Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 107

Sổ tay trùng sinh công lược [107]

Thái giám này là thái giám thật 11

Chương 107: “Mẹ nuôi, mẹ đi thăm cha nuôi đi!”

Editor: Meounonna

 

Sau khi vào đông, trận tuyết đầu tiên tung bay lả tả, từ buổi chiều ngày hôm trước rơi mãi đến khuya hôm sau vẫn chưa ngừng.

Trong màn ngủ không nhìn thấy rõ sắc trời bên ngoài, chỉ cảm thấy xung quanh mình vẫn là đêm tối mờ mịt. Thói quen bao năm của Quý Hòa khiến hắn mở mắt thức dậy vào đúng thời điểm này, mắt vừa mở, hắn theo bản năng nhìn sang bên cạnh trước.

Đàn Tú vẫn còn đang ngủ. Mặt nàng quay về phía hắn, nghiêng người, tay nắm lại đặt hờ dưới cằm. Quý Hòa hơi nhúc nhích, phát hiện cánh tay mình đang để sát nàng, nhiệt độ từ phía đó truyền đến làm hắm cảm thấy nóng như bàn ủi. Đầu hắn không nhịn được nghĩ, chuyện của Nội Phủ Ti bên kia sắp kết thúc rồi, hôm nay không có việc gì lớn, có lẽ có thể nằm lâu thêm chút.

Suy nghĩ như thế, hắn bèn yên tâm thoải mái từ bỏ thói quen cũ, tiếp tục nằm ở đó, mở to hai mắt nhìn Đàn Tú ngủ say.

Mỗi lần nhìn thấy Đàn Tú ngủ kế bên như thế, Quý Hòa cảm thấy tim mình như được ngâm trong nước nóng, vừa mềm mại vừa ấm áp, thỏa mãn hệt như cả người mất đi xương cốt vậy. Đôi lúc hắn thực sự rất muốn giơ tay ôm Đàn Tú vào lòng mình, nhưng hắn không dám, hắn cảm thấy như thế xúc phạm Đàn Tú quá, sẽ dọa sợ nàng.

Theo lý mà nói, họ trở thành mối quan hệ này cũng được một thời gian rồi, Đàn Tú và hắn chung chăn chung gối, quan hệ này thân mật biết bao, nhưng thực tế, bình thường Quý Hòa hoàn toàn không dám tiếp xúc quá gần với nàng, hành động thân thiết nhất cũng chỉ như thế, ngủ cùng nhau, cánh tay kề sát nhau mà thôi. Quý Hòa nhìn Đàn Tú chăm chú, nhìn thấy một sợi tóc dài dán vào má nàng, hơi thở từ mũi làm cho nó lay động, lòng ngứa ngáy, muốn giơ tay vén tóc qua một bên cho nàng, nhưng vừa giơ tay là lại do dự, lỡ như không cẩn thận làm nàng tỉnh giấc thì phải làm sao?

Do dự hồi lâu vì chuyện nhỏ tí tẹo, đột nhiên Quý Hòa nghe thấy tiếng động ở cửa bên cạnh. Hắn biết Quý Nghiêm Tư đã thức dậy, đang nhắc hắn đã đến giờ rồi. Lúc này Quý Hòa mới phát hiện hóa ra thời gian đã trôi qua khá lâu, không thức dậy thì đúng là trễ mất thôi. Cuối cùng hắn vẫn không vén sợi tóc kia cho Đàn Tú, chỉ khẽ khàng ngồi dậy, dém chăn lại cho Đàn Tú, bản thân ôm quần áo ra gian phòng ngoài thay, hắn sợ mặc quần áo ở đây sẽ làm ồn khiến Đàn Tú thức giấc.

Vừa đi ra ngoài liền cảm thấy chút độ ấm trên tay chân bỗng chốc bị không khí lạnh rét mang đi sạch, Quý Hòa run một cái, mặc quần áo vào. Quý Nghiêm Tư nhanh chóng tiến vào, bưng nước nóng cho hắn  vệ sinh.

Quý Hòa sửa soạn xong, đi qua bên kia súc miệng rửa mặt. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Quý Nghiêm Tư, hắn hỏi: “Tuyết ở ngoài còn đang rơi à?”

Quý Nghiêm Tư đáp lời: “Dạ còn đang rơi, có điều nhỏ hơn hôm qua nhều rồi, xem ra sắp ngừng rồi ạ, nói không chừng đợi trời sáng hẳn thì tuyết sẽ không rơi nữa.” Y cũng biết mẹ nuôi ở bên trong còn chưa tỉnh, tự giác học theo Quý Hòa thấp giọng nói chuyện.

Quý Hòa ừm một tiếng, lấy khăn mặt nóng hôi hổi từ trên mặt xuống, đặt vào trong nước lau tay, miệng lại hỏi, “Trên đường tuyết đọng dày không?”

“Dạ tuyết đọng dày khoảng nửa ngón tay rồi, tối hôm qua lúc nửa đêm tuyết rơi hơi nhiều.”

Quý Hòa nghe xong, lau nước trong tay bảo: “Trà sáng hôm nay không uống nữa, đi với ta qua bên kia xem thử, hôm qua ta không ở đó, không chừng mấy tên lười biếng kia lại lười nhác làm việc trễ nải rồi.”

Quý Nghiêm Tư cười nói: “Anh trai nuôi của con làm việc nghiêm túc nhất, có huynh ấy trông chừng chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Hai người đang nói chuyện, trong phòng vang lên tiếng ho nhẹ. Quý Hòa vứt khăn mặt xuống đi vào trong, Quý Nghiêm Tư sợ bị cha nuôi mắng, không dám đi theo, chỉ nhón chân đưa đầu vào trong nghe ngóng. Quý Hòa đã nhanh bước tiến vào, nhìn thấy Đàn Tú ngồi trên giường che miệng thấp giọng ho vài tiếng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau lòng.

“Sao nàng tỉnh rồi? Ta làm ồn nàng sao?”

Đàn Tú xoay đầu nhìn hắn, lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Không có, chỉ là đang ngủ thì thấy ngứa cổ họng.”

Quý Hòa thở dài, trên mặt hơi mang nét ưu sầu, “Sao bệnh ho này mãi không hết, hôm nay ta lại đến Nội Y Đường tìm người đến xem bệnh cho nàng.”

“Không cần đâu, chỉ ho vài tiếng thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn.” Đàn Tú mỉm cười, hai mắt sáng trong dịu dàng.

Lúc vừa mới vào đông đã ngã bệnh một lần, cũng không biết vì sao, tuy Đàn Tú đã khỏi bệnh nhưng cứ cách dăm ba hôm là lại bị ho, Quý Hòa mời người đến xem bệnh mấy lần, thuốc cũng uống mấy đơn rồi, mãi vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi lần hắn nghe thấy Đàn Tú ho, trong lòng sốt ruột vô cùng, đặc biệt đi chép vài công thức nấu ăn bồi bổ, để Mễ Đại Vưu làm cho Đàn Tú ăn, cũng không thấy có tác dụng gì.

Đàn Tú thấy biểu cảm của hắn không nhịn được cười, cố ép cơn ngứa trong cổ họng xuống, huơ tay nói: “Đã giờ này rồi sao chàng còn chưa đi, coi chừng trễ việc đó.”

Quý Hòa cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò đôi câu, bảo nàng đi qua cung An Ninh làm việc phải mặc thêm nhiều lớp áo, đem theo lò sưởi, đừng để ra ngoài bị gió thổi lạnh. Đàn Tú hiền dịu đáp lại từng câu nói của hắn, hắn mới lo lắng không yên mang theo Quý Nghiêm Tư rời đi.

Đi ra khỏi sân, trời ở bên ngoài còn chưa sáng lắm, chỉ có màu xanh lam đậm hé lộ trên nền trời, mây đen nặng nề trên đỉnh đầu hôm qua đã hóa thành tuyết lớn tản đi, ngói lưu ly hai bên đường cung chất đầy tuyết đọng. Trên đường cung hay có người qua lại có tiểu thái giám đang bận rộn quét dọn tuyết đọng bị giẫm đạp thành vụn.

Thấy Quý Hòa đi đến, mấy tiểu thái giám tăng nhanh tốc độ, dùng lực quét đống tuyết đọng ở giữa đường ra một bên, sau đó bản thân cầm cây chổi lui về một góc.

Từ sau khi Quý Hòa kiêm nhiệm chức Tư công Ngự Bút Ti mới mở, người có mắt đều có thể nhìn thấy. Vị Quý Tư công là hắn rất được Hoàng Đế tín nhiệm yêu mến, không chỉ những cung nhân nhìn thấy hắn càng thêm kính cẩn dè dặt, ngay cả thái độ của các đại thần với hắn cũng thay đổi rất nhiều, còn có cả không ít người lén lút lôi kéo làm quen.

Cho dù là Quý Hòa, vào lúc này cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơi lâng lâng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Đàn Tú, hắn lập tức run rẩy trong lòng, lập tức bình tĩnh lại. Bây giờ hắn cũng được xem là người có gia thất rồi, cho dù thế nào cũng phải cẩn thận hơn lúc trước mới đúng, nếu không một khi hắn rớt từ vị trí này xuống, người chịu khổ không chỉ là bản thân hắn nữa.

Hiển nhiên, Hoàng Đế cũng đang âm thầm quan sát hắn, thấy biểu hiện của hắn bây giờ, mới thực sự vừa ý, yên tâm giao cho hắn vài phần quyền lực. Vì điều này, Quý Hòa không thể không làm việc càng thêm cẩn thận.

Hôm nay không phải là Lễ đại triều, không cần bách quan lên điện, chỉ có vài vị đại nhân của nội các, vài vị thượng thư và ba vị vương gia vừa mới tiến cung, trình báo một số việc. Từ khi vào đông, Hoàng Đế cũng ngã bệnh, liên miên không dứt, tinh thần cũng không còn được như trước, có lẽ cuối cùng cũng ý thức được bản thân không thể vĩnh viễn nắm quyền lực trong tay không buông, Hoàng Đế bắt đầu có ý bày các hoàng tử ra trước mặt, để dễ chọn ra người cuối cùng thích hợp nhất kế nhiệm ngôi vị Hoàng Đế.

Nói một cách chính xác, trong lòng Hoàng Đế, chỉ có hai sự lựa chọn, Thái Tử và Định Vương, còn Bình Vương người Vương Phi nói gì nghe đó cả ngày không lo chính sự kia không nằm trong phạm vi suy xét của ông ấy, ngay cả việc để y tới dự thính buổi nghị sự hôm nay cũng chỉ vì để gom đủ nhân số.

Vì thân thể Hoàng Đế không khỏe, địa điểm nghị sự được định ở noãn các (phòng có lò sưởi), các vị đại nhân nội các đã tới từ lâu, tiếp đó là Định Vương và Thái Tử, cuối cùng là Bình Vương thong dong đến muộn.

Lúc Quý Hòa đi theo sau Hoàng Đế đến noãn các, vừa hay nhìn thấy Bình Vương đang rảnh rỗi buồn chán ngáp một cái, không biết vô tình hay hữu ý, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Quý Hòa nhìn thấy vị Bình Vương kia cười với mình, sau đó xoay đầu bưng tách trà uống một ngụm.

Bỗng dưng, Quý Hòa nhớ tới câu nói hệt như giận lẫy mà hôm ấy Đàn Tú đã thốt ra- Cuối cùng Bình Vương sẽ giành được Hoàng Vị.

Đương nhiên Đàn Tú sẽ không biết tiên tri, nhưng vì sao nàng bỗng nói ra câu như thế? Nhất định là có nguyên nhân gì đó. Quý Hòa không biết vì sao lòng chợt run lên, âm thầm quan sát vị Bình Vương Gia trước mặt này.

Lúc các vị đại nhân nội các nói chuyện, vị Bình Vươngg này chống đầu hệt như đang không nghe, nhưng Quý Hòa chú ý tới một chi tiết, khi vị đại nhân nào đó nói đến cuộc nổi loạn ở vùng núi đất Bắc, Bình Vương hơi trề môi, hệt như đang khinh thường, lại hệt như đang cười nhạo.

Sau khi Quý Hòa im lặng quan sát, bước đầu xác định, vị Bình Vương này không phải là bao cỏ như trong tưởng tượng của Hoàng Đế, ngược lại, so sánh với Thái Tử và Định Vương không ngừng thể hiện bản thân trước mặt Hoàng Đế, vài lần đối đầu suýt chút nữa là cãi nhau, thì Bình Vương mới là người có đầu óc tỉnh táo nhất.

Từ sau khi Quý Hòa được Thánh Thượng chỉ dụ cho làm Tư công Ngự Bút Ti, hắn nhận được tín hiệu lấy lòng từ Thái Tử, ngay cả người của Định Vương cũng âm thầm tiếp xúc hắn. Đối với điều này, Quý Hòa do dự không quyết. Hoàng Đế đã già rồi, rồi sẽ có ngày ông ấy chết đi, mà hắn cuối cùng sẽ phải đối diện với một lựa chọn, nếu hắn chọn sai, vậy hắn tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Nếu là lúc trước lòng Quý Hòa sẽ nghiêng về phía Thái Tử hơn, sau khi phát hiện động thái của Thái Tử và Từ Tường, hắn đã thay đổi suy nghĩ, nếu vị trí ở Ngự Bút Ti bị Từ Tường lấy đi, có lẽ hắn sẽ vì áp lực mà chọn liên minh với Từ Tường, ra sức giúp đỡ Thái Tử, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không cần suy xét điều đó, vì hiện tại Thái Tử không dám động đến hắn, Từ Tường càng không động được hắn. Hơn nữa, hắn phát hiện Đàn Tú có mối thù sâu sắc với Từ Tường, dường như nàng và Từ Tường có mối thâm thù đại hận vậy, tuy nàng chưa từng nói nhưng sau mấy lần nói gần nói xa Quý Hòa hắn vẫn phát giác được tâm tư muốn diệt trừ Từ Tường cho hả dạ của nàng.

Nếu đã như thế, hắn càng không thể theo phe Thái Tử được.

Còn về Định Vương, Quý Hòa vẫn luôn có chút gì đó cấn cấn với vị này, chưa từng suy xét theo phe gã. Nói thật lòng vì vấn đề theo phe ai, hắn đã chần chừ rất lâu rồi, nhưng hôm nay, trước mặt hắn bày ra một khả năng hoàn toàn mới.

Có lẽ, hắn có thể quan sát thêm vị Bình Vương này, Quý Hòa thầm nghĩ.

Cuộc sống trong cung trôi qua rất tẻ nhạt, ngày nào cũng như ngày nấy, chỉ là càng gần đến cuối năm, các ti càng bận rộn hơn, Quý Hòa kiêm nhiệm nhiều chức vụ, bận xoay mòng mòng, đã mấy ngày rồi đều vội vội vàng vàng về ngủ một giấc, chưa kịp đợi Đàn Tú tỉnh dậy nói vài câu, đã phải đi làm việc. Hoàng Đế ngã bệnh mấy hôm nay, Quý Hòa phải ở ngay tại cung Diên Khánh túc trực chăm sóc, càng không có thời gian quay về.

Cuộc sống của Đàn Tú ngược lại rất thoải mái, bây giờ nàng vẫn làm việc ở cung An Ninh, quản lý các tiểu cung nữ và tiểu thái giảm, chỉ phụ trách trông nom cung An Ninh đã mất đi chủ nhân, hoàn toàn không có gì phải làm, hơn nữa Quý Hòa còn đặc biệt căn dặn thuộc hạ của mình chăm sóc bên đây.

Than nàng đốt là loại than tốt nhất, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, trong phòng có tận mấy cái lò sưởi, ngồi ở trong không hề cảm thấy lạnh xíu nào. Đồ ăn ngon và trà ở đây cũng chẳng thiếu, Nội Phủ bên kia đem đến liên hồi, ngay cả kim chỉ vải vóc nàng cần để làm món đồ gì đó… đều là chất liệu tốt nhất.

Chăm sóc rõ ràng thế này Đàn Tú cũng không nói gì, chỉ là Quý Nghiêm Tư hay đến đưa đồ tốt cho nàng, nói là Quý Hòa sai y đi đưa, điều này làm Đàn Tú một dạo rất lo lắng Quý Hòa có phải tham quá rồi không, dọn hết đồ tốt của Nội Phủ cho nàng. Nghe thấy lời nàng nói, Quý Nghiêm Tư phì cười tới mức không thẳng lưng lên được, một lúc lâu sau mới bình thường lại bảo với nàng: “Mẹ nuôi yên tâm đi, cha nuôi có chừng mực, lão nhân gia ngài ấy lợi hại lắm, cho dù thật sự có việc gì xảy ra, cũng sẽ không trách đến đầu cha nuôi đâu.”

Y nói xong, lại dâng một chiếc áo choàng lên trước mặt nàng, “Mẹ nuôi người xem, áo choàng này có đẹp hay không? Cha nuôi nhìn thấy tấm da này liền cho người làm thành áo choàng, hôm nay mới làm xong. Bệnh của mẹ nuôi còn chưa khỏi hẳn, phải dưỡng bệnh cho tốt, mặc áo choàng mới, buổi sáng đến đây làm việc cũng không lạnh thế nữa.”

Đàn Tú thật sự không biết nói gì cho phải, từ chỗ của Quý Hòa đến cung An Ninh, trên đường nàng mang theo hai tiểu thái giám Quý Hòa cho nàng, vừa che gió vừa nâng ô cho nàng, bây giờ ngay cả đồ gì nặng một chút nàng cũng chưa từng cầm, đi đi về về đều được bọc kín mít, trong ống tay là lò sưởi, chút gió kia sao có thể thổi đến nàng.

Giơ tay sờ vào chiếc áo choàng dày nặng mới may, đột nhiên Đàn Tú hỏi Quý Nghiêm Tư, “Cha nuôi ngươi còn đang bận à?”

Đã mấy ngày rồi nàng chưa nói chuyện với Quý Hòa, trong lòng có hơi không quen, có lẽ nàng đã nhớ Quý Hòa rồi.

Mắt Quý Nghiêm Tư đảo một vòng, lập tức lên tiếng nói: “Dạ, cha nuôi bận đến mức cơm còn không ăn được đàng hoàng, ngủ cũng ngủ không ngon, dạo gần đây gầy sọp đi! Mẹ nuôi tại người chưa thấy thôi, cha nuôi vốn đã ốm rồi, bây giờ chỉ còn lại xương với da thôi, tiều tụy dữ lắm!”

Đàn Tú biết hắn đang ăn nói lung tung, nhưng mà ngẫm nghĩ một hồi vẫn không quá yên tâm. Quý Nghiêm Tư vừa nhìn thấy biểu cảm của nàng lập tức cười hì hì xúi giục: “Mẹ nuôi, nếu không người đem chút canh bổ đến Nội Phủ Ti thăm cha nuôi đi, nếu người mà đi, cha nuôi nhất định sẽ vui vẻ lắm. Tuy cha nuôi không nói, nhưng con biết, ông ấy nhất định rất nhớ mẹ nuôi! Người đi thăm ông ấy đi!”

Lời này Quý Nghiêm Tư nói là thật, y đoán được nếu mẹ nuôi chủ động đi thăm cha nuôi, cha nuôi nhất định sẽ vui đến mức nhảy cẩng lên. Dạo gần đây cha nuôi bận thế nào Quý Nghiêm Tư biết rõ hơn ai hết, nhưng hắn vẫn cách ngày sai y đến tặng đồ cho mẹ nuôi, nhìn thấy đồ tốt là nhớ ngay đến mẹ nuôi.

Chuyện này còn chưa tính, mới mấy hôm trước, đã là giữa đêm khuya rồi, cha nuôi còn lén chạy về gặp mẹ nuôi một lần, cứ ngồi ở trước giường nhìn mẹ nuôi ngủ một hồi lâu, sau đó lại rón rén quay về, không để cho mẹ nuôi biết. Hắn cứ như mấy ngày không gặp được người ta, trong lòng làm thế nào cũng không yên tâm nổi vậy.

Quý Nghiêm Tư không hiểu lắm tâm tình của cha nuôi với mẹ nuôi, nhưng đôi khi y thấy cha nuôi trân trọng mẹ nuôi như vậy, không kìm được khóe mắt hơi cay.

“Mẹ nuôi, đi đi, đi đi, ở bên đây con trông chừng cho, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đâu!” Quý Nghiêm Tư chỉ thiếu nước làm nũng ăn vạ thôi.

Đàn Tú trông có vẻ hơi bị lay động rồi, nhưng miệng vẫn nói: “Thôi để mai rồi đi, kêu Mễ Đại Vưu hầm chút canh gà, ta đem tới cho chàng.”

Quý Nghiêm Tư đắc ý cười nói: “Tối hôm qua con đã nói với Mễ Đại Vưu rồi, bây giờ canh vừa hầm đủ lửa, hiện tại mẹ đi lấy là có thể đi qua bên kia ngay đó!”

Đàn Tú buồn cười nhìn y một cái, cuối cùng đứng dậy, trước khi đi nàng hơi do dự, nhưng vẫn mặc chiếc áo choàng mới kia.

Bình Luận (0)
Comment