Sổ tay trùng sinh công lược [109]
Thái giám này là thái giám thật 13
Chương 109: “Con mèo này giống chàng”
Editor: Meounonna
Khó có được một hôm thời tiết đẹp, việc trong tay Quý Hòa cũng sắp làm xong, hắn liền suy nghĩ xem thôi thì nghỉ ngơi hai ngày, ở trong sân viện bầu bạn với Đàn Tú.
Vừa hay cũng đến phiên Đàn Tú nghỉ ngơi, cho nên hai người mới sáng sớm ăn sáng xong, thấy mặt trời dần trở nhô cao hơn, bèn dời ghế ngồi trong sân để phơi nắng. Tuyết đọng đã tan đi nhiều, chỉ còn lại một ít tuyết còn vương lại trên máng xối mái ngói, bị ánh mặt trời chiếu vào tan thành nước chảy tí tách từ mái nhà xuống.
Trong sân có hai cây lạp mai (Cây mai đông ở TQ), cây ở bên trái còn chưa có nụ, nhưng cây bên phải đã bắt đầu nở rồi, trên cành cây là từng chùm hoa vàng kim hệt như chuông nhỏ vậy. Đàn Tú ngồi bên cạnh cây lạp mai đó, ngửi mùi hương của hoa mai, cúi đầu làm một đôi giày.
Còn Quý Hòa ngồi trên một chiếc ghế khác cách nàng không xa, vì không cần đi làm việc, hắn chỉ mặc một bộ trường sam đối khâm thoải mái, cũng chẳng đội nón, tóc cột thành búi, nhàn nhã dựa trên lưng ghế. Tuy tay trái cầm một quyển sách, nhưng hắn lật ra lại không xem, chỉ ngẩng đầu híp mắt phơi nắng, duỗi chân ra, cả người thả lỏng nằm ườn ở đó.
Đàn Tú có đôi tay khéo léo, nàng nhanh chóng đi từng đường kim mũi chỉ, thi thoảng nâng mắt nhìn Quý Hòa một cái, thấy dáng vẻ híp mắt ngáp dài trong ánh nắng của hắn, không nhịn được ý cười bên khóe miệng.
“Đừng có ngủ thật đó nhé, trời còn lạnh, coi chừng ngủ rồi bị cảm lạnh đấy.”
Quý Hòa lập tức mở hai mắt ra, ngồi thẳng dậy, “Chỉ lim dim một chút thôi, đâu có ngủ thật đâu.”
Đàn Tú ừm một cái, Quý Hòa ngắm nhìn nàng một lúc, thấy nàng chỉ lo làm việc trong tay, không có ý muốn nói chuyện tiếp với hắn, hơi thất vọng, chỉ đành sờ trán giơ cuốn sách trong tay lên, bắt đầu híp mắt lim dim dưới ánh nắng. Xem được một lát, hắn cầm ly trà ở bàn trà nhỏ bên cạnh lên uống một ngụm, còn Đàn Tú đang tìm loại chỉ mới khác màu trên bàn trà nhỏ.
Quý Hòa không kìm được lại dời mắt sang nhìn nàng, “Không cần làm đẹp quá đâu, vừa tốn công sức vừa mệt mỏi, làm một đôi đơn giản thôi, mang được là được.”
Đàn Tú so hai sợi chỉ trong tay, không ngẩng đầu đáp: “Chàng đường đường là một Tư công, mang đôi giày thô sơ đơn giản thì ra thể thống gì chứ.”
“Hơn nữa, ta sẵn lòng hao tâm tổn trí làm cho chàng đôi giày tốt nhất.”
Quý Hòa nghe xong câu này, không cẩn thận run tay làm trà văng hết lên người. Hắn thấy Đàn Tú không chú ý, im hơi lặng tiếng đặt ly trà xuống, lấy tấm đệm dưới mông lau vết nước trên quần áo. Sau đó ho khan vài tiếng, nén nụ cười bên khóe miệng xuống, giả vờ không để ý nói: “Khụ, nếu như thế thì cũng được, nhưng cũng không cần làm vội, làm từ từ thôi. Đã làm một lúc lâu rồi, uống ly trà nghỉ ngơi chút đi?”
