Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 100

Sổ tay trùng sinh công lược [100]

Thái giám này là thái giám thật 4

Chương 100: “Hai con chim Quý Tư Công nuôi được dạy dỗ thật tốt.”

Trans: Meounonna

 

Cung đình to lớn này, hệt như một mặt hồ bên ngoài có vẻ bình yên nhưng bên trong sóng ngầm cuồn cuộn, ít ai có thể nhìn thấu được những dòng chảy ngầm bên dưới bề mặt yên bình này.

Cho dù mọi người nói gì làm gì, suy tính điều gì, tất cả đều thân bất do kỉ bị đẩy về phía trước bởi cơn sóng gió không bao giờ lặng.

Cứ đi, rồi cứ bò, không một ai ngoại lệ.

Quý Nghiêm Tư đi qua bậc cửa, trông thấy Đàn Tú đứng bên cạnh cửa số nhìn hai cây mơ già ngoài sân, bèn nghiêng đầu nhìn theo, tiếp đó cười nói “Trong viện của cha nuôi cũng có hai cây mơ già, do hai hôm trước chúng con đi tìm mang về trồng trong chỗ giếng trời, đẩy cửa sổ là có thể nhìn thấy, nếu như nhanh, mùa hạ năm sau là có thể ăn mơ được rồi, nghe nói quả mơ của cây đó ngọt lắm.”
Thấy Đàn Tú quay lại nhìn y, Quý Nghiêm Tư sờ sờ trán nở nụ cười, chỉ vào bên trong phòng, “Mẹ nuôi, mấy món đồ kia đều dọn qua đó hết rồi, người xem còn có việc gì phân phó cho con trai đi làm không?”

Tính cách của y quen được đà lấn tới, lúc trước thử thăm dò gọi Đàn Tú một tiếng mẹ nuôi, thấy nàng không có vẻ gì phản đối, bèn thân thiết gọi hết lần này đến lần khác.

Hôm nay là ngày nghỉ của Đàn Tú, đã hẹn là dọn đồ qua bên chỗ Quý Hòa ở, mới sáng sớm Quý Nghiêm Tư mang theo bốn thái giám tay chân nhanh nhẹn đã lựa chọn từ trước đến giúp đỡ. Bên ngoài trời mới hửng sáng, Đàn Tú vừa mở cửa, nhìn thấy dưới mái hiên là một hàng tiểu thái giám hệt như chim cút đang đứng đó, chim cút Quý Nghiêm Tư đứng đầu đàn ngẩng đầu, vừa nhiệt tình vừa thấp thỏm gọi nàng một tiếng mẹ nuôi.

Đời trước y không dám gọi như thế, toàn cung kính gọi là Đàn Tú cô cô.

Đàn Tú xoay đầu nhìn căn phòng trở nên trống trải hơn nhiều, chậm rãi lắc đầu, “Cũng không có đồ gì nữa, vậy bây giờ chúng ta qua đó đi.”

“Dạ dạ được, mẹ nuôi yên tâm, bên kia rộng hơn bên đây một chút, mấy hôm nay cha nuôi cho dọn dẹp mấy lần rồi, đã chuẩn bị thêm rất nhiều vật dụng và đồ trang trí mà mẹ nuôi có thể dùng được, đảm bảo mẹ nuôi ở rất thoải mái!” Quý Nghiêm Tư cười nói, đi trước dẫn đường, mang theo Đàn Tú đi về phía cung Tây Trực.

Trên đường đi Quý Nghiêm Tư lải nhải không ngừng, hệt như con hỉ thước vậy, đối với Đàn Tú  tuổi của hắn còn nhỏ, lại là người hoạt bát, lanh lẹ dễ làm người ta yêu mến, cho dù sau khi Đàn Tú được sống lại, tâm trạng vẫn có chút gì đó nặng nề buồn bã, cũng bị chọc cười bởi một tràng câu nói hề hước của y.

Quý Nghiêm Tư một lòng muốn lấy lòng mẹ nuôi, đến lúc đó dễ bề tới chỗ cha nuôi xin lãnh thưởng, một bao lì xì thật to, nói chuyện hay làm việc đều rất hết mình. Y không học hành gì nhiều, nhưng nhìn thấy mẹ nuôi, cảm thấy mẹ nuôi vừa xinh đẹp vừa dịu dàng yên tĩnh, nghe nói còn khéo léo biết làm nhiều thứ, chẳng trách lúc trước Thái Hậu Huệ Tĩnh yêu thích, cha nuôi của hắn cũng thích nàng vô cùng.

