Nghe thấy tiếng của Lưu Vãn Chiếu, đầu óc mơ màng của Hà Tứ Hải giật mình một cái, chớp mắt tỉnh lại, trở mình một cái rồi bò dậy.
Thế nhưng đã muộn rồi, bởi vì Lưu Vãn Chiếu và ông nội bà nội đều đã đi vào rồi.
Lưu Vãn Chiếu dùng sức nín cười, thịt hai bên gò má không ngừng run lên, đúng là khổ cực.
Ông nội Lưu Vãn Chiếu - Lưu Tâm Viễn mở miệng cười lớn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Về phần bà nội Tống Quế Phương thì che miệng, vai run rẩy, nhìn là biết nàng cũng đang nín cười.
Lúc này mặt Hà Tứ Hải hệt như cái đít khỉ, hai quai hàm đỏ chót, mi mắt màu xanh, môi màu đỏ máu, giữa trán chính là hình dán trái tim.
Quả thực còn “đẹp trai” hơn cả Thụ Yêu Mỗ Mỗ trong Thiện Nữ U Hồn.
"Dì Lưu, cháu trang điểm cho ba, có đẹp không?" Đào Tử đắc ý tranh công với Lưu Vãn Chiếu.
Hà Tứ Hải: (#-. -)
Hắn không cần soi gương, cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình.
Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu, nàng không dám nói lời nào, bởi vì sợ vừa nói ra sẽ không nhịn được mà bật cười.
"Các người ngồi trước đi, anh đi rửa mặt cái đã."
Hà Tứ Hải "bình tĩnh" đứng lên, sau đó đi vào phòng rửa mặt, thực ra trong lòng đã ngại muốn chết, chân bước ba bước đã từ phòng khách vào phòng trong.
"Ha ha..."
Trong phòng khách truyền đến tiếng cười lớn của Lưu Vãn Chiếu.
Trong đó còn chen lẫn tiếng cười ha ha của Lưu Tâm Viễn và tiếng cười trầm thấp của Tống Quế Phương.
Trong lòng của Hà Tứ Hải cảm thấy vô cùng ảo não, sao mình lại đồng ý chơi trò chơi này cùng Đào Tử cơ chứ?
Đúng lúc này, Đào Tử tùng tùng tùng chạy vào.
"Ba ba."
"Làm gì?"
"Ba muốn rửa nó đi sao?"
"Không rửa định giữ lại ăn tết à?"
"Con vất vả lắm mới trang điểm được cho ba đó, sao ba có thể rửa đi được chứ?" Đào Tử lập tức trở tay xoa eo, không ngừng chất vấn.
Khá lắm, động tác này cũng truyền nhiễm sao? Nhanh như vậy đã học được rồi?
"Vậy con cho rằng như này có đẹp hay không?" Hà Tứ Hải chỉ chỉ mặt của mình rồi hỏi.
"Đẹp." Đào Tử không chút nghĩ ngợi liền gật gật đầu.
Đào Tử con trang điểm đương nhiên là đẹp rồi, còn là đẹp nhất, chính là tự tin như vậy.
Hà Tứ Hải không muốn quản nàng nữa, tiếp tục rửa mặt của mình.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện, trên mặt có mấy chỗ không thể rửa sạch.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía Đào Tử.
Đào Tử trừng mắt to mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.
Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu vừa cười vừa đi vào phòng tắm, đưa cho Hà Tứ Hải một cái bình.
"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Nước tẩy trang." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nói xong lại bắt đầu cười ha hả.
"Thực ra em cảm thấy anh không cần rửa, rất đẹp." Lưu Vãn Chiếu nói.
Đào Tử bên cạnh nghe vậy lập tức hưng phấn, "Đúng không, đúng không, con đã nói là rất đẹp rồi."
Hà Tứ Hải kéo hình dán trái tim ở giữa trán xuống, đưa tay dán ở trên trán của Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi đưa tay đánh Hà Tứ Hải một cái, sau đó thuận tay dán nó lên trên trán của Đào Tử.
Đào Tử nhẹ nhàng sờ sờ ở lông mày, vui vẻ không thôi, đẹp như thế mà sao lại không thích chứ?
Quả nhiên có nước tẩy trang, đống màu sắc rực rỡ trên mặt Hà Tứ Hải lập tức được tẩy sạch bóng.
"Lão gia tử, bà Tống, đúng là xấu hổ..." Hà Tứ Hải đi ra, có chút lúng túng nói.
"Ha ha... Không có chuyện gì, trẻ nhỏ đều là như vậy..." Lão gia tử cười ha hả.
Sợ Hà Tứ Hải lúng túng cho nên lập tức chuyển đề tài.
Hắn lại đây chính là muốn bái phỏng Hà Tứ Hải một hồi, mang đến một ít đặc sản quê nhà, ngoài ra, còn có quà cho Đào Tử, đều rất đầy đủ.
"Thực sự là xấu hổ, hẳn nên để chúng cháu đến thăm hỏi hai người mới đúng." Hà Tứ Hải có chút lúng túng nói.
Nếu như không đi lại nhiều với Lưu gia thì Lưu Tâm Viễn đến bái phỏng hắn còn thể thông cảm được.