Tuy Đàn Tú không cảm thấy mệt, nhưng thấy dáng vẻ Quý Hòa mặt mày hớn hở chỉ vì một câu dỗ dành của mình, nàng vẫn nghe lời hắn tạm dừng việc trong tay, đứng dậy xoay xoay cổ.
Nàng dời mắt nhìn cây lạp mai bên cạnh, “Cây lạp mai này nở sớm quá.”
Quý Hòa cười nói: “Cây lạp mai này năm nào cũng nở sớm nhất, đợi hoa của nó nở gần hết, các cây mai khác mới bắt đầu nở, mấy đêm hôm trước ngủ trong phòng ta còn ngửi thấy hương thơm, mấy năm trước hương mai đâu có bay xa như thế, năm nay thơm ơi là thơm, chắc là vì có Đàn Tú, đúng với câu ‘Hoa xà lòng mỹ nhân’, hoa này cũng có linh tính, biết đi theo người đẹp nữa.
Đàn Tú xoay đầu nhìn hắn, buồn cười đáp: “Câu này Quý Tư công nói đúng này, chàng ngửi thấy hương hoa trong phòng đúng là vì có ta, có điều không phải ta và hoa có linh tính gì, mà là ta làm một túi thơm, bỏ hoa mai mới nở vào, treo ở trong màn ngủ, Quý Tư công không nhìn thấy sao?”
Bị Đàn Tú trêu không đáp lời được, Quý Hòa xấu hổ sờ mũi, hiếm lắm hắn mới khen một người, còn khen sai chỗ nữa.
Hắn đang nghĩ nên nói gì tiếp đây, Đàn Tú nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, tay nàng cầm một nhánh lạp mai dài bằng một ngón tay, ở đầu nhánh là hai đóa hoa mai vàng, nàng nói: “Hoa này không những thơm mà còn đẹp nữa.”
Quý Hòa không biết nàng có ý gì, chỉ đành phụ họa theo: “Đúng là vừa thơm vừa đẹp.”
Đàn Tú lại nói: “Chàng cảm thấy, cài lên trên tóc có đẹp không?”
Quý Hòa nhìn đóa hoa một cái, xong lại nhìn búi tóc giản dị không có trang sức gì của Đàn Tú, đột nhiên hiểu ra, đứng dậy cầm lấy đóa hoa mai, cài lên trên búi tóc của Đàn Tú.
Đàn Tú sờ búi tóc với vẻ mặt bình tĩnh, xoay đầu đi về chỗ của mình ngồi xuống, ngược lại Quý Hòa bật cười vài tiếng, dời ghế mình đến gần với nàng hơn. Thấy Đàn Tú xoa bóp cổ tay, hắn liền ân cần bảo: “Tay nàng đau? Chi bằng ta bóp cho nàng nhé?”
Cổ tay của Đàn Tú hoàn toàn không đau gì cả, đây chỉ là thói quen của nàng mà thôi. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ dường như rất mong đợi của Quý Hòa, nàng cũng không tiện từ chối, bèn giơ tay đặt trước mặt hắn. Quý Hòa nâng tay của nàng, thật sự bắt đầu xoa cổ tay cho nàng. Có điều hắn bóp được vài cái, Đàn Tú liền mở miệng bảo: “Cho dù chàng mạnh tay hơn, cổ tay cũng không bị gãy đâu.” Nàng chưa thấy ai bóp cổ tay cho người ta mà không dùng chút sức lực nào.
Cổ tay của Đàn Tú trắng nõn thon nhỏ, dưới ánh mặt trời hệt như có thể phát sáng, Quý Hòa đúng là không dám dùng lực.
Lúc Quý Nghiêm Tư và người nuôi chim tên An Bình mang theo hai cái lồng chim đến, liền nhìn thấy cha nuôi nhà mình giơ hai tay ra cẩn thận xoa bóp cổ tay cho mẹ nuôi, còn mẹ nuôi, chống đầu dường như đang chê cười ông ấy, mắt đầy sự vui vẻ.
Quý Nghiêm Tư lòng thầm nói, từ khi cha nuôi có mẹ nuôi, dường như ngày càng ngốc. Đương nhiên hắn không dám thể hiện ra mặt, mang theo lồng chim mỉm cười chào hỏi với hai người.
“Nghiêm Tư, ngươi đang làm gì đó?” Đàn Tú hòa nhã mở miệng hỏi.
Quý Nghiêm Tư không biết vì sao bị cha nuôi ở bên cạnh âm thầm trừng mắt một cái, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, cười khan vài tiếng, giơ chiếc lồng trong tay lên đáp: “Con và An Bình mang hai con chim đến, nghe nói hai con chim này thông minh lắm, còn biết hát kịch cơ.”
Đàn Tú chợt hứng thú, ồ một tiếng, “Hát kịch? Nó biết hát kịch gì?”
Quý Hòa thu tay về mở miệng nói: “Treo chim ở đó, hát một đoạn cho Đàn Tú nghe.”
“Dạ~” Quý Nghiêm Tư và tiểu thái giám An Bình cùng nhau treo lồng chim lên trên cây lạp mai chưa nở hoa, An Bình đút chút thức ăn cho hai con anh vũ, Đàn Tú liền nghe thấy con anh vũ với hoa văn sọc ngang (vẹt yến phụng) ém giọng bắt đầu hát một câu: “A! Mười lăm tháng giêng~ Hôm chơi Nguyên Tiêu a~ dưới ánh đèn lồng ơ~ Người con gái xinh đẹp ~ đó a~”
Con anh vũ này hát cũng ra dáng lắm, Đàn Tú nghe ra được đó là một đoạn trong “Quan Đăng Ký”, nàng còn đang đợi nghe tiếp. Thế mà thấy con anh vũ màu xanh lam còn lại bên cạnh đang lắc lư đầu chim cũng bắt đầu hát một câu: “Nhặt nhánh cây trong gió rét lên a~ Quạ đang dừng chân~ Hoa nến Đông đình í a~ Bạc đầu~”
Đây lại là một câu trong “Ngọc Đường Xuân”. Hai con anh vũ này dường như ngâm nga ngày càng hăng say, một con vừa hát xong, con khác sẽ hát tiếp con kia, hai con chim mi một câu ta một câu, hát rộn ràng, Đàn Tú nghe cũng thấy thú vị lắm, nhưng Quý Hòa lại chau mày, lòng hắn nghĩ Đàn Tú muốn nghe kịch, hai con chim này hát cũng hát không đàng hoàng, đây chẳng phải là dập tắt hứng thú sao.
Quý Nghiêm Tư lém lỉnh đang quan sát cha nuôi và mẹ nuôi, thấy vẻ mặt của cha nuôi bèn hiểu ngay, đi lên trước nói với Đàn Tú: “Mẹ nuôi, nếu người muốn nghe kịch, ở đây vừa hay có người biết hát kịch, con gọi người đến hát cho mẹ nuôi nghe vài khúc nhé!”
Y nói xong bèn chạy ra ngoài, Đàn Tú muốn cản cũng cản không kịp, có điều một lúc sau thấy y kéo một thái giám mặt dài đến. Thái giám đó là người trông cửa viện, bình thường rất kiệm lời, Đàn Tú đến nơi này lâu như vậy rồi, chẳng nghe được mấy câu hắn ta nói, thấy Quý Nghiêm Tư kéo hắn ta đến, không kìm được có vài phần kinh ngạc.
Quý Nghiêm Tư đẩy người lên trước một chút, vỗ vào vai thái giám mặt dài liền nói: “An Hưng, mau hát vài khúc cho mẹ nuôi nghe đi, hát tốt chắc chắn cha nuôi sẽ thưởng cho ngươi một bao lì xì to!”
An Hưng đỏ mặt, ngại ngùng liếc nhìn Đàn Tú và Quý Hòa một cái, hắng giọng nhỏ giọng bảo: “Vậy thì ta hát một đoạn, hát không hay lắm, Tư công và Cô cô nghe cho vui thôi ạ.”
Đàn Tú nghe hắn ta nói chuyện nhỏ tiếng như vậy, rất tò mò hắn ta sẽ hát thế nào, ai ngờ khi hắn ta vừa mới cất giọng, nàng hết sức bất ngờ. Giọng nói của Thái giám hơi bén nhọn hơn đàn ông bình thường, nhưng không khó nghe, giống Quý Hòa vậy, lúc nhẹ giọng nói chuyện luôn mang theo cảm giác dịu dàng như gió xuân, không trầm thấp giống như đàn ông bình thường, ngược lại có chút tư vị mềm mại riêng.
Còn An Hưng ở trước mặt nàng, khi hát kịch, thanh âm đó hệt như chim hoàng oanh ở thung lũng sâu, tạm chưa bàn đến âm điệu lưu luyến du dương không dứt, nhưng Đàn Tú cảm thấy hắn ta hát hay hơn rất nhiều con hát lúc trước Thái Hậu Huệ Tĩnh cho truyền đến biểu diễn.
Hát xong một khúc, Đàn Tú còn chưa nghe đã, Quý Hòa thấy vậy nói: “Đàn Tú thích, hát thêm hai khúc nữa đi.”
An Hưng hát tiếp hai khúc nữa, hát xong Quý Hòa nói với hắn ta: “Ừm, không tệ, về ghi trên sổ chi thêm 10 lượng, thưởng cho ngươi đó.”
An Hưng nhận thưởng xong lui về một bên, trên mặt mang theo nét hứng khởi, Quý Nghiêm Tư lúc này tiến lên cười bảo: “Cha nuôi hào phóng, chi bằng con cũng hát một khúc, trợ hứng cho mẹ nuôi, nếu mẹ nuôi nghe xong cảm thấy cũng vui tai, vậy thưởng thêm cho con chút đỉnh nhé~”
Dáng vẻ mặt dày ăn vạ của y chọc cho Đàn Tú và Quý Hòa đều bật cười, Đàn Tú bảo: “Vậy hát thử đi, nếu hát hay, để cha nuôi ngươi cũng thưởng cho ngươi 10 lượng.”
Quý Nghiêm Tư cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó điều chỉnh lại nét mặt, hất ống tay áo thủ thế rất ra dáng, kéo ống tay xoay một vòng tại chỗ, che mặt hát: “Lang quân ơi~ Người xem nô gia xinh đẹp như thế~ Cớ sao~ a~ lại hoảng hốt thế kia~”
Đàn Tú bỗng phụt cười ra tiếng, bộ kịch này tên là “Chiết Quế Hương”, kể về một nam tử giả dạng nữ tử mở cửa tiếp khách, thế nào lại gặp được một nữ tử giả trang nam tử đến nơi phong nguyệt mở mang tầm mắt, hai người đến đến đi đi tạo ra tình huống dở khóc dở cười.
Quý Nghiêm Tư hát không hề hay, nhưng dễ gây cười, y vừa hát vừa liếc mắt đưa tình, Đàn Tú bị y chọc đến mức cười bể bụng, ngay cả An Bình và An Hưng bên cạnh cũng bụm miệng cười. Y hát xong, vỗ tay áo nịnh nọt hỏi Đàn Tú, “Mẹ nuôi, người thấy con hát có hay không?”
Thấy dáng vẻ mong chờ của y, Đàn Tú đành đỡ eo nói: “Hay, hay quá chừng.” Nói xong lại xoay đầu cười ra tiếng.
Quý Nghiêm Tư lại nhìn về phía cha nuôi, ánh mắt đó rõ ràng là đang đòi thưởng, Quý Hòa bèn cười mắng y: “Đồ ma lanh thấy tiền sáng mắt, hát lung tung thứ gì đó. Có điều thấy ngươi hát làm cho mẹ nuôi ngươi vui vẻ, thưởng ngân lượng cho ngươi, tự ghi vào sổ chi đi.”
“Dạ! Cảm ơn cha nuôi, cảm ơn mẹ nuôi!” Quý Nghiêm Tư cười vui vẻ chắp tay, đảo mắt một vòng lại bảo: “Hay là con hát thêm một khúc, nếu thấy hát hay, he he~”
Đàn Tú cười nghiêng ngã lắc đầu, “Nghe một khúc của ngươi tốn hết 10 lượng, ta không dám nghe nữa đâu, chút quỹ đen của cha nuôi ngươi sắp bị các ngươi moi sạch rồi kìa.”
Quý Nghiêm Tư lập tức khoa trương nói: “Chỉ có 10 lượng sao mua được niềm vui của mẹ nuôi, cha nuôi rất sẵn lòng đó chứ!”
Đàn Tú còn chưa trả lời, Quý Hòa đã tiếp lời: “Đúng là vậy, Đàn Tú nghe vui vẻ, chút tiền này có đáng là gì, ngươi đi kêu thêm vài người đến, nếu như hát làm cho mẹ nuôi ngươi vừa lòng, tất cả đều có thưởng.”
Quý Hòa nói xong, vậy thì còn gì phải bàn, y không phải là người sợ lớn chuyện. Chạy ra ngoài hét to một lượt, một đám người nhốn nháo chạy đến góp vui. Mười mấy người trong viện này và cả hai tiểu thái giám chạy vặt luôn đi theo Đàn Tú, ai nấy đều muốn lên thử sức, cũng không hạn chế ở hát kịch nữa, còn có người biểu diễn công phu quyền cước. Đàn Tú lại lần nữa bất ngờ vì hai thái giám chạy vặt theo sau nàng đều có chút bản lĩnh, ngươi đến ta đi trên bãi đất trống, cước quyền vung lên mạnh mẽ sinh động.
Màn này đặc sắc đến độ Đàn Tú xem cả quá trình không chớp mắt, xoay đầu nói với Quý Hòa: “Công phu của hai người họ tốt như vậy, sao chàng không tự mang theo, để họ đi theo ta, bình thường cũng đâu có đất dụng võ.”
Quý Hòa nhìn nàng, vẻ mặt hiền hòa tự nhiên, “Sợ nàng bị người khác bắt nạt, để tụi nó theo nàng, ta mới yên tâm.”
Sân viện của Quý Hòa chưa từng náo nhiệt như thế, một đám người ai nấy đều lấy tuyệt kĩ của mình ra, ngay cả Mễ Đại Vưu ở nhà bếp cũng chạy đến, trình diễn màn nhồi mì ở ngay hiện trường, trong thau là một một cục bột nhào to tướng, lại tung bay xoay chuyển trong tay hắn biến thành hình cái mũ ô được hắn giơ l*n đ*nh đầu, sau đó chuyển từ tay trái sang tay phải như ảo thuật vậy, lúc thì bay lên trên cao, lúc thì rơi vào tay hắn, một đám người xem đến mức hoa mắt chóng mặt suýt xoa không dứt.
Cuối cùng Mễ Đại Vưu nhận được tiền thưởng hậu hĩnh nhất, cười đến mức thấy răng không thấy mắt vung vẩy vắt mì quay về nhà bếp, nói là trưa sẽ làm món mì thịt bằm độc quyền của hắn.
Lúc Quý Đốc Hành ôm một con mèo đi vào trong sân, bị đám người nhốn nháo này dọa cho hết hồn, theo bản năng y nhìn cảnh cửa sân một cái, nghi ngờ có phải bản thân đi sai chỗ rồi không. Cha nuôi nhà mình thích thanh tịnh, sao ở đây đột nhiên đông người như thế, ồn ào như vậy cha nuôi không tức giận sao?
Đến gần một chút, y nhìn thấy dáng vẻ mẹ nuôi bị chọc cười, còn cha nuôi ngồi một bên chỉ lo ngắm nhìn nàng, bèn vỡ lẽ hiểu ra.
Cha nuôi đây là nhìn thấy mẹ nuôi vui vẻ, thế là không quan tâm việc gì khác đây mà.
Đã náo nhiệt hồi lâu, Quý Hòa cho mọi người giải tán, gọi Quý Đốc Hành đến gặp Đàn Tú, sau đó giới thiệu với Đàn Tú về đứa con trai nuôi này, cuối cùng chỉ vào con mèo trong ngực Quý Đốc Hành, bảo: “Ta cho nó đi tìm một con mèo xinh xắn tới để nuôi, Đàn Tú nàng cảm thấy sao?”
Trên mặt Đàn Tú vẫn còn ý cười chưa tan hết, tò mò hỏi hắn: “Sao chàng biết ta muốn nuôi mèo?”
Quý Hòa cười mà không đáp, ra hiệu Quý Đốc Hành đưa mèo vào tay Đàn Tú.
Con mèo màu xám trắng, mắt xanh lục trông hết sức dễ thương, được chăm sóc rất tốt, Đàn Tú đón ôm vào trong lòng, mèo cũng không sợ lạ, chỉ lười biếng nhấc mắt nhìn nàng một cái, tiếp đó há miệng ngáp dài híp mắt, kê đầu lên chân trước ngủ thiếp đi.
Đàn Tú bật cười, nắn vài cái vào đệm thịt của mèo, nói với Quý Hòa: “Con mèo này giống chàng.”
Quý Hòa đang uống trà: “…?”