhét đầy bánh quy.
"Chị ăn hết bánh quy rồi thì các nàng ăn cái gì?" Hà Tứ Hải chỉ chỉ ba đứa nhóc ngồi song song rồi hỏi.
Ba đứa nhóc lập tức ngơ ngác mà gật gật đầu.
"Chị đói mà, đợi lát nữa chị sẽ mua giúp các nàng." Trương Lộc nuốt bánh quy xuống, oan ức nói.
"Cậu nói, Hồng Kông mới bán, ăn rất là ngon." Uyển Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Buổi chiều chị mua vé máy bay đi Hồng Kông rồi mua về cho các nàng." Hà Tứ Hải nói.
" y..."
Trương Lộc sửng sốt một chút, sau đó nói với Uyển Uyển: "Chị ăn một chút, em đừng nóng giận, đợi lát nữa chị dẫn em đi siêu thị, em cứ mua tùy tiện, chị sẽ trả tiền."
Uyển Uyển liếc nhìn hộp bánh quy ít đi một nửa trên bàn trà, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
Lại không thể để chị tiểu Lộc phun ra được.
"Em nhìn đi, Uyển Uyển đều đồng ý rồi, quản việc không đâu."
Trương Lộc lườm Hà Tứ Hải một cái, mặt đầy vẻ đắc ý.
"Ai, chị cũng đã lớn rồi, đừng ăn quá mức kẻo lại khiến cho bọn nhỏ khóc."
Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ, Trương Lộc quả thực chính là một đứa trẻ không chịu lớn.
"Con mới không thèm khóc." Đào Tử nói.
"Đúng, em cũng sẽ không khóc, đây là của chị Uyển Uyển." Huyên Huyên lập tức nói.
Khá lắm, hóa ra là bởi vì không phải của em cho nên em mới không khóc.
"Hi hi ha ha..."
Được rồi, coi như hắn lắm miệng.
"Ăn ít một chút, anh sắp nấu xong bữa trưa rồi, cẩn thận bữa trưa ăn không vô." Hà Tứ Hải nói.
"Được." Ba đứa nhóc nói lời trái với lương tâm.
Nhưng mà Trương Lộc lại thật sự không ăn nữa, đương nhiên có lẽ bị Hà Tứ Hải chỉ ra, thật cảm giác có chút không tốt lắm.
"Buổi trưa còn có lạp xưởng mà ông Tứ cho nha." Hà Tứ Hải lại lạnh nhạt nói một câu.
"Ồ?" Đào Tử nghe vậy, ngay lập tức không ăn nữa.
So với chuyện ăn bánh quy ngon, nàng càng yêu thích ăn thịt hơn, huống hồ vẫn là lạp xưởng ăn ngon hơn.
Thấy Đào Tử không ăn, Uyển Uyển và Huyên Huyên đương nhiên cũng dừng lại.
Trương Lộc tốt bụng mà dọn dẹp giúp các nàng.
Nhưng mà toàn bộ quá trình Uyển Uyển đều là nhìn chằm chằm vào Trương Lộc, khiến cho Trương Lộc "Thật đau lòng". Nàng đang làm người tốt đó, làm sao lại không tin nàng cơ chứ?
Sao không có chút tín nhiệm nào giữa người với người vậy?
Đáng tiếc Uyển Uyển lại không nghe thấy, lại nói nghe thấy cũng không liên quan. Nàng là quỷ, đương nhiên là không tồn tại tín nhiệm giữa người với người.
Buổi trưa hai đứa nhóc đều không ăn cơm ở nhà Hà Tứ Hải, đều bị mẹ bắt về nhà.
Ăn cơm xong, Uyển Uyển và mẹ cùng đi tìm mợ.
Huyên Huyên không có chuyện gì làm lại chạy tới tìm Đào Tử chơi.
Nhưng mà rất nhanh lại bị Tôn Nhạc Dao bắt trở về, bảo nàng giúp đỡ bóc đậu phộng.
Trẻ nhỏ không thể chỉ ăn rồi lại chơi được, cũng phải làm việc.
Cuối cùng trong nhà chỉ còn hai hai người là Đào Tử và Hà Tứ Hải.
"Ba ba, con có thể xem tivi một chút không?" Tẻ nhạt Đào Tử chạy tới hỏi.
Nàng thực sự cảm thấy quá là tẻ nhạt, tiểu Bạch cũng không chơi cùng với nàng. Nàng chỉ có thể nằm trên mặt đất, tự mình chơi đồ chơi con gà mập kia.
"Không được, xem tivi nhiều sẽ không tốt cho mắt."
"Vậy ba chơi với con đi." Đào Tử nghe vậy lập tức nói.
“Được nha." Hà Tứ Hải gật đầu đáp ứng.
"Thật sao?" Đào Tử nghe vậy trở mình một cái rồi bò lên, bên trong hai con mắt to tràn đầy ánh sáng vui sướng.
"Đương nhiên là thật, ba xưa nay không lừa người, càng sẽ không lừa con."
Hà Tứ Hải cười nói, nhìn dáng vẻ mừng rỡ này của Đào Tử, hắn cũng bắt đầu tự mình nghĩ lại, bình thường thời gian mình chơi cùng Đào Tử có phải là quá ít rồi hay không.
