Sổ tay trùng sinh công lược [105]
Thái giám này là thái giám thật 9
Chương 105: “Ta nói gì, chàng cũng tin à?”
Editor: Meounonna
Quý Hòa không quay về sân viện của mình, hắn đi tới Nội Y Đường trước, cho dù lòng có đang lo lắng không yên cỡ nào, trên mặt hắn cũng không có nhiều vẻ nôn nóng lắm, chỉ có bước chân nhanh đến mức Quý Nghiêm Tư ở phía sau suýt thì theo không kịp.
Quý Nghiêm Tư e là người hiểu rõ nhất tình cảm sâu đậm của cha nuôi dành cho mẹ nuôi, bây giờ sao y không hiểu được tâm tình của cha nuôi chứ, không dám nói câu thừa thải nào, đi theo phía sau hắn chạy bước nhỏ đến Nội Y Đường.
Các cung nữ thái giám trong cung một khi ngã bệnh sẽ cực kì phiền phức, vì đa số cung nhân đều không có tư cách mời các thái y chuyên xem bệnh cho các quý nhân đến chữa bệnh cho mình, hơn nữa thuốc trị bệnh cũng không dễ có được.
Đều làm việc trong cung, thật ra quan hệ giữa thái giám và các thái y đa phần khá ổn, ít nhất cũng tốt hơn quan hệ giữa các quan viên triều đình bên ngoài. Thái Y chữa bệnh cho chủ tử, không ít thì nhiều cũng cần sự giúp đỡ của các thái giám bên cạnh chủ tử, đôi khi những nô tài không mấy nổi bật này nói vài câu, hoặc một lời nhắc nhở cũng đủ cứu mạng người.
Cùng với lẽ đó, các thái giám dù lòng tham không đáy thì thái độ với các thái y cũng đều rất tốt, dẫu sao đâu ai biết được sau này mình có khi nào bị bệnh cần cầu cạnh người ta không.
Quý Hòa hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế, có thể thường gặp thái y, một lạ hai quen, cũng có vài người có giao tình tốt. Bây giờ hắn có việc cần nhờ, người ta cũng sẽ không từ chối, đeo hộp thuốc lên lưng liền đi theo hắn.
“Đương lúc giao mùa thu đông, dễ mắc bệnh phong hàn nhất, không chú ý là cơ thể nhiễm lạnh ngay…” Thái Y đó nói đến đây khựng lại một lát, lại nhìn Đàn Tú đang nhắm chặt mắt chau mày trên giường một lần, tiếp đó nói với Quý Hòa đang đứng đợi bên cạnh giường: “Còn nữa, dường như nàng ấy suy nghĩ lo lắng quá độ, có việc gì đó tích tụ trong lòng, tắc nghẽn can khí.”
Bệnh trên thân thể ông ta có cách chữa, còn bệnh trong lòng thì ông ta hết cách.
Vị Thái Y Dương Thính Tùng này trước nay có giao tình không tệ với Quý Hòa, dạo gần đây ông ta nghe nói Quý Hòa tìm được một đối thực, còn đang tò mò rốt cuộc là ai có thể được vị hồng nhân bên cạnh đương kim hoàng thượng nhìn trúng, sau này nghe ngóng mới biết, thì ra là Đàn Tú cô cô lúc trước hầu hạ bên cạnh Thái Hậu Huệ Tĩnh, bỗng chốc vỡ lẽ, nếu như là vị này, đích thực nàng rất được yêu mến.
Dương Thái Y và các đồng nghiệp vô cùng tò mò với điều này, đồng liêu lúc trước hay đi chẩn mạch cho Thái Hậu Huệ Tĩnh còn quả quyết khẳng định bảo nhất định không phải Đàn Tú cô cô nàng ấy tự nguyện, nói không chừng là Quý Tư Công lấy thế ép người. Dương Thính Tùng có vài phần hiểu biết Quý Hòa, lúc ấy còn giải thích cho hắn đôi câu, nhưng xem tình cảnh bây giờ, Dương Thái y cũng không dám chắc chắn nữa rồi.
