"Con ở chỗ này."
Nghe thấy bà nội gọi mình, Đào Tử không biết từ trong cái xó nào đó chui ra.
"Con tìm được cái gì chưa?" Bà nội cười ha hả hỏi.
Bà cũng chỉ là thuận miệng hỏi.
Không nghĩ tới Đào Tử hưng phấn giơ lên một tờ tiền màu đỏ trong tay lên, "Con tìm được một trăm đồng này."
"Một trăm đồng, đưa bà xem một chút?"
Bà nội nhận lấy, đưa sát vào trước mắt liếc mắt nhìn.
Sau đó cười nói: "Đây không phải một trăm đồng, đây là một đồng tiền."
"Nhưng mà nó là màu đỏ nha." Đào Tử nghi ngờ nói.
Nàng nhưng là biết một trăm đồng tiền, lần trước bà Tôn đã chỉ nàng với chị Huyên Huyên.
"Màu đỏ nó cũng là một đồng, hơn nữa màu đỏ này, cùng với màu đỏ một trăm đồng không giống nhau." Hà Tứ Hải ở bên cạnh thuận tay nhận lấy nói.
Đây là bộ thứ tư của đồng nhân dân tệ, cũng có màu đỏ, nhưng là hơi đỏ.
"Này, đây mới là một trăm đồng." Trương Lục Quân ở bên cạnh móc ra một tờ một trăm đưa cho Đào Tử.
Đào Tử nhìn kỹ một chút, quả nhiên phải lớn hơn một chút, cũng đỏ hơn một ít.
"Đây là một, đây là hai số không, đây mới là một trăm đồng, mà cái này mặt trên chỉ có một, cho nên là một đồng." Hà Tứ Hải ngồi chồm hỗm xuống cẩn thận chỉ nàng.
"Nhưng mà Đào Tử tìm được ở đâu vậy, hiện tại rất ít thấy có người dùng một đồng này lắm." Bà nội cười nói.
Đào Tử chỉ vào một khoảng trống trên kệ.
"Kỳ quái, đây là ai nhét vào chứ." Bà nội nghe vậy cũng hơi nghi hoặc một chút.
Đào Tử không quan tâm đến điều này, nàng đưa tay đem một trăm đồng đưa trả lại cho Trương Lục Quân.
"Cho con mua đồ ăn." Trương Lục Quân không có nhận.
"Ồ?"
Đào Tử nghe vậy rất ngạc nhiên, nàng biết giá trị của một trăm đồng, bởi vì một trăm đồng là tờ tiền lớn nhất.
"Không được, một đứa nhỏ như con bé cần nhiều tiền như vậy làm gì." Hà Tứ Hải trực tiếp từ trong tay Đào Tử cầm qua, nhét trả lại cho Trương Lục Quân.
"Không sao đâu, không sao đâu." Trương Lục Quân từ chối nói.
"Không phải có sao hay không, vấn đề là hoàn toàn không cần thiết, Đào Tử muốn cái gì, con sẽ mua cho con bé."
Thấy Hà Tứ Hải kiên trì như vậy, Trương Lục Quân chỉ có thể cầm trở lại.
"Một đồng này nếu là con tìm được, vậy sẽ là của con." Hà Tứ Hải đưa một đồng trả lại cho Đào Tử.
Mặc dù không có một trăm đồng, thế nhưng có một đồng, Đào Tử vẫn như cũ rất vui vẻ.
"Sáng sớm ngày mai, con muốn đi mua đồ ăn ngon." Đào Tử vui vẻ nói.
"Sáng sớm ngày mai có mở cửa không?" Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của nàng, hướng về Trương Lục Quân hỏi.
"Mở, sắp sang năm mới rồi, trên căn bản mỗi ngày đều sẽ có người đến." Trương Lục Quân nói.
Tết xuân đang đến gần, có rất nhiều người mua đồ, mọi người cũng sẽ không tuân thủ quy tắc ở phố 147, trên căn bản mỗi ngày đều có người bán đồ.
"Ồ ~" Đào Tử vui vẻ ở bên trong phòng nhảy nhót liên hồi.
"Có đứa bé thật tốt." Bà Nội cười ha hả nói.
Lúc này Trương Lộc từ phòng sau đi vào, "Mọi người đang nói gì đấy, sao vui vẻ thế?"
"Không có gì, đúng rồi, Tiểu Lộc, ba mẹ con có nói khi nào thì trở về không?" Bà nội hỏi.
"Con làm sao biết được bọn họ chứ." Trương Lộc nói.
"Nếu không con gọi điện thoại cho lão đại hỏi một chút đi." Bà nội hướng về Trương Lục Quân nói.
"Hỏi cũng vô dụng, đại ca có thể trở về hay không, hắn nói rồi lại không tính, còn phải xem trong bộ đội bọn họ sắp xếp như thế nào." Trương Lục Quân nói.
Bà nội nghe vậy, cũng là không lên tiếng nữa.
Trương Lục Quân với đại ca Trương Hải Quân quan hệ vẫn luôn không được tốt lắm, điều này tất cả mọi người đều biết rõ.
Mối quan hệ không tốt đẹp giữa hai người, không phải chỉ trong một sớm một chiều, cũng không phải chỉ do một chuyện nào đó tạo thành, mà là nhiều năm tích lũy mà thành.
Lý do tại sao Trương Lục Quân nói rằng Nghiêm Chấn Hưng giống như là anh em của mình, cũng là bởi vì Trương Hải Quân với hắn là người có quan hệ huyết thống, bằng không vẫn đúng là không tốt bằng Nghiêm Chấn Hưng.
Bà nội cũng biết những chuyện này, cũng không có việc gì, bà luôn muốn tác hợp cho hai anh em và để mối quan hệ của người hòa hoãn lại.
Nhưng mà tác dụng không lớn, một mặt là bởi vì Trương Hải Quân cách khá xa, thêm vào nguyên nhân công việc, nên đã nhiều năm không trở về.
Ở một phương diện khác là Trương Lục Quân chống cự, đương nhiên cũng có lý là do tính cách của Trương Hải Quân, giữa hai người có rất ít chuyện để nói.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến Trương Lộc, nói thật ra, Trương Lộc với nhà chú hai, còn có bà nội, so với cha mẹ ruột càng thân thiết hơn một chút.
Cô lớn lên trong quân đội, cô kỳ thực cũng không hề cảm nhận được bao nhiêu ấm áp của cha mẹ.
Trái lại, bà nội với nhà chú hai đã cho cô càng nhiều quan tâm hơn.
Buổi trưa ở nhà ăn cơm trưa, Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử đi dạo ở trong thị trấn một chút.
Buổi chiều trong thị trấn không có nhiều người, thế nhưng so với ngày xưa thì nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều cửa hàng mới mở.
Nhưng mà một đồng tiền của Đào Tử từ đầu đến cuối không có tốn.
Nàng nói phải giữ lại để sáng ngày mai mua đồ.
Hà Tứ Hải cũng không để ý nàng, nhưng mà chính hắn bỏ tiền, mua cho đồ cho đứa nhóc này.
Như thế mặt sau là đường kẹo, phía trước là món đồ chơi nhỏ với một chiếc kìm rút cá sấu.
Chuồn chuồn tre có dạ quang cũng giống như vậy.
Tất cả đồ đều rất rẻ, thế nhưng Đào Tử rất yêu thích, đứa nhỏ cũng rất dễ thỏa mãn.
------
Dịch: MBMH Translate