"Ba thật tốt." Đào Tử cao hứng nói.
Sau đó chạy đến bên trong góc, tìm kiếm một hồi ở trong thùng đồ chơi của mình.
Sau đó cầm theo cái hộp trang điểm, cao hứng đi tới.
"Con... con muốn làm gì?" Hà Tứ Hải run rẩy hỏi.
"Con phải trang điểm thật đẹp đẽ cho ba mới được." Đào Tử hưng phấn nói.
"Chúng ta không chơi trò chơi này có được hay không?" Hà Tứ Hải nói.
"Ồ? Ba ba, ba không phải đã đồng ý sẽ cùng nhau chơi đùa với con rồi hay sao? Ba muốn lừa người?" Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhìn như sắp viết hẳn ba chữ tên lừa gạt ra ở trên gương mặt của mình.
"Được rồi, được rồi, tùy theo con vậy."
Hà Tứ Hải đương nhiên không muốn thừa nhận mình là một tên lừa đảo, chỉ có thể bày ra dáng vẻ vò mẻ không sợ.
Đào Tử mang theo hộp trang điểm, hưng phấn đặt nó lên trên bàn trà ở bên cạnh, sau đó vỗ vỗ sô pha rồi nói: "Ba ba, ba nằm xuống đi."
Hà Tứ Hải:...
"Đừng lo lắng, con sẽ biến ba trở nên xinh đẹp, nhất định sẽ xinh đẹp giống như một nàng công chúa." Đào Tử vỗ bộ ngực của mình bảo đảm nói.
"Vậy ba đúng là phải cảm ơn con rồi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nằm xuống.
"Khà khà, không cần khách sáo." Đào Tử vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải:...
Hộp trang điểm là Lâm Kiến Xuân tặng, đi kèm còn có một con búp bê Barbie, tên của nó chính là hộp trang điểm Barbie.
Bên trong có nguyên bộ công cụ trang điểm, phấn mắt, kem nền, son môi, sơn móng tay, lông mi, mảnh sticker...
Cái này có thể dùng để trang điểm cho búp bê Barbie.
Đương nhiên Đào Tử hiện tại đã không vừa lòng với việc trang điểm cho búp bê nữa rồi, nàng còn muốn trang điểm cho ba ba.
Đào Tử mở hộp trang điểm ra, Hà Tứ Hải cảm thấy bản thân hiện tại chính là heo đang đợi làm thịt trên thớt, "Đồ tể" bên cạnh đã lấy dụng cụ ra, mỗi một thứ đều toả ra "Hàn quang", lúc nào cũng có thể cho hắn một đao.
"Đồ tể" Đào Tử cầm một khối bọt biển, tỉ mỉ xoa xoa ở trên mặt Hà Tứ Hải.
Nhưng mà mặt Hà Tứ Hải thực sự là quá sạch sẽ, làn da nhẵn nhụi, vừa mềm vừa đàn hồi, ngoại trừ không trắng ra thì có thể nói là hoàn mỹ.
Đương nhiên đây là bởi vì có thần lực tẩm bổ, còn có công lao của tư thế giấc ngủ dưỡng sinh.
Hà Tứ Hải lo lắng mình sẽ biến thành tiểu bạch kiểm, cho nên cố ý không biến trắng màu da.
Dựa vào tướng mạo của hắn, căn bản là không cần trang điểm gì thì cũng đã rất hoàn mỹ rồi.
Nhưng mà đối với Đào Tử mà nói, trang điểm cũng không phải là vì hoàn mỹ, chỉ là vì chơi vui, cho nên nào sẽ quan tâm những thứ này.
Nhưng mà Đào Tử vẫn là không nhịn được mà duỗi đầu nhỏ ra, hôn "Bẹp" một cái ở trên gương mặt của Hà Tứ Hải.
"Bé ngoan nha." Đào Tử nói, giống như là đang dỗ trẻ nhỏ vậy.
“Được, biết rồi." Lần này Hà Tứ Hải bất đắc dĩ phải làm bé ngoan rồi.
Thế là Đào Tử đắp phấn cho hắn rồi là thoa sáp môi, phấn mắt và son môi.
Cuối cùng còn dán một miếng sticker hình vết sẹo vào chính giữa trán của hắn.
Hoàn mỹ.
Đào Tử không khỏi cảm khái bản thân mình một tiếng.
Sau đó nghĩ lại, còn chưa bôi sơn móng tay.
Thế là lại lôi tay Hà Tứ Hải ra ngoài, sơn từng móng tay cho hắn.
Vì để thể hiện phong cách hoàn mỹ mà lại đặc biệt của mình, nàng đã sơn mỗi móng tay một màu, nhìn qua như là cầu vồng.
Hà Tứ Hải cũng nhận mệnh rồi, nhắm mắt lại mặc nàng dằn vặt.
Sau đó hỗn loạn, cảm giác như sắp ngủ rồi.
Đúng lúc này, giọng nói của Lưu Vãn Chiếu vang lên ở ngoài cửa.
"Tứ Hải, Đào Tử, ông nội bà nội sang đây thăm hai người này."
Lưu Vãn Chiếu trực tiếp đẩy cửa ra rồi đi vào, phía sau chính là ông nội bà nội vừa mới tới.
Sau đó...
------
Dịch: MBMH Translate