Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 108

Sổ tay trùng sinh công lược [108]

Thái giám này là thái giám thật 12

Chương 108: “Cha nuôi, mẹ nuôi đến thăm người nè.”

Editor: Meounonna

 

Đàn Tú không mang theo hai tiểu thái giám luôn đi theo mình, tự nàng đi lấy canh gà Mễ Đại Vưu đã hầm xong, mang theo cặp lồng thức ăn đỏ sậm đi về phía Nội Phủ Ti.

Thời tiết ngày càng lạnh, tuyết đọng trên ngói còn chưa kịp tan hết, cứ chất chồng hết lớp này đến lớp kia, bầu trời thì luôn âm u, không sáng nổi. Đàn Tú đi chậm rãi từng bước, khói trắng thở ra bốc lên trước mắt. Nàng đi qua đường cung vắng vẻ, hành lang và quảng trường rộng lớn, dạo bước qua vô số cung điện mái hiên cong veo, cuối cùng giẫm lên thềm đá trắng xanh.

Nội Phủ Ti gần ngay trước mắt, đến bên này, mới dần có người qua lại đông đúc. Thật ra Nội Phủ Ti không hề lớn, có cùng kiểu dáng với các cung điện trong cung, ngói vàng tường đỏ, trên tường là một cánh cửa đang mở, có không ít thái giám mặc trường bào xanh đậm vào ra, có người thì tay cầm một đống sổ sách, có người bê đồ, có người thì tay vịn nón chạy bước nhỏ, ai nấy đều vội vội vàng vàng.

Đàn Tú đứng gần ngoài cửa nhìn một hồi, do dự không biết mình có nên đi vào bây giờ không. Nàng hơi hối hận, người ở Nội Phủ Ti trông có vẻ rất bận rộn, ắt là Quý Hòa hiện tại cũng bận lắm, nàng đến vào lúc này, sẽ làm phiền Quý Hòa. Nàng không nên nghe lời xúi bậy của tiểu tử nghịch ngợm Quý Nghiêm Tư.

Đàn Tú đang cười khổ, đột nhiên có một thái giám ôm sổ sách nhìn về phía nàng một cái, sau đó đi đến.

Thái giám này trông có vẻ tuổi tác không lớn, mặt tròn, hắn cười tươi chắp tay chào nàng một cái, miệng hỏi: “Cô cô là người ở cung nào, đến tìm người hay đến Nội Phủ Ti có việc gì chăng?”

Bây giờ Đàn Tú cũng không tiện xoay người rời đi, bèn cười cười bảo: “Ta đến tìm Quý Tư công của các ngươi.”

Thái giám mặt tròn chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhanh chóng đánh giá nàng một lượt, mới thăm dò thử hỏi: “Chẳng lẽ là, Đàn Tú cô cô?”

Đàn Tú ngạc nhiên, sao hắn ta lại nhận ra nàng? Hình như nàng chưa từng gặp tiểu thái giám này. Thấy vẻ mặt của nàng, không cần nàng trả lời, thái giám mặt tròn Lục Viên cũng biết đáp án rồi, nụ cười trên mặt thoáng cái trở nên chân thật hơn nhiều, vội hành thêm một đại lễ, kẹp sổ sách trong tay dưới nách, nhiệt tình đưa tay đón lấy hộp thức ăn đỏ sậm trong tay Đàn Tú, dẫn Đàn Tú vào trong cửa Nội Phủ Ti.

Miệng còn ân cần nói: “Đã nghe Tư công của chúng ta nhắc nhiều lần rồi, nhưng mãi không có phúc phận gặp cô cô, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, quả nhiên hệt như mọi người truyền tai nhau, quả nhiên là một cô cô xinh đẹp như thần tiên. Cô cô đến đưa đồ ăn cho Tư công sao ạ? Cô cô và Tư công tình cảm quá, thật ngưỡng mộ, trời lạnh thế này mà còn đi đến đây một chuyến, nếu Tư công mà biết cô cô đến chắc chắn sẽ vui lắm.”

Đàn Tú thầm nghĩ, mấy người các ngươi ai nấy đều khẳng định chắc chắn, nói Quý Hòa nhìn thấy ta nhất định sẽ rất vui, sao lại dám khẳng định như vậy chứ?

