Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 101

Sổ tay trùng sinh công lược [101]

Thái giám này là thái giám thật 5

Chương 101: “Ngươi… vẫn ổn chứ?”

Trans: Meounonna

Quý Hòa tạm thời sắp xếp cho Đàn Tú nghỉ ngơi trong phòng, dặn dò nàng không cần câu nệ, cứ tự nhiên nhìn ngắm trong phòng, sau đó lui ra.

Hắn sải bước ra khỏi phòng, đi qua giếng trời, tiến vào một gian thư phòng phía trước, Quý Nghiêm Tư đã đợi hắn ở đó từ lâu. Quý Hòa vừa bước vào phòng, nụ cười trên mặt bỗng tắt ngấm, hắn ngồi ở phía sau bàn sách, bưng ly trà trên bàn lên hớp một ngụm, hỏi: “Ngươi và nàng đã gặp chuyện gì trên đường? Vì sao lại đến trễ?”

Quý Nghiêm Tư với vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói chi tiết mọi việc sau khi gặp Từ Tường một lần, còn lặp lại lời Đàn Tú đối đáp với Từ Tường một cách sinh động, sau đó y gãi gãi đầu bảo: “Khoảng thời gian này con trai hầu hạ mẹ nuôi, chưa từng nhìn thấy tư thái như thế của mẹ nuôi, tuy mặt của nàng đang cười, nhưng trong lời nói toàn là ý châm chọc, không nể mặt chút nào. Mẹ nuôi vừa chế giễu Từ Tường lớn tuổi tính nết tệ vẻ ngoài xấu xí, còn châm chọc Nội Huấn Ti là nha môn thanh nhàn để ông ta một mình hưởng phúc an nhàn, cha nuôi không thấy đâu, vẻ mặt lúc đó của Từ Tường, xấu lắm luôn, khóe mắt giật giật, khóe miệng xụ xuống, hệt như một con chó Sa Bì mặt nhăn nheo khô quắt dị đó he he he~”

Y cười he he he vài tiếng, nhìn thấy vẻ mặt của cha nuôi trước mặt, tiếng cười chợt thấp xuống, không dám cười tiếp nữa. Biểu tình của cha nuôi quá khó đoán, Quý Nghiêm Tư đôi khi cũng không chắc hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, trầm mặc một lúc, thấy hắn vẫn không mở miệng nói chuyện như cũ, y nghĩ một hồi, cẩn thận mở miệng hỏi, “Cha nuôi, mẹ nuôi có phải có xích mích gì với Từ Tường không?”

Khuôn mặt đoan chính trắng trẻo của Quý Hòa không hề có chút nét cười nào, cũng không có vẻ tức giận, chỉ có hai mắt âm trầm, trông có vẻ hơi đáng sợ. Hắn lạnh nhạt buông tách trà đã cọ xát một lúc xuống, “Có lẽ vậy.”

Quý Nghiêm Tư lén nhìn vẻ mặt của hắn, ngập ngừng một hồi tiếp tục nói: “Nhất định là cái lão già chết tiệt Từ Tường kia đã làm việc gì khiến mẹ nuôi không vui, nếu không với tính cách của mẹ nuôi sao lại có thái độ đó với ông ta, tuy Từ Tường cũng là một nhân vật có mặt mũi, nhưng cha nuôi mới là người được Thánh Thượng trọng dụng nhất, chúng ta lại không cần sợ ông ta, hơn nữa nếu không phải lão già đó đến gây sự với mẹ nuôi trước, mẹ nuôi sao có thể đếm xỉa tới ông ta chứ.”

Quý Hòa nghe thấy lời này, đột nhiên như cười như không liếc y một cái, “Sao, lời trong lời ngoài đều có thâm ý, một lòng hướng về mẹ nuôi mới ra lò của ngươi, còn lo ta sẽ bất mãn với cách làm của Đàn Tú chắc?”

“Sao con trai lại lo lắng điều này chứ, cha nuôi quan tâm mẹ nuôi biết bao nhiêu, con đều nhìn thấy cả, nếu mẹ nuôi thật sự làm ra chuyện gì xấu, cha nuôi chưa chắc nỡ trách mẹ nuôi. Con chỉ lo vào lúc vui vẻ thế này, cha nuôi lại vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau không vui với mẹ nuôi, hơn nữa xưa nay Từ Tường có nhiều thủ đoạn âm hiểm thâm độc, lần này mẹ nuôi chọc giận ông ta, ai biết ông ta sẽ làm ra việc gì.” Quý Nghiêm Tư bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét Từ Tường.

“Sau này ngươi chú ý nhiều hơn một chút, ở bên đây chọn ra hai người sau này đi theo Đàn Tú đến cung An Ninh đi làm việc, thuận tiện hầu hạ chạy việc vặt cho nàng, có gặp phải việc gì, ta cũng biết sớm một chút.” Quý Hòa nói.

Quý Nghiêm Tư dạ thưa tỏ ý đã hiểu, Quý Hòa thở dài: “Đàn Tú tốt tính, có thể làm cho nàng không màng phép tắc đến thế, ắt hẳn Từ Tường thật sự đã làm việc gì khiến cho nàng tức giận… Nay tuy còn chưa rõ, nhưng sau này cũng sẽ biết thôi.”

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Quý Hòa đột nhiên bật cười, nụ cười này quá tự nhiên, không hề giả lả như thường ngày, Quý Nghiêm Tư bất ngờ nhìn hắn một cái, vừa hay đụng vào ánh mắt của Quý Hòa. Quý Hòa thu nụ cười lại, lấy một cái hà bao chữ Phúc trong tủ nhỏ ra, tiện tay vứt cho Quý Nghiêm Tư.

“Làm việc tốt nên thưởng cho ngươi đấy.”

Quý Nghiêm Tư giơ tay ra đón, hà bao đó không nhẹ, cầm hơi nặng tay, lòng y biết tiền thưởng lần này hậu hĩnh, nụ cười trên mặt càng tươi rói, thấy cha nuôi không có căn dặn gì khác, nói vài câu may mắn liền lùi bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Quý Hòa ngồi trên ghế, dựa ra đằng sau. Hắn đã cởi nón, đầu tóc cột thành một búi ở sau đầu, vì phải cố định nón thật chặt nên tóc cũng phải buộc chặt, chân tóc bị kéo đau âm ỉ cả ngày. Hắn dựa trên lưng ghế, giơ tay ấn trán. Khi một mình ngồi trong thư phòng bị bóng tối che khuất một nửa, hắn mới lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời.

Hắn cụp mắt, nhìn bàn sách tối đen, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt mang theo chút mệt mỏi đột nhiên xuất hiện sắc màu vui vẻ.

Hắn nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Đàn Tú.

Lúc đó cha nuôi của hắn còn chưa qua đời, hắn mới được cha nuôi dắt đến cung Diên Khánh để hầu hạ. Tuổi hắn còn nhỏ mà được đi lại hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, các thái giám khác mặt ngoài thì hâm mộ chúc mừng hắn, nhưng sau lưng hắn cũng từng bị đố kị ám hại. Leo lên nơi càng cao thì càng phải cẩn thận dè chừng, kinh hồn bạt vía, nơm nớp lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc ấy đang là lúc then chốt, dẫu chỉ là một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến hắn khi ấy muôn đời muôn kiếp không gượng dậy nổi.

Khoảng thời gian đó, hắn mới hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng không lâu, cả ngày đều phải căng da đầu giữ vững tinh thần, không được lơ là giây phút nào, cho dù trong lòng vui vẻ, nhưng thật sự là vừa khủng hoảng vừa mệt mỏi. Hắn vừa phải nghĩ sao để những người luôn nhìn chằm chằm hắn không bắt bẻ được lỗi sai, đoạt đi tất cả thứ bản thân hiện đang có, vừa phải nghĩ cách lấy lòng cha nuôi, để địa vị của bản thân vững vàng hơn, lại không được để ông ấy thấy mình đang tranh quyền, còn phải nghĩ cách làm thế nào để làm việc trong tay mình cho thỏa đáng nhất, chỉ có như thế mới lọt vào mắt của chủ tử, mới có thể không ngừng được nâng đỡ.

Lúc ấy hắn hệt như con quay bị người ta chơi đùa không ngừng.

Lần đó, phía nam có một số vải được vận chuyển đến, bảo là vận chuyển trên đường đã tiêu tốn hết 20 mấy xe băng, đường xa tít tắp, may mà chưa hư. Hoàng Thượng ban cho các cung, trong đó trái vải ban cho cung An Ninh là do Quý Hòa đi đưa.

Thái Hậu Huệ Tĩnh là người hiền lành, thưởng ngân lượng rất hậu hĩnh, hơn nữa bà ấy là mẹ ruột của Hoàng Đế, địa vị tôn quý, đi đưa đồ cho cung An Ninh là một chuyện tốt đáng để lên mặt. Vốn chuyện này cha nuôi muốn đích thân đi, nhưng không khéo hôm đó ông ấy không khỏe, trên người không sạch sẽ, không dám đi đến gây ô uế trước mặt Thái Hậu, nên mới giao việc này lại cho Quý Hòa- người từ trước đến nay luôn cẩn thận tỉ mĩ.

Vải được chia cho cung An Ninh nhiều nhất, nhưng cũng chỉ có một đĩa to mà thôi, cầm lên ước chừng, khi bưng cũng không nặng lắm, nhưng lúc ấy vừa hay Quý Hòa lại không khỏe. Mùa hè ấy trong cung oi bức vô cùng, không như các quý nhân được dùng băng, có thể tránh nắng trong phòng, đám nô tài như bọn hắn phải làm việc bên ngoài, đi đi lại lại dưới ánh nắng gắt, có người còn bị nóng chết nữa.

Sức khỏe của Quý Hòa xưa nay tốt, lúc hắn cảm thấy đầu mình choáng váng cũng không muốn nghỉ ngơi, vì cơ hội này hiếm hoi, hắn không đành lòng đẩy cơ hội cho người khác, hơn nữa không thể làm cha nuôi khó chịu, thế là hắn nghĩ nhịn một chút là được rồi, mang đồ rồi tự mình đi tới cung An Ninh.

Đường trong cung dài ngoằng hệt như không có điểm cuối, ngói lưu ly vàng kim phản chiếu ánh nắng càng chói mắt hơn, cả đường đi không có chỗ nào che nắng, dưới ánh nắng gay gắt và nhiệt độ cao, đi được nửa đường cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới gắng gượng tới được cung An Ninh, ai ngờ còn cách vài bước nữa thôi, Quý Hòa say sẩm mặt mày, bước chân loạng choạng, vải và dĩa đều bị văng xuống đất, dính đầy bụi bẩn.

Mặt của Quý Hòa phút chốc trắng bệch.

Có lẽ do quá mệt, hoặc giả do quá nóng, lúc ấy đầu óc hắn trống rỗng, trước mắt trắng vàng đan xen thay nhau nhấp nháy, bất cẩn bị ngã. Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, vội vàng run rẩy giơ tay nhặt lại những trái vải quý giá dính đầy bụi, trong đầu nghĩ chắc cha nuôi sẽ phạt hắn, mặt càng trắng hơn.

Vào lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói.

Giọng nói ấy giòn tan còn mang chút non nớt, mềm mại dịu dàng vô cùng.

“Ngươi… vẫn ổn chứ?”

Quý Hòa ngẩng đầu lên nhìn, thấy có một tiểu cung nữ đang đứng trên bậc cửa nhỏ. Nom bộ dáng chắc tầm 10 tuổi hơn, tóc đen như mun được cột thành hai búi nhỏ hai bên, cột thêm dây lụa màu vàng non và hoa nhỏ, trên người cũng mặc một bộ váy vàng ngỗng, nàng xinh xắn đứng ở đó, hệt như cành liễu vừa đâm chồi vào mùa xuân. Gương mặt nhỏ như một nắm tay, trên gương mặt ấy có đôi mắt đen trong vắt như nước. Chỉ nhìn nàng thôi nhưng dường như có thể làm cho ngày hè oi bức bớt nóng đi ba phần.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp Đàn Tú.

“Làm rớt đồ à? Ngươi đừng sợ, đây là đưa cho cung An Ninh sai? Cung Diên Khánh bên kia cho người đưa đến?” Đàn Tú tuổi nhỏ tí tẹo nhưng giọng điệu lại như người lớn, giọng nói mềm mại nhưng hỏi đâu ra đấy, so với nàng, Quý Hòa- người làm hỏng việc còn nóng đến mức hoa mắt chóng mặt- biểu hiện ngốc nghếch hơn nhiều.

“Đúng vậy, vải này là…” Quý Hòa vừa nói xong một câu, phát hiện tay mình đang run rẩy. Đàn Tú thấy vậy, ngồi xổm xuống nhanh tay nhanh chân nhặt lại dĩa vải thay hắn.

Nhưng đã dính bụi rồi, cho dù thế nào cũng sẽ bị trách phạt một trận, Quý Hòa nhẹ giọng cảm ơn, vừa muốn lấy lại dĩa vải, ai ngờ Đàn Tú đã bưng dĩa vải to đó trước hắn, đi vào trong, nàng vừa đi vừa quay đầu nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi đừng có sợ, ta thử giúp ngươi xem, ngươi đi theo ta.”

