Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 111

Sổ tay trùng sinh công lược [111]

Thái giám này là thái giám thật 15

Chương 111: “Con nói xem Quý Hoà sẽ làm như thế nào?”

Editor: Meounonna

Định Vương nghe lời Đàn Tú nói, mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc, sau đó gã đột nhiên lắc đầu cười, nhìn Đàn Tú bằng ánh mắt sâu xa, “Cần gì lấy những lời này ứng phó với Bổn vương?”

“Nghĩ xem tên Quý Hoà kia chẳng qua chỉ là hạng nô tài nhỏ nhoi, nàng nhìn trúng hắn sao? Lời nói dối dễ vạch trần như thế cớ gì nói ra để người ta chê cười. Luận về tướng mạo hắn chỉ thuộc dạng bình thường, cho dù nay được Phụ Hoàng ta ân sủng tới đâu, cũng chỉ là nô tài, nếu một ngày nào đó chọc giận Phụ Hoàng, chớp mắt sẽ bị lấy lại tất cả, chỉ đành quỳ bò dưới đất vẩy đuôi cầu xin nịnh nọt.”

Nói tới đây, Định Vương lộ ra nụ cười khó nói và thương hại, “Đàn Tú, nàng nói thích hắn, hắn có thể thỏa mãn nàng à? Hoặc Bổn vương nên hỏi là, hắn có thể cho nàng điều gì?”

“Thậm chí hắn còn không phải là một nam nhân thật sự…”

Từ đầu đến cuối Đàn Tú không có biểu tình gì khác, chỉ bình tĩnh như cũ đáp một câu: “Hắn có thể cho ta mạng của hắn.”

Một đống lời chực nói trong bụng Định Vương bị một câu này của Đàn Tú chặn lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên đặc sắc. Hắn vốn muốn bảo nếu đi theo hắn, sau này sẽ có vô số châu báu, thậm chí tương lai còn sẽ có được vị trí cao hơn nữa, dẫu sao nói thế nào, làm chủ tử cũng tốt hơn làm nô tài nhiều.

Nghe một câu nói bình chân như vại của Đàn Tú, Định Vương bỗng cảm thấy như mình bị chê cười, trong lòng sinh ra cảm giác tức tối bực bội. Thế là hắn nói với giọng điệu mỉa mai: “Sao nàng biết Quý Hoà sẵn lòng dâng mạng hắn cho nàng, đàn ông… hơ, cho dù là đàn ông không có gốc rễ cũng vậy, dỗ dành phụ nữ, gì cũng nói ra được, Bổn vương nhớ Đàn Tú không giống với loại cô nương ngốc sẽ bị lừa bởi vài ba câu nói, sao bây giờ lại đột nhiên ngây thơ thế.”

Lần này Đàn Tú không đáp lời nữa, cứ đứng ở đó như thế, ánh mắt bình tĩnh nhìn Định Vương. Quý Hoà trước nay chưa từng dỗ nàng như thế, nhưng hắn thật sự đã làm như vậy. Nhưng điều này, nàng sẽ không nói nhiều với Định Vương.

Hơn nữa, có phải là đàn ông hay không, không nằm ở chỗ có gốc rễ hay không. Có loại đàn ông dù thân thể kiện toàn đầy đủ, nhưng cũng chỉ biết cậy vào thứ đồ xấu xí để chinh phục kh*** c*m trên thân thể của phụ nữ, trên thực tế những kẻ đó còn làm người ta ghê tởm hơn, có khác gì so với súc sinh đâu, dẫu sao chó cũng có thứ đó mà. Nhưng có người, cho dù thân thể khiếm khuyết, nhưng hắn có trách nhiệm, có thể quên mình bảo vệ thê tử, nói được làm được, kiên trì bất khuất, người như thế, ai dám nói hắn không phải là một nam nhân thực thụ chứ.

Đàn Tú nghĩ đến Quý Hoà, ánh mắt bất giác mềm mại trong thoáng chốc.

Còn Định Vương nhìn thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của nàng, lửa giận trong lòng sục sôi. Gã đã quen với những ngày tháng thuận buồm xuôi gió, muốn gì được đó, đối với Đàn Tú, thay vì bảo là thích, chi bằng nói là cảm giác không cam tâm vì muốn mà không có được, vì không có được nên cứ vương vấn, vừa nghĩ đến là lòng cứ nghẹn lại khó chịu.

Bị từ chối hết lần này đến lần khác, Định Vương điện hạ tâm cao khí ngạo đã nung nấu cơn giận từ lâu, hôm nay uống hơi nhiều lại thấy dáng vẻ vẫn không mặn mà với mình như cũ của Đàn Tú, lửa giận trong lòng bỗng chốc bốc lên dữ dội hệt như ngọn lửa bị gió thổi bùng lên. Gã đột nhiên tiến lên phía trước, vô cùng áp bách sáp đến gần Đàn Tú, giơ tay nắm lấy tay nàng, lộ ra bản tính ngông cuồng.

“Hoàng Nãi Nãi có thích nàng đến đâu, nàng cũng chỉ là một nô tài, nhớ kĩ thân phận của mình, Đàn Tú, nếu Bổn vương muốn có nàng, sao có chuyện nàng có thể từ chối Bổn vương hết lần này đến lần khác, nay Bổn Vương c**ng b*c nàng, xem nàng có còn cứng miệng được nữa hay không!” Định Vương sáp đến gần Đàn Tú, miệng nói lời hung ác.

Hắn đợi để thấy dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của nàng, nhưng ai ngờ Đàn Tú bị hắn túm lấy tay cũng không giãy dụa, chỉ thong dong đảo mắt nhìn tượng phật trong phật đường nhỏ, bình tĩnh chậm rãi mở miệng nói: “Trước khi Thái Hậu Huệ Tĩnh chết, đã từng mang Đàn Tú đến đây tụng kinh. Lúc ấy người đã không thể đi lại được nữa, Đàn Tú dìu người đi, quỳ trên chiếc bồ đoàn này.”

“Thái Hậu Nương Nương là người đối xử tốt nhất với Đàn Tú trong cung, trước khi lâm chung người đã nói với Đàn Tú, dặn Đàn Tú ở nơi này canh giữ cho người, còn người sẽ ở đây dõi theo Đàn Tú. Mỗi lần đến đây, Đàn Tú đều cảm thấy, Thái Hậu Nương Nương vẫn chưa rời đi, người vẫn ở đây dõi theo Đàn Tú.”

Giọng nói của Đàn Tú vừa nhẹ vừa thấp, phiêu bạt bất định, vang vọng trong phật đường nhỏ. Vừa lúc Đàn Tú dứt lời, không biết cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, lá cờ treo trong phật đường tung bay lay động, làn khói hương vốn đang bay thẳng bỗng xoay chuyển bị thổi tan đi, cả căn phòng đều là mùi đàn hương thanh mát.

Định Vương bị cơn gió lạnh thổi qua, bỗng rùng mình một cái, gã nhìn gương mặt không cảm xúc của Đàn Tú, lại vừa hay thấy tượng phật hiền từ trên chiếc bàn đối diện, đột nhiên cảm giác ớn lạnh xông thẳng vào tim, bỗng chốc tỉnh rượu hơn nửa, tay bất giác buông Đàn Tú ra, lùi về sau hai bước.

Bấy giờ Đàn Tú mới động đậy, nàng đi đến trước bàn rút ra ba cây nhang, đốt trên đèn cầy, sau đó nàng xoay đầu nhìn Định Vương, “Định Vương điện hạ, lâu rồi ngài không đến thăm Thái Hậu Nương Nương, chi bằng thắp cho bà ấy một nén hương nhé? Lão nhân gia người nhất định có thể nhìn thấy đấy.”

Nghe lời này của nàng, ánh mắt Định Vương kì quái nhìn nàng, chút tâm tư trong lòng tiêu tán sạch, thậm chí gã còn cảm thấy Đàn Tú y như bà điên, cả người âm khí rùng rợn đứng ở trong phật đường cũng u ám lạnh lẽo, hệt như một linh hồn du đãng.

“Đàn Tú, ngươi sẽ biết kết cục của kẻ dám chọc giận Bổn Vương là như thế nào!” Định Vương đen mặt, vội vàng phất tay áo rời đi.

Đàn Tú đứng ở trong phật đường một mình, ngón tay trắng nõn của nàng cầm nhang, đôi mắt đen u ám nhìn chăm chú vào cửa đang mở lớn, đột nhiên cười mỉa trong làn khói hương, xoay người cắm nhang vào trong lư hương. Sau đó nàng lấy tay tùy ý bới mái tóc vốn đang chỉnh tề của mình cho lộn xộn lên.

Sau khoảng nửa tách trà, hai thái giám vội vàng chạy đến, hai người họ vốn dĩ luôn đi theo Đàn Tú, nhưng hôm nay nghỉ phép, lúc trước bị Đàn Tú xua đi ăn cơm, ai ngờ lúc nãy có một tiểu cung nữ cung An Ninh chạy đến tìm bọn hắn bảo Định Vương đi tìm Đàn Túc, làm họ giật mình cơm cũng không ăn nữa, quăng đũa bèn đuổi đến đây, lo sợ Đàn Tú cô cô xảy ra chuyện.

Trên đường đi hai người nơm nớp lo sợ, mãi đến khi thấy Đàn Tú vẫn đứng yên lành trong phật đường, mới thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó bọn họ lại hít một hơi lạnh thật sâu, đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ thấy Đàn Tú cô cô thường ngày ăn vận chỉnh tề ngăn nắp bây giờ tóc tai hơi rối bời, sắc mặt trắng bệch, ngay cả khóe mắt cũng hơi đỏ, rõ ràng là đã khóc, không nhịn được tim đập thình thịch, đều suy đoán lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đàn Tú cô cô?” Một thái giám thăm dò thử gọi nàng, giọng điệu cẩn thận dè dặt.

Vẻ mặt Đàn Tú điềm tĩnh quay đầu lại, bảo: “Bây giờ Quý Hoà đang ở trên điện sao? Ta muốn đi tìm chàng, các ngươi đến đúng lúc lắm, đi cùng với ta đi.”

Quý Hoà vừa hầu hạ Hoàng Đế uống thuốc, đột nhiên thấy Quý Thận Tri ở trước cửa ra dấu tay với mình, mặt hắn bình tĩnh liếc nhìn Hoàng Đế đã sắp vào giấc, gọi tiểu thái giám hai bên trái phải trông coi cho kĩ lưỡng, bản thân lui ra ngoài.

Hắn đi ra cung Diên Khánh, tránh sang một bên mới chau mày hỏi Quý Thận Tri, “Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt của Quý Thận Tri thật sự rất khó coi, y khó xử nhìn cha nuôi mình một cái, cố gắng tường thuật lại sự việc một cách nhanh chóng: “Mẹ nuôi đến ạ, dáng vẻ của mẹ không tốt lắm, Hai người Hưng Thịnh đi theo mẹ lén nói với con, trước đó Định Vương đến tìm mẹ nuôi, hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc bọn hắn chạy đến, hình như mẹ nuôi đã khóc, còn…” Quý Thận Tri khựng lại một chút, nhìn sắc mặt ngày càng u ám của cha nuôi, da đầu tê rần cố nói cho xong: “quần áo còn có chút xộc xệch ạ.”

Tay đang để sau lưng của Quý Hoà bỗng nắm chặt lại. Lúc nghe câu đầu tiên hắn đã cảm thấy không ổn, đợi khi nghe hết, lòng hắn đã lửa giận ngút trời. Hắn là một người tinh tường, lại biết ngọn nguồn chuyện giữa Định Vương và Đàn Tú, nói đơn giản vài câu là hắn đại để đã đoán được việc gì xảy ra rồi, bây giờ thật sự là hận đến mức nghiến răng.

Chỉ là hắn lại nhanh chóng hít sâu một hơi, hỏi: “Đàn Tú đang ở đâu?”

Quý Thận Tri vội bảo: “Con đã sắp xếp cho mẹ nuôi đến chỗ bình thường cha nuôi nghỉ ngơi rồi, bên chỗ Thánh Thượng con sẽ trông chừng cẩn thận, cha nuôi mau đi xem mẹ nuôi đi.”

Quý Hoà cũng không nói gì, xụ mặt bước chân vội vã đi về phía căn phòng bình thường mình nghỉ ngơi, đi đến bên cửa, hắn nhìn thấy hai thái giám đang cúi đầu đứng đợi ở đó, lại hít thêm một hơi thật sâu, điều chỉnh lại biểu tình của mình một lát, mới đẩy cửa bước vào.

Đàn Tú ngồi trên ghế, áo choàng trên người còn chưa cởi ra, đang cúi đầu nhìn tay mình. Quý Hoà nhìn một cái liền thấy đầu tóc hơi rối loạn của nàng, suýt chút nữa không khống chế được vẻ mặt u ám âm hiểm của mình. Lúc này Đàn Tú ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, Quý Hoà cố ép bản thân nở một nụ cười, đi đến hệt như ngày thường, miệng hỏi: “Sao vậy, Đàn Tú?”

Đàn Tú giơ tay về phía hắn, Quý Hoà theo bản năng nắm lấy tay nàng, tiếp đó hắn liền phát hiện trên da tay trắng như ngọc của Đàn Tú có vết bầm rõ ràng, hệt như vết tích bị người ta bóp mạnh để lại, hai tay hắn run rẩy, nắm tay Đàn Tú bằng cả hai tay, đột nhiên có hơi nghẹn lời.

Còn Đàn Tú im lặng ghé sát vào hắn, kê đầu lên ngực hắn. Quý Hoà ngửa đầu, đột nhiên nhắm chặt mắt lại, giơ tay ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Đàn Tú tựa đầu vào ngực hắn, hồi lâu mới nhẹ nhàng cọ cọ, mở miệng nói: “Lúc nãy ta ở Cung An Ninh, đột nhiên Định Vương đến tìm ta, ta lại từ chối hắn lần nữa, hắn rất tức giận, muốn cưỡng ép ta, nhưng bị ta dọa chạy rồi. Nhưng ta sợ lắm, Quý Hoà nếu như hắn giận lây trút giận sang chàng thì phải làm sao đây? ”

Quý Hoà sắp cắn nát răng rồi, hắn cúi đầu áp má vào tóc của Đàn Tú, ôm nàng nói: “Đừng sợ, Đàn Tú, có ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng gặp chuyện đâu.”

Giọng nói của hắn hơi biến điệu rồi, có thể thấy là đã giận cùng cực. Đàn Tú buông hắn ra, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, đột nhiên giơ tay sờ mặt hắn, ghé sát hắn hôn lên môi hắn một cái. Đôi môi vốn mím chặt của Quý Hoà hơi thả lòng, Đàn Tú ôm chặt cổ hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn, khẽ hôn hắn vài cái như chuồn chuồn lướt nước.

“Đừng giận, ta không sao.” Đàn Tú an ủi hắn, nhưng khóe mắt của nàng đỏ hoe.

Đàn Tú càng thể hiện mình bình tĩnh, cơn tức giận trong lòng Quý Hoà càng mãnh liệt, hắn chỉ cảm thấy Đàn Tú vì để hắn không lo lắng khó xử mới cố ý làm ra dáng vẻ bình tĩnh. Hắn đau lòng vô cùng cũng phẫn nộ cùng cực, nếu lúc trước hắn chỉ thấy Định Vương hơi chướng mắt, vậy bây giờ, chút lòng dạ hẹp hòi của hắn đã không đủ để dung thứ cho một mối thù lớn như thế nữa rồi.

Định Vương, Định Vương cao cao tại thượng kia. Quý Hoà cười lạnh hung tợn trong lòng, biểu hiện trên mặt lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn thương tiếc ôm Đàn Tú, dịu dàng rót nước nóng cho nàng, an ủi hồi lâu, mới gọi hai thái giám đang cúi thấp đầu đến phân phó tỉ mĩ một lượt, mới đưa nàng rời đi.

Đợi Đàn Tú vừa đi, dịu dàng trên mặt Quý Hoà lập tức biến mất, hắn cầm tách trà trên bàn lên định uống một ngụm, nhưng tay run rẩy không tài nào khống chế được, đó là vì tức giận. Đột nhiên hắn đập mạnh ly trà xuống đất, thoắt cái đứng lên đạp cái ghế bên cạnh, lật đổ tất cả bàn trà nhỏ và bình hoa xung quanh, tiếng loảng xoảng vang lên nối tiếp nhau.

“Hay cho một tên Định Vương!” Quý Hoà hung tợn cắn chặt răng, thấp giọng nói.

Quý Nghiêm Tư vừa hay chạy đến ở bên ngoài nghe thấy tiếng động này, lại nghĩ đến chuyện lúc nãy nghe kể, cả người run lẩy bẩy một cái. Trước nay y chưa từng thấy cha nuôi tức giận đến như vậy, thường ông ấy giận lên chỉ nhìn đối phương cười như không cười trông hơi rợn người, tức giận hơn chút thì đập ly hay vứt sách này kia thôi, làm ra động tĩnh lớn như vậy là lần đầu tiên, có thể thấy là đã tức điên rồi.

Thật ra Quý Nghiêm Tư cũng rất giận dữ, mẹ nuôi y tốt như vậy, những người hầu hạ nàng như bọn y đều quý mến mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi bị người ta bắt nạt, bọn y cũng tức lắm, nhưng giận cỡ nào sau khi thấy cha nuôi bực tức cỡ này, lại biến thành hoảng sợ. Quý Nghiêm Tư sợ cha nuôi sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó.

Đợi một lúc sau, Quý Nghiêm Tư nghe thấy trong phòng không còn tiếng động nữa, mới dám gõ cửa: “Cha nuôi?”

“Vào đi.” Quý Hoà ở trong phòng trầm giọng nói.

Quý Nghiêm Tư vốn nghĩ cha nuôi còn muốn xả giận nữa, đã chuẩn bị tinh thần bị mắng rồi, nhưng y ngẩng đầu nhìn hình như cha nuôi đã bình tĩnh lại, giọng điệu nói chuyện ngày thường cũng trở lại như cũ.

“Định Vương vẫn chưa rời cung.” Quý Hoà lạnh lẽo nói: “Ngươi đi giúp ta làm chút việc.”

Quý Hoà muốn làm gì, Đàn Tú không biết, nàng quay về viện của Quý Hoà, hôm nay mèo béo Tiểu Hòa không được mang theo đi làm, vừa thấy nàng về liền nhảy từ trên ghế văng dài xuống, sà vào lòng nàng.

Đàn Tú ôm Tiểu Hoà, ngồi lên trên ghế văng, nàng nhẹ nhàng v**t v* bộ lông ấm áp mềm mại của Tiểu Hoà, cười nhẹ một cái: “Tiểu Hoà, ngoan quá.”

“Con nói xem Quý Hoà sẽ làm như thế nào?” Đàn Tú nựng cằm của Tiểu Hoà.

Mèo ta híp mắt vẻ mặt hưởng thụ vung vẩy cái đuôi meo một tiếng. Đột nhiên Đàn Tú lại thở dài một hơi, cả người hoàn toàn dựa vào ghế văng.

Đời trước Từ Tường chèn ép Quý Hoà, buộc Quý Hoà phải về phe phụng hiến cho Thái Tử, Quý Hoà khi đã về phe Thái Tử, sau này lại bị đẩy ra làm một con tốt thí trước ngựa. Quý Hoà đã chết trong đêm Định Vương tấn công vào thành bức cung, chết trong tay phản quân, ngay trước mắt nàng, bị chém một dao, một dao đó đáng sợ vô cùng, gần như chẻ đôi người hắn ra.

Nếu không phải vì bảo vệ nàng, có lẽ hắn đã không chết. Bất luận là Thái Tử hay Từ Tường những kẻ đã từng chèn ép làm nhục hắn hay là phản quân Định Vương ngộ sát Quý Hoà, Đàn Tú tuyệt đối sẽ không cho phép Quý Hoà đầu quân cho bất cứ kẻ nào, mối thù đã kết từ lâu, nếu đã sớm chú định là kẻ thù của nhau, vậy thì làm cho triệt để một chút. Nay họ đã không có đường lui, Đàn Tú cũng không muốn lùi bước.

Bây giờ họ chỉ có duy nhất một con đường để đi.

“Quý Hoà tốt như vậy, cho nên lần này ta không thể để chàng chết đi được, Tiểu Hoà, con nói có đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment