Số 13 Phố Mink

Chương 1495

Karen đang đọc say sưa ngon lành, bất tri bất giác cũng quên mất thời gian, cho

đến khi bị tiếng cãi vã bên kia quấy rầy.

Thở dài một hơi, Karen lắc đầu, chơi một ván Ma Sói thì trách móc, đổ lỗi và ly

gián lẫn nhau cũng là một chuyện rất bình thường.

Puer tức giận chạy tới, uống một ngụm cà phê từ trong cái ly đặt trước mặt

Karen, oán giận nói:

"Ghê tởm quá, meo, Philomena lại là Sói giả Tiên Tri, cậu có tin được hay

không?"

"Có cái gì mà không thể tin?"

"Cô ta lừa gạt tình cảm của ta." Puer rất là đau lòng mà nói, "Ta là Phù Thủy, ta

còn đứng theo phe của cô ta, tiễn Alfred lên đường."

Lúc này Alfred đi tới buông tay nói: "Tôi đã phân tích logic cho cô nghe rồi, tôi

không thể nào là Sói cả, nhưng các người cũng đều không tin."

"Nhưng cô ta là Philomena, ài, bình thường lúc chơi cũng rất kiệm lời, cầm bài

dân thường cũng thường bị vu oan, cô ta giờ lại dám giả chức năng!

Còn có, yêu tinh radio ngươi phát biểu cũng không tốt, lúc bị bỏ phiếu, cũng

không nói gì nhiều cả."

Alfred bất đắc dĩ nói: "Tôi đã cố gắng ít nói chuyện, bởi vì các người không

muốn nghe sự thật, mà là muốn nghe theo cảm tính."

Karen khép sách lại, hỏi: "Còn bao lâu nữa mới có thể lên bờ?"

Puer trả lời: "Còn sớm mà, nhưng mà ngày mai hẳn là chúng ta có thể tìm tới

hòn đảo thứ hai hơi lớn một chút để chỉnh đốn lại, cũng không biết là đảo có

người hay vẫn là đảo không người."

Alfred hỏi: "Tôi cảm thấy rất tò mò, là thông qua phương thức gì để phán đoán

vị trí của những hòn đảo này?"

"Giống như là vì cái gì mà ngươi có thể nghe hiểu cái loại ngôn ngữ kia của

Karen thôi, ta nghe không hiểu, ngươi có thể giải thích cho ta là tại sao không?"

"Đây là một loại cảm giác rất khó để hình dung."

"Ừm, câu trả lời của ta cũng là như thế này."

"Tôi muốn lên bờ tắm rửa." Karen nói.

Puer chỉ chỉ vào "Phòng", nói: "Ở đây cũng có thể tắm rửa mà."

"Ở trên đây tắm, trên người vẫn cảm thấy như bị rắc muối lên trên, không thoải

mái."

"Thiếu gia, vết thương trên người ngài sao rồi?"

"Gần như khỏi hẳn, may mà có Blanche." Karen duỗi lưng một cái, cầm lấy cần

câu, anh chuẩn bị câu cá.

"Một ván mới này!" Ashley hô.

"Tới ngay, meo!" Puer lập tức chạy tới, vừa chạy vừa quay đầu hô, "Yêu tinh

radio mau tới đây!"

Alfred thở dài, anh ta cũng không phải rất muốn chơi tiếp, nếu như có thể được

chọn, anh rất tình nguyện ngồi cùng một chỗ với thiếu gia mà đọc sách, mình

còn có thể lấy ra bản bút ký để thỉnh giáo thiếu gia một vài chuyện.

"Nếu như Kevin có thể nói chuyện thì tốt."

Nghe nói như vậy Karen tiếp tục sửa sang lại dây câu trong tay, lơ đễnh nói:

"Có lẽ vậy."

...

"Nếu như đứa nhỏ này có thể nói chuyện thì tốt."

Richard duỗi ngón tay ra, đùa giỡn với bé Irina trước mặt.

Người phụ nữ cười nói: "Lúc trẻ con bắt đầu biết nói chuyện, cũng không còn

đáng yêu như lúc này nữa."

"Mẹ ta cũng đã từng nói ta như vậy, bà ấy nói ta khi còn bé cực kỳ đáng yêu,

sau khi lớn lên thì không còn đáng yêu như vậy nữa."

"Nào có người làm mẹ nào không yêu con của mình chứ."

