Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 103

Sổ tay trùng sinh công lược [103]

Thái giám này là thái giám thật 7

Chương 103: “Ta sợ.”     “我害怕。”

Editor: Meounonna

 

Đàn Tú đã thỏa hiệp. Nàng đồng ý với Từ Tường làm đối thực của vị Quý Tư công kia, chuyển từ cung An Ninh đến viện của Quý Hoà ở.

Thái độ của Quý Hoà với nàng rất tốt, việc gì cũng nhường nhịn nàng, lấy lòng nàng, nhưng trong mắt Đàn Tú, tất cả mọi thứ có được từ sự ép buộc đều làm nàng căm thù sâu sắc. Chẳng lẽ đối xử tốt với nàng, thì nàng phải cảm ơn rối rít chấp nhận sao? Không thể nào, người ta lấy người nhà ra để uy h**p nàng, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không tha thứ cho Từ Tường và Quý Hoà kẻ thông đồng với lão ta làm việc ác.

Lúc trước Đàn Tú cảm thấy thái giám và người xung quanh cũng không khác biệt gì mấy, phần lớn những lời đồn xấu xa của người ngoài với các thái giám đều đến từ suy nghĩ chủ quan, nếu nói họ là người xấu, thì nơi nào không có người xấu, chỉ cần là người có ác ý thì sẽ trở thành người xấu. Nếu có loại người nào phần đa đều là người xấu, vậy nàng nghĩ có lẽ vì đám người này sống không được tốt.

Nhưng thông qua việc này, nàng bắt đầu cảm thấy, đám thái giám này thật sự không có lý lẽ, không có lương tâm gì cả. Thế là nàng không muốn cho Quý Hoà- người đang lấy lòng nàng một chút sắc mặt tốt nào hết, nàng sống không vui, Từ Tường và Quý Hoà cũng đừng mong sống yên ổn.

Nhưng không phải suy nghĩ của nàng chưa từng lung lay, chỉ vì Quý Hoà đối xử với nàng quá tốt, hơn nữa Quý Hoà giải thích với nàng, tất cả mọi việc đều là do Từ Tường tự ý làm càng, hắn không hề muốn ép buộc nàng, vì chuyện đã xảy ra nên chỉ đành phóng lao theo lao dứt khoát đưa nàng về để che chở cho nàng, tránh cho Từ Tường ghi hận đối phó nàng. Hắn còn nói bản thân và Từ Tường không hợp nhau, lúc trước hắn và lão ta cùng tranh nhau chức Tư công của Ngự Bút Ti, tuy cuối cùng Quý Hoà sơ sẩy một bước cờ thua Từ Tường. Nhưng Từ Tường có được vị trí này vẫn lòng đầy oán hận, thế nên mới động tới nàng, muốn làm cho Quý Hoà khó chịu.

Khi ấy Đàn Tú bán tín bán nghi, cuối cùng không nhẫn tâm vu oan cho người khác, khoảng thời gian đó quan hệ giữa hai người cũng dịu lại. Nhưng rất nhanh sau đó, Đàn Tú tận mắt nhìn thấy Quý Hoà và Từ Tường “kẻ thù” trong miệng hắn, cười nói vui vẻ, hơn nữa còn thông qua giới thiệu của Từ Tường đầu quân vào phe Thái Tử, sau đó còn giúp Từ Tường truyền tin, để lão ta tránh được mầm họa.

Cảm thấy mình bị lừa, lần này Đàn Tú phẫn nộ hơn nhiều, nàng cảm thấy bản thân như đứa ngốc, Quý Hoà là một kẻ lừa đảo, tùy tiện nói vài câu là nàng tin như thật, chuyện cũ thêm chuyện mới, sau này Đàn Tú không còn nể nang Quý Hoà nữa, thật sự như nước với lửa, thấy hắn và Từ Tường liền không có sắc mặt tốt.

Khi nàng đang giày vò chính mình thì nàng cũng đang hành hạ Quý Hoà mỗi khi nàng và hắn gặp nhau, chỉ cần nhìn thấy người này lộ ra vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ, Đàn Tú chỉ ở bên cạnh lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng chẳng chút lay động nghĩ, nếu sớm biết tình cảnh như hôm nay, cớ sao ban đầu lại ép buộc làm khó nàng chứ?