Chắc hẳn trong lòng mấy tiểu thái giám đi đến phụ giúp cũng thích lắm, cảm thấy thật sự hệt như đại tỉ tỉ dễ tính trong nhà, còn đích thân làm cho bọn hắn điểm tâm ngọt và chè. Quý Nghiêm Tư ngoài có một anh trai, lúc trước cũng có một chị gái, tuy kí ức mơ hồ, nhưng hắn nghĩ chắc cũng giống như dáng vẻ của mẹ nuôi bây giờ, vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn ung dung.

Nhưng mà không biết vì sao, trên người mẹ nuôi luôn có chút gì đó ưu sầu nặng nề, và trong đôi mắt đen kia hình như ẩn chứa rất nhiều tâm sự không thể giải bày.

Lúc hai người đi ngang qua Tuyên Nguyên Môn, Quý Nghiêm Tư đang kể đến chuyện hai cây mơ già trong sân được đào ra từ chỗ nào, đột nhiên tiếng nói chuyện khựng lại.

Đàn Tú nghe thấy y đột nhiên không nói nữa, ý thức có việc gì đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía xa có người đi đến. Người phía trước có hai gò má cao khắc nghiệt chính là Từ Tường, phía sau là một tiểu thái giám áo xanh. Đường ở cung bên đây chật hẹp, khó tránh khỏi chạm mặt nhau, Quý Nghiêm Tư có hơi sợ vị Từ Tư Công của Nội Huấn Ti này, nhưng mẹ nuôi đang đứng phía sau. Y chỉ đành cố gắng đối mặt với người kia.

Quả nhiên Từ Tường dừng bước, “Đây chẳng phải là Tiểu Quý Công công sao, sao hôm nay không đi theo phía sau cha nuôi ngươi?” Câu nói bình thường nhưng giọng điệu lại làm người ta vô cớ cảm thấy khó chịu.

Ông ta hỏi Quý Nghiêm Tư nhưng hai con mắt nhìn chằm chằm Đàn Tú, quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, giả vờ ngạc nhiên nói: “Chà! Đây chẳng phải là Đàn Tú cô cô của cung An Ninh sao! Thật hiếm khi thấy Đàn Tú cô cô ra ngoài, bổn công còn tưởng Đàn Tú cô cô xem thường đám thái giám bọn ta, không muốn chung hàng với bọn ta nữa, ai có ngờ hôm nay thế mà gặp được Đàn Tú cô cô và Tiểu Quý Công công đang đi chung, còn cười nói vui vẻ, đúng là hiếm thấy.”

Quan hệ giữa Từ Tường và Quý Hòa thật ra không quá tệ, ít nhất còn chưa tới bước một mất một còn, dù sao cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng thấy, cho dù có xích mích, nhiều khi đôi bên cùng có lợi cũng cần phải đứng chung một phe, tạm thời hợp tác. Dẫu sao trước mặt lợi ích, địch và bạn chẳng qua chỉ bị ngăn cách bởi một lằn ranh mà thôi.

Thêm vào đó, bọn hắn đều là thái giám, đôi bên đều hiểu rõ đối phương có bản lĩnh gì, chưa tới bước đường cùng không ai muốn xé rách mặc, quậy đục nước đến mức lưỡng bại câu thương, vì thế dù trong lòng có hận đối phương đến mức nghiến răng nghiến lợi, khi chạm mặt nhau, cũng chỉ có thể đấu võ mồm đôi chút cho thỏa lòng.

Nếu nói Từ Tường không biết mối quan hệ giữa Đàn Tú và Quý Hòa thì là nói xạo, động tĩnh mấy ngày nay Quý Hòa làm là do đâu, người dưới trướng đã báo với ông ta từ lâu rồi. Hôm nay vừa hay gặp Đàn Tú, ông ta chẳng qua chỉ là muốn kiếm chuyện cho người ta khó chịu.

Nhưng đối với Đàn Túmà nói, bây giờ đã khác xưa rồi.

Cảm giác lúc này của nàng, có thể nói là “Kẻ thù đụng mặt nhau hận thù đỏ mắt”, nếu có thể, nàng còn muốn đi lên xé rách miệng của lão già này.

