Sổ tay trùng sinh công lược [102]
Thái giám này là thái giám thật 6
Chương 102: “Ngoài cung Đàn Tú cô cô hẳn vẫn còn người nhà nhỉ…”
Editor: Meounonna
Quý Hoà nhanh bước đi tới nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Đàn Tú đã im lặng ngồi ở đó đợi hắn, món ăn trên bàn đã được dọn lên đầy đủ. Chỉ có điều Quý Hoà nhìn thấy màu sắc món ăn bèn hơi chau mày.
Lúc trước hắn đã từng phân phó, yêu cầu Mễ Đại Vưu của nhà bếp nhỏ bên này làm món Đàn Tú thích ăn, những món ăn dầu muối nặng vị hắn hay ăn đừng dọn lên đây, nhưng bây giờ nhìn xem, Mễ Đại Vưu thật sự không xem lời nói của hắn ra gì, trên bàn ngoài hai món hơi thanh đạm trước mặt Đàn Tú ra, những món còn lại vẫn là các món cay đậm vị lúc trước hắn ăn một mình.
Quý Hoà lòng thầm tức giận, trên mặt không tỏ vẻ gì, đi đến trước mặt Đàn Tú lên tiếng trước: “Nhà bếp không chuẩn bị món nàng thích ăn, ngày mai ta nói với nhà bếp một tiếng, làm nhiều món nàng thích ăn hơn, món ăn hôm này nếu nàng không thích ăn thì ăn qua loa một chút thôi.”
Tuy đời trước giày vò dằn vặt nhau, nhưng cũng tính là chung sống khá lâu, trong lòng Quý Hoà nghĩ gì, Đàn Tú cũng đoán được ít nhiều, thấy lời nói và vẻ mặt của hắn như vậy liền biết hắn đã hiểu lầm, thế là giải thích nói: “Lúc trước ta đi đến nhà bếp, thấy họ chuẩn bị món ăn thanh đạm, đều là món hợp khẩu vị của ta, ta bèn hỏi họ bình thường chàng thích ăn món gì, căn dặn họ làm như cũ.”
Ý trong lời nói là, không phải người trong nhà bếp của hắn không nghe lời, mà là do nàng đã căn dặn họ. Nói xong Đàn Tú còn cúi đầu chêm một câu: “Tư công nếu không thích Đàn Tú tự mình làm chủ, lần sau Đàn Tú không nhiều chuyện nữa là được.”
Rõ ràng biết hắn muốn chiều theo khẩu vị của nàng, nhưng Đàn Tú lại cứ âm thầm cố bẻ cong ý hắn, Quý Hoà nào dám nói gì nữa, lập tức cười hùa bảo, “Đàn Tú nói gì thế, ở đây lời nàng nói còn có uy hơn cả ta… Chẳng qua ta sợ mấy đám người ngu xuẩn không có mắt nhìn kia ngoài mặt một vẻ sau lưng một vẻ, đối xử tệ với nàng.”
Đàn Tú có khẩu vị thanh đạm, Quý Hoà hoàn toàn ngược lại, nhưng hai người ngồi cùng một bàn ăn cơm cũng rất hoà hợp, Quý Hoà không dùng đũa của mình đụng vào đồ Đàn Tú thích ăn, ngược lại Đàn Tú thấy hắn ăn ngon miệng, hơi tò mò thử món gà rán cắt hạt lựu của hắn, Quý Hoà thấy thế tưởng Đàn Tú thích ăn bèn chủ động đổi món đó đến trước mặt nàng.
Đến cuối cùng, đa số các món ăn đều được dời đến trước mặt Đàn Tú.
“Được rồi, chẳng lẽ chàng không ăn nữa sao, đẩy hết cho ta.” Đàn Tú không thể không lên tiếng. Lúc này Quý Hoà mới lúng túng ăn phần của mình.
Sau khi ăn cơm không lâu, bầu trời đã hoàn toàn sụp tối, hành lang cách vài bước là treo một cái đèn lồng, trong phòng cũng đặt tận mấy ngọn nến, thông qua khung cửa sổ hắt ánh sáng ra ngoài. Lúc này rỗi rảnh, bọn họ đều ngủ sớm, ở ngoài ngồi đôi chút, tán dóc vài câu, liền ai về phòng nấy tắm rửa nghỉ ngơi.
