Số 13 Phố Mink

Chương 1712

Trên bậc thang bước lên sân thượng, Richard lại đang kể lại trận đại chiến giữa

mình và Vicole lần thứ bốn mươi cho Philomena nghe.

Thật ra cậu ta cũng không muốn kể lại nữa, hoặc là muốn đổi đề tài, nhưng bởi

vì lúc trước cậu ta bước đến nhà vệ sinh, giữa đường có nhân viên mới được

tuyển vào nhà ăn tới hỏi thăm Philomena rằng mọi người bình thường thích ăn

đồ ăn có hương vị ra sao.

Bởi vì trong toàn bộ tiểu đội, tất cả mọi người đều có chuyện đang bận, nhân

viên cuối cùng cũng tìm được một người giống như không bận mà đang nghỉ

ngơi.

Vẻ mặt Philomena lạnh lùng, nói ra từng món từng món ăn một.

Chờ đến khi nhân viên của nhà ăn rời đi rồi, Richard vừa lúc trở về, Philomena

đứng người lên, nói một câu khiến Richard dở khóc dở cười:

"Hãy nói một chút chi tiết về cuộc chiến giữa ngươi và Vicole, ta cho ngươi một

chút ý kiến."

Vậy thì cũng không thể làm gì khác, Richard chỉ có thể thỏa mãn cô;

Hai người đi lên sân thượng, giả bộ như đang thảo luận về chuyện công tác, tiếp

tục kể về cuộc chiến đấu gian nan giữa mình và "Đống bụi xám".

Lúc này, Karen đi tới từ dưới lầu.

"Đội trưởng."

"Đội trưởng."

"Ừm."

Karen nhẹ gật đầu với bọn họ, sau đó tiếp tục đi về phía phòng làm việc của

mình.

Chờ đến sau khi Karen rời đi, Philomena mở miệng nói: "Nghe nói tối hôm qua

đội trưởng đi hành hình."

"Ừm, đúng vậy, hành hình xoá bỏ, không ngại dùng bất cứ phương thức nào, chỉ

cần để người chết không thể nào được thức tỉnh."

"Nhưng xem ra, đội trưởng rất mệt mỏi."

"Đúng vậy, tôi rất ít trông thấy Karen mệt mỏi như thế, trong tình huống bình

thường, anh ấy luôn luôn cho người ta một loại cảm giác rất bình thường, đó là

các phương diện đều có bộ dáng bình thường."

"Cho nên, báo thù không thể mang đến vui vẻ cho đội trưởng, chỉ có sự mỏi mệt

sao?"

"Ừm, báo thù thật sự, cũng đều là như vậy." Richard nói.

"Vậy chờ đến sau khi ta giết bà nội của mình, ta cũng sẽ như thế sao?"

"Đương nhiên, cô sẽ cảm thấy trống rỗng và bất lực, thậm chí là... Lạc lối.

Giống như là cuộc sống của ngươi, lập tức rơi vào trạng thái mất cân bằng."

"Sẽ như vậy sao?"

"Sẽ."

"Vậy ngươi cảm thấy, ta còn muốn giết bà ấy sao?"

Richard nhún vai, cậu ta đương nhiên biết rõ, đây không phải là vấn đề giết hay

không, Philomena cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của mình, đây là kết

quả tất nhiên sẽ phát sinh.

Nhưng mà, Richard vẫn là an ủi: "Nút thắt, chúng ta mở nó ra, không phải là để

lấy được gì từ bên trong, mà là vì để cho cuộc sống có thể tiếp tục."

"Tiếp tục."

"Bà nội của cô cũng như một dấu chấm tròn trên một giai đoạn cuộc sống của

cô, cô cũng nên chấm dứt nó; sau đó thì cô mới có thể bắt đầu viết câu chuyện

của mình sau dấu chấm ấy, không phải sao?"

"Nhưng ta cũng không biết mình muốn viết cái gì."