Nàng dẫn hắn vào trong, đi đến trong viện nơi Thái Hậu Huệ Tĩnh ở, lại xoay đầu nhìn hắn nói: “Bây giờ ngươi ở đây đợi nhé, biết chưa?”

Quý Hòa cũng chẳng biết vì sao, mà thật sự ngoan ngoãn đứng ở ngoài đợi, nhìn theo bóng dáng tiểu cung nữ lúc ấy còn chưa biết tên bưng dĩa vải bị lấm bấn vào trong phòng.

Vì khoảng cách không xa, tai Quý Hòa lại thính, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.

“… Đàn Tú tham ăn, ở bên ngoài nhìn thấy trái vải, bèn vội vàng muốn bưng vào… Ai nhờ Đàn Tú bất cẩn bị ngã, thái hậu(*) ơi, trách Đàn Tú hết… lần sau Đàn Tú không dám hấp tấp vậy nữa…”

(*) Raw là老祖宗: lão tổ tông, chứ không phải thái hậu. Mèo trắng không biết dịch thế nào cho ổn, nên để thái hậu. Đây là cách xưng hô tôn kính với bậc trưởng bối trong xã hội phong kiến.

Một giọng nói hiền hậu nhanh chóng tiếp lời: “Chao ôi, một dĩa vải thôi mà, nhưng Đàn Tú nhỏ của ta có sao không, bị ngã chỗ nào rồi?”

Quý Hòa ở bên ngoài dựng lỗ tai nghe vài tiếng, trong lòng đã rõ vị lúc nãy là ai rồi. Bên cạnh Thái Hậu Huệ Tĩnh có một tiểu cung nữ được yêu thương vô cùng, tên là Đàn Tú, chắc là nàng rồi.

Đợi một lúc sau, trong phòng hình như nói tới chuyện khác, thế là không khí lại trở nên náo nhiệt. Đàn Tú đi ra, bước đến hành lang nói với hắn vài câu, còn an ủi hắn. “Không phải chuyện gì lớn, thái hậu sẽ không truy cứu đâu, ngươi đừng khóc nữa.”

Quý Hòa ngây ngẩn, hắn khóc hồi nào? Suy ngẫm lại, chắc là lúc nãy đầy đầu mồ hôi nhễ nhại, hai má ửng đỏ, trông như đang khóc. Thì ra nàng tưởng mình lo lắng bật khóc mới không nhịn được giúp đỡ? Lòng Quý Hòa hiểu rõ nhưng cũng không giải thích, cúi đầu khiêm nhường nghe lời khuyên bảo của tiểu cô nương thấp hơn mình rất nhiều trước mắt.

Nàng cũng không nói nhiều bèn vội vã rời đi, sau đó Quý Hòa ở bên ngoài cửa thỉnh an Thái Hậu Huệ Tĩnh, nhận thưởng rồi quay về, lúc trước những tưởng phải bị trừng phạt, nhưng có một tiểu cô nương đã thay hắn hóa giải tình thế khó khăn rồi.

Sau này hắn cũng đến cung An Ninh, nhưng hiếm lắm mới gặp Đàn Tú, dù có gặp, nàng cũng không chú ý đến hắn, có lẽ đã quên việc hôm ấy từ lâu.

Đời này của Quý Hòa, hai mươi tuổi đầu gặp được Đàn Tú, mười bốn năm sau, hắn tận mắt chứng kiến tiểu cô nương xinh xắn ấy trổ mã thành một đại cô nương duyên dáng thướt tha, làm người ta nao lòng.

Có điều tuy hắn động lòng, nhưng không dám giơ tay với lấy, chỉ hi vọng đóa hoa này hằng năm mỗi dịp xuân đến đều nở rộ ở đầu cành, để hắn có thể ngắm thêm vài lần, thế là đã thỏa lòng ước mong.

Hắn nào dám nghĩ đến tình cảnh như ngày hôm nay?

“Tư công, bữa tối đã chuẩn bị xong, Đàn Tú cô cô đang đợi ạ.”

Giọng nói ngoài cửa làm Quý Hòa giật mình tỉnh lại, hắn lấy lại tinh thần phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối đi. Lần ngây ngẩn này kéo dài đến tận chiều tối, hắn vội vàng ngồi thẳng lại, vuốt lại áo bào nhăn nhúm, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment