Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 106

Sổ tay trùng sinh công lược [106]

Thái giám này là thái giám thật 10

Chương 106: “Quyền mưu(*), là đao kiếm lợi hại nhất trong cung” “权谋,是宫中最利的刀剑。”

(*) 权谋: 随机应变的计谋: mưu kế ứng biến; tuỳ cơ ứng biến

Editor: Meounonna

 

Quý Nghiêm Tư bưng chén thuốc vào phòng, điều đầu tiên nhìn thấy là cha nuôi nhà mình đang ngồi quỳ bên giường, dịu dàng dỗ dành mẹ nuôi. Ôi cha má ơi, giọng điệu nhẹ nhàng ấy kìa, Quý Nghiêm Tư quen biết cha nuôi bao lâu nay, y chưa từng nghe cha nuôi nói chuyện với ai mà hiền lành như vậy, còn cầm ống tay áo lau nước mắt cho người ta nữa, nửa gương mặt lộ ra ngoài còn mang vẻ cẩn thận từng li từng tí, làm Quý Nghiêm Tư kinh ngạc đến mức suýt chút nữa là quăng chén thuốc trên tay ra ngoài.

Cân nhắc thời thế, Quý Nghiêm Tư bưng chén thuốc rón rén rút về, rút đến tận cửa bên ngoài, mới giơ tay ra giả vờ gõ cửa, cao giọng nói: “Cha nuôi ơi, con mang thuốc đến cho mẹ nuôi rồi.”

Qua một lúc lâu mới nghe thấy cha nuôi bên trong ừm một tiếng, y mới dám bước vào dâng thuốc. Cha nuôi đã ngồi kế bên giường, mẹ nuôi cũng nằm lại đàng hoàng, xem ra tạm thời đã dỗ dành ổn thỏa rồi. Quý Nghiêm Tư bụng thầm nghĩ, đưa thuốc xong còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, liền bị cha nuôi trừng mắt đuổi ra ngoài. Quý Nghiêm Tư nhanh nhạy như vậy đương nhiên hết sức phối hợp ‘cút’ đi chỗ khác, nhưng trước khi rời đi, hắn còn nhìn thấy cha nuôi bỗng chốc trở lại dáng vẻ hèn hèn nhút nhát, đây là dỗ người ta uống thuốc đây mà.

Nhưng lần này mẹ nuôi không để cha nuôi dỗ, dường như còn lạnh giọng nói câu gì mà: “Để chàng đút từng muỗng từng muỗng chắc ta đắng chết mất.” Tiếp đó bưng chén qua uống liền tù tì sạch chén.

Sau đó như thế nào, Quý Nghiêm Tư không nhìn thấy nữa. Y ôm khay về nhà bếp, trông thấy anh ruột mình đang gặm giò heo, không nhịn được sáp gần đến thở dài.

Mễ Đại Vưu cảm thấy kì lạ nhìn y một cái, “Chuyện gì vậy, sao mặt như cái bánh bao chiều.”

Quý Nghiêm Tư bĩu môi, đột nhiên lại thở dài một hơi, giọng điệu ngưỡng mộ nói: “Thấy cha nuôi thế kia, em cũng muốn có một người hợp ý, em cũng không yêu cầu một người xinh đẹp dịu dàng dễ tính như mẹ nuôi, chỉ cần người đó bằng lòng sống qua ngày với em là được rồi.”

“Ái chà chà, em trai anh đây là muốn có vợ rồi à?” Mễ Đại Vưu cười to vài tiếng, dòm trái dòm phải thấy không có ai, mới ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Nghiêm Tư, lẩm bẩm như tên trộm.

“Em à, anh nói em nghe, em muốn làm cho con gái vui vẻ, đầu tiên em phải…”

Đang lúc hai anh em thảo luận sôi nổi, Quý Nghiêm Tư đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, xoay đầu nhìn lại, trông thấy cha nuôi đang cầm chén thuốc đứng ở sau lưng nhìn y chăm chú.

Quý Nghiêm Tư và Mễ Đại Vưu lật đật nhảy lên như lửa chém xém tới mông, cúi đầu chuẩn bị ăn chửi, nhưng Quý Nghiêm Tư không chờ được lời trách mắng, chỉ nghe thấy cha nuôi nói một câu: “Ta phải về Nội Phủ Ti xử lý một số công việc, ngươi đi tìm vài cung nữ đáng tin cậy tới chăm sóc cho Đàn Tú.”