Nhìn dáng vẻ u uất rõ ràng của Đàn Tú cô cô, thậm chí ngã bệnh, khả năng cao là do bị ép buộc. Dương Thái Y tự mình phỏng đoán, ánh mắt nhìn Đàn Tú không kiềm được mang theo vài phần thương xót. Người tinh ý như Quý Hòa sao lại không chú ý đến biểu cảm của Dương Thái Y được, nhưng hắn cũng không nói gì, khách sáo nhờ ông ta viết đơn thuốc như thể không phát hiện điều gì, tiếp theo lại thỉnh giáo có điểm nào cần chú ý, sau đó thì đích thân tiễn ông ta đi, thuận tiện bốc thuốc mang về.
Giữa quá trình Đàn Tú tỉnh giấc một lần, mơ hồ uống thuốc đắng nghét sau đó lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, đợi nàng thật sự tỉnh hẳn đã là đêm tối, đèn cầy trên bàn nổ đôm đốp văng ra tia lửa, trong phòng chỉ có hai người là nàng và Quý Hòa đang ngồi bên cạnh giường.
Quý Hòa ngẩn người ngồi ở đó, bên tay là tách trà đã nguội lạnh từ lâu, ánh mắt nhìn chăm chú vào khoảng trống trước mặt, cũng không biết hắn đang nghĩ điều gì, chuyên chú đến mức Đàn Tú tỉnh dậy hắn cũng không phát giác.
Đàn Tú nằm ở đó, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hệt như có ai lấy búa đập mạnh vô số lần vào đầu, cả người yếu ớt không có sức lực, cổ họng đau đớn vô cùng. Vì đổ mồ hôi, quần áo trên người dính sát vào da, hết sức khó chịu. Trên người nàng còn đắp một chiếc chăn bông dày nặng, chẳng trách lúc trước trong mơ nàng luôn cảm thấy bị thứ gì đó đè nặng không nhúc nhích được.
Nàng chớp chớp mắt, giơ tay từ trong chăn ra, đụng nhẹ vào tay Quý Hòa đang đặt cạnh giường. Quý Hòa giật mình một cái, lấy lại tinh thần. Thấy Đàn Tú tỉnh rồi, mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, ghé sát lại nhẹ giọng hỏi: “Nàng tỉnh rồi, cơ thể còn khó chịu không? Chóng mặt nhỉ, nàng đói không? Đợi đã, ta rót ly nước nóng cho nàng.”
Hắn cẩn thận nhét tay Đàn Tú về lại trong chăn, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn rót một ly nước nóng mang về, thấy Đàn Tú muốn ngồi dậy, sải bước dài lên trước đỡ nàng không cho nàng dậy, “Nàng cứ nằm đó đi, nếu ngồi lên là lại có gió lùa vào, trên người toàn bị mồ hôi thấm ướt cả, coi chừng nhiễm lạnh.”
Vừa nói, một tay hắn đỡ đầu Đàn Tú, một tay bưng nước nóng kê sát bên môi nàng, đút nàng uống nước. Đàn Tú ngoan ngoãn thuận theo tay hắn uống nước, cổ họng khô khốc dịu lại, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
“Còn muốn uống nước nữa không?”
Đàn Tú lắc đầu. Quý Hòa ngồi lại bên cạnh giường, lại dém chăn cho nàng. Hắn nhìn đôi má hồng hây hây vì sốt của Đàn Tú, cùng đôi mắt yếu ớt lộ rõ vẻ mệt mỏi ảm đạm, đột nhiên thở dài nói, “Nàng đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ đi cầu tình cho Định Vương. Nhưng nàng cũng biết, ta chỉ là một nô tài, lời của ta trước mặt Thánh Thượng cũng không có tác dụng lớn gì.”
Đàn Tú bệnh rồi, Dương Thái Y nói nàng suy tư quá nhiều tích tụ trong lòng, Quý Hòa ngồi cạnh giường nàng trông nom cả ngày, trong lòng giãy giụa dằn vặt không nhừng, vừa nghĩ có lẽ Đàn Tú chắc thật sự có tình ý với Định Vương, nếu không thì sao thấy hắn không đồng ý với nàng, liền sốt ruột ngã bệnh, vừa cảm thấy bản thân tự mình suy nghĩ lung tung nghi ngờ Đàn Tú, thật sự quá đê tiện xấu xa.
Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng hắn vẫn quyết định đợi Đàn Tú tỉnh dậy, sẽ đồng ý với nàng chuyện hôm qua nàng nhắc đến. Đàn Tú đi theo hắn, không cần gì hết, chỉ đưa ra một lời thỉnh cầu, hắn còn có thể thế nữa nữa, còn có thể không đồng ý sau đó để lòng nàng có nút thắt mãi sao?
Lúc Đàn Tú còn chưa tỉnh, Quý Hòa không biết đã nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng ngẩn người bao lâu, chua xót trong lòng lúc ấy, uống vài ly trà đậm cũng không đè xuống được. Nếu hắn thật sự đi cầu tình cho Định Vương trước mặt Thánh Thượng, khả năng cao Thánh Thượng sẽ hoài nghi hắn đầu quân dưới trướng Định Vương, sở dĩ hắn có thể một mực leo lên cao bao nhiêu năm nay, có được sự tín nhiệm mỏng manh của Thánh Thượng, chính là vì hắn không nghiêng về bất kì người nào giữa Thái tử và Định Vương , nhưng bây giờ…
Quý Hòa đè xuống vô vàn suy nghĩ trong lòng, nói ra câu này, nhưng hắn nói ra rồi, mới phát hiện biểu cảm của Đàn Tú không hề vui vẻ, thậm chí nàng mím chặt môi trông có vẻ không vui hơn nữa.
Quý Hòa phỏng đoán tâm tư của nàng, sau đó lại thử mở miệng bảo: “Tuy lời của ta không có tác dụng, nhưng ta còn quen biết vài người trong triều, nếu Định Vương thật sự bị trách phạt, ta sẽ nghĩ cách…”
Hắn còn chưa nói hết đã bị Đàn Tú ngắt lời. Nàng hệt như con mèo nhỏ tức giận, vốn còn đang ngoan ngoãn dựa bên chân người ngủ ngon, đột nhiên bị người ta túm đuôi nhảy cẩng lên.
“Có phải chàng hoài nghi giữa ta và Định Vương có gì không?” Đàn Tú cũng không quan tâm bản thân đang bị bệnh, vén chăn ngồi dậy, tóc dài rối bời của nàng xõa ở đằng sau, vài sợi tóc đen trước trán dính vào hai má, càng lộ rõ sắc mặt nhợt nhạt không có huyết sắc của nàng. Nàng nhìn chằm chằm Quý Hòa, hai mắt trừng trừng nhìn hắn, giọng nói khàn đặc hỏi: “Có phải chàng nghi ngờ ta vì Định Vương nên mới bằng lòng ở bên chàng? Chàng cảm thấy ta ở bên chàng là vì muốn chàng làm việc gì đó cho ta, đúng không?”
Quý Hòa bị nàng nhìn đến mức lòng run rẩy, thấy nàng chỉ mặc bộ trung y ướt đẫm mồ hồi ngồi ở kia, vội vàng trấn an nói: “Sao ta lại nghĩ thế chứ, Đàn Tú, nàng nằm xuống đắp chăn cho đàng hoàng đã.” Tuy lúc trước hắn đích thực có suy nghĩ như vậy, nhưng dù thế nào cũng không thể thừa nhận trước mặt Đàn Tú, chỉ có thể cười khổ ấn vai nàng định để nàng nằm xuống.
Đàn Tú ngồi ở đó trước mặt tối sầm lại, cũng không biết do bị chọc tức hay như thế nào, tai ù đi. Nhưng nàng vẫn không chịu nghe lời Quý Hòa nằm xuống, mà tiếp tục nói: “Lúc nào chàng cũng thế, trong lòng nghĩ bậy bạ, đoán lung tung, tự cho là đúng, trước đến nay đều không chịu nói với ta.”
Quý Hòa như thế, còn nàng chẳng phải cũng thế sao, nếu không đời trước họ cũng chẳng phí hoài thời gian như thế. Đột nhiên Đàn Tú cảm thấy mắt mình cay xè, rất muốn bật khóc thật to. Không phải sống lại rồi là có thể xem như đời trước không tồn tại, trên người nàng đè nặng vướng mắc yêu hận của cả hai đời, nặng nề đến mức dường như ép nàng đến độ không thở nổi.
Một khi con người sinh bệnh, luôn vô cùng yếu ớt. Tay Quý Hòa vừa chạm vào Đàn Tú liền cảm nhận được cả người nàng đang run rẩy, lại nhìn mắt nàng đang rưng rưng, dường như vô cùng tủi thân, bỗng chốc mềm lòng, giọng nói cũng thoáng cái nhẹ đi không còn muốn đôi co gì nữa, “Đều do ta không đúng, ta suy nghĩ bậy bạ, Đàn Tú đừng giận, nào, nàng nằm xuống trước rồi ta nói chuyện, nàng còn chưa khỏi bệnh đâu.”
“Ta không!” Đàn Tú hệt như đứa bé đang phát cáu với người lớn.
Quý Hòa đã bao giờ thấy dáng vẻ của nàng thế này đâu, sững sờ thoáng chốc, sau đó mặt mày bất lực kéo chăn choàng lên người nàng, vừa nói: “Chúng ta nói lý nào, bình tĩnh lại không tức giận nữa, có được không?”
Đàn Tú không suy nghĩ buông ra một câu: “Ai bảo chàng lấy ta, chàng là nam nhân của ta, ta cứ không nói lý ấy chàng cũng phải chịu!”
Đàn Tú nói xong, hoàn toàn không ý thức được gì, còn đang tức đến mức đau đầu, kết quả vừa ngẩng mặt, ấy thế mà nhìn thấy Quý Hòa không biết vì lý do gì mà rất vui vẻ, cười tới hai mắt cong cong, bỗng chốc vừa tủi thân vừa khó hiểu nhìn hắn, “Hơn nữa ta không nói lý chỗ nào, chàng không để ý tới ta, ta muốn giải thích vài câu chàng lại bày ra dáng vẻ không muốn nghe.”
“Ta nói chàng đi cầu tình cho Định Vương trước mặt Hoàng Thượng, chẳng phải vì Định Vương hay gì cả, cũng chẳng phải ta thật sự muốn chàng làm việc cho Định Vương, ta đã bảo là nói vài câu qua loa là được, chàng nghe không hiểu sao? Bình thường là một người thông minh như thế, sao mà không hiểu ý ta nói chứ?” Đàn Tú ho vài tiếng lại tiếp lời: “Ta biết Hoàng Thượng sẽ mở Ngự Bút Ti, sẽ chọn một người kiêm nhiệm chức vụ đó, chàng và Từ Tường ai cũng muốn vị trí đó. Từ Tường là người của Thái Tử, nhanh thôi Thái Tử sẽ đi tiến cử chàng trước trước mặt Hoàng Thượng.”
Nghe Đàn Tú nói đến đây, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười của Quý Hòa bỗng thay đổi không ngừng, từ ngạc nhiên đến nghi ngờ, cuối cùng biến thành như thể có điều suy tư.
Nếu là như thế, hắn biết vì sao Đàn Tú muốn hắn đi cầu tình cho Định Vương trước mặt Hoàng Thượng rồi. Nếu Thái Tử thật sự lộ ra ý tiến cử hắn, Hoàng Đế sẽ hoài nghi hắn đã quy phục Thái Tử, nói không chừng để tránh tị hiềm sẽ không giao vị trí đó cho hắn nữa. Nếu như trước lúc đó, hắn hơi tỏ vẻ nghiêng về phía Định Vương, Thánh Thượng sẽ cảm thấy hắn có mối quan hệ với cả hai bên, ngược lại sẽ không cố ý làm vậy nữa.
Thái Tử người này càng lớn càng ngu, hắn ta làm việc này thật ra không có lợi lộc gì cho bản thân cả, chỉ làm cho Hoàng Đế càng có ấn tượng không tốt với hắh, đồng thời cảm thấy hắn đã nhúng tay quá sâu. Rõ ràng, chỉ có Từ Tường mới có thể vì tư lợi của riêng ông ta mà xúi giục Thái Tử làm thế. Hắn biết Từ Tường là người của Thái Tử, nhưng hắn luôn cảm thấy Từ Tường không nhất định sẽ luôn đứng trên thuyền của Thái Tử.