Bình thường Quý Hoà tắm ở trong phòng, nhưng hôm nay Đàn Tú cũng ở đây, hắn sợ Đàn Tú không tự nhiên, liền cho người xách nước để mình ra ngoài nhà tắm tắm, thời gian tắm cũng lâu hơn bình thường 15 phút mới bước ra. Đàn Tú cũng đã vệ sinh cho bản thân xong, mặc một bộ trung y trắng ngồi bên mép giường.
Quý Hoà đi vào phòng, liền nhìn thấy Đàn Tú đang ngồi bên mép giường, bỗng có chút sợ bước lên phía trước, hắn phát hiện bản thân hình như bắt đầu căng thẳng. Căn phòng này vẫn là phòng ngủ mà bản thân quen thuộc, nhưng có thêm Đàn Tú, hắn cảm thấy căn phòng trở nên sáng lạn hơn rất nhiều. Câu nói đó là như thế nào nhỉ? Người trong lòng ngồi nơi đó, cả phòng vụt sáng xanh trong. Cửa nhà thô sơ sắc hương rạng ngời, hẳn chính là như thế.
“Chàng đứng đó làm gì? Đóng cửa lại đây đi, không lạnh sao?” Đàn Tú thấy hắn đứng ở bên cửa im lặng, đặt đồ trong tay xuống nhìn về phía hắn.
Quý Hoà hệt như vừa tỉnh mộng hồi thần lại, đóng cửa, kéo lê đôi giày vải đen chầm chậm bước đến, trên người choàng một cái áo bào màu xám khói. Thấy Đàn Tú cứ nhìn mình mãi, Quý Hoà hơi dè dặt kéo kéo áo choàng lên, chân dưới xoay một cái bèn muốn ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh.
Mông còn chưa đặt xuống, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của Đàn Tú vang lên, “Sao thế sao lại ngồi bên đó, ngồi ở mép giường này, để ta đo chân cho chàng, lúc rảnh rỗi làm cho chàng một đôi giày.”
Nghe thấy lời Đàn Tú, Quý Hoà mới phát hiện lúc nãy đồ nàng đang cầm hí hoáy là kim chỉ và vải dệt.
Thông thường thái giám và cung nữ kết thành đối thực, các cung nữ sẽ thường dùng ngân lượng mình tích luỹ được đổi kim chỉ… để làm các đồ vật nhỏ như giày, vớ, hà bao, khăn tay…tặng cho bạn đời, các thái giám nhận được sự chăm sóc này, sẽ không kiềm lòng được muốn khoe khoang, vui đến mức mặt muốn nở hoa.
Sau đó chính bọn hắn cũng sẽ dùng ngân lượng nhờ người mang chút phấn son chu hoa, để tặng cho cung nữ kết duyên với mình.
Các thái giám dưới trướng Quý Hoà cũng có người lén kết đối thực, nếu hôm nào nhìn thấy có tên nhóc đổi vật tuỳ thân mới, thường hay lấy ra khoe khoang hí hoáy, còn mang vẻ mặt vui vẻ ngơ ngác, liền biết chắc là được bạn đời tặng đồ cho rồi.
Hắn không ngờ đến, bản thân cũng có ngày này.
Mang theo tâm tình kì lạ, Quý Hoà ngồi xuống mép giường, Đàn Tú ngồi ở đầu giường, hắn bèn ngồi ở cuối giường, hai tay đặt trên đầu gối. Đợi cả buổi trời thấy hắn không có phản ứng, Đàn Tú hơi bất lực ghé sát hắn, định cúi xuống đo chân cho hắn.
