Số 13 Phố Mink

Chương 1711

Lúc tỉnh lại thì Karen phát hiện mình đang ngồi dựa vào vách của phòng giam,

cổ có chút rã rời, tay vô ý thức đưa ra phía sau gáy mà nhẹ nhàng đấm đấm.

Chắc là vừa ngủ, nhưng chất lượng giấc ngủ cũng không tốt lắm, giống như là

đã mơ một giấc mộng dài đằng đẵng, mà ở trong mơ, luôn luôn có một con côn

trùng đáng ghét đang bay đến bay lui ở dưới mí mắt của mình, dẫn tới mình

không thể không liên tục nháy mắt để loại bỏ nó.

"Ngủ thật mệt mỏi..."

Khó có được một lần mà sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ mà Karen không có cảm

giác tinh thần được bổ sung, bởi vì thói quen đời trước, định nghĩa của Karen về

giấc ngủ giống như là sạc điện cho bản thân mình.

Ở trước mặt, Vicole đang yên lặng nằm ở đó, mắt mở thật to, không nhúc nhích.

Karen đứng người lên, anh không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, ở trong

phòng tạm giam, cũng không thấy được mặt trời hay là mặt trăng.

Đi qua, giơ chân lên, nhẹ đụng vào Vicole đang nằm dưới đất.

Cơ thể của Vicole giống như tạo thành từ kẹo bông, trong nháy mắt tan đi hình

người, hóa thành một đống bụi màu xám.

Gọn gàng... Thậm chí có thể bỏ vào trong một cái hộp tinh xảo mà xem như một

món quà lễ tình nhân.

Hắn chết, chết một cách hoàn toàn.

Mặc dù trong quá trình này Karen có một chút thiếu thốn, nhưng xem xét trên

kết quả, quá trình mà hắn chết đi chắc hẳn cũng không được dễ dàng và dứt

khoát.

Đi khỏi phòng giam, theo cầu thang đi vào trên tầng một, lúc đi ngang qua

phòng giam của Trison, Karen nghe được âm thanh từ bên trong, Trison dán mặt

trên lan can, đang theo dõi hắn:

"Ngươi và Vicole đã nói chuyện cái gì?"

Karen lắc đầu, bây giờ anh không muốn nói chuyện, nếu như có thể, anh muốn

đi tắm một cái.

"Ngươi có thể nói chuyện với ta." Trison nói, "Vicole chỉ là một đứa trẻ bị cưng

chiều sinh hư, ngươi nói chuyện cùng với ta, ta có thể đại biểu cho nhà Naton

và vị đứng ở phía sau của nhà chúng ta mà đạt thành hiệp nghị với ngươi, yêu

cầu của ta, cũng không cao."

Một đêm để tỉnh táo và suy nghĩ, khiến Trison suy nghĩ rõ ràng về một số việc,

nếu như nói khi đầu óc một người trở nên ngu xuẩn tựa như một cái động cơ

đang nóng lên, bây giờ ít ra hắn ta cũng đã nguội đi một chút.

"Vicole đã chết."

Nghe được câu trả lời này, Trison sửng sốt một chút, nhưng hắn vẫn lập tức nói:

"Vậy chúng ta dừng việc này lại tại đây, có thể sao? Nhà Naton có thể tiếp nhận

một vài sự trừng phạt và nhượng bộ, ta thậm chí có thể tiếp nhận việc bị điều đi

nơi khác."

Karen lắc đầu, nói: "Súng đã bóp cò, không thể nào dừng lại."

Vốn dĩ nhà Naton còn có thể và ban quản lý đại khu có thể đứng ở trong chiến

hào tiến hành phòng ngự, hiện tại, cả hai bên đều hi vọng xem nhà Naton như là

pháo hoa mà đôi bên hợp tác bắn lên trời.

Trison thấy thế, tính tình bạo phát, bắt đầu tiến hành chửi rủa và nguyền rủa

Karen.

Hai bác cháu này, a không, là anh em, bọn hắn thật sự rất giống.

Có đôi khi ngươi cũng không khỏi sẽ cảm thấy tò mò rằng tại sao trên đời này

lại có thể có dạng người tự đại và ngu xuẩn đến như vậy, nhưng rất nhanh ngươi

lại sẽ cảm thấy thoải mái, có lẽ là bởi vì trong hoàn cảnh lớn lên của bọn hắn

không có thứ gì đáng để e ngại và quy tắc gì để tuân theo.

Giống như những tên thanh niên được nuông chiều mà lớn lên, không trải qua

xã hội "Giáo dục", điều này cũng chẳng liên quan gì đến tuổi tác.

Bên trong âm thanh chửi rủa của Trison, Karen đi trước cảnh cửa bằng sắt, đẩy

cửa, không nhúc nhích, sau đó bên ngoài cửa truyền đến âm thanh đứng dậy, lão

Colla mở cửa ra, dụi dụi mắt, lại lập tức cười hỏi:

"Đội trưởng Karen, ngài xong rồi à?"

Suốt cả đêm a, anh hành hạ "Phạm nhân xóa bỏ" suốt cả đêm đấy!

"Ừm, vất vả cho ông rồi."

"Không có việc gì, nên làm, nên làm mà thôi, cái tên kia, vẫn còn sống chứ?"

"Ông vào quét dọn một chút đi."

"Vâng, ngài yên tâm, thủ tục sau khi hành hình thì ta sẽ giúp ngài sắp xếp ổn

thỏa."

"Được rồi, cảm ơn."

"Không không không, ngài quá khách khí."

Karen đi ra khỏi trại tạm giam.

Lão Colla thì đi đánh thức mấy tên thuộc hạ, để bọn hắn đi theo mình xuống

dưới, khi bọn hắn tiến vào nhà tù của Vicole, nhìn thấy một đống tro màu xám

nằm gọn trên mặt đất, tất cả mọi người đều sửng sốt một hồi lâu.

"Đây là thật sự là tra tấn thành tro a."

Vào nghề đã nhiều năm như vậy, mặc dù việc đúng đắn làm cũng không có bao

nhiêu, nhưng kinh nghiệm vẫn phải có, đây là lần đầu tiên lão Colla trông thấy

hậu trường hành hình cực đoạn đến như vậy.

"Con người của đội trưởng Karen nhìn rất hòa thuận, không nghĩ ra..."

"Nghĩ cái đầu của ngươi, nhanh đi cầm cái chổi và ki hốt rác qua đây!"

"Vâng, Trưởng khoa!"

Trison trông thấy trong tay bọn người của lão Colla cầm cái chổi và ki hốt rác đi

lên.

Hắn mở miệng nói: "Bất kể như thế nào, các ngươi hẳn là để cho ta chào tạm

biệt di thể cháu của ta một lần, để cho ta nhìn thấy hắn lần cuối cùng."

"Ngươi nhất định muốn nhìn à?" Lão Colla hỏi.

"Việc này không có gì liên quan đến các ngươi, về sau cũng sẽ không dính líu

đến các ngươi." Trison nói.

"A, tốt, nếu ngươi đã muốn nhìn, vậy thì mang đến cho hắn xem đi."

Mấy người nhấc ki hốt rác lên, đặt trước mặt của Trison.

Trison lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lớn tiếng chất vấn: "Đây là ý gì!"

Lão Colla vội nói:

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng có thổi tan em trai của ngươi."

Trison: "..."
Bình Luận (0)
Comment