Nhưng mà Quý Hoà nhịn nàng, nhường nàng, làm Đàn Tú cảm thấy sự căm phẫn tột cùng của nàng không có chỗ giải tỏa, điều nàng giận nhất là khi nàng chất vấn chuyện giữa Quý Hoà và Từ Tường, Quý Hoà câm như hến không nói nên lời, không tranh cãi lời nào. Lúc đó trong mắt Đàn Tú, nàng cảm thấy hắn bị vạch trần bộ mặt thật rồi, không có gì để nói nữa.

Mãi đến sau này, Đàn Tú mới phát hiện, những phức tạp quanh co ấy lúc đó nàng thật sự không cách nào hiểu được. Quý Hoà thật sự vì nàng tạo ra một nơi che mưa chắn gió trong cung đình đầy sóng gió biến động, vì thế, thỏa hiệp của hắn là thứ nàng chưa từng nhận ra.

Cho nên, đến cuối cùng khi nàng hiểu rõ tất cả, nỗi áy náy đan xen với phức tạp khó hình dung và một tâm tư sâu kín không nói nên lời, dồn nàng vào nỗi đau khổ gian nan tột cùng, cuối cùng lâm bệnh nặng.

Nàng đã sai sao? Không thỏa hiệp với kẻ thù ép buộc mình, điều này là sai sao? Không, Đàn Tú không cảm thấy sự kiên trì của bản thân là sai, chỉ là sống ở thế gian, việc bất đắc dĩ quá nhiều, chuyện trời xui đất khiến cũng quá nhiều, mà nàng chỉ có một đôi mắt một đôi tai, không thể thấu hiểu được sự bất lực của Quý Hoà.

Nếu không phải có khởi đầu như vậy, nếu không phải gặp nhau trong tình cảnh ấy, kết cục giữa họ sao đến mức rơi vào tình cảnh bi ai như thế. Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, nếu có thể…

“Đàn Tú, Đàn Tú?”

Đàn Tú mơ màng tỉnh giấc, đối diện với gương mặt hơi lo lắng, đó là Quý Hoà. Đôi mắt lúc nào cũng vương nét buồn bã bất lực trong mơ, trong trí nhớ của nàng, vào lúc này vẫn là vẻ lo lắng thấy rõ.

Đàn Tú lấy lại tinh thần, thở dài một hơi, nàng cảm nhận được trên mặt hơi mát, giơ tay ra lau. Nước mắt trên ngón tay còn chưa khô. Quý Hoà đã xuống giường, mặc áo khoác ngoài của hắn, không lâu sau bưng một chậu nước ấm từ bên ngoài vào, làm ướt khăn mặt đưa cho nàng.

Lúc này trời còn chưa sáng, chỉ hơi có chút hửng sáng, có lẽ nàng chưa ngủ được bao lâu. Đàn Tú đón lấy khăn mặt được làm ướt ấm áp kia, lau mặt, ngồi trên giường đưa lại cho Quý Hoà. Hắn quay về chỗ giá treo đồ cất khăn mặt đi. Rót một ly nước ở trước bàn đem về cho Đàn Tú.

Nóng còn nóng, lúc nãy Quý Hoà mang về cùng với khăn mặt, nhà bếp lúc này còn đang đun nước. Đàn Tú cúi đầu uống một ngụm, cảm thấy bên cạnh tối đi, Quý Hoà ngồi bên mép giường. Hắn gác tay lên đầu gối, hơi chần chừ hỏi: “Nàng gặp ác mộng à?”

Đàn Tú đáp: “Ừm, một giấc mơ không mấy tốt đẹp.”

Quý Hoà rõ ràng hơi nghĩ nhiều, vì hắn lại nói: “Có phải ở đây không quen không? Nếu là như thế, nàng không cần miễn cưỡng ở đây, phòng bên cạnh được sắp xếp rất ổn thỏa.” Giọng điệu của hắn khi nói câu này cẩn thận dè dặt.

Đàn Tú không biết vì sao hắn luôn cẩn thận dè dặt với mình, đời này nàng chưa từng nói nặng lời hay bày sắc mặt không tốt với hắn. Đàn Tú vén chăn ngồi dậy, đặt ly trở lại trên bàn.