Thế nhưng với mối quan hệ hiện tại của hắn và Lưu Vãn Chiếu, Lưu Tâm Viễn và Tống Quế Phương chính là trưởng bối của hắn, nào có chuyện để trưởng bối đến bái phỏng vãn bối chứ.
"Không cần chú ý những thứ này, như nhau cả." Lão gia tử khoát tay, rất là thoải mái.
Bọn họ không ở lại nhà Hà Tứ Hải quá lâu, một là sợ Hà Tứ Hải lúng túng, hai là bọn họ đã lâu rồi không gặp Huyên Huyên nên muốn về sớm một chút.
Lưu Tâm Viễn và Tống Quế Phương đến Hợp Châu, cũng bởi vì cách mấy ngày nữa chính là Tết rồi.
Thế là Hà Tứ Hải cũng mang theo Đào Tử trở về Giang Hữu.
Đương nhiên còn có Trương Lộc, những ngày gần đây, nàng đi dạo hết Hợp Châu, cũng bắt đầu cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
"Trở về thì trở về, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy?"
Bà nội thấy Hà Tứ Hải xách bao lớn bao nhỏ, chất đầy một đống, thế là bất mãn nói.
"Đều là một số đặc sản địa phương mà người khác đưa đến, để ở trong nhà lâu thì cũng hỏng, cho nên cháu đều mang tới đây." Hà Tứ Hải nói.
"Bà nội, bà nội..." Trương Lộc ở bên cạnh kéo cánh tay bà nội làm nũng.
"Làm sao thế?"
"Cháu trở về, bà đều không gọi cháu, tất cả đều là nói chuyện cùng tiểu Chu." Trương Lộc bất mãn nói.
"Sao có thể chứ, đến đây, để bà nội nhìn một chút, mấy ngày gần đây cháu đến nhà tiểu Chu có mập lên chút nào không.” Bà nội vừa cười híp mắt vừa kéo Trương Lộc qua.
"Hì hì, tiểu Chu rất tốt nha, mỗi ngày đều làm rất nhiều đồ ăn ngon." Trương Lộc vui vẻ nói.
"Con nha, con là chị gái, sao cảm giác như con mới là em gái của tiểu Chu vậy. Đúng rồi, sao Lưu tiểu thư lại không trở về cùng với con thế?" Bà nội quay đầu lại hỏi Hà Tứ Hải.
Trương Lộc:...
Vẫn nên bỏ đi.
"Ông bà nội của nàng qua đây, cho nên tạm thời không thể lại đây, nhưng mà qua mấy ngày nàng sẽ đến." Hà Tứ Hải nói.
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi." Dương Bội Lan vui vẻ nói.
Mà Trương Lục Quân thì đang yên lặng sắp xếp đồ đạc.
Nhưng mà nói tới Lưu Vãn Chiếu, không khỏi nhớ tới hai đứa nhóc bên cạnh.
Quay đầu liền thấy hai đứa nhóc đang tay cầm tay, chạy ra trước nhà.
"Các em đi đâu đó, trở lại cho anh."
Hà Tứ Hải lôi hai người bọn họ trở về, sau đó nói với Uyển Uyển: "Em đi về trước đi, mẹ em không phải nói là đang chờ em ở nhà sao?"
"Ồ..." Uyển Uyển lúc này mới nhớ tới.
"Hi hi... Vậy em về đây, nhưng mà ngày mai em có thể đến tìm Đào Tử chơi được không?"
Uyển Uyển nhìn Hà Tứ Hải với đôi mắt chứa đầy sự mong đợi.
"Đương nhiên là có thể, nhanh trở về đi." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy chào Đào Tử, chào chị tiểu Lộc, chào bà nội, chào dì..."
Nàng muốn nói chào tạm biệt từng người.
"Chờ đã, sao có thể trở lại như vậy được, Bội Lan, con lấy cho Uyển Uyển chút đồ ăn ngon đi." Bà nội cười nói.
Dương Bội Lan cũng phản ứng lại, trở về phòng ôm một túi đồ ăn vặt đi ra, đây là đồ ăn chuẩn bị cho Tết.
Thế là Uyển Uyển mang theo một túi đồ trở lại.
Còn lại một mình Đào Tử, nàng gãi gãi đầu nhỏ, nhìn ba ba nói chuyện với mấy người bà cố, bỗng nhiên cảm giác có chút cô đơn.
Đúng lúc này, trước nhà có người hô: "Nhị tử, nhị tử có ở nhà không?"
"Ở đây."
Trương Lục Quân vội vàng đáp một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra trước nhà, Đào Tử vội vàng đuổi theo.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt.
Thì thấy một người phụ nữ xa lạ đi vào trong sân từ cửa trước.
Người phụ nữ kia tiến vào trong sân, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía người đứng ở bên cạnh Dương Bội Lan.
Sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Hà Tứ Hải, sau đó toàn bộ "Người" lập tức sững sờ.
Hà Tứ Hải cũng cảm thấy sửng sốt, năm hết tết đến rồi, đây là cố ý không muốn để cho hắn nghỉ ngơi đúng không.
------
Dịch: MBMH Translate