Đi vào cánh cửa to của Nội Phủ Ti, Đàn Tú phát hiện viện bên trong đông đúc tấp nập dữ lắm, ai nấy đều vội vội vàng vàng qua lại không dứt, còn có người bưng một món đồ cồng kềnh đi ra ngoài, một thái giám quản sự đang hô hào nhắc nhở mọi người cẩn thận, đồ vật lớn quá, gần như chiếm diện tính bằng cánh cửa, Đàn Tú lùi về sau một bước, muốn nhường chỗ cho họ qua.

Nhưng Lục Viên dẫn đường phía trước lại chợt thu lại nụ cười, hét lớn với thái giám quản sự đang khoanh tay kia: “Có mắt không đó, không thấy có người muốn đi vào à, đồ cồng kềnh thế này bưng lên là bang bang về phía bên này, đụng vào người khác ngươi đền nổi không? Cản đường làm gì, lui ra lui ra.”

Quản sự đó nhìn thấy Lục Viên, bị hắn ta la một trận, lộ vẻ không phục, còn định nói gì đó, lại nghe Lục Viên bảo: “Mau tránh ra, đừng có cản đường Đàn Tú cô cô!”

Vừa nghe thấy Đàn Tú cô cô, thái giám quản sự suýt thì cãi lại cố nuốt xuống tiếng mắng chửi sắp thốt ra, ánh mắt đảo một vòng chuyển sang người Đàn Tú, chỉ nhìn vài cái liền nở nụ cười, “Thì ra là Đàn Tú cô cô đến, ái chà cản đường Đàn Tú cô cô, là chúng ta không đúng.” Nói xong hắn xoay đầu nhìn mấy thái giám đang khiêng đồ bảo: “Còn không mau dọn đồ ra, nhường đường cho Đàn Tú cô cô!”

Các tiểu thái giám đó tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn đồ cồng kềnh đó sang một bên, nhường ra một con đường rộng rãi cho Đàn Tú. Những người muốn vào cửa cũng tự giác dừng lại, hệt như có cùng ý định nhường nàng đi trước.

Cuộc tranh luận này động tĩnh không lớn, nhưng cũng không biết vì sao, Đàn Tú cảm thấy cả sân viện này bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn nghe tiếng thì thầm to nhỏ loáng thoáng, dường như ánh mắt của mọi người đều như có như không vây quanh nàng, nhưng khi nàng nhìn lại, người đang nhìn nàng lại lập tức cúi đầu nghiêng đầu, giả vờ như đang bận rộn.

Đàn Tú tiếp tục đi vào trong như không có việc gì xảy ra, nàng luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, chẳng lẽ các thái giám to nhỏ ở đây đều biết nàng? Thái độ của họ quá ân cần, hơn nữa ai cũng nhìn nàng như thể hiếm lạ lắm, ánh mắt nhìn nàng chăm chú đẩy vẻ ngạc nhiên suýt xoa tò mò.

Nàng đương nhiên không biết, các thái giám này từ lâu đã vô cùng tò mò về nàng, nếu không phải vì sợ Quý Tư công tức giận, không chừng ai nấy đều tìm cơ hội đi xem nàng là nhân vật tầm cỡ nào. Trong cung nào có bí mật gì, hơn nữa có nhiều việc Quý Hòa muốn che giấu cũng che giấu không được, những người thường ở bên cạnh Quý Hòa như bọn họ, từ lâu đã nghe về đại danh của Đàn Tú, cũng thấy được chút tâm tư đó của Tư công nhà mình, còn chưa gặp người qua, không nhịn được có vài phần kính sợ với nàng.

Nay đã được diện kiến người thật rồi, ai cũng muốn đứng gần hơn, để xem rõ một chút.

Tiếc là Đàn Tú không ở đây lâu, Lục Viên dẫn nàng đi thẳng ra phía sau. Đi vào trong sân viện đằng sau. Đợi bóng dáng Đàn Tú biến mất ở nhị môn, cả sân bỗng chốc như nổ tung, tiếng bàn tán xôn xao như nước sôi sùng sục, còn có người chạy tới bên cửa dò đầu ra nhìn bóng lưng Đàn Tú.