Nguồn cơn của mối quan hệ tồi tệ đời trước giữa nàng và Quý Hòa, toàn bộ đều là nhờ ơn Từ Tường cả, nếu không phải do những việc ông ta làm, sao nàng lại hiểu lầm Quý Hòa lâu như thế, lãng phí hết bao nhiêu năm? Và cả những trắc trở sau này Quý Hòa gặp phải, ông ta cũng bỏ đá xuống giếng không ít.

Quý Nghiêm Tư liếc mắt thấy hình như mẹ nuôi nhà mình đang run rẩy, lòng giật thót. Y đã quen việc đụng mặt Từ Tường sẽ bị nói vài câu mỉa mai, nhưng mẹ nuôi thì không, nếu để mẹ nuôi chịu thiệt thòi ở đây, cha nuôi chắc chắn sẽ đánh gẫy chân chó của y. Quý Nghiêm Tư nghĩ đến việc này, ưỡn ngực muốn chắn trước mặt mẹ nuôi nói vài câu cứng rắn.

Ai ngờ chân của y vừa nhúc nhích liền bị mẹ nuôi kéo ra phía sau. Quý Nghiêm Tư ngây ngẩn, nhìn thấy mẹ nuôi đi lên trước vài bước, đi thẳng đến trước mặt Từ Tường. Quý Nghiêm Tư ngạc nhiên vô cùng, lòng thầm nghĩa, chẳng lẽ mẹ nuôi muốn đánh lộn sao?

Không không, không đúng, với dáng vẻ của mẹ nuôi, thật sự nhìn không ra khi nàng đánh người sẽ như thế nào. Quý Nghiêm Tư mặt mày ủ dột im lặng dịch sang bên cạnh, chuẩn bị nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì, sẽ nhanh chóng cản cho mẹ nuôi một chút, tránh cho nàng thật sự sẽ xảy ra chuyện gì không may.

Nhưng Đàn Tú không quá kích động, thậm chỉ vẻ mặt cũng kiềm chế rất tốt. Nàng đi đến trước mặt Từ Tường, dáng vẻ ôn hòa, hành lễ, “Từ Tư công, đã lâu rồi ta chưa gặp Từ Tư công rồi, lúc nãy gặp mặt suýt chút nữa là không nhận ra, tuy người ta bảo người có tâm tư nặng nề tính cách cáu kỉnh dễ nổi giận sẽ tổn thọ, nhưng Từ Tư công thật sự già nhanh quá, chẳng qua chỉ có hai năm thôi, sao lại như thể cách biệt 10 năm thế kia, Tư Từ công nhất định phải bảo trọng thân thể, đã đến tuổi này rồi, không so được với người trẻ đâu, vẫn nên kiềm chế tính tình thì tốt hơn.”

“Từ Tư công đi đâu vào lúc này thế? Đàn Tú nhớ, Nội Huấn Ti hình như là một nha môn nhàn hạ, vừa hay thích hợp cho Từ Tư công hưởng phúc an nhàn, sao mà đến phiên nghỉ ngơi lại không thể nghỉ ngơi cho đàng hoàng, sao mà vội vội vàng vàng thế?”

……

Quý Hòa làm xong công việc trong tay vội quay về từ Nội Phủ Ti, bước vào cửa phát hiện Đàn Tú còn chưa đến, xem sắc trời và canh giờ, hắn đoán phải đến từ lâu rồi chứ, trong lòng có chút lo lắng không yên, nón vừa cởi xuống lại đội lên, chuẩn bị ra cửa đón nàng. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Quý Nghiêm Tư hết sức nịnh bợ nghênh đón một người đi vào, không phải Đàn Tú  thì còn ai vào đây.

Quý Hòa theo bản năng cúi đầu nhìn mình một cái, phát hiện không có chỗ nào không thỏa đáng, mới đi qua đó.

“Tư công.” Đàn Tú mỉm cười.

Quý Hòa thấy nàng cười với mình, suýt nữa là cười theo, khóe miệng vừa vểnh lên, cảm thấy như thế không đủ chín chắn, vội kiềm lại, khóe miệng miết thẳng lại nói: “Đàn Tú đến rồi à, nào, ta chuẩn bị cho nàng một căn phòng ở phía sau, nàng nhìn xem có thích không.” Hắn đẩy tay ra trước, dẫn người đi ra phía sau.

