Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 110

Sổ tay trùng sinh công lược [110]

Thái giám này là thái giám thật 14

Chương 110:  “Đàn Tú thích hắn.”“檀绣心悦他。”

Editor: Mèo ú nõn nà

 

Trong cơn mơ hồ Quý Hòa sờ thấy một thứ gì đó lông mềm mềm, đột nhiên giật mình, sau đó tỉnh dậy, hắn nhìn sang bên cạnh, phát hiện bên tay có một con mèo đang nằm. Mèo ta bị hắn sờ một cái cũng không nhúc nhích gì, chỉ rừ rừ một tiếng, hí mắt nhìn hắn một cái.

Con mèo này được Đàn Tú đặt tên là Tiểu Hòa (*), từ ngày nó đến sân viện này, Đàn Tú vô cùng yêu thương nó, không những mỗi ngày ôm ấp nó, ngủ cũng sẽ ôm nó lên giường. Về điểm này, thật ra Quý Hòa không đồng ý lắm, nhưng lúc trước khi Đàn Tú cười hỏi hắn “Để Tiểu Hòa cùng ngủ trên giường chàng nhé?”, hắn không có tiền đồ trực tiếp gật đầu đồng ý, cho nên bây giờ hắn cũng ngại nói một đằng làm một nẻo.

(*) Chữ Hòa trong tên của Quý Hòa là “和”, còn chữ Hòa của con mèo là “禾”, đồng âm “hé” nhưng khác chữ.

Quý Tư công trên mặt không tỏ vẻ gì, thật ra trong lòng có hơi lấn cấn. Con mèo này không khách sáo chút nào, ngủ trên giường chắn ngang giữa Quý Hòa và Đàn Tú, không những thế nó còn bành trướng duỗi thẳng cả 4 chân ra, chiếm hết một khoảng lớn của giường.

Quý Hòa nhìn về phía Đàn Tú, quả nhiên nhìn thấy con mèo ngày càng béo này đã chiếm hết hơn phân nửa chỗ ngủ của Đàn Tú. Đàn Tú rúc vào trong góc, trông hơi đáng thương.

Đây là một trong những nguyên nhân Quý Hòa không vừa ý, con mèo béo này chiếm diện tích quá. Quý Hòa nhìn Đàn Tú một cái, thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, liền giơ tay tóm lấy mèo béo, rón rén xuống giường, sau đó ôm mèo đi ra gian phòng bên ngoài. Hắn gác chân, đặt mèo ta lên trên bàn, sau đó chỉ vào mũi mèo ta bảo: “Nhìn mi béo chưa kìa, ngủ chèn ép Đàn Tú luôn rồi, mi bỏ ngay thói xấu đó, biết điều một chút đi nhé, nếu không lần sau ta không cho mi lên giường ngủ nữa.”

Mèo béo ngáp một cái thật dài, há miệng lộ ra hàm răng nhỏ bén nhọn, sau đó nó ung dung chậm chạp l**m móng vuốt chải râu, liếc mắt nhìn Quý Hòa người đang cố ra vẻ lạnh mặt với thái độ cao cao tại thượng. Nó và Quý Hòa mắt đối mắt nhìn nhau chốc lát, đột nhiên nó lúc lắc cái đuôi, Quý Hòa cứ thế mở to mắt nhìn mèo béo như thể vô ý lấy đuôi hất đổ tách trà trên bàn, tách trà trong suốt màu xanh ngọc bích lăn lộc cộc về phía mép bàn, mắt thấy sắp rơi xuống đất.

Quý Hòa lật đật giơ tay ra đỡ, nhưng vẫn chậm một bước, tách trà sượt qua đầu ngón tay hắn, đập xuống dưới đất choang một tiếng. Quý Hòa “suýt” một hơi ôm trán, nhìn thấy đống sứ vỡ lộ ra sắc mặt đau đầu, đây là tách trà sứ Thanh Hoa Đàn Tú thích nhất, bây giờ thì hay rồi.

Tiếng động làm Đàn Tú tỉnh giấc, nàng ở bên trong còn ngáy ngủ hỏi: “Quý Hòa? Sao thế?”

Quý Hòa khom lưng nhặt mảnh vỡ của tách trà, trừng mắt nhìn méo béo đang đứng nhàn nhã bên bàn trà một cái, miệng đáp: “À, không có gì, ta bất cẩn làm vỡ cái ly.”