“Đây là Đàn Tú cô cô á? Xinh quá đi!”

“Tư công của chúng ta bảo vệ nâng niu như bảo vật ấy, có thể không xinh đẹp à.”

“Ê, ta nghe nói Đàn Tú cô cô tốt lắm, huynh đệ của ta may mắn được chọn đi chạy vặt cho Đàn Tú cô cô, hắn nói…”

“Được rồi được rồi, ồn ào cái gì, còn không mau làm việc trên tay cho xong đi, ở đây bàn tán Đàn Tú cô cô, coi chừng bị Tư công nghe thấy rút lưỡi của mấy người nhiều chuyện các ngươi!” Thái giám quản sự lúc trước vỗ tay mạnh mấy cái, híp mắt hét lớn với tất cả mọi người.

Đàn Tú không biết việc xảy ra sau lưng mình, nàng đi qua hai sân viện, những nơi bước qua đều có người lùi ra tránh đường cho nàng, hết ánh mắt ngạc nhiên này đến ánh mắt suýt xoa khác, cảm giác nổi bật thế này làm nàng hơi không tự nhiên, Lục Viên phát hiện ra trợn mắt nhìn xung quanh, “Dòm cái gì mà dòm, còn không mau đi làm việc, đi đi đi, đừng có nhìn sang đây nữa!”

Hắn ta nói xong bèn cười áy náy với Đàn Tú: “Mấy tên nhóc không hiểu chuyện này chỉ là hiếu kì quá thôi, Đàn Tú cô cô chớ trách tội.”

Đàn Tú lắc đầu, đương nhiên nàng cảm nhận được những người này không có ác ý.

Lục Viên chỉ tay vào một cánh cửa đóng chặt nói: “Bây giờ Tư công đang bàn chuyện với Quý Đốc Hành, Đàn Tú cô cô nghỉ mệt ở sương phòng trước một lát, chắc Tư công sẽ ra ngoài nhanh thôi ạ.”

Trong sương phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Đàn Tú còn nhìn thấy quần áo của Quý Hòa, dường như đây là căn phòng Quý Hòa thỉnh thoảng dùng khi nghỉ ngơi.

Quả nhiên, Lục Viên giải thích nói: “Lúc trong ti bận rộn nhiều việc, Tư công không có thời gian về nghỉ ngơi thì sẽ nghỉ tạm ở đây. Đàn Tú cô cô ngồi đi ạ, ta đi sai người dâng chút đồ ăn cho cô cô, trà nóng trong căn phòng này luôn luôn có, đều là trà ngon mà bình thường Tư công hay uống.”

Đàn Tú ngồi xuống, nhìn sổ sách trong tay hắn ta một cái, bảo: “Ta ở đây đợi là được, ngươi có việc thì mau đi làm đi, đừng để chậm trễ.”

Sau ki Lục Viên rời đi, Đàn Tú đứng dậy quan sát căn phòng không lớn này một vòng. Nơi này đâu đâu cũng có hơi thở của Quý Hòa, trên bàn sách nhỏ còn có tờ giấy đang viết dở, và sách đang mở ra, nàng đưa tay cầm quyển sách đó lên, lật vài cái, dứt khoát ngồi xuống giường xem sách.

Đàn Tú ở trong phòng đọc sách, Quý Hòa hoàn toàn không biết Đàn Tú đang ở cách mình hai căn phòng, hắn đang tức giận, vỗ mạnh vào chồng sổ sách trước mặt Quý Đốc Hành mấy cái, nghiêm giọng bảo: “Ta đã nói với ngươi thế nào, làm sổ sách như vậy, thiếu hụt lượng củi bên kia ngươi tính làm sai?! Không giải quyết ổn thỏa sổ sách này, thì đừng có thò tay làm nhiều trò mờ ám như thế, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi xem ta có ra tay che đậy cho bọn ngươi không. Ngay cả thuộc hạ của mình mà còn quản không tốt, đúng là tiến bộ hẳn nhỉ, bao nhiêu khôn khéo đó đem đi đâu hết rồi? Trước khi ngươi làm việc không biết dùng cái đầu heo của ngươi suy nghĩ à? Hả!”

Bị hắn mắng xối xả, Quý Đốc Hành cũng không dám lên tiếng, cúi đầu lắng nghe. Quý Hòa lật sổ sách xoàn xoạt, lạnh mặt lấy bút khoanh tròn vài chỗ, “Ngươi nghĩ ai cũng là thằng mù à, mấy chỗ này nhìn vào là thấy không đúng, đem về làm lại cho ta, mai mà làm không xong thì khỏi làm nữa.”

Hắn tiện tay quăng cuốn sổ đó xuống, đập xuống dưới chân Quý Đốc Hành. Quý Hòa vứt bút, lại lạnh giọng hỏi một câu: “Hai người dưới trướng của ngươi nên xử lý như thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ.”

“Con nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, cha nuôi yên tâm.” Quý Đốc Hành vội đáp.

Quý Hòa dựa trên lưng ghế, chau mày huơ tay với hắn ta, cho hắn ta lui xuống. Quý Đốc Hành không dám nhiều lời, nhặt sổ sách dưới chân lên, vội vã lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Quý Đốc Hành lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng thầm bảo mấy hôm nay cha nuôi hơi nóng nảy khó chịu. Sau đó cúi đầu lật quyển sổ toàn là vết mực, hắn không kìm được lộ ra gương mặt ủ rũ.

“Haizz, xem ra hôm nay lại không thể quay về rồi, Kim Linh chắc chắn lại giận mình cho xem.” Quý Đốc Hành nhớ tới đối thực của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một mình. Hắn vừa mới đi được vài bước, đột nhiên có người gọi lại, nghe đối phương nói xong, Quý Đốc Hành ngẩn người, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”

Lục Viên- người ngăn hắn lại nói: “Ta bảo là Đàn Tú cô cô đến tìm cha nuôi, đã ở bên sương phòng đợi một lúc rồi.”

Quý Đốc Hành không nói câu nào, xoay đầu đi ngược về.

“Cha nuôi.”

“Còn chuyện gì nữa.” Quý Hòa không ngẩng đầu lật tiếp đống việc vặt mà sáng mới đưa tới, giọng điệu không tốt lắm.

Quý Đốc Hành nuốt nước bọt, nói: “Mẹ nuôi đến rồi, đang đợi ở sương phòng ạ.”

Quý Hòa một lúc sau mới phản ứng lại như thể nghe chưa hiểu, truy hỏi: “Lúc nãy ngươi nói gì?”

Quý Đốc Hành chỉ đành lặp lại một lần nữa. Quý Hòa đứng bật dậy, cũng không quan tâm hắn ta, đi thẳng về phía sương phòng. Hắn còn có chút khó tin, sao Đàn Tú lại đến đây tìm hắn? Đợi đến khi hắn thật sự đẩy cánh cửa đó, nhìn thấy Đàn Tú đang yên tĩnh ngồi bên giường, Quý Hòa mới thở ra một hơi sâu, cảm thấy mệt mỏi trên người mình tiêu tán đi hết.

Đàn Tú cũng nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền bảo: “Quả nhiên ốm đi rồi.”

Quý Hòa đi vào trong, đóng chặt cửa tránh cho gió lùa vào, trong mắt còn mang chút vui mừng không dám tin nổi, “Trời lạnh như vậy, sao nàng đột nhiên đến thăm ta, trên đường gió có lớn không? Một mình nàng đến à, sao không mang thêm một người theo, đến rồi sao lại ngồi chờ ở đây, trực tiếp đi gọi ta là được mà.”

Đàn Tú thấy hắn quả nhiên rất vui vẻ hệt như Quý Nghiêm Tư nói, lòng bỗng chốc có chút gì đó hân hoan kỳ lạ, giơ tay vỗ vài cái bên cạnh giường, “Tới đây ngồi đi, ta đem canh gà đến cho chàng, Mễ Đại Vưu hầm cả buổi tối đấy, ta nếm thử rồi ăn ngon lắm.”

Quý Hòa nghe lời ngồi vào bên cạnh nàng, ai ngờ sau khi chạm vào tay nàng, sắc mặt chợt thay đổi, “Sao tay nàng lạnh vậy?” Nói xong hắn xoay đầu nhìn, phát hiện lò sưởi trong phòng đã sắp cháy hết than rồi.

“Mấy cái tên này thật là, nàng ở đây đợi cũng không biết đưa thêm vài cái lò sưởi đến đây, cứ để nàng ở đây chịu lạnh đợi vậy đó?!”

Đàn Tú không nói nên lời, ở trong đây ấm hơn bên ngoài nhiều lắm, nàng không cảm thấy lạnh, sao qua miệng của Quý Hòa cứ như là nàng đã chịu thiệt thòi gì lớn lắm không bằng.

Thấy Quý Hòa mặt mày giận dữ đứng dậy hình như muốn đi mắng người, Đàn Tú túm lấy quần áo hắn kéo về, cân nhắc một hồi nhẹ nhàng bảo: “Mấy hôm rồi ta không gặp được chàng, có hơi… nhớ chàng, cho nên qua đây xem thử, ai ngờ chàng bận như vậy. Ta chỉ muốn đến thăm một lát rồi đi, nếu chàng làm to chuyện phiền toái như vậy, lần sau ta không dám đến nữa.”

Nghe Đàn Tú nói như thế, Quý Hòa vui đến mức không biết để tay ở đâu, hắn vốn tưởng chỉ có bản thân nhớ Đàn Tú, ai ngờ có thể nghe Đàn Tú nói như vậy, bỗng chốc tức giận gì đó đều bay mất sạch, cứ đứng đó cười.

Đàn Tú đột nhiên bị hắn cười đến mức ngại ngùng, xoay đầu qua tự mình múc canh gà, nhét vào cái tay hắn đang không biết để đâu. Quý Hòa cũng không nói gì nữa, bưng chén uống canh.

Đàn Tú nhìn mặt nghiêng của hắn, nhìn thấy hốc mắc sâu hoắc và cung lông mày chau lên của hắn, nghĩ bụng hắn thật sự bận rộn quá, bèn nói: “Ta đến có phải làm trễ nãi việc của chàng không? Đợi chàng uống xong, ta đi về trước nhé.”

Quý Hòa nghe thế bèn đặt chén xuống bảo: “Đâu có, nàng đến ta vui còn không kịp, còn mong nàng đến thêm vài lần nữa cơ.”

Đàn Tú đột nhiên hỏi: “Chàng còn nhiều việc chưa làm xong lắm à?”

Quý Hòa nghe ra được chút gì đó, chỉ suy nghĩ một chốc rồi nhìn biểu cảm của nàng đáp: “Thật ra việc nhiều tới đâu cũng không thể làm nhanh được, việc trên tay ta bây giờ thu xếp một chút, có thể tạm thời nghỉ ngơi một buổi tối cũng không sao.”

Đàn Tú gật đầu bảo: “Vậy ta ở đây đợi chàng, đợi chàng xong việc, chúng ta cùng về nhé, được không?” Ít nhất phải để hắn quay về ăn một bữa đàng hoàng, nghỉ ngơi một buổi tối.

Quý Hòa đối mặt với Đàn Tú chỉ có thể nói được được được, chìm đắm trong lời nói nhẹ nhàng của Đàn Tú, được dỗ tới mức suýt quên mình họ gì tên gì, đợi hắn mặt đầy tươi cười ra khỏi sương phòng, nụ cười trên mặt hắn dọa sợ đám người ở chỗ không xa đang chú ý đến động tĩnh bên này.

Chú ý đến dáng vẻ ngạc nhiên ngẩn người của đám người kia, Quý Hòa thoắt cái thu lại nụ cười, xụ mặt nói: “Các ngươi đang nhìn cái gì?”

Dọa cho một đám người lập tức giải tán như ong vỡ tổ.

Quý Hòa gọi người chạy chậm nhất lại, “Đợi đã, ngươi đi lấy thêm hai cái lò sưởi vào trong sương phòng, hạt sấy khô điểm tâm vào kho lấy, bày ra đưa đến cho Đàn Tú.”

Hắn phân phó xong liền nhanh chóng đi làm việc tiếp.

Bình Luận (0)
Comment