Quý Hoà vội vàng khom lưng ngăn nàng lại, định giành lấy thước dây trong tay nàng, vừa nói: “Để ta tự mình làm cho…”
“Sợ ta chê chàng sao, ngồi im là được rồi, nhanh lắm.” Đàn Tú đẩy tay hắn ra, tự đo kích thước, mặt mũi thản nhiên ngồi trở lại, chọn kim chỉ và loại vải dưới ánh đèn. Quý Hoà nhìn về phía bên đó vài cái, không nhịn được nói: “Buổi tối may vá hại mắt lắm, việc này cũng không gấp, đợi sáng nhìn rõ làm cũng không muộn.”
Hôm nay bôn ba cả ngày, Đàn Tú quả thực hơi mệt, chỉ là thật ra bây giờ nàng cũng có hơi bối rối lo lắng, chẳng qua là gượng chống đỡ không biểu lộ ra ngoài mà thôi, lấy chuyện làm giày để phân tán suy nghĩ của bản thân. Nhưng nghe Quý Hoà nói như thế, nàng cũng không nói gì, lên tiếng đáp lời xong liền buông đồ trong tay xuống, dọn dẹp, sau đó ngồi lại bên mép giường.
“Ngày mai ta phải dậy sớm làm việc, sợ lúc tỉnh giấc sẽ làm ồn nàng, nàng ngủ phía trong đi.” Quý Hoà nói xong, né qua để Đàn Tú ngủ phía trong, bản thân hắn thì đứng dậy thổi tắt mấy ngọn nến ở gian phòng ngoài, chỉ để lại một ngọn đèn bàn trước cửa sổ, sau đó quay đầu nói với Đàn Tú: “Lần đầu tiên nàng ngủ ở đây, sợ nàng ngủ không ngon, cây nến này ta để lại nhé.”
Đàn Tú ngồi nghiêng ở đó, kéo chăn qua đắp lên người, nàng lắc đầu, lông mi rủ xuống nhẹ run, đổ bóng xuống dưới mí mắt, “Thổi tắt vẫn hơn, còn sáng ngủ không được.”
Ngọn đèn cầy cuối cùng tắt ngóm, bấc nến toả ra làn khói mờ nhạt. Quý Hoà đi về phía giường ngủ, hắn ngồi bên mép giường lần mò kéo chăn ra nằm vào.
Trong bóng tối, hai người im lặng nằm cách nhau một khoảng, không ai lên tiếng. Ánh sáng từ hành lang bên ngoài chiếu vào, ngọn đèn lồng kia bị gió thu thổi qua, lay động nhè nhẹ, làm ánh sáng chiếu vào phòng cũng theo đó lay lắt bất định, như thể tâm tình phập phồng của hai người.
Quý Hoà không buồn ngủ chút nào, cổ của hắn dường như cứng đờ, không cách nào nhìn Đàn Tú bên cạnh, nhưng hắn biết, Đàn Tú cũng chưa ngủ. Mở to hai mắt nhìn tấm màng, Quý Hoà lại bất giác nghĩ về một vấn đề mà dạo này thường hay nhớ đến.
Vì sao Đàn Tú lại bằng lòng kết thành đối thực với hắn chứ? Hắn tự nhận tuy không qua lại với Đàn Tú nhiều, nhưng bao nhiêu năm nay âm thầm chú ý nàng, hắn cũng xem như hiểu rõ nàng. Theo lý mà nói nàng khá bướng bỉnh cố chấp, tính cách không gọi là thanh cao, nhưng cũng có chút kiêu ngạo kiên cường, không thể bức ép nàng. Quý Hoà còn nhớ khoảng ba bốn năm trước, Định Vương nhập cung thỉnh an Thái Hậu Huệ Tĩnh, nhìn trúng Đàn Tú, muốn nàng vào phủ làm thiếp.
Lúc ấy Định Vương chỉ mới 23 tuổi, là một vương gia trẻ trong tay nắm binh quyền, vẻ ngoài khôi ngô anh vũ, tuy phụ nữ ở hậu viện hơi nhiều, nhưng đối với cung nữ trong cung, được gả cho hắn ta là một lựa chọn rất tốt, đây là một con đường đi tới vinh hoa phú quý một bước lên trời, khi ấy có biết bao người hâm mộ Đàn Tú, chỉ ước gì có thể thay chỗ của nàng, nhưng nàng lại quỳ xuống trước mặt Thái Hậu Huệ Tĩnh cả ngày trời, từ chối Định Vương, vẫn ở trong cung toàn tâm toàn ý hầu hạ Thái Hậu Huệ Tĩnh.
Tuy làm nô tài nhưng chưa từng thấy nàng khom lưng uốn gối xu nịnh hùa theo ai, nói thật lòng, với tính cách này của Đàn Tú, nàng không thích hợp sống trong thâm cung.
Mấy năm nay có Thái Hậu Huệ Tĩnh che chở, nàng mới có thể sống yên ổn, nhưng Thái Hậu Huệ Tĩnh tạ thế, một sự tồn tại để Thái Hậu Huệ Tĩnh gửi gắm nỗi nhớ tiếc thương, giết thời gian như nàng cũng không còn được xem trọng nữa. Nếu nói thẳng hơn, địa vị của nàng thật ra chẳng khác gì thú cưng, con chó con mèo được các quý nhân nuôi dưỡng. Thái Hậu Huệ Tĩnh sẵn lòng cho nàng một cuộc sống ưu việt, nhưng sẽ không hao tốn tâm sức suy tính cho nàng, cũng sẽ không ban cho nàng thân phận cao quý gì đó không tương xứng, cho nên một khi Thái Hậu Huệ Tĩnh rời đi, nàng sẽ bị mất đi sự che chở, những người ngày xưa phải nhìn sắc mặt nàng đều sẽ đến bắt nạt khinh nhờn nàng.
Hệt như hoa nở rộ đầu cành, dù có nở đẹp cách mấy, gió rét mưa lạnh quét qua cũng sẽ làm cho hoa tàn cành gãy.
Quý Hoà đã quá quen thuộc với cách người trong cung a dua xu nịnh gió chiều nào theo chiều đó, cho nên ngay trước khi Thái Hậu Huệ Tĩnh hấp hối, hắn đã bắt đầu lo lắng cho Đàn Tú, sau này còn phái người đi trông chừng cung An Ninh, âm thầm giúp đỡ.
Thật ra nếu Đàn Tú bằng lòng, hắn có thể quang minh chính đại che chở nàng, nhưng hắn chưa từng nhắc đến việc này, càng không dám để Đàn Tú biết mình đang giúp nàng, vì biết rõ lấy tính cách của Đàn Tú, nàng ắt sẽ không vui, hắn cũng không muốn Đàn Tú chịu đựng những lời chế giễu mỉa mai để rồi không cam lòng mà ở bên hắn. Quý Hoà hắn không phải người lương thiện gì, nhưng đối với Đàn Tú, hắn quả thực không muốn dùng bất cứ thủ đoạn ti tiện nào.
Vì hiểu rõ nên Quý Hoà vô cùng khó hiểu, rốt cuộc vì sao Đàn Tú lại ở bên cạnh hắn. Bàn về tuổi tác, hắn lớn hơn Đàn Tú 10 tuổi, bàn về dung mạo, hắn chỉ ở mức trung bình, bàn về quyền thế … Tuy bây giờ đã làm tới chức Tư công Nội Phủ Ti, cũng được xem như nhân vật đỉnh cao của thái giám trong cung, nhưng Quý Hoà không cảm thấy Đàn Tú sẽ chủ động đến đeo bám hắn vì điều này.
Suy nghĩ đến tối muộn, Quý Hoà vẫn không thể có được kết luận gì hệt như lúc trước. Đến nửa đêm, Quý Hoà vẫn không buồn ngủ, bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn, cành cây bị thổi mạnh vang lên tiếng xào xạt, khung cửa số cũng hơi chấn động nhẹ, gió lùa qua khe hở, phát ra tiếng rít rào.
Quý Hoà nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đều của Đàn Tú bên cạnh, biết nàng ngủ rồi, lúc này mới xoay đầu cứng đờ nhìn về phía nàng. Trong tấm màn lờ mờ tối, nàng nhắm mắt yên tĩnh ngủ say, tóc dài xoã ở phía sau, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Quý Hoà liền nghĩ, Đàn Tú vì lý do gì thì có quan trọng đâu chứ, tóm lại, nàng bằng lòng theo hắn, hắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt, việc này cũng đâu có gì đáng nghi ngờ phỏng đoán. Hắn nhìn chằm chằm Đàn Tú, ôm theo suy nghĩ đó, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.