"Việc này không tính là gì đặc biệt cả, rất nhiều người thật ra đều như vậy, tôi

cũng là như vậy, cô cảm thấy khi tôi đứng cùng một chỗ với Karen thì tôi đang

viết nên câu chuyện của chính mình sao, tôi chỉ là đang sao chép từ bài văn mẫu

ở chỗ của Karen, tôi chỉ đang trích dẫn thôi, thuận tiện cố gắng tìm xem, nhìn

xem ở chỗ nào tôi có thể thêm vào một vài thứ gì đó của mình để khi nhìn vào

bài văn cũng không thấy quá rõ ràng rằng mình đang sao chép từ người khác.

Không phải ai sinh ra đều sẽ biết viết văn, đều là trước hết nhìn của người khác

sau đó bắt chước người khác, đi từng bước một mới có thể viết ra thứ thuộc về

mình.

Giống như khi học chạy xe đạp, ngay từ đầu đều phải có người ở phía sau vịn

cho cô, cô mới có thể đạp được."

"Ta chưa từng chạy xe đạp."

"Muốn học không?"

"Ta không biết."

"Muốn học mà nói thì tôi có thể dạy cho cô." Richard lắc lắc tay, "Vừa lúc tôi

còn có thể dạy cô lái xe, tin tưởng tôi, kỹ thuật đạp xe của tôi rất tuyệt vời đấy."

...

Karen về tới văn phòng không lâu, Alfred đã đi đến, dò hỏi:

"Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi không được tốt sao?"

"Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng vấn đề không lớn." Karen kể lại

chuyện xảy ra vào tối qua cho Alfred, sau đó hỏi, "Bây giờ còn có chuyện gì

khác không?"

"Chủ yếu là điều tra về những việc làm ngầm ảnh hưởng lên công lao của vụ án

Zich, đang tiến hành xét duyệt lại chứng cứ mà Bộ trưởng Mohji đã cung cấp,

Trison vốn cũng không sạch sẽ, mà lại cực kỳ không sạch sẽ, bên trong dính đến

một vài hành vi trao đổi lợi ích chính trị và che chở tội phạm."

Karen vừa vuốt vuốt trán của mình vừa nói: "Việc này không dễ chơi."

"Bỏ qua nội bộ của Thần Giáo, còn có giao dịch cùng với người của thần giáo

khác, ví như tự tiện thả ra kẻ bị truy nã của các giáo hội bên ngoài để giảng hòa

với các thế lực khác."

"Việc này có thể xem như mấu chốt để nắm lấy, cứ đánh vào đường dây này đi,

ý kiến của Neo ra sao?"

"Fanny cũng cho là như vậy, mà thủ tục điều tra cũng đều được đóng dấu, về

phần chủ nhiệm... Tối hôm qua thiếu gia ngài đang hành hình trong trại giam,

chủ nhiệm cũng đã biến mất cả đêm, vẫn may là con dấu ở chỗ của Fanny, cho

nên sẽ không ảnh hưởng đến quá trình điều tra của chúng ta."

Mình không có ở đây, Neo cũng không có ở đây, nhưng công việc điều tra còn

có thể tiếp tục duy trì hiệu suất cao, thật sự là thiếu ai thì người đó sẽ cảm thấy

xấu hổ.

"Một vài chuyện liên quan đến ngoại giáo, nếu như muốn tìm kiếm tư liệu mà

nói, có thể đến tìm Xinyali."

"Tôi đã liên hệ với cô ta, thiếu gia."

"Vậy còn vị thần quan ngoại gian của nhà Naton kia thì sao?"

"Đã tìm được tội danh để hắn tạm thời trở về nghỉ ngơi mà hợp tác điều tra,

chúng ta còn đang tích cực móc nối với cấp trên của hắn"

"Để hắn về sớm một chút, bây giờ hắn cũng coi như là một trong những nhân

vật tiêu biểu."

"Vâng tôi đã hiểu thưa thiếu gia."

"Tốt, vậy trước hết ta sẽ nghỉ ngơi một chút."

"Thiếu gia, vậy tôi tiếp tục đi làm việc."

"Vất vả cho anh rồi, Alfred."

"Đây là việc mà tôi nên làm, thiếu gia."

Chờ sau khi Alfred rời đi, Karen không vội vã đi phòng tắm, mà là cầm điện

thoại lên, bấm số của Nhà Tang Lễ.
Bình Luận (0)
Comment