Sổ tay trùng sinh công lược [104]
Thái giám này là thái giám thật 8
Chương 104: “Mẹ nuôi bệnh rồi, hình như bệnh nặng lắm.”
Editor: Meounonna
Gió thu xào xạc, một chiếc đèn lồng màu cam xuất hiện ở phía xa xa trên con đường cung hẹp dài, người cầm đèn lồng đi đến ngày càng gần, choàng một chiếc áo choàng gấm tối màu, che kín mặt.
Vào lúc này, đường cung ở gần đây có rất ít cung nhân đi lại, trên đường không gặp người nào cả. Người này bước chân vội vã, đi vào một cánh cửa nhỏ trong góc, rẽ lòng vòng quanh co, cuối cùng tiến vào Đông Cung của Thái Tử từ cửa phụ.
“Từ Gia, mời đi bên này.” Tiểu thái giám đứng đợi đã lâu vừa thấy người đến, vội nở nụ cười dẫn ông ta tiến vào trong. Người mặc áo choàng vén nón ra, lộ ra gương mặt khô quắt, chính là Từ Tường. Ông ta được tiểu thái giám dẫn vào một sân viện, cởi áo khoác ngoài ngồi xuống uống hai tách trà, mới đợi được Thái Tử chủ nhân của Đông Cung.
Thái Tử đã qua tuổi 30, mấy năm trước còn được xem là một nam tử khôi ngô tuấn tú, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu phát tướng, cả người hệt như quả bóng được bơm khí, cơ thể biến dạng nhanh chóng mặt. Bụng bự được buộc ở chính giữa bằng chiếc đai vàng nạm ngọc, hệt như một bình hồ lô trên nhỏ dưới to, lăn ‘lộc cộc lộc cộc’ từ ngoài cửa vào.
“Từ Tường, ngươi gấp gáp tìm người truyền tin cho Cô cuối cùng là có việc gì? Hôm qua Cô mới về Kinh, còn chưa kịp nghỉ ngơi, nếu ngươi không có việc gì lớn không thể đợi một chút sao?” Giọng điệu của Thái tử không hề tốt, giữa mi mắt cũng mang chút bất mãn, “Hơn nữa, chúng ta không cẩn thận một chút, lỡ bị Phụ Hoàng phát hiện nhất định sẽ lại trách mắng Cô.”
Từ Tường nghe thấy hắn ta nói thế, cũng không phản bác lời nào, nụ cười xu nịnh trên mặt không hề nhạt đi, dường như người bị bất mãn đó không phải là bản thân vậy. Ông ta chủ động đi đến trước mặt Thái Tử, ông ta đã quá quen thuộc với mùi rượu và phấn son khắp người hắn ta, miệng nói: “Thái Tử Gia, Từ Tường thật sự có việc mà, không biết Thái Tử Gia có nghe nói Thánh Thượng chuẩn bị mở một Ngự Bút Ti mới, chuyên phụ trách xử lý một số tấu chương không quá quan trọng cho ngài ấy…”
“Chuyện này Cô đã từng nghe nói.” Thái Tử ngáp một cái.
Từ Tường tiếp tục bảo: “Đây là một cơ hội lớn đó Thái Tử Gia! Nếu nô tài có thể lấy được vị trí Tư công của Ngự Bút Ti, hướng đi trong triều nô tài sẽ là người biết tin đầu tiên, hơn nữa những tấu chương không có lợi cho Thái Tử Gia cũng có thể xử lý trước, những việc khác không cần nô tài nói nhiều, Thái Tử Gia chắc cũng hiểu đó là chỗ lợi lớn như thế nào.”
Thái Tử ngáp được một nửa, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, “Ngươi có thể giành được vị trí này à? Không phải dạo này Phụ Hoàng ngày càng tin tưởng tên Quý Hoà kia sao, vị trí này khả năng cao cũng thuộc về hắn.”
Từ Tường cười nói: “Vậy thì phải xem Thái Tử Gia như thế nào, nếu Thái Tư Gia chịu đi đến trước mặt Thánh Thượng nói…”
Từ Tường còn chưa nói xong, Thái Tử đã đập tay xuống bàn, chỉ vào mũi ông ta mắng: “Để Cô đi nói trước mặt Phụ Hoàng á? Ngươi có đầu óc không, nếu Cô dám nói một câu tiến cử ngươi trước mặt Phụ Hoàng, Người nhất định sẽ mắng Cô tới mức đầu rơi máu chảy, đến lúc đó, ngươi đừng nói muốn làm Tư công Ngự Bút Ti gì đó, một khi Phụ Hoàng biết ngươi là người của Cô, ngươi đừng mong có cơ hội nhúng tay vào việc bên cạnh Phụ Hoàng nữa!”
“Thái Tử Gia người đừng có hiểu lầm!” Từ Tường vội nói: “Ý của nô tài là Thái Tử Gia có thể tiến cử Quý Hoà trước mặt Thánh Thượng.”
“Quý Hoà?” Thái Tử chau mày.
“Đúng, tiến cử Quý Hoà.” Từ Tường cười lấy lòng, đôi mắt đảo vòng suy tính, “Thái Tử Gia người nghĩ xem, trong lòng Thánh Thượng muốn để Quý Hoà làm vị trí này, ngài thuận theo ý Thánh Thượng nói ra, không chừng Thánh Thượng sẽ vui vẻ đấy. Nếu như Thánh Thượng thật sự để Quý Hoà làm việc ở Ngự Bút Ti, đến lúc đó ở trước mặt Quý Hoà, ngài chính là ân nhân giúp hắn lấy được vị trí tốt này, hắn thiếu ân tình của ngài, không phải nhân cơ hội tốt này thu phục hắn về tay ngài hay sao.”
Thái Tử sáng mắt bảo: “Vậy nếu Phụ Hoàng đoán Quý Hoà và Cô chung một phe, không để hắn làm việc này, vừa hay ngươi sẽ chiếm được món hời?”
Từ Tường gật đầu, “Thái Tử Gia sáng suốt, nếu Thánh Thượng để Quý Hoà làm việc này, vậy hắn sẽ nợ Thái Tử Gia ân tình, nếu không để Quý Hoà làm, hơ, vậy trừ Quý Hoà ra, trong cung có ai có thể giành chức này với nô tài. Nếu nô tài có được vị trí này càng tốt, sau này chúng ta sẽ càng dễ hành sự hơn.”
Thái Tử nghe xong bật cười, hòa nhã vỗ vai ông ta. “Thế thì quá tốt! Nhưng Cô nghe nói quan hệ giữa ngươi và Quý Hoà không ổn, nếu thật sự để hắn làm, ngươi bằng lòng sao?”
Từ Tường cười độ lượng, “Từ Tường làm tất cả đều vì Thái Tử Gia cả, nếu hắn bằng lòng quy thuận Thái Tử, vậy sau này chúng nô tài sẽ là người cùng thuyền, cho dù lúc trước có xích mích, sau này chẳng phải tất cả đều phải đồng tâm hiệp lực suy nghĩ đại kế cho Thái Tử hay sao.”
Thái Tử rất hài lòng với thái độ của ông ta, vẻ mặt hòa hoãn lại nhiều. Từ Tường thấy thế nhân cơ hội nói chi tiết hơn: “Gần đây Thánh Thượng ngày càng đa nghi, cho dù muốn tiến cử Quý Hoà, cũng không thể nói tùy tiện được, chúng ta phải thương lượng kĩ, tìm ra thời cơ tốt nhất, và cả cách nói nữa, không thể quá lộ liễu…”
Ở chỗ Thái Tử một canh giờ, Từ Tường mới lần nữa mặc áo choàng cầm đèn lồng men theo con đường cũ rời đi. Lúc ông ta rời đi xoay người lại nhìn đèn lồng treo trên cánh cửa trong góc, trào phúng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khinh thường.
“Hơ, đồ ngu.’
Ánh sáng cam leo lắt đi xa dần, cuối cùng tắt hẳn trong đêm tối.
Thái Tử về kinh được 5 ngày, Định Vương cũng quay về rồi, nhưng có một tin tức không tốt mấy được truyền về trước khi gã về— Định Vương đi ngang qua Việt Châu, phát hiện Thứ sử Việt Châu che giấu tình hình thiên tai ở địa phương không bẩm báo, tham lam nhận hối lộ mưu hại rất nhiều mạng người, thế là dưới cơn tức giận, gã đã giết Thứ sử Việt Châu Vương Trúc Dư.
Tin tức truyền về, triều đình xôn xao náo loạn.
Định Vương còn chưa đến Kinh thành, Hoàng Đế hay tin trước đã tức đến đau đầu, cả đêm không ngủ được, mọi người hoảng loạn gọi Thái y đến kê thuốc, giày vò rất lâu.
