Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 768 - Chương 768: Bạn Của Ba

Chương 768: Bạn Của Ba Chương 768: Bạn Của Ba

Người phụ nữ xa lạ đó nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, vừa định nói gì đó.

Thì nghe thấy Trương Lục Quân ở tiền sảnh trước hét lên: “Tứ Hải, con lại đây.”

“Vâng.” Hà Tứ Hải đáp một tiếng, sau đó bước ngang qua người phụ nữ xa lạ kia, đi về phía tiền sảnh.

Người phụ nữ xa lạ vội vàng đi theo sau.

Hà Tứ Hải đi đến tiền sảnh, thì thấy một người đàn ông trung niên mặc vest xanh đang nói chuyện với Trương Lục Quân, thấy thấy hắn đi vào người đó lập tức nhìn về bên này.

“Tứ... Tiểu Chu, đây là Nghiêm Chấn Hưng, chú Nghiêm của con, từ khi con nhỏ con đã rất thích chú Nghiêm rồi.” Trương Lục Quân chỉ vào người mặc vest xanh kia nói.

Người đàn ông trung niên mày rậm mắt to, khuôn mặt hình chữ “Quốc”, đứng ở đó mang đến cho người ta cảm giác rất chính trực.

Nhưng nhìn kiểu tóc chia ngôi ba bảy, và bộ vest kiểu cũ của người đó, thì có thể nhìn ra, đây là một người khá bảo thủ.

Nhưng kiểu ăn mặc xưa cũ này lại không khó coi, ngược lại còn có sức hút rất đặc biệt.

Mà người phụ nữ xa lạ đi theo sau kia, cũng đi tới đứng đằng sau Nguyên Chấn Hưng.

Người phụ nữ mặc áo bèo lá sen, môi đỏ, đeo khuyên tai khổ lớn, quần bó sát, nhẹ nhàng mà cuốn hút, cách ăn mặc này cũng khá xưa cũ, đến bây giờ cũng rất ít người mặc.

Nếu Nghiêm Chấn Hưng trẻ tuổi hơn một chút, thì hai người nhìn rất giống một cặp đôi.

“Tiểu Chu đã lớn thế này rồi sao, trông rất giống ba cháu khi còn trẻ.” Nghiêm Chấn Hưng nhìn Hà Tứ Hải, ngạc nhiên nói.

“Chú Nghiêm của con là bạn thân nhất của ba từ hồi còn trẻ.” Trương Lục Quân lại giải thích thêm một câu.

“Cháu chào chú Nghiêm.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó hắn đưa tay sang bên cạnh, sau đó kéo Đào Tử đang ngồi xổm dưới cái kệ lên.

“Sau khi cháu mất tích, ba mẹ cháu mấy năm đó... hầy, không nói mấy chuyện đó nữa, tin tức cháu đã trở về là do người trong thôn nói cho chú biết, tìm thấy cháu rồi, ba cháu cũng không thông báo cho chú một tiếng, nếu không thì chú đã về đây từ lần trước rồi.”

Nghiêm Chấn Hưng nói, rồi lại quay sang phàn nàn với Trương Lục Quân ở bên cạnh.

“Không phải là do tôi sợ sẽ làm trễ nải chuyện làm ăn của ông sao? Vả lại đường cũng xa, không cần đâu.” Trương Lục Quân nói.

“Nói xạo.” Nghiêm Chấn Hưng trừng mắt, khí thế nói.

“Chuyện làm ăn cỏn con của tôi, trễ nải một hai ngày thì có sao chứ? Tiểu Chu trở về là chuyện lớn mà ông cũng không thông báo cho tôi, ông còn coi tôi là anh em nữa không?” Nghiêm Chấn Hưng tức giận nói.

“Được rồi, chuyện này là do tôi không đúng, không phải đã nói từ mấy hôm trước rồi sao, chuyện này cứ cho qua đi, chuyện đã vậy rồi, à phải rồi, ông đến tìm tôi có việc gì?” Trương Lục Quân vội đổi chủ đề.

“Vốn là muốn gọi ông đến nhà tôi uống rượu, nhưng bây giờ có lẽ là thôi đi thì hơn.” Nghiêm Chấn Hưng cười nói.

Sau đó cúi đầu xuống nhìn Đào Tử một cái, nói: “Tôi không biết hôm nay mấy đứa Tiểu Chu về, nên đi tay không tới đây, thật là...”

“Cũng đâu phải người ngoài, ông nói vậy là sao.” Trương Lục Quân vội xua tay.

“Vậy được, vậy tôi về trước, chiều tôi sẽ lại đến.” Nghiêm Chấn Hưng nói xong liền quay người rời đi ngay.

Nghiêm Chấn Hưng rời đi, người phụ nữ đằng sau lưng hắn nhìn Hà Tứ Hải do dự một lát, cúi đầu Chào Hà Tứ Hải, rồi cũng đi theo sau người kia.

“Chú Nghiêm hồi còn trẻ chắc chắn là rất đẹp trai.” Hà Tứ Hải nhìn theo bóng lưng hắn, nói.

“Hồi còn trẻ ba của con cũng rất đẹp trai.” Trương Lục Quân vội nói.

Hà Tứ Hải chỉ cười mà không tiếp lời.

Trương Lục Quân có hơi sốt ruột, nói tiếp: “Thật đấy, không lừa con đâu, bây giờ con đẹp trai như thế đều là do di truyền từ ba đấy, con không nghe chú Nghiêm nói, con giống hệt ba hồi trẻ sao?”

“Vâng con biết rồi.” Hà Tứ Hải nói.

Nghe được câu trả lời như có lệ của Hà Tứ Hải, Trương Lục Quân liền bĩu môi bất mãn.