Quý Hoà vẫn còn đang ngồi bên mép giường, không đi theo, Đàn Tú cũng ngồi bên mép giường, nhìn giày thêu của mình không lên tiếng. Một lúc sau, Quý Hoà nói: “Trời bắt đầu lạnh rồi, nàng mặc một lớp áo ngồi ở đây không lạnh à, lên giường ngủ lát đi nào.”

Đàn Tú không nhúc nhích, nàng hỏi: “Vậy chàng thì sao?”

Quý Hoà liền nói: “Ta cũng sắp phải dậy rồi, một mình nàng còn có thể ngủ thêm lát nữa.” Hắn nói xong bèn kéo vạt áo lại chuẩn bị đứng lên. Vừa đứng được một nửa, đột nhiên Đàn Tú giơ tay kéo tay hắn, kéo hắn quay về ngồi lại chỗ cũ.

Quý Hoà ngạc nhiên nhìn tay nàng đang kéo mình, đôi mắt luôn êm đềm không chút gợn sóng bỗng hơi mở lớn. Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn trở tay nắm chặt tay Đàn Tú, sau đó ngồi sát lại hơn hỏi nàng, “Sao vậy?”

Đàn Tú cắn môi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp đó cúi đầu nói một câu: “Ta sợ.” Nàng sợ làm Quý Hoà đi vào vết xe đổ.

Quý Hoà nghe nàng đột nhiên nói câu như thế, tự dưng cảm thấy hơi buồn cười. Nàng kéo tay hắn ngồi cạnh hắn, mới gặp ác mộng tỉnh giấc, đôi mắt hơi đỏ, mang theo chút âm mũi nói bản thân đang sợ. Quý Hoà cảm thấy nàng vẫn là tiểu cô nương mềm mại năm ấy, bất giác giọng nói cũng dịu dàng hơn.

“Nàng đang sợ Từ Tường? Lão ta vẫn luôn chướng mắt ta, năm ấy cha nuôi ta chết, lão muốn tranh vị trí Tư công Nội Phủ Ti với ta, nhưng thua ta, sau này dù ít dù nhiều cứ luôn gây sự với ta. Khi ta và lão chạm mặt nhau, bên ngoài vẫn phải giữ hòa khí, không thể trở mặt tùy tiện, nhưng nàng thì không sao, nàng muốn làm như thế nào cũng được, mắng lão ta chọc giận lão, chúng ta cũng không sợ, dù sao nàng là người của ta, bây giờ lão không dám tùy tiện động tới nàng, không cần sợ.”

Quý Hoà vừa nói vừa thử giơ tay vén tóc đang rơi bên má của Đàn Tú ra sau tai, dịu dàng tiếp tục hỏi nàng: “Vậy Từ Tường, Đàn Tú và lão có xích mích gì chăng?”

Đàn Tú hừ một cái, “Mối thù giữa ta và lão lớn đó!”

Quý Hoà: “Hửm?”

Hắn đang chuẩn bị nghe tiếp, ai ngờ Đàn Tú đột nhiên tự ý buông tay hắn ra, bò về bên trong giường, đắp chăn lại chuẩn bị đi ngủ.

Quý Hoà: “… Đàn Tú không muốn nói, thì thôi vậy. Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, coi chừng sáng đi làm không có tinh thần.”

Đàn Tú lúc nãy còn quay lưng về phía hắn chợt xoay đầu lại, “Thời gian còn sớm, chàng không nghỉ ngơi thêm chút à? Bây giờ ta không có việc gì nữa, ở cung An Ninh cũng chỉ quản bọn họ đừng gây chuyện, rất an nhàn, chẳng phải chàng rất bận sao, ngủ ít như thế sao chịu nổi.”

Quý Hoà vốn định dậy luôn nghe thế, lại nằm trở lại, lòng hắn vui vẻ, biểu cảm cũng dịu dàng, giọng nói còn mang theo ý cười, “Vậy thì ta ngủ thêm lát nữa.”

Hắn nằm xuống, chẳng bao lâu sau, Đàn Tú ghé sát lại, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn trong chăn. Lòng Quý Hoà khẽ nhảy lên, sau đó cười khổ nghĩ, nàng kéo ta như thế, sao ta còn ngủ được chứ.

Ngày đầu tiên ngủ ở trong viện của Quý Hoà, bình yên đến mức bất ngờ. Sau đó Đàn Tú ngủ rất say, không còn mơ thế chuyện của đời trước nữa, chỉ cảm thấy trong tay cầm thứ gì lành lạnh, nắm thế nào cũng không ấm nổi.

Nhưng mà đợi tới khi Đàn Tú tỉnh dậy, nàng phát hiện thứ trong tay đang nắm không phải tay Quý Hoà, mà là chiếc vòng ngọc màu lục bích. Màu sắc và ánh nước của chiếc vòng này còn tốt hơn chiếc nàng vẫn luôn đeo, vừa nhìn là biết rất quý giá.

Chiếc vòng ngọc này là lúc trước Quý Hoà sai Quý Nghiêm Tư đi tìm mua về, hồi trước hắn xuất cung làm việc thấy chiếc vòng ngọc này ở một gian hàng lâu đời, cảm thấy đẹp mắt, nhưng khi ấy không có ai để tặng, thế là bèn thôi, đợi nghe thấy Đàn Tú đồng ý kết đôi với hắn, nghĩ là khi gặp mặt phải tặng gì đó, bèn nghĩ đến chiếc vòng ngọc này, liền sai Quý Nghiêm Tư đi tìm mua về. Vốn đã định tặng lâu rồi, nhưng lần gặp mặt ấy Quý Hoà quá kích động, ngẩn người quên luôn, kết quả là lại đem đồ quay về, mãi đến bây giờ mới tặng được cho nàng.

Đàn Tú không biết nội tình nhiều như thế, nàng cất vòng ngọc lên, đứng dậy sửa soạn cho mình. Người trong viện này không nhiều, trong phòng bếp là Mễ Đại Vưu mang theo 3 tiểu thái giám phụ trách việc nhà bếp, và có 2 người phụ trách việc dọn dẹp quét tước, 4 người chạy việc vặt, ngoài ra thì có Quý Nghiêm Tư hay đến đây. Không được nhàn rỗi như Đàn Tú, mới sáng sớm Quý Hoà đã đi làm việc rồi, phải đợi đến tối mới được quay về.

Đàn Tú ăn xong bữa sáng Mễ Đại Vưu đưa đến, suy tính xem khi nào thì nên tiết lộ một ít thông tin cho Quý Hoà, sau đó bèn đi về cung An Ninh làm việc.

Ở bên đây Quý Hoà bận rộn hơn nhiều, trước tiên hắn phải đi hầu hạ Hoàng Đế, đợi Hoàng Đế bắt đầu xử lý chính vụ, hắn cũng phải đi đến Nội Phủ Ti xem thử, xử lý một số chuyện, tuy dưới trướng có một đám thái giám đang giúp việc, nhưng việc cần hắn điều động vẫn không hề ít. Có một số việc vẫn cần hắn đích thân đi một chuyến, ví dụ như việc ở Nội Huấn Ti.

“Quý Tư công quý nhân bận rộn, sao lại rãnh rỗi đến nha môn thanh nhàn Nội Huấn Ti của bọn ta thế?” Từ Tường vừa nhìn thấy Quý Hoà liền nói mát với giọng điệu mỉa mai, hiển nhiên cả buổi tối cũng không đủ hắn hết cơn giận, vẫn nhớ những lời Đàn Tú đã nói với hắn.

Quý Hoà nhếch khoé miệng, giọng điệu cũng không hoà nhã gì cho cam, “Bổn công đúng là rất bận, nếu không phải Nội Huấn Ti không chịu phối hợp với sự bố trí của Nội Phủ Ti, cũng đâu cần bổn công ta đây chạy một chuyến.”

Hai người tuy không hợp, nhưng dù sao Quý Hoà tuổi trẻ ít kinh nghiệm. Trước nay làm việc ăn nói đều giữ lại ba phần đường lui, nếu đổi thành ngày thường, bị Từ Tường mỉa mai vài câu, hắn sẽ xem như không nghe thấy, nào giống bây giờ nói móc lại lão ta.