Đàn Tú ngủ tới nửa đêm, loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa to gió lớn bên ngoài, nhưng nàng đang chìm vào giấc mơ không tỉnh dậy nổi. Có lẽ vì nàng tới nơi nhắm mắt xua tai cuối cùng của mình ở kiếp trước, những cảnh tượng đeo bám theo nàng suốt nhiều năm lần lượt tái hiện trong mơ của nàng, khiến lòng nàng đau khổ tột bậc dẫu chỉ là chuyện trong mơ.
Đời trước, cũng vào sau khi Thái Hậu Huệ Tĩnh qua đời, cuộc sống của nàng vất vả hơn trước, nhưng đối với nàng, những việc bỏ đá xuống giếng, đố kị chế giễu, khinh thường cười cợt không hề khó vượt qua, nàng vẫn sống ở cung An Ninh, yên ổn sống đời mình, nàng nghĩ, nàng muốn ở lại đó suốt đời, những điều khác nàng không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng nhiều khi, không phải nàng không đi kiếm chuyện là sẽ được yên ổn. Sau nửa năm Thái Hậu Huệ Tĩnh chết, nàng bị Từ tư công của Nội Huấn Ti mời đến, lúc đó, Từ Tường vừa lên chức Tư công Ngự Bút Ti chỉnh lý tấu chương cho Hoàng Thượng, giữ nhiều trọng trách, phong quang vô hạn.
“Quý Tư công của Nội Phủ Ti vẫn luôn yêu mến Đàn Tú cô cô, nhưng đáng tiếc Đàn Tú cô cô lại luôn tìm cách cự tuyệt tránh xa, đáng thương cho Quý Tư công của chúng ta, hắn lại ngại không dám nói với Đàn Tú cô cô, nhưng nay bổn công ta cũng được tính là có chút mặt mũi, được sự gửi gắm của Quý Tư công, ta đến hỏi ý của Đàn Tú cô cô như thế nào.”
Lúc ấy nàng nói như thế nào nhỉ? Đàn Tú nhớ mình đã từ chối, “Đối với sự yêu mến của Quý Tư công, Đàn Tú vô cùng vinh hạnh, nhưng Đàn Tú và Quý Tư công không hề thân quen, hơn nữa cũng không có ý trong chuyện này, chỉ mong…”
“Ha ha ha Đàn Tú cô cô, xem cô cô nói kìa, đúng là quá không biết điều.” Từ Tường ngắt lời nàng, đôi mắt lạnh lùng như rắn độc nhìn chằm chằm nàng, môi nở nụ cười tàn ác, “Quý Tư công của chúng ta là người thương hoa tiếc ngọc, nhưng bổn công không phải, bổn công và Quý Tư công như cây liền cành, khó tránh sẽ tính toán cho hắn nhiều hơn, sao nỡ lòng thấy hắn thất vọng, Đàn Tú cô cô làm như thế, không cho bổn công mặt mũi, bổn công không vui đâu.”
“Từ Tư công đang uy h**p ta? Hai vị đường đường là Tư công, một tay che trời trong cung, cớ sao cứ muốn đến làm khó một tiểu nữ tử nhỏ bé như ta? Tuy Đàn Tú là một tiểu nữ tử nho nhỏ nhưng không thích bị người ép buộc chấp nhận loại chuyện này.” Đàn Tú còn nhớ bản thân lúc đó trong lòng đột nhiên nổi lên lửa giận.
Và cả câu nói thâm ý sâu xa của Từ Tường.
Ông ta chấp tay áo lại đứng trước mặt nàng, cười nói: “Ồ, đột nhiên nhớ ra, Đàn Tú cô cô ở ngoài cung còn có người nhà nhỉ, cha mẹ thân thể khoẻ mạnh, còn có một em gái, nghe nói sắp gả ra ngoài rồi, cuộc sống gia đình cũng thật phong phú thú vị…”