Thấy Đàn Tú bên trong không nói gì nữa, Quý Hòa đặt mảnh vỡ vào trong tay, một tay khác xoa mạnh đầu mèo béo một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Tiểu súc sinh, nếu Đàn Tú biết mi đập hư tách trà nàng yêu thích nhất, xem nàng có còn để ý tới mi không, bỏ đói mi vài ngày cho mi biết sự lợi hại.”

Mèo béo Tiểu Hòa ỷ sủng sinh kiêu, trên mặt mèo không có chút ý hối lỗi nào. Còn Quý Tư công miệng nói lời hung ác lại lén mang mảnh vỡ tách trà ra ngoài như kẻ trộm, tìm Quý Nghiêm Tư bảo đi kiếm một cái tách khác giống cái cũ.

“Còn có lần sau, mi xem ta có còn thu dọn bãi chiến trường cho mi không!” Quý Tư công lần thứ n chỉ vào thú cưng yêu dấu của Đàn Tú Tiểu Hòa trách mắng, lòng cũng đang hối hận lần thứ n vì sao bản thân lại tìm một tổ tông để nuôi. Còn Quý Nghiêm Tư đứng một bên nhìn dáng vẻ miệng hùm gan sứa không có tiền đồ của cha nuôi nhà mình, sau đó nhìn bộ dáng mèo béo hoàn toàn không đặt ông ấy vào mắt kia, bĩu môi.

Cha nuôi thật sự cho rằng mẹ nuôi không phát hiện ra à. Cho dù là lần trước ông ấy không cẩn thận làm hỏng đôi giày mẹ nuôi làm cho, nói dối là Tiểu Hòa cào hư, hay là Tiểu Hòa ăn vụng điểm tâm mẹ nuôi chuẩn bị cho cha nuôi, còn cha nuôi lại nói là mình ăn, những chuyện này lòng mẹ nuôi đều biết rõ hết, chỉ là nàng không vạch trần mà thôi.

Quả nhiên, đợi khi Quý Hòa đi làm việc, Đàn Tú cầm tách trà uống nước, đột nhiên nhìn chăm chú vào tách trà, cười nói với Quý Nghiêm Tư: “Tuy rất giống với cái cũ của ta, nhưng đây là tách trà mới phải không?”

Quý Nghiêm Tư cười vui vẻ, hoàn toàn không có ý định che giấu, chỉ nịnh nọt bảo: “Mẹ nuôi anh minh!”

Đàn Tú không cần hỏi cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, ngón tay chọt chọt vào Tiểu Hòa đang ngủ gật bên cạnh, “Lại làm hư đồ của ta cố ý dọa chàng ấy, đồ hư hỏng, lần sau không được làm như vậy nữa.”

Tiểu Hòa kêu meo meo cọ vào ngón tay nàng, hệt như đang nhõng nhẽo.

Từ khi có con mèo này, trong sân viện náo nhiệt hơn hẳn. Vốn dĩ Quý Hòa không thích mấy con thú nuôi như mèo mấy, hắn tìm con mèo này đến chỉ vì Đàn Tú thích, lúc ban đầu Đàn Tú nhìn ra được thật ra hắn rất ghét bỏ Tiểu Hòa, tuy ở trước mặt nàng hắn cố làm ra vẻ yêu thích nhưng sao Đàn Tú không nhìn ra được chứ.

Đàn Tú nghĩ nếu thật sự hắn không thích, mang mèo đi cũng được, nhưng sống chung một khoảng thời gian, Đàn Tú lại phát hiện Quý Hòa dần dần chấp nhận mèo ta, tuy miệng nói lời ghét bỏ nhưng Đàn Tú vô tình chứng kiến cảnh hắn lén đút cá cho mèo ăn, còn ôm mèo vùi mặt mình trên thân mèo cọ xát, dáng vẻ lén lút đi vuốt mèo, vuốt vài cái lại làm bộ như không có việc gì đi sang một bên ấy thật sự rất đáng yêu.

Đàn Tú bắt gặp một lần liền vui vẻ tận hai ngày, vì thế nàng mắt nhắm mắt mở cứ thế nhìn Quý Hòa và Tiểu Hòa chung đụng với nhau, chốc chốc lại bàn luận với Quý Nghiêm Tư hôm nay Quý Hòa đã làm gì nữa rồi.

Còn Quý Nghiêm Tư y cảm thấy mèo béo Tiểu Hòa hệt như “con trai mèo” của cha nuôi mẹ nuôi. Con mèo này chẳng biết anh trai nuôi của y tìm từ đâu ra, sự thông minh của mèo ta làm người ta không khỏi tặc lưỡi, có lúc y còn nghi nhờ con mèo này thành tinh rồi. Nếu không sao nó có thể lục lọi được quỹ đen cha nuôi giấu, còn dẫn mẹ nuôi qua xem nữa. Nếu cha nuôi giấu đồ vật gì, đều có thể bị Tiểu tổ tông này kéo lê đến trước mặt mẹ nuôi.

Vào mùa đông, có một con mèo ở bên cạnh hệt như bên người có thêm một lò sưởi nhỏ, Đàn Tú mang Tiểu Hòa đi làm việc, Tiểu Hòa cứ thế đóng đô ở đầu gối nàng, ngoan ngoãn làm một lò sưởi lông ấm áp.

Đợi nàng tan làm đi về, Tiểu Hòa sẽ im hơi lặng tiếng dạo bước đến bên cạnh Quý Hòa, bất ngờ vồ ra dọa cho Quý Hòa giật mình, sau đó khi Quý Hòa đọc sách hay viết thứ gì đó, Tiểu Hòa sẽ ở bên tay hắn nghịch ngợm gây rối, Quý Hòa vô cùng ghét bỏ đuổi nó đi hết lần này đến lần khác, cuối cùng thấy thật sự không còn cách nào để Miêu tổ tông rời đi nữa, mới hệt như miễn cưỡng nhét mèo vào lòng ôm ấp.

Gần đây, cảnh tượng Đàn Tú thường nhìn thấy nhất chính là Quý Hòa nằm nghiêng trên giường men theo ánh đèn bên giường đọc sách, mèo ta cuộn tròn nằm ở ngực hắn, cũng ngẩng đẩu lên, dường như cũng đang đọc sách, một người một mèo híp mắt giống nhau, nét tương đồng ấy khó mà diễn tả.

Đôi khi Đàn Tú sẽ cảm thấy như thế thật tốt, lòng nàng có chút bùi ngùi cảm động và vui mừng khó nói. Nàng mừng vì khi tất cả được bắt đầu lại, có nhiều việc đã đổi khác, điều quan trọng nhất là bản thân nàng đã thay đổi.

Trong lòng mang theo xúc động khó hiểu, Đàn Tú đi đến bên cạnh giường, ôm lấy mèo ta trong lòng Quý Hòa, hôn một cái lên mặt mèo, sau đó vô cùng tự nhiên xoay đầu cũng hôn một cái lên má Quý Hòa. Sách trong tay Quý Hòa thoắt cái rớt xuống, hắn giật mình một cái, còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đàn Tú đã kéo chăn, ôm mèo ngủ bên chỗ của mình.

Quý Hòa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đàn Tú hồi lâu, sau đó nhặt quyển sách bị rớt trên chăn lên, nhìn chăm chú vào chữ trên đó một lát, bỗng nhiên hắn sờ sờ mặt mình, nở nụ cười.

“Đàn Tú?”

“Hửm?”

“Lúc nãy——”

“Lúc nãy làm sao?”

“… Không có gì.” Cuối cùng hắn vẫn không nói lời nào, cũng không đọc sách nổi nữa, dứt khoát đặt sách xuống thổi tắt nến, nằm xuống đi ngủ. Tai hắn nghe thấy bên chỗ Đàn Tú có tiếng sột soạt, tim chợt run lên, thăm dò giơ tay qua đó, sau đó hắn cảm nhận được mình đang sờ vào một thứ gì đó lông mềm mềm ấm áp, ngay giây sau, ngón tay bị mèo cắn một cái.

Tuy không đau, nhưng mèo béo quá đáng giận. Quý Hòa mặt không cảm xúc rút tay về, âm thầm nghiến răng. Tiếp theo hắn nghe được trong đêm tối yên tĩnh, Đàn Tú ở bên cạnh hắn vang lên tiếng cười khe khẽ bị đè nén, thậm chí còn cảm nhận được sự vui vẻ hân hoan trong tiếng cười đó, hệt như một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ thật sự.

Chắc là mình bị chê cười rồi, Quý Hòa hơi xấu hổ nghĩ thầm, nhưng mặt vẫn nở nụ cười theo tiếng cười ấy.

Thời gian trôi qua nhanh chóng mặt, chớp mắt đã đến Tết, người bình thường ở dân gian đã sớm chuẩn bị các món đồ cho năm mới, cá muối lạp xưởng, quét dọn nhà cửa, cắt giấy hoa dán lên song cửa vân vân. Tuy bầu không khí trong cung không náo nhiệt như bên ngoài những cũng chuẩn bị từ sớm, các cung thay lồng đèn đỏ tươi mới, vách tường đỏ phai màu được sơn mới lại, cung điện dùng để thiết yến chiêu đãi quần thần được quét dọn sạch sẽ, thay mới các dụng cụ bàn ăn.

Ngày cuối cùng để bước sang năm mới, Hoàng Đế mở tiệc lớn chiêu đãi bách quan quần thần, đợi chúng quần thần phát biểu ca tụng những thành tựu chính trị đã đạt được trong năm, một đợt yến tiệc qua đi, buổi chiều là gia yến của Hoàng thất. Trong những ngày này, cho dù khoảng thời gian trước Hoàng Đế và con trai có xảy ra chuyện gì không vui, bây giờ cuối cùng cũng hòa hoãn đôi chút, tốt xấu gì gặp mặt cũng không còn tình trạng nhịn không được muốn mắng người nữa.

Con trai sống được tới lúc thành niên của Hoàng Đế chỉ có 3 người. Thái Tử lớn tuổi nhất, là hoàng tử ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh hắn là Thái Tử Phi đoan trang kiểu mẫu và một Trắc Phi xinh đẹp yêu kiều, quan hệ phu thê giữa hai người xem ra không tốt mấy. Phía dưới hắn là Bình Vương và Bình Vương Phi, Bình Vương không so được với Thái Tử ca ca, cũng không đọ được với đệ đệ Định Vương, y đứng hàng hai rất khiêm tốn, thường ngày không tranh phong xuất đầu lộ diện, là một Vương gia nhàn rỗi.

Vào lúc này, Thái tử ca ca ngồi phía trên y đã chuẩn bị một đống lời hay ý đẹp lấy lòng Phụ hoàng, còn y vẫn ngồi ở đó thổi nguội canh vừa được mang lên cho Bình Vương Phi, trong mắt không có người khác. Bình Vương Phi đang mang thai sắc mặt hồng hào, nhanh chóng lướt mắt nhìn món ăn vừa được mang lên một lượt, sau đó không quan tâm người khác nhìn nhận thế nào, cứ thế bắt đầu ăn uống.

Phía dưới Bình Vương là Định Vương, hắn trẻ tuổi nhất, cũng hăng hái nhất, bên cạnh có Định Vương Phi lạnh lùng như băng và hai Trắc Phi mềm yếu dịu dạng, quan hệ của 3 người phụ nữ trông có vẻ rất tốt.

Trong 3 vị Hoàng Tử, hiện nay Thái Tử vẫn chưa có con trai, chỉ có hai đứa con gái, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phần đa mọi người xem trọng Định Vương hơn, vì Định Vương có một con trai, tuy chỉ mới 3 tuổi nhưng trông dáng vẻ nhanh nhẹn đó là biết nhất định sẽ là một đứa trẻ thông minh.

Có điều nếu bàn về con cái, Bình Vương mới là kẻ chiến thắng lớn nhất, vương phi của y đã sinh cho y 2 người con trai, nay trong bụng lại đang mang thêm một đứa, dù người ta nghĩ y không thể kế thừa Hoàng vị nhưng cũng không thể không cân nhắc một vấn đề- Tuy Hoàng Đế không quá ưa thích Bình Vương, nhưng người lại rất yêu mến hai đứa con trai của Bình Vương, thường ban rất nhiều lễ vật.

Tuy nói là gia yến, nhưng Hoàng gia đã chú định là không thể vui vẻ hòa hợp như gia đình bình thường, cho dù trên mặt là ý cười rạng ngời, trong lòng chắc cũng đang có những suy tính riêng. Quý Hòa đứng bên cạnh Hoàng Đế, trên mặt luôn mang theo nụ cười, hắn nhìn thấy được sắc mặt của tất cả mọi người, bao gồm cả vị Hoàng Đế đã bạc đầu bên cạnh.

Quý Hòa khẽ quét mắt nhìn một lượt 3 vị hoàng tử, sau đó cúi đầu che giấu tất cả suy nghĩ trong mắt mình.

Thời gian của yến tiệc rất dài,  sức khỏe của Hoàng Đế thì không tốt, Quý Hòa chỉ đành theo sau Hoàng Đế rời khỏi trước để ông nghỉ ngơi, Hoàng Đế vừa đi, một số người trong điện không vừa mắt nhau liền buông bỏ màn trình diễn huynh đệ tình thâm lúc nãy, trào phúng móc mỉa nhau, cuối cùng tan rã trong không vui.

Đại yến tiền triều náo nhiệt, đám nô tài các cung trong hậu cung cũng nhận được ban thưởng của chủ tử, có thể ăn một bữa thịnh soạn. Bây giờ Đàn Tú đang ở cung An Ninh, đang ăn cơm cùng với vài lão nhân còn sót lại trong cung, sau đó nàng thân là cô cô quản sự của cung An Ninh phát lì xì cho mấy tiểu thái giám và tiểu cung nữ.

Một năm hiếm hoi có vài ngày thư thả, Đàn Tú cho họ đi nghỉ ngơi, bản thân thì cầm chổi và giẻ lau đi đến phật đường nhỏ mà lúc trước thtt hay lễ phật, một mình ỏe bên trong chậm rãi quét dọn. Ở trong này không hề dơ, nhưng nàng cảm thấy mỗi lần đến đây quét dọn, tâm tình sẽ trở nên yên tĩnh, đây cũng là một cách nàng hoài niệm thht.

Đời này, thht chỉ mới rời đi 1 năm, nhưng cộng cả đời trước, thht đã rời nàng đi rất lâu rồi. Trước Quý Hòa, lão nhân hiền từ đối xử với nàng tốt nhất, cho nàng sự che chở lớn nhất trong cung, nàng rất biết ơn, cho nên dù sau khi thht chết nàng có cơ hội có thể đi làm việc ở bên cạnh chủ tử khác, nàng cũng không muốn, mà chọn tiếp tục ở lại nơi này trông giữ một cung điện trống không.

Dọn dẹp bụi bặm ở nơi này xong, Đàn Tú quỳ ngồi trên bồ đoàn, nhẹ giọng niệm kinh văn lúc thht sinh thời yêu thích nhất. Nhưng nàng còn chưa niệm xong một hồi kinh, liền nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt vang lên ở đằng sau, một giọng nam cất tiếng: “Đàn Tú, quả nhiên nàng ở chỗ này.”

Đàn Tú xoay đầu lại, thấy người đến liền ngẩn người trong giây lát.

“Nô tì thỉnh an Định Vương điện hạ.” Đàn Tú ung dung hành lễ.

Định Vương vừa mới cãi nhau với Thái Tử dứt khoát rời khỏi yến tiệc chắp tay sau lưng đi vào trong, hắn đánh giá xung quanh một vòng, cảm thán nói: “Bổn cương còn nhớ, Hoàng Nãi Nãi lúc sinh thời thích ở đây tụng kinh nhất.” Sau đó hắn xoay đầu nhìn Đàn Tú đã lui sang một bên, “Chẳng trách nàng một mực trông giữ ở nơi này, không chịu tìm chủ tử khác, đúng là trung thành sắc son.

Định Vương đi đến trước mặt Đàn Tú, nhìn gương mặt tú lệ của nàng, đột nhiên mở miệng hỏi thẳng: “Đàn Tú, Bổn vương nghe nói, ngươi đã kết thành đối thực với Quý Hòa.”

Đàn Tú mặt không cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh đáp: “Bẩm Định Vương điện hạ, đúng ạ.”

Định Vương đột nhiên chậc lưỡi một cái, “Lúc trước Bổn vương muốn nàng vào Vương Phủ làm thị thiếp, nàng không chịu, sau đó Hoàng Nãi Nãi qua đời, Bổn cương lại hỏi nàng lần nữa, nàng vẫn không bằng lòng. Nay nàng đã hối hận chưa? Nếu lúc trước đồng ý với Bổn vương, nàng cũng đâu đến mức sa vào tình cảnh bị một hoạn quan ép bức chịu thiệt.”

Giọng nói hắn mang đầy thương tiếc, còn giơ tay muốn nắn mặt Đàn Tú, miệng nói như thể ban ơn: “Nay ta sẽ cho nàng một cơ hội nữa vậy, chỉ cần nàng gật đầu, Định Vương Phủ của ta nàng vẫn còn vào được, bên chỗ Quý Hòa nàng không cần sợ.”

Đàn Tú lui về sau một nước, vừa hay tránh được tay gã, vẫn là gương mặt không cảm xúc cứng nhắc, nàng không thèm nâng mắt, giọng nói không chút dao động bảo: “Có lẽ Định Vương điện hạ hiểu lầm rồi, Quý Hòa không hề cưỡng ép Đàn Tú, là Đàn Tú thích hắnn, cho nên mới tự mình dâng hiến.”

Bình Luận (0)
Comment