Chờ đến hôm sau, Định Vương vừa đến Kinh, liền vào cung thỉnh an, Hoàng Đế vừa nhìn thấy hắn liền đen mặt vứt mười mấy tấu chương tới trước mặt hắn, giận dữ nói: “Chuyện tốt ngươi làm này! Đường đường là một quan lớn tứ phẩm trong triều đình đó! Ngươi nói giết là giết?! Đó là Thứ sử của một châu!”
Định Vương hai mươi mấy tuổi, đã ở biên quan nhiều năm, thân hình cao to vững vàng, quỳ thẳng tắp ở đó, thấy Phụ Hoàng giận dữ như thế cũng không sợ, ngẩng đầu trả lời: “Vương Trúc Dư tham ô nhận hối lộ tàn sát dân lành, còn dám che giấu tin tức thiên tai, gây ra tổn thất nghiêm trọng cho nguyên cả Việt Châu, lão ta đáng chết!”
Thấy gã không có chút ý hối lỗi nào, Hoàng Đế tức đến mức đầu nổi gân xanh, nghiêm giọng quát: “Cho dù hắn đáng chết. Vậy cũng phải trình báo triều đình, phái Ngự sử đi tra rõ tình hình, đợi sau khi tra rõ căn nguyên gốc rễ mới được xử trí theo luật pháp. Còn ngươi thì sao, ngươi đang làm gì! Ngươi một kiếm g**t ch*t người ta, sao, ngươi cảm thấy bản thân có thể đại diện cho luật lệ của triều đình? Ngươi có còn để Hoàng Đế như Trẫm vào mắt không!”
Là một Hoàng Đế, ông ấy có thể nhẫn nhịn người dưới trướng làm một vài chuyện mờ ám, nhưng tuyệt đối không nhân nhượng con trai của mình khiêu khích quyền uy của bản thân, đặc biệt là ngay lúc cảm nhận rõ bản thân đang ngày một già đi.
Hoàng Đế tức giận, tất cả cung nhân trong điện đều không dám lên tiếng, cúi đầu vờ như bản thân không tồn tại. Quý Hoà cũng đứng bên cạnh, hắn cụp mắt, từ biểu cảm khuôn mặt hoàn toàn không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Thật ra từ lúc Định Vương vào điện, hắn đã đánh giá vị vương gia này một lượt rồi. Lúc trước vị Vương gia này từng xin Thái hậu Huệ Tĩnh ban Đàn Tú cho gã làm thị thiếp, bị Đàn Tú từ chối. Gã ở ngoài quanh năm, rất ít vào cung, nhưng lần nào Quý Hoà nhìn thấy gã cũng cảm thấy không vui lắm, bây giờ Đàn Tú là đối thực của hắn, Quý Hoà lần nữa gặp vị vương gia này, trong lòng càng thêm khó chịu.
l* m*ng bướng bỉnh, không biết linh động, trong tình cảnh này không biết nhận sai, còn cãi lời Hoàng Đế, cho dù địa vị của võ tướng trong triều có cao cách mấy, Hoàng Đế khả năng cao cũng không truyền hoàng vị cho hắn. Quý Hoà lòng nghĩ, uổng phí cho một tấm lòng thương dân nhưng lại hoàn toàn không hiểu cách trị quốc, cũng không có năng lực đoạt vị, có tác dụng gì chứ.
Hoàng Đế gặp Định Vương một lần, cho dù không có bệnh cũng bị tức đến sinh bệnh, đợi đến khi Định Vương bị ông ấy mắng một trận rời đi, Hoàng Đế uể oải dựa vào ghế, mặt lộ vẻ mệt mỏi. Quý Hoà tiến lên dâng tách trà giúp bình ổn tâm tình cho ông ấy, nhặt lên đống tấu chương bị ông ấy tức giận ném xuống đất đặt trên thư án.
Hoàng Đế xoa trán, đột nhiên nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều như thế, thần kinh thô, chưa từng biết thay đổi, tự làm theo ý mình quen rồi, vốn tưởng rằng cho ra biên quan ma sát tôi luyện vài năm có thể làm nó thay đổi tính xấu, ai nhờ bây giờ ngày càng vô pháp vô thiên.”
Quý Hoà không tiếp lời, hắn biết bây giờ Hoàng Đế không cần hắn nói gì cả, chỉ cần nghe là được. Quả nhiên dường như Hoàng Đế đang tự lẩm bẩm tiếp tục nói: “Dạo gần đây động tĩnh của Thái Tử nhiều lên, vẫn luôn không yên phận, đều bị người dưới trướng nó dạy hư rồi, Định Vương thì lại có tính tình tệ như vậy, việc gì cũng không biết làm, không phải đi khắp nơi tìm kiếm thị thiếp thì là múa kiếm luyện thương, Bình Vương thì còn hơn thế, cả ngày chính sự không lo làm, chỉ biết ôm Vương Phi bảo bối nhà nó, ngày ngày ngâm thơ tác họa du sơn ngoạn thủy, không quan tâm chuyện chính sự trong triều, ngay cả cha nó bệnh cũng không vào cung thăm một lần, chúng nó nào đứa nấy toàn không nên thân, sau này sao làm Trẫm yên tâm để tụi nó kế thừa đại thống.”
Vì việc của Định Vương, và cả thiên tai bị che giấu ở Việt Châu, trong triều ồn ào náo loạn, khắp nơi không được yên ổn. Tâm tình Hoàng Đế không ổn định, Quý Hoà phải thường xuyên túc trực hầu hạ, càng ngày càng ít về nhà, nhưng chỉ cần hắn rảnh rỗi là sẽ vội về ngay, cho dù chỉ ăn cùng Đàn Tú một bữa cơm, hắn cũng cảm thấy cả người được thả lỏng vài phần, dẫu có mệt hơn nữa, trong lòng cũng vui vẻ.
Đàn Tú cũng hiểu tình hình gần đây, nàng biết được một số tin tức từ Quý Nghiêm Tư, trong lòng luôn đang suy tính một việc.
Đời trước, vị trí Tư công Ngự Bút Ti bị Từ Tường giành lấy mất. Đàn Tú muốn thay đổi kết quả của việc này, suy nghĩ vài ngày cũng tìm được cách rồi, chỉ là có hơi đắn đo, không biết nói với Quý Hoà thế nào.
Hôm nay, Quý Hoà xong việc về nhà nghỉ ngơi, Đàn Tú nhẩm tính nếu không nói thì sẽ không kịp nữa rồi, bèn nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn.
Quý Hoà đang ngâm chân bằng nước nóng, Đàn Tú ngồi bên cạnh khâu một đôi đế giày. Nghe xong lời của Đàn Tú, Quý Hoà ngẩn người, tiếng nước tí tách chợt dừng lại. Lông mày hắn chau lại, nhưng khi Đàn Tú nhìn về phía hắn bèn nhanh chóng giãn ra. Hắn cúi đầu vắt khăn giả vờ như không biết gì, miệng hỏi: “Nàng muốn ta cầu tình cho Định Vương trước mặt Thánh Thượng?”
Mặt Quý Hoà không lộ ra biểu cảm gì, nội tâm đã long trời lỡ đất. Hắn nghĩ, chẳng lẽ Đàn Tú có ý gì với Định Vương? Hắn không nhịn được nghĩ nhiều, ví dụ như vì sao Đàn Tú đột nhiên bằng lòng ở bên hắn, chẳng lẽ là vì muốn giúp Định Vương lôi kéo mình nên mới ép mình nương nhờ hắn?
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một lát, liền bị hắn ném sang một bên, hắn cố gắng dùng lý trí suy nghĩ, Đàn Tú đã từng từ chối Định Vương, đương nhiên là không có ý gì với gã, hơn nữa ở bên cạnh hắn cũng đâu có giúp gì được cho Định Vương.
Tuy trong lòng sáng như gương, nhưng vì một số lý do nào đó, nội tâm hắn vẫn hỗn loạn vô cùng, cũng không ngẩng đầu nhìn Đàn Tú, chỉ vùi đầu chà chân.
Đàn Tú ở chung với hắn bao lâu nay, sao lại không biết tâm tư của hắn, sau khi nói xong bèn nhìn hắn chằm chằm, vừa thấy hắn tỏ vẻ như không có việc gì, mắt lại không nhìn nàng, là biết chắc lòng hắn đang rối ren.
Để Quý Hoà đi nói đỡ cho Định Vương trước mặt Hoàng Thượng, không chừng Hoàng Thượng sẽ cảm thấy hắn thuộc phe của Định Vương, nhưng theo như đời trước nàng được biết, Thái Tử sẽ nhanh chóng tiến cử Quý Hoà đảm nhiệm chức Tư công Ngự Bút Ti trước mặt Hoàng Thượng. Phe của Thái Tử và Định Vương là hai phe mạnh nhất, Hoàng Đế cũng nghi kỵ trong lòng, nếu dính vào một trong hai phe, Hoàng Đế muốn dùng người đó cũng phải suy nghĩ thật kĩ, nhưng nếu đều có quan hệ với hai bên, thì tình thế lại khác. Nàng đang đặt cược vào tâm tư của Hoàng Đế.
Đời trước Đàn Tú vô ý biết tin từ Quý Hoà, sở dĩ hắn không thể làm Tư công của Ngự Bút Ti mà bị Từ Tường chiếm được món hời, là vì Thái Tử đã nói gì đó trước mặt Hoàng Đế. Vậy là sau đó Từ Tường lên chức Tư công Ngự Bút Ti, thế lực ngày càng lớn mạnh, chèn ép cả Quý Hoà. Cuối cùng ép hắn phải gia nhập vào phe Thái Tử. Đàn Tú không muốn Quý Hoà đi vào vết xe đổ, chỉ có thể nghĩ ra cách này, để hắn thử xem sao.
Nhưng mà lý do gốc rễ của chuyện này nàng phải nói thế nào với Quý Hoà đây? Nàng phải làm sao nói với hắn nàng biết được tin này từ đâu? Rồi nàng làm sao đảm bảo lần này Thái Tử vẫn sẽ làm hệt như đời trước?
Thật sự nàng sợ bản thân sẽ biến khéo thành vụng, trong lòng hết sức sầu muộn dằn vặt.
Quý Hoà không nói lời nào, bưng nước đi đổ. Đàn Tú mím môi, đợi lúc sắp ngủ, lại nói thêm câu: “Không cần nói nhiều đâu, chỉ cần cầu tình qua loa vài câu là được.” Dù sao nàng cũng không phải thật sự muốn Quý Hoà nói giúp Định Vương, chỉ là bày tỏ một thái độ với Hoàng Đế mà thôi.
Quý Hoà vẫn không đáp lời.
Hai người dọn về chung nhà, đây là lần đầu tiên có bầu không khí gượng gạo như thế. Đàn Tú nhìn bóng lưng của Quý Hoà, mấy lần muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, nàng buồn bã nghĩ, nàng phải giải thích làm sao?
Trước khi trùng sinh, Đàn Tú qua đời vì tâm bệnh, sau khi sống lại nàng suy nghĩ quá nhiều, mấy hôm nay lại suy nghĩ dằn vặt mãi, cuối cùng không trụ nổi, đổ bệnh rồi.
Quý Nghiêm Tư là người đầu tiên phát hiện mẹ nuôi nhà mình bị bệnh, sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi xong bèn lo lắng gấp rút đi tìm cha nuôi bẩm báo. Quý Hoà đang bận việc của Nội Phủ Ti, thời điểm này đang là lúc nhiều việc, mới sáng sớm bận đến mức không có thời gian uống ngụm nước. Nhìn thấy Quý Nghiêm Tư chạy đến với vẻ hốt hoảng như trời sắp sụp, hắn chau mày hỏi, “Sao thế, gấp gáp tới nổi mồ hôi đầy đầu.”
Quý Nghiêm Tư mặt mày mếu máo, nói: “Mẹ nuôi bệnh rồi, hình như bệnh nặng lắm.”
Quý Hoà ngẩn người, thứ đang viết dưới tay bị loang lổ một vết mực to, hắn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Quý Nghiêm Tư nói: “Con đi đưa đồ ăn cho mẹ nuôi, thấy mẹ đang ngồi bên cạnh bàn dựa vào ghế, còn tưởng mẹ đã thiếp đi, nhưng mà gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh, xem thử thì phát hiện mẹ nuôi đã ngất đi rồi…”
Quý Hoà vừa nghe câu này, sao còn đợi được nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Có một Chưởng sự của Nội Phủ Ti từ cửa bên ngoài bước vào, nhìn thấy hắn, vội nghênh đón hỏi: “Tư công, Thiện Ti bên kia…”
Quý Hoà không đợi hắn ta nói xong, bèn nói: “Bên kia Lục Viên ngươi trông nom trước đi, đừng để xảy ra chuyện gì, còn Khố Phủ bên kia trước tiên đừng động đến, trên bàn ta đã viết sẵn rồi cứ theo đó mà làm, phần còn lại đợi ta về rồi nói tiếp.” Hắn vừa nói vừa hạ ống tay bị xắn lên xuống, trong lúc nói vài câu dặn dò, hắn đã đi ra khỏi cửa.
Thái giám tên Lục Viên đứng ở cửa với vẻ mặt hoang mang, nhìn theo bóng lưng vội vàng đi xa của hắn, lẩm bẩm một câu: “Tư công làm sao thế, hấp tấp như vậy.”