"Bà ấy thì không giống, bà ấy sống rất tự tin và tương đối vì bản thân, ừm, ta

hiểu bà ấy." Richard bỏ qua đề tài này, khi cậu ta còn là thiếu niên thì mẹ của

cậu ta đều ở thành phố Tang Phổ.

Những gia đình khác có thể quan hệ của cha mẹ không tốt, hoặc là cha mẹ ly

hôn rồi con cái đi theo một người, khi đó mẹ của cậu ta rất ít về nhà, cha thì

trầm mặc ít nói đến nỗi không có chút cảm giác tồn tại nào trong nhà, Richard

được trải nghiệm không khí "Cha mẹ đều mất".

"Đoàn trưởng, ngươi không đến xem đứa bé này một chút sao?" Richard ôm lấy

bé Irina đi đến trước mặt đoàn trưởng.

Trong tay Neo đang kẹp điếu xì gà, lúc Richard ôm đứa bé đến, hắn vừa rất

không kiên nhẫn nói "Bế nó ra xa một chút", vừa dùng đầu ngón tay bóp tắt

điếu xì gà.

"Nó cũng rất đáng yêu nhỉ, đoàn trưởng, tôi chưa thấy qua ảnh chụp của tiểu thư

Irina, nhưng tôi cảm thấy khi tiểu thư Irina còn bé chắc chắn cũng rất đáng yêu

giống nó."

"Nếu một ngày nào đó ngươi bị cha của mình đánh chết, ta sẽ ra tòa án giáo hội

để làm chứng cho cha của ngươi, cho dù chết ngươi cũng chưa hết tội."

"Ài, đoàn trưởng ngài cũng sẽ không để ý việc này, dù sao thì Karen cũng

không ở đây, chúng ta cần gì phải tỏ ra đúng mực như vậy chứ?"

"Ngươi và Karen, hoàn toàn tương phản nhau."

"Ai, tôi vẫn cảm thấy Karen không có sự tinh thần hăng hái thuộc về người trẻ

tuổi gì cả, rõ ràng tuổi tác của anh ta cũng không chênh lệch nhiều với tôi, lại

cho tôi cảm giác như là người cùng bối phận với cha tôi vậy, tôi cảm thấy như

thế này cũng không tốt, lo lắng rằng cơ thể của cậu ta xảy ra vấn đề, à, cơ thể

của cậu ta quả thật cực kỳ bình thường."

Neo cúi đầu nhìn xem bé Irina, mặt không biểu tình.

Hắn đối với cái bé gái này, là thật sự không có cảm giác gì, đây không phải là vì

hắn đang ra vẻ lạnh lùng, mà là hắn không thích trẻ con, cũng sẽ không đem sự

tưởng niệm với người vợ đã mất của mình mà đặt vào trên những thứ khác.

"Đoàn trưởng, kể cho tôi một chút chuyện giữa ngài và tiểu thư Irina đi, tôi có

nghe bọn họ nói qua một chút, nhưng tôi muốn biết chi tiết, nếu như về sau tôi

về hưu, có thể viết sách rồi xuất bản, kiếm tiền nhuận bút."

"Có lẽ không tới lượt cha ngươi ra tay rồi, bây giờ ta đang nghĩ rằng có nên đưa

ngươi vào danh sách thành viên thiệt mạng không."

"Đừng như vậy chứ, đoàn trưởng, tiền trợ cấp cũng chẳng được bao nhiêu phiếu

điểm, hơn nữa còn là cho Karen, ngài cũng không có được lợi ích gì."

Lúc này, Neo bỗng nhiên giơ tay lên.

Richard lập tức im lặng, đồng thời ra hiệu với người phụ nữ ngồi đối diện giữ

im lặng.

Neo ngẩng đầu, nhìn về phía trên.

Hắn cảm giác được một luồng sóng năng lượng rất mạnh, giống như là một sự

dẫn dắt và triệu hồi.

Một lát sau, Neo mở miệng nói: "Dã thú sắp quay trở về trong lồng giam, ta đi

lên trên xem một chút, các người ở tại nơi này."

"Được rồi, đội trưởng, tôi sẽ phụ trách bảo vệ tốt bọn họ, nhất định!"

Neo dặn dò: "Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngươi cứ tự mình chạy trước, không

cần thiết chết vì bọn họ, giữ bọn họ lại ở đây cũng đã đủ.
Bình Luận (0)
Comment