Giống như Đàn Tú nói vậy, hắn không cần cố sức làm điều gì cho Định Vương cả, chỉ nói vài câu bày tỏ một thái độ là được rồi. Chỉ là Thái Tử thật sự sẽ tiến cử hắn với Thánh Thượng sao? Hắn đâu có nhận được tin tức gì, Đàn Tú sao lại biết được điều này?
Quý Hòa đã sống trong cung quen rồi, lúc này theo bản năng bắt đầu hoài nghi phỏng đoán, cho dù lòng hắn quý trọng yêu mến Đàn Tú, khoan dung yêu thương nàng, nhưng gặp chuyện này theo bản năng cũng sẽ nghĩ đến những thuyết âm mưu phức tạp lòng vòng trong đầu.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ không nhất định có thể nhìn ra dưới biểu tình bình tĩnh kia hắn đang nghĩ gì, nhưng Đàn Tú cứ nhìn thấu được hắn.
“Chàng lại đang nghi ngờ điều gì?” Đàn Tú mặt không cảm xúc hỏi, “Nếu ta nói với chàng, cuối cùng Bình Vương sẽ đoạt được Hoàng vị, có phải chàng lại sẽ nghi ngờ ta là người của Bình Vương không?”
Đột nhiên Quý Hòa giật mình lấy lại tinh thần, hắn lúng túng nhìn Đàn Tú. Tuy bây giờ Đàn Tú bị hắn bọc trong chăn, còn đang bị bệnh, không có chút khí thế nào, nhưng khi hắn đối diện với ánh mắt của Đàn Tú, đột nhiên có cảm giác chột dạ khó nói thành lời, cũng không biết lý do vì sao.
Hắn vừa định nói gì đó, Đàn Tú chợt ngã đầu xuống giường, cuộn chăn quay lưng về phía hắn, rầu rĩ bảo: “Tin này từ đâu ra, ta không biết phải giải thích với chàng như thế nào, nhưng chàng có thể tự đi điều tra, rốt cuộc phải làm thế nào, ta nghĩ chàng cũng hiểu rõ, ta không quan tâm nữa, cho dù chàng tin hay không, ta chỉ hy vọng chàng có thể sống tốt.”
“Ta ở bên chàng, thật sự không có mục đích gì khác hết, chỉ là muốn được ở bên chàng mà thôi.”
Nàng nói xong liền rúc vào góc giường không động đậy nữa, chỉ để lộ ra mái tóc đen dài, càng hệt như con mèo nhỏ đáng thương bị người ta bắt nạt. Quý Hòa đứng bên cạnh giường, những âm mưu quỷ kế toan tính trong đầu đều bị vứt sạch xuống dưới đất, chỉ còn lại trái tim bị vài ba câu nói của Đàn Tú nhấn chìm vào trong chảo dầu, đau đớn âm ỉ.
Quý Hòa thầm nghĩ, sao ta có thể hoài nghi Đàn Tú được chứ, nàng còn đang bị bệnh, ta cũng không thể tức giận với nàng được.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cởi giày leo lên giường, đặt tay lên chăn, “Đàn Tú, nàng còn đang giận à? Nàng còn đang bệnh mà, đừng có tức giận tổn hại sức khỏe.”
Đàn Tú quay mặt vào trong góc giường, đỏ mắt cầm góc chăn lau nước mắt. Quý Hòa nhìn thấy, lòng đau đớn tới mức đầu gối nhũn ra, quỳ ngồi trên giường khom người xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, chậm rãi nói: “Ta không nghi ngờ nàng, tật xấu đó của ta, sau này ta nhất định sẽ sửa, nghi nhờ ai cũng sẽ không nghi ngờ Đàn Tú. Nàng có việc gì thì nói với ta, có một số việc không muốn nói thì không cần nói, ta cũng sẽ không hỏi, như vậy có được không?”
Hắn nhẹ giọng dỗ dành mãi, đến tận khi người quay mặt vào trong góc giường cuối cùng cũng xoay đầu lại, nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, “Ta nói gì, chàng cũng tin à?”
Khó khăn lắm mới dỗ được vợ, Quý Hòa sao còn dám ăn nói lung tung, bèn cố gắng tỏ vẻ bản thân rất chân thành gật đầu, “Tin, ta tin hết.”