“Mối quan hệ giữa ba với chú Nghiêm tốt lắm sao?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Đương nhiên rồi, còn thân hơn cả anh em ruột, nếu không phải vì ba và chú ấy không cùng họ, thì người khác còn tưởng bọn ba là hai anh em đấy.”

Nói đến đây, Trương Lục Quân bắt đầu kể lể, Đào Tử nhân lúc này mà chui ra khỏi tay hắn, rồi lại bắt đầu lật tung cái kệ.

Đối với nàng mà nói, cái cửa hàng tạp hóa này cứ như một căn cứ bí mật để tìm kiếm kho báu vậy, khi nàng tìm kiếm sẽ luôn phát hiện ra những món đồ mới lạ.

Trương Lục Quân khi còn trẻ cũng là một người vô cùng thời thượng.

Áo sơ mi hoa, quần ống loe, kính râm, dày da.

Ngay cả khi về thôn, cũng là chàng trai bảnh nhất trấn.

Khi ấy, hắn có một người bạn thân nhất, đó cũng chính là Nghiêm Chấn Hưng, hai người lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi học.

Thậm chí còn thân với hắn hơn cả, anh cả Trương Hải Quân của Trương Lục Quân.

Lúc ấy vì không cam ở nhà làm ruộng, cả hai người đã đến Hồng Thành một thời gian.

Đúng vào thời điểm đó, Trương Lục Quân đã quen biết Dương Bội Lan.

Mà Nghiêm Thần Hưng cũng đã gặp được vợ mình là Cố Xuân Vũ.

Dương Bội Lan và Cố Xuân Vũ khi ấy đều là sinh viên của Đại học Hồng Đô.

Nhưng sau đó Trương Lục Quân đã trở lại thông Trương Gia.

Còn Nghiêm Chấn Hưng ở lại Hồng Đô làm ăn.

“Nói là buôn bán xuất khẩu, mấy thứ như ô này, thảm này, cốc này,... nghe nói làm ăn rất được.” Trương Lục Quân nói.

“Ba, ba có hối hận không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Cái gì?” Trương Lục Quân sững người một lúc.

“Con nói, ba có hối hận không? Ban đầu nếu như ba ở lại Hồng Thành phát triển, thì bây giờ nói không chừng cuộc sống đã tốt hơn nhiều rồi.” Hà Tứ Hải nói.

“Cái gì mà nếu thế này nếu thế kia chứ, nhỡ không tốt lên thì sao.” Trương Lục Quân nghe vậy thì lắc đầu cười, sau đó cúi mặt xuống.

Hà Tứ Hải rất nhạy bén nhận ra chút mất mắt nhàn nhạt ở hắn.

Vả lại ban đầu khi hắn trở về thôn Trương gia, chỉ e đó cũng phải là ý muốn của hắn.

“Ba, tại sao ba lại trở về, trước đây con có nghe bà nội kể, khi ấy ba có mở một xưởng sửa chữa ở Hồng Thành, việc làm ăn cũng rất tốt.” Hà Tứ Hải nói.

“Còn không phải là ông nội con... bỏ đi, đều đã qua cả rồi, không nói lại nữa.” Trương Lục Quân ngẩng đầu cười nói.

“Nhị tử, nhị tử, khách đi rồi sao?” Lúc này bà nội từ sau nhà đi vào.

“Mẹ, không phải khách, là Chấn Hưng, ông ấy gọi con trưa nay đi uống rượu.” Trương Lục Quân vội nói.

“Uống rượu, hôm nay Tiểu Chu vừa mới về, uống cái gì mà uống?” Bà nội không vừa ý nói.

“Chẳng phải là con cũng không đi sao?”

“Chấn Hưng đâu?” Bà nội lại hỏi.

“Ông ấy về rồi.” Trương Lục Quân nói.

“Sao con không giữ cậu ấy lại ăn cơm?” Bà nội tức giận nói.

“Ừm...” Trương Lục Quân nhất thời không nghĩ ra gì để nói.

“Thôi đi, thôi đi, lần sau hẵng nói.”

Cũng không phải chuyện gì lớn, cứ bỏ qua đi.

“Chú Nghiêm của cháu và ba cháu là bạn lâu năm, quan hệ của hai người rất tốt.” Bà nội lại giải thích với Hà Tứ Hải một câu.

“Cháu có nghe ba cháu nói qua rồi ạ.” Hà Tứ Hải nói.

“Chú Nghiêm cháu có con gái, còn lớn hơn cháu hai tuổi, lúc đó vợ Chấn Hưng còn nói đùa, đợi đến khi lớn lên sẽ gả con gái cho cháu, đáng tiếc là vợ Chấn Hưng ra đi sớm quá...”

“Mẹ, chuyện cũ lâu rồi, mẹ còn nói làm gì? Cô Lưu cũng rất tốt.” Trương Lục Quân ở bên cạnh vội lên tiếng.

“Mẹ đâu có nói Vãn Vãn không tốt, mẹ cũng chỉ nói thế thôi, chẳng lẽ còn muốn để Tú Ảnh làm vợ Tiểu Châu sao?” Bà nội không vui nói.

“Hầy...” Hà Tứ Hải ở bên cạnh không biết nên nói gì.

“Con đừng để trong lòng, đó chỉ là lời nói đùa của người lớn thôi.” Trương Lục Quân ở bên cạnh nói.

“Con không để trong lòng đâu, dù sao con cũng chẳng biết cô ấy là ai.” Hà Tứ Hải hơi cạn lời nói.

“Không nói chuyện này nữa, Đào Tử đâu rồi? Đào Tử, cháu đang tìm gì thế?” Bà nội cười ha ha đi tìm Đào Tử.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment