"Đến lúc cần người để chết thì không nỡ chọn người của mình, để tàn dư Sa
Mạc thay thế, thật sự là không phóng khoáng."
Bá tước Recar đứng người lên, chống nạnh, Đại Hải Tặc ngày xưa, bây giờ
đứng ở trên sa mạc, nhưng lại ngỡ như đang ở trên boong tàu giữa những cơn
sóng.
Hắn xoay người, nhìn về đằng sau, nơi đó, là hạm đội chủ lực của "Hắn".
Mình năm xưa sao có thể nghĩ đến một ngày này, mình có thể mang theo quân
đội Trật Tự mà xuất chinh, làm sao lại có thể dự tính được sau khi mình chết,
còn có thể có được thân phận như hiện tại. Sự tham lam của một Đại Hải Tặc
bây giờ đã không còn, giống như là một ông lão vậy, trong lòng chỉ còn lại một
cái chấp niệm duy nhất:
"Ai, sớm sinh một đứa bé để cho ta ôm một cái, trong cả hai ngươi ai sinh cũng
được."
Bánh xe của chiến xa nhanh chóng chạy qua, trên mỗi một chiếc chiến xa đều bị
dây leo bao phủ, mặc dù treo cờ của Sinh Mệnh Thần Giáo, nhưng cạnh bánh xe
lại có huy hiệu gia tộc.
Nơi này đã cách điểm quan sát rất gần, hơi không cẩn thận thì toàn bộ sẽ bị tổn
thất ở chỗ này.
Chờ sau khi chiến xa rời đi, một cái đầu trọc từ bên trong hạt cát lộ ra, ngay sau
đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư … một loạt những cái đầu trọc bóng
loáng, hoàn toàn có thể mượn ánh nắng mặt trời rực rỡ trên sa mạc mặt trời để
rọi đèn tín hiệu.
Darien nằm rạp trên cát mà bò đến, tìm được một mảnh lá cây dưới vết bánh xe,
hắn đem lá cây đưa đến mầm cây trên tay mình, lá cây bị hấp thu, mà hắn thì
đồng thời cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
Không sai, huy hiệu gia tộc và lá cây đều cho thấy, ở kế bên này có lực lượng
thuộc về "Gia tộc mình".
Chắc là quân tư nhân của gia tộc được điều đến nơi này, mà người chỉ huy
nhánh quân này, chắc là nhân vật đại biểu nào trong gia tộc đây.
Sẽ là vị chú bác nào của mình đây?
Không không không, quan trọng nhất đó là, nếu là quân tư nhân của gia tộc, ở
trong đó chắc chắn có ít nhất một đám là người thân của mình.
Gương mặt của Darien bởi vì hưng phấn mà có chút vặn vẹo, nguyên nhân bởi
vì mệnh lệnh khẩn cấp cho nên hắn còn chưa kịp thỉnh cầu thiếu gia hỗ trợ thức
tỉnh anh họ Bill của mình.
Bây giờ thì tốt rồi, mình có cơ hội đón thêm rất nhiều người nhà đến, cùng nhau
ôn lại chuyện xưa, mở một bữa tiệc đoàn tựu gia tộc náo nhiệt.
Darien kìm lòng không được mà đưa tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, thầm
nghĩ: Mẹ nó, làm sao cảm giác từ sau khi đầu quân cho Trật Tự, thì bước chân
báo thù của mình lại có vẻ càng nhanh hơn?
Đúng lúc này, một luồng sức mạnh sinh mệnh từ sâu trong tiền tuyến truyền
đến, dây leo bốn phía bắt đầu co vào, tiến hành loại bỏ sự canh gác xung quanh.
Nhưng khúc mầm cây Darien cầm trong tay vừa lúc có thể che những "Ánh
mắt" này, bảo đảm tiểu đội đột kích của mình có thể an toàn.
Nhưng mà, ngay trong lần tiếp xúc này, mầm cây của Darien bỗng nhiên hưng
phấn mà liên tục tuôn ra mấy đóa hoa hồng nhỏ, kiều diễm ướt át, màu đỏ trong
nhuỵ hoa đậm đặc đến nỗi như muốn chảy ra ngoài.
Darien bắt đầu nhanh chóng hít sâu, các thuộc hạ đầu trọc bên cạnh thấy thế đều
quăng ánh mắt ân cần tới, gần như cho rằng là đội trưởng nhà mình bị đau tim.
Thật lâu sau, Darien mới khôi phục bình tĩnh, ra lệnh tiểu đội lui về.
Sau khi lui về đến khoảng cách an toàn nhất định, toàn thành viên trong tiểu đội
ngồi lên một con thằn lằn đất bắt được ở vùng sa mạc lân cận.
Darien ngồi một mình ở phần đuôi, nhìn về hướng tiểu đội vừa thăm dò khi nãy,
hắn ôm khúc cây giống này trong lòng, hai tay giao nhau, trong ánh mắt, lộ ra
sự tưởng niệm, quấn quýt và lạnh lẽo,
Lẩm bẩm nói:
"Cha à, mẹ rất nhớ ngài đấy."
…
Bốn phía xung quanh tế đàn, những nụ hoa rực rỡ tỏa sắc.
Một người đàn ông trung niên ưu nhã đứng người lên, nhẹ nhàng đưa tay, một
nhánh hoa run rẩy, chủ động vươn về phía hắn, những thực vật này như có hoạt
tính, cố ý tranh giành nhau để được vuốt ve.
Khoé miệng của người đàn ông mỉm cười, hắn cực kỳ anh tuấn, mặc dù đã là
trung niên, tháng năm chỉ lướt qua trên gương mặt hắn mà chẳng có chút chú ý
nào.
Hắn vừa mới hoàn thành việc thăm dò đối ngoại hôm nay theo thông lệ, sau khi
đi xuống tế đàn, những đoá hoa tươi bị hắn thu hút trong nháy mắt đã trở nên
héo tàn.
Doanh trại của Sinh Mệnh Thần Giáo là những căn nhà nhỏ được tạo thành từ
những sợi dây leo kết hợp với nhau, đẩy cửa ra, người đàn ông đi vào, trên
chiếc giường trúc ở trong có hai người phụ nữ, thân thể đều trần truồng.
Tối hôm qua hắn chinh phạt giành được thắng lợi, hai vị bại tướng dưới tay bây
giờ còn không thể đứng dậy.
Hắn rót cho mình một ly rượu đỏ, thưởng thức "Tù binh" mới thu được từ chiến
trường hôm qua.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân.
Hắn ta lập tức phất tay, từng sợi dây leo tách ra từ vách tường, sau khi bao phủ
cơ thể của hai người phụ nữ thì bất thình lình đâm vào trong cơ thể họ, bọn họ
lập tức bừng tỉnh, thế nhưng là ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp
phát ra mà ngay trong nháy mắt bị hút thành xác khô, sau đó cơ thể nhanh
chóng bị vặn nát, cái giường trúc cũng nứt ra rồi nuốt toàn bộ mảnh vụn của họ
vào bên trong rồi biến trở lại như bình thường, trên giường cũng trở nên vô
cùng sạch.
Người bên ngoài đi vào, là một người đàn ông trung niên tóc hơi bạc, trong tay
hắn đang chống một cây gậy trượng, bên trong ánh mắt lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Hắn ta lập tức cung kính hành lễ với người vừa tới: "Anh cả, ngài đã tới.”
Người tới hít mũi một cái, nhắm mắt lại, rất bất đắc dĩ nói: "Glihar, ngươi biết
nơi này là nơi nào không."
"Anh cả…"
"Đổi xưng hô khác."
"Vâng, Quân đoàn trưởng Tartas, ta không có cách nào khống chế lại bản thân
ta, ngài cũng biết thói quen của đứa em trai này của mình mà, lúc bình thường ở
nhà bị cô ta quản lý, ta vốn cũng chẳng có chút tự do nào, lần này thật khó khăn
mới có thể đi vào trong quân, ta thật sự là kìm nén rất khó chịu."
Tartas nghe được những lời giải thích vô sỉ hạ lưu này, không có tức giận,
ngược lại phát ra một tiếng thở dài.
Tính nết của đứa em trai này, Tartas cũng biết, lúc còn rất nhỏ đã "Ăn" toàn bộ
thị nữ hầu hạ mình, sau khi lớn hơn một chút thì dính líu dây dưa với các quý
phụ kia, nó không phải phong lưu, hắn chỉ đơn giản là háo sắc.
Về sau, nó bị gia tộc phái đi thông gia, gia tộc đối phương có địa vị cực cao
trong Thần Giáo, đứa em dâu kia cũng là nhân vật hung ác không dễ hầu hạ,
trấn áp được nó.
Do vậy cũng khiến cho những năm nay, mỗi lần có cơ hội ra ngoài, nó sẽ giống
như là một con chó săn phát điên, bụng đói ăn quàng.
"Ăn cái gì cũng được, nhưng phải nhớ kết thúc công việc cho tốt, chuyện như
đứa trẻ kia không thể phát sinh nữa."
Glihar nói: "Lúc trước em cũng đã nói muốn xử lý cái người đàn bà điên và đứa
nghiệt chủng kia, hết lần này tới lần khác cũng do các người đều không đồng
ý."
"Là do chúng ta không đồng ý sao, rõ ràng là vợ của ngươi không đồng ý, nó
cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, nó đang trêu tức hai mẹ con kia, đồng thời
cũng là đang muốn chọc tức gia tộc chúng ta."
"Nhưng mà về sau, cô ta cũng đồng ý."