Sân viện ở phía cuối cùng được sửa chữa vô cùng tỉ mỉ có tâm, hai bên giết trời trồng đầy cây hoa, có cái đang nở rộ, đất bên dưới mới được xới cho xốp, có thể thấy là vừa được dời tới gần đây. Hai bên được sơn vẽ các trụ hoa vàng xen lẫn sắc đỏ, mỗi bước đi qua là khung cửa hoa được bọc khung gấm, cửa sổ với họa tiết hình thoi chêm hoa sen, hành lang treo hai con chim anh vũ đang vỗ cánh miệng hót “cát tường cát tường”.

Đàn Tú  giẫm lên gạch vuông hoa văn hình thoi ngay ngắn, đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa mở ra.

Quả nhiên vẫn là căn phòng quen thuộc đời trước, chỉ có một vài chi tiết nhỏ hơi khác. Trên danh nghĩa tuy nàng và Quý Hòa là đối thực, nhưng vì sự khởi đầu và cách chung sống kì lạ, ít khi ngủ cùng nhau, phần lớn thời gian là ngủ riêng. Phòng của Quý Hòa ở bên khác.

Thấy Đàn Tú quay đầu nhìn phòng bên cạnh, Quý Hòa nói: “Bên đó là phòng của ta, ta sợ nàng mới đến không quen, nên trước mắt cứ ngủ riêng, nàng cảm thấy… khụ, nàng… căn phòng này nàng cảm thấy thế nào? Có phải trống trải quá không, cần thêm đồ gì cứ việc nói với ta.”

“Không có gì, Tư công chuẩn bị rất chu đáo.” Đàn Tú  dời mắt nhìn vào bình hoa đang đặt trong phòng mình, trong bình được cắm vài cành dâm bụt trắng, cách bày trí giống hệt như khi nàng ở cung An Ninh.

Nàng đột nhiên bật cười, mí mắt nhướng lên nhìn Quý Hòa, nhẹ giọng nói: “Tư công không quen ngủ cùng người khác sao? Đàn Tú  vốn nghĩ chúng ta sẽ ngủ chung một chỗ, dẫu sao… phải như vợ chồng cơ mà.”

Quý Hòa không ngờ Đàn Tú  lại thẳng thắn như vậy, trong lòng vừa nghe thấy hai chữ vợ chồng, bèn nhảy giựt lên vài cái.

“Cái… cái này… nếu nàng muốn… thì cũng được… chỉ cần Đàn Tú  sẵn lòng đương nhiên không có vấn đề gì hết… nhưng căn phòng này nàng…” Ý thức được mình nói năng lộn xộn, Quý Hòa chợt im miệng. Quý Hòa dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn sang phía bên cạnh, Quý Nghiêm Tư vốn đang theo sau họ không biết đã trốn qua chỗ cây cột ở nơi không xa kia từ bao giờ rồi, làm ra vẻ mặt nghiêm túc hệt như không nghe thấy mô tê chi hết, chỉ là nết nhăn lúc cười ở khóe mắt đã tiết lộ vài điều.

Quý Hòa hơi ngại ngùng, sờ cổ họng vài cái, hơi không chắc chắn hỏi: “Ý của Đàn Tú  là?”

Đàn Tú  xoay đầu thở dài, “Đàn Tú  đã nói rõ ràng như vậy rồi, Tư công còn muốn hỏi tiếp, Đàn Tú  sao còn mặt mũi nhắc lại nữa.”

Quý Hòa cố kiềm lại không cho vui sướng trong lòng thể hiện quá rõ ràng, l**m môi vài cái nói: “Vậy, đồ đạc để trong phòng ta?”

Đàn Tú  mím môi quay đầu nhìn chim anh vũ ở hành lanh, ừm một tiếng.

Hai con chim anh vũ đó không biết được dạy dỗ thế nào, ngay lúc then chốt đột nhiên kêu lên hai tiếng “Đưa vào động phòng~” “Ư ư a a~”chữ Ư ư kia kéo dài ơi là dài, hệt như chim trống đang gáy.

Đàn Tú  xoay đầu như cười như không nhìn Quý Hòa, “Hai con chim này của Quý Tư công, được dạy dỗ tốt nhỉ.”

Quý Tư công nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hơi hoảng, nhanh bước chạy lên trên lấy hai lồng chim xuống vứt vào ngực Quý Nghiêm Tư- người đang giả vờ làm tường hoa kia, bực mình nói: “Đi đổi ngay hai con không ăn nói tầm bậy liền!”

“Dạ dạ dạ, con trai đi ngay!” Quý Nghiêm Tư nín cười, ôm lồng chim chạy biến một mạch.

Bình Luận (0)
Comment