Quý Nghiêm Tư vội vàng gật đầu, lại nghe thấy giọng của cha nuôi mang theo chút ý trêu chọc, như cười như không, “Chẳng phải muốn có một người hợp ý sao, cha nuôi đây là đang cho ngươi cơ hội đấy.”

Hai mắt Quý Nghiêm Tư thoắt cái sáng lên, hắn hơi ngại ngùng cười hì hì, miệng lưỡi trơn tru thường ngày bỗng biến đâu mất, mặt đỏ lên cứng nhắc đảm bảo: “Hì hì hì cha nuôi, con, con nhất định sẽ tìm người nào tay chân lanh lẹ, để sau này tiện việc chăm sóc mẹ nuôi hơn.”

Đợi Quý Hoà rời đi, Quý Nghiêm Tư và Mễ Đại Vưu bốn mắt nhìn nhau, trong lòng có cảm giác đã thoát được một kiếp còn được một thỏi vàng từ trên trời rơi xuống trúng vào người.

“Dạo gần đây cha nuôi đúng thật là dễ chịu hơn hẳn.” Quý Nghiêm Tư không nhịn được sờ trán cảm thán một câu, trong lòng lần nữa giữ vững quyết tâm sau này phải ôm chặt đùi của mẹ nuôi.

Đàn Tú tinh thần uể oải, uống thuốc xong bèn nằm ngủ, nhưng Quý Hoà lại đi đến Nội Phủ Ti trong đêm. Lúc bấy giờ Nội Phủ Ti đèn đuốc còn sáng trưng, vừa hay là thời điểm kết toán trong một quý, việc vặt nhiều, nhân lực trong Nội Phủ Ti không đủ, lúc này nom có vẻ hơi lộn xộn.

Bây giờ nhóm người làm việc ở Nội Phủ Ti toàn là người do một tay Quý Hoà bồi dưỡng ra, hắn thà rằng ít người một chút, bận một chút, ôm việc vào người, cũng không muốn tùy tiện dùng một người mình không biết gốc rễ, nói không chừng sẽ có nội gián của nhà khác trà trộn vào quấy rối.

Hắn quay về nơi bình thường bản thân làm việc, không vội xử lý những việc vặt đang chất đống, mà là cho người gọi Quý Đốc Hành vào.

Quý Đốc Hành cũng giống như Quý Nghiêm Tư, cũng là con trai nuôi được hắn thu nhận. Hắn tổng cộng nhận 3 con trai nuôi, Quý Nghiêm Tư, Quý Đốc Hành và Quý Thận Tri. Trong đó Quý Nghiêm Tư nhanh nhạy hoạt bát nhất, dễ làm người ta yêu thích, cho nên được hắn giữ bên cạnh làm một số việc.

Đầu óc Quý Thận Tri không nhanh nhạy khôn khéo như Quý Nghiêm Tư, người cũng không có gì nổi bật, nhưng nó trung thành nhất, là người Quý Hoà yên tâm nhất, cho nên Quý Hoà mang theo nó hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế, lúc bản thân hắn không ở cạnh Hoàng Đế, cũng sẽ bảo đảm Quý Thận Tri ở bên Hoàng Đế, đó chính là đôi mắt của hắn.

Còn về Quý Đốc Hành, tính cách của người này thâm trầm, không thích nói chuyện, nhưng năng lực làm việc rất tốt, con người cũng an phận thành thật, hoặc có thể nói là hơi bướng bỉnh cố chấp. Quý Hoà đánh giá cao tài hoa của hắn ta, sắp xếp cho hắn ta làm việc ở Nội Phủ Ti, nếu hắn không ở Nội Phủ Ti, việc thông thường đều sẽ giao cho Quý Đốc Hành quyết định, đây cũng là một đôi mắt của hắn, có thể thay hắn quản lý khống chế toàn bộ Nội Phủ Ti, không để cho người ngoài có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Quý Đốc Hành nhanh chóng có mặt, hắn ta vừa đến trước hết là cung kính kêu một tiếng cha nuôi, sau đó cứ ngẩn mặt ra đợi hắn lên tiếng, không có tài bắt chuyện như tên tiểu tử lém lỉnh Quý Nghiêm Tư. Quý Hoà đã quen với dáng vẻ này của hắn ta, cũng không vòng vo tam quốc, trực tiếp phân phó bảo: “Người sắp xếp bên chỗ Từ Tường, có truyền tin gì liên quan đến Từ Tường về không?”

Quý Đốc Hành nhanh chóng trả lời: “Dạ không có.”

Gõ mặt bàn vài cái, Quý Hoà dứt khoát nói: “Vậy đổi hướng, đi điều tra cho ta mấy ngày nay sau khi Thái Tử về Kinh, Từ Tường có tới Đông Cung gặp Thái Tử không.”

Quý Đốc Hành lại hỏi: “Ta đi hỏi người được sắp xếp ở Đông Cung sao ạ?”

Quý Hoà phẩy tay, “Hai người được sắp xếp qua đó đều không được hầu hạ bên cạnh Thái Tử, Từ Tường nếu đi gặp Thái Tử, sẽ không để quá nhiều người biết, hai người bọn hắn chắc chắn sẽ không có tin tức gì.”

“Vậy…” Quý Đốc Hành cẩn thận nhìn hắn một cái, “Vậy cha nuôi, chúng ta phải tra như thế nào ạ?”

Quý Hoà cười lạnh một tiếng, “Nghĩ cách đi nghe ngóng, tối dạo gần đây, Từ Tường có ra cửa hay không, có việc bất thường nào không, cho dù tối hắn gọi thêm vài lần nước nóng ăn thêm món gì, đều đi hỏi rõ cho ta, mấy chuyện vặt vãnh thế này dễ hỏi thăm lắm, cũng có thể phát hiện được chút manh mối. Còn nữa, từ chỗ của Từ Tường đi đến Đông Cung, chỉ có 3 con đường, trong đó cửa chính đi thẳng đến Đông Cung không cần quan tâm, hai con đường còn lại, cần đi qua Khánh Nhạn Môn, Đại Quan Môn, Đông Nguyệt Môn, rất nhiều nơi đều có người trực đêm tuần tra, tìm cho ta người phụ trách mấy ngày gần đây, hỏi họ xem có thấy Từ Tường đi ngang qua không, hoặc là có người nào trông giống thuộc hạ của Từ Tường đi qua hay không.”

“Dạ, con đi điều tra ngay.” Quý Đốc Hành cũng không hỏi nhiều, nghe lời lui xuống làm việc.

Điều tra rõ việc này cũng không mất nhiều thời gian, chỉ qua sáng hôm sau là Quý Hoà có được thông tin chính xác, Từ Tường đích thực đã đi gặp Thái Tử, còn là một mình trốn đi gặp nữa.

Có được thông tin này, Quý Hoà cười lạnh một tiếng. Lúc hắn đến cung Diên Khánh hầu hạ Hoàng Đế, tìm cơ hội gọi con trai nuôi Quý Thận Tri đến bên cạnh, hỏi nó: “Dạo gần đây Thái Tử có dâng thiếp lên, nói muốn đến thỉnh an Thánh Thượng không?”

Quý Thận Tri gật đầu, “Hôm qua dâng thiếp, chiều hôm nay sẽ đến gặp Thánh Thượng. Cha nuôi, sao lúc này Thái tử lại đến thỉnh an Thánh Thượng chứ, con cảm thấy có gì đó không đúng.”

Mắt Quý Hoà ánh lên tia sắc lạnh, “Xem ra là đúng thật rồi, lão già Từ Tường kia đúng là tính kế rất hay.” Nếu dựa theo lẽ thông thường, bây giờ Hoàng Đế đang sứt đầu mẻ trán vì đống chiến trường do Định Vương làm ra, Thái Tử hèn nhát yếu đuối sợ phiền phức nhất, chắc chắn sẽ không đến trước mặt Hoàng Đế kiếm chuyện, hơn nữa nghe nói lần này hắn ta đi “cứu trợ thiên tai”, trên đường mới thu được hai tuyệt sắc nhân gian, lúc này hẳn còn đang tươi mới hiếm lạ lắm, không lo say khướt trên đùi mỹ nhân, sao có thể gấp gáp đến trước mặt Hoàng Đế ăn mắng được.

Tuy không biết thông tin của Đàn Tú đến từ đâu, nhưng chỉ dựa vào những điều này, Quý Hoà đã cảm thấy nắm chắc được chuyện này tám phần rồi. Quý Hoà có thể đi đến vị trí như hiện tại, cũng không phải là người nhát gan, lập tức đưa ra quyết định.

Hắn nói chuyện với Quý Thận Tri xong bèn quay về trong điện, hầu hạ Hoàng Đế phê tấu chương, vừa hay Hoàng Đế lại lật tới một đống tấu chương vạch tội Định Vương, Hoàng Đế xem mấy ngày nay, lửa giận lớn đến đâu cũng sắp tiêu tan gần hết rồi, cũng không tức giận chửi mắng như mấy hôm trước, sau đó gọi Định Vương đến giáo huấn một trận nữa, chỉ hừ một tiếng: “Cái đồ khốn kia, đã làm ra những chuyện gì thế này!”

Quý Hoà nhìn sắc mặt ông ấy, chọn ngay thời điểm này, giả vờ do dự thấp giọng nói một câu, “Định Vương điện hạ cũng là vì lê dân bá tánh, bách tính của Việt Châu bây giờ còn hô Thánh Thượng Thánh Minh cơ, nói cho cùng, đây là giang sơn của Thánh Thượng, con dân cũng là con dân của Thánh Thượng, Định Vương điện hạ nói không chừng là muốn làm theo chiến thần Lạc Thanh của tiền triều, thay Thánh Thượng giữ vững lãnh thổ rộng lớn này.”

Lời của hắn, nghe thì có vẻ đang cầu tình cho Định Vương, nhưng thật ra dụng tâm hiểm ác. Những bá tánh Việt Châu kia nào đang hô hào Hoàng Đế thánh minh, đều đang kêu to Định Vương vạn tuế kia kìa, bây giờ Hoàng Thượng còn không biết, nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng biết thôi. Hơn nữa lúc này Hoàng Đế đã hơi mềm lòng với Định Vương rồi, nếu bây giờ ai cũng nói Định Vương không tốt, ông ấy ngược lại sẽ càng ngày càng mềm lòng, cảm thấy tốt xấu gì cũng là con trai của mình, không thể bị bắt nạt quá trớn được.

Nhưng bây giờ Quý Hoà nhân cơ hội cầu tình cho gã, trong lòng Hoàng Đế sẽ cảm thấy không đúng, ông ấy sẽ cảm thấy Định Vương không an phận, tay đã giơ đến bên cạnh ông ấy rồi, vẫn không thể lơ là gã, phải đè ép một chút mới được. Hơn nữa, chiến thần Lạc Thanh tiền triều, tuy hết lòng trung thành với Hoàng Thất, nhưng tay cầm trọng binh, vẫn luôn khiến lòng của Hoàng Thất khi ấy cảm thấy áp bức.

Không có bất kì một Hoàng Đế nào thích người tay nắm binh quyền như thế cả, huống chi Định Vương còn là một hoàng tử trẻ trung cường tráng. Người bình thường sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Hoàng Đế đa nghi sẽ thuận theo suy nghĩ này suy diễn tiếp, ông ấy sẽ nghĩ, Định Vương làm như thế có phải muốn càng nhiều binh quyền hay không, để những người đó ủng hộ gã?

Rõ ràng từng câu từng chữ đều ẩn chứa bẫy rập và ác ý, nhưng Quý Hoà lại nói một cái đầy khẩn thiết và tự nhiên, hoàn toàn là đang nói tốt cho Định Vương, không có điểm nào không thích hợp cả.

Hoàng Đế nghe thấy Quý Hoà nói câu này, ánh mắt lập tức thay đổi, nhưng ông ấy không thể hiện ra ngoài, ngược lại cười nói: “Cái tên nhóc nhà ngươi, lần này Định Vương vào cung chắc cho ngươi không ít chỗ tốt nhỉ, có thể làm một người sợ phiền phức như ngươi đứng ra nói đỡ cho hắn.”

Quý Hoà cũng không nói nhiều, cố quá sẽ thành quá cố, hắn chỉ cáo tội, sau đó không nhắc về chuyện Định Vương nữa.

Đợi Quý Hoà rời đi, Hoàng Đế tự lẩm bẩm nhẹ giọng nói: “Đứa con trai chỉ biết đánh trận kia của Trẫm cũng muốn lôi kéo người bên cạnh Trẫm rồi.”

Có phải Quý Hoà đã nghiêng về phía Định Vương không? Nếu như thế, vậy quyết định lúc trước ông ts đưa ra có lẽ cần phải suy xét thêm. Suy nghĩ này của Hoàng Đế chỉ giữ được một ngày, sau đó lại thay đổi lần nữa, vì ngay buổi chiều sau khi Quý Hoà nói tốt cho Định Vương xong, Thái Tử vào cung thỉnh an.

Vị Thái Tử này nói hệt như lời hướng dẫn của Từ Tường, ẩn ý nhắc đến việc tiến cử Quý Hoà đảm nhiệm chức vụ ở Ngự Bút Ti. Bây giờ Hoàng Đế đang trong giai đoạn nhạy cảm, lập tức phát giác được ẩn ý của Thái Tử qua lời nói của hắn ta.

Quý Hoà này rốt cuộc là người của Thái Tử hay là người của Định Vương? Hoàng Đế không thể xác định được, vừa hay lúc này xoay đầu nhìn thấy Quý Thận Tri đang bưng trà, nghĩ tới việc tiểu thái giám này là con trai nuôi của Quý Hoà, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: “Cha nuôi của ngươi buổi sáng còn cầu tình cho Định Vương, sao, mấy ngày nay Định Vương không ít lần nhờ cha nuôi ngươi nói đỡ cho nó trước mặt Trẫm nhỉ.”

Lời nói của Hoàng Đế rất tuỳ ý, dường như chỉ đang bông đùa, lúc ông ấy tâm tình tốt, cũng thường nói đùa với những người hầu hạ bên cạnh. Nhưng lòng Quý Thận Tri run rẩy, bụng nghĩ quả nhiên y hệt lời cha nuôi nói, sau đó hắn ta hơi rụt đầu, tỏ vẻ sợ sệt cẩn thận nói: “Lần này cha nuôi không dám nhận đồ của Định Vương điện hạ, cha nuôi nói với đám nô tài rồi, bảo là Thánh Thượng đang tức giận, đám nô tài như chúng ta không thể san sẻ nỗi lo âu cho Thánh Thượng, cũng không thể để Thánh Thượng tức giận hơn nữa. Hôm qua… cha nuôi còn nói dạo gần đây tuy Thánh Thượng tức giận, nhưng chắc chắn trong lòng cũng đang thương xót cho Định Vương điện hạ, đâu có người cha nào không yêu thương con mình, hơn nữa tức giận quá độ sẽ tổn thương thân thể, nên tìm cơ hội khuyên Thánh Thượng.”

Hoàng Đế nghe thế bèn im lặng.

Quý Thận Tri thức thời rót một ly trà dâng lên, hương trà quen thuộc gợi dậy một khoảng hồi ức của Hoàng Đế. Ánh mắt vốn còn sắc bén của ông ấy dần dần thả lỏng, dường như thở dài nói một câu: “Trà Thanh Tâm này là hồi còn ở Vương Phủ, ông bạn già đặc biệt đi cầu tới cho ta, nói là có thể an ổn tâm tình. Tuy Trẫm không thích vị của nó, nhưng lần nào Trẫm giận dữ quá độ ông bạn già cũng dâng trà này cho Trẫm. Ông ấy chết rồi, Quý Hoà đã học thói quen này, bây giờ, hắn lại dạy cho ngươi.”

Nghe tới đây, Quý Thận Tri hiểu rõ, nhiệm vụ cha nuôi giao cho mình đã hoàn thành rồi.

Hai ngày sau, Hoàng Đế đưa ra ý chỉ. Nội đình sẽ mở một ti mới gọi là Ngự Bút Ti, chuyên môn chọn lọc tấu chương cho ông ấy, Tư công Ngự Bút Ti, là Quý Hoà.

Bình Luận (0)
Comment