Vẻ tức giận trên mặt Từ Tường được thu lại trong nháy mắt, lão lộ ra nụ cười âm hiểm ngoài cười trong không cười, nói chuyện với giọng điệu quái gỡ, “Xem ra Quý Tư công quyết tâm giành lấy vị trí này rồi, nếu không thì sao đột nhiên trở nên vênh váo hống hách như thế, diễu võ giương oai ở Nội Huấn Ti của bổn công. Có điều, còn hơi sớm đấy.”

Quý Hoà không đáp lại câu này của lão, chỉ nói: “Về việc phân công phiên làm việc trước của Nội Huấn Ti, trong sổ sách có ghi lấy thêm 2000 lượng bạc, người ghi khoản này là người dưới trướng Từ Tư Công, vì bổn công ta tò mò, phát hiện Nội Huấn Ti đã liên tục lấy thêm ít nhất là 5000 lượng bạc trong phiên làm việc trước trước đó và trong 5 tháng trước với các danh mục công việc khác nhau… Chỉ riêng một khoản của Nội Huấn Ti mà đã thêm nhiều tiền như vậy, e là không thoả đáng lắm nhỉ.”

Bọn hắn đều làm việc trong cung, chút mánh khoé mờ ám thừa nước đục kiếm chút ngân lượng đều hiểu rõ hơn ai cả, nếu như ít, mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao chẳng có ai là liêm khiết cả. Nếu như là lúc trước, số ngân lượng này vừa hay chạm đến giới hạn của Quý Hoà, nếu hắn tâm tình tốt, không tính toán thì thôi, nhưng sáng hôm nay, Đàn Tú còn ở đó nói nàng sợ, Quý Hoà nghĩ đến nàng liền cảm thấy Từ Tường dạo gần đây càng ngày càng to gan, sổ sách giả làm ra ngày một nhiều, nếu không cảnh cáo một phen, e là thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Thế nên mới có việc xảy ra hôm nay.

Quý Hoà cũng không bị doạ bởi vài ba câu của Quý Hoà, ngay lập tức khoác tay kêu người lấy sổ sách ra, miệng bảo: “Quý Tư công nói gì đấy, số ngân lượng đó từng khoản đều được chi đúng chỗ cần chi, khoản nào khoản nấy được ghi chép rõ ràng chi tiết, cho dù Nội Huấn Ti bọn ta có vớt vát chút gì đó, cũng đâu có gan lớn như Quý Tư công, nếu thật sự làm lớn chuyện, chưa biết ai xui xẻo đâu nhé.”

Quý Hoà bật cười, vẻ mặt chẳng có gì sợ hãi, “Từ tư công cho rằng nếu không có chuẩn bị gì mà Quý Hoà dám đến đây sao, Từ tư công tin hay không, nếu thật sự nháo đến trước mặt Thánh Thượng, xảy ra vấn đề tuyệt đối không phải Nội Phủ Ti của ta.”

Đợi khi Quý Hoà rời khỏi Nội Huấn Ti thì 1 canh giờ đã trôi qua, Từ Tường ngồi ở chỗ cũ hất văng sổ sách xuống đất, trách mắng tiểu thái giám đứng kế bên, “Chuyện tốt bọn ngươi làm này, đang yên đang lành sao lại bị hắn phát hiện, không phải bảo là làm trong bí mật à, vậy tại sao Quý Hoà lại biết cả những chuyện bí mật ở ngoài cung? Đi tra cho bổn công! Tra xét xem Nội Huấn Ti của chúng ta có kẻ khốn kiếp nào ăn cây táo rào cây sung!”

Tiểu thái giám ôm sổ sách cúi đầu lui ra ngoài, sau đó có một tiểu thái giám khác tiến vào, “Cha nuôi, Thái Tử gia đã cho người truyền thư đến, ba ngày sau ngài ấy quay về.”

Vẻ tức giận trên mặt Từ Tường tiêu tán, hắn đứng dậy cười lạnh một tiếng, “Tên Quý Hoà đó hống hách cỡ nào cũng kéo dài không được bao lâu nữa. Đợi đến khi việc kết thúc, hắn chẳng phải chỉ có thể nhìn sắc mặt của bổn công sao, đến lúc đó, hừ.”

Bình Luận (0)
Comment