Sổ tay trùng sinh công lược [112]
Thái giám này là thái giám thật 16
Chương 112: “Ta muốn xem vị Định Vương này của chúng ta có bản lĩnh gì.”
Editor: Meounonna
Định Vương đầu đau như búa bổ ngồi dậy, đột nhiên gã cảm thấy trước ngực có thứ gì đó đè lại, cúi đầu nhìn ấy thế mà lại là cánh tay của một nữ nhân, gã ngạc nhiên, cũng không màng đến cơn đau đầu nữa, xoay đầu lại nhìn thấy bên cạnh mình là một nữ nhân chưa từng gặp mặt đang nằm trên giường. Gã nhìn xuống dưới thân mình, sau đó nhìn nữ nhân toàn thân là vết xanh tím, sao còn không hiểu đã xảy ra việc gì. Gã nhớ bản thân bị thua thiệt ở chỗ Đàn Tú, trong cơn tức nghẹn đã uống rất nhiều rượu, sau đó chắc là được người hầu đưa đến phiến điện nghỉ ngơi, nhưng nữ nhân này lại là chuyện gì?
Định Vương cau chặt mày, đẩy nữ nhân bên cạnh một chút, bực bội nói: “Dậy!”
Nhưng hắn đẩy mấy cái, nữ nhân đó vẫn không động đậy chút nào, Định Vương dần cảm thấy có gì không đúng, cơ thể của nữ nhân này sao lại hơi lạnh? Tim hắn đập thình thịch một cái, đặt tay dưới mũi của nữ nhân đó thăm dò thử. Đã không còn hô hấp nữa rồi, trán Định Vương giật giật, chán ghét vén chăn đứng dậy, rời khỏi thi thể đã bị giày vò rối tinh rối mù, tiện tay vớt lấy ngoại bào rớt dưới đất khoác vào người, gã đứng dưới giường kêu to: “Người đâu? Chết hết ở đâu rồi! Cút ra đây cho bổn vương!”
Qua một lúc sau, liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt, một tiểu thái giám lạ mặt đẩy cửa bước vào, hắn cúi đầu nói: “Điện hạ.”
Định Vương cũng không quan tâm nhiều nữa, chỉ vào thi thể nữ nhân trên giường, tức giận hỏi: “Nữ nhân này từ đâu ra?”
Tiểu thái giám lén ngẩng đầu liếc nhìn nữ nhân dường như đang ngủ trên giường, đáp: “Lúc trước Định Vương điện hạ uống say nghỉ ngơi ở đây, ở tiền điện đã triệu một cung nữ đến hầu hạ.”
Định Vương vừa nghe thở ra một hơi, chỉ là một cung nữ mà thôi, trông có vẻ lúc hầu hạ gã, bị gã đầu óc mụ mị kéo lên giường giày vò đến chết, cũng có khả năng là nữ nhân này muốn trèo lên người gã, chủ động đeo bám. Có điều bây giờ người cũng đã chết rồi, cũng chỉ đành trách mệnh nàng ta không tốt. Định Vương lại liếc nhìn nữ nhân đó thêm vài cái, bụng nghĩ nữ nhân này cũng xinh đẹp lắm, thật sự hơi đáng tiếc.
Nhưng ngay sau đó gã không còn quan tâm đến nữ nhân này nữa, phất tay phân phó nói: “Nữ nhân này chết rồi, tìm vài người đến xử lý đi, bổn vương đau đầu lắm, đi, chuẩn bị chút đồ uống cho bổn vương giải rượu.”
“Dạ.” Tiểu thái giám lui ra ngoài.
Cùng lúc này, Thái Tử rời khỏi gia yến hoàng gia sau đó lại bắt đầu mở tiệc nhỏ ở Đông Cung, đang bàn luận viễn vông ba hoa khoác lác với đám phụ tá của mình, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Thái Tử là một người trong mắt không chứa được một hạt cát, những người lấy lòng được hắn đều là phường giỏi vuốt râu vỗ mông ngựa nịnh nọt, hễ ai nói chuyện ngay thẳng cương trực đều không vào được mắt hắn, không được trọng dụng, từ đó có thể thấy, đám phụ tá được ân sủng của Đông Cung Thái Tử đều là dạng người như Từ Tường, bọn hắn tụ tập lại một đám, sao có thể nghĩ ra kế sách gì, chẳng qua chỉ là tâng bốc Thái Tử thôi.
Đang nói đến ca vũ mới trong Kinh, dưới sảnh có một người cười nói: “Nghe nói Thái Tử điện hạ dạo gần đây vừa có được một mỹ nhân, ca hát nhảy múa thuộc hàng tuyệt phẩm, Thái Tử điện hạ kim ốc tàng kiều sung sướng thoả mãn, đúng là làm người khác ghen tị vô cùng, không biết hạ thần có vinh hạnh được ngắm vị mỹ cơ được Thái Tử điện hạ sưu tầm này một lần không?”
Vị đang lên tiếng là thư đồng của Thái Tử, cùng lớn lên với Thái Tử, gia tộc cũng khá có thế lực trong triều, cũng là một trợ thủ đắc lực của Thái Tử, hơn nữa hai người có sở thích giống nhau, thường tụ tập vui chơi với nhau, tình cảm đặc biệt hơn bình thường. Nếu đổi thành người khác nói như vậy, nói không chừng Thái Tử sẽ nổi trận lôi đình, nhưng đổi thành hắn ta nói, Thái Tử không những không tức giận mà còn bật cười lớn đi xuống dưới, vỗ vào người hắn ta đang say bí tị, cười lớn nói: “Hay cho tên Quý Tôn nhà ngươi, ngươi đã nhung nhớ Mỹ nhân đó của Bổn điện hạ từ lâu rồi phải không!”
“Nếu đã như thế, Bổn điện hạ cũng không keo kiệt, người đâu, mau gọi Phi Hoa đến cho ta, để nàng ấy múa một khúc trợ hứng cho các vị tân khách!”
Một thái giám họ Tiền bên cạnh hắn lĩnh mệnh vội vàng rời đi, nhưng mà ở đằng sau lại tìm không thấy người đâu, bỗng chốc lo sốt vó, trong lúc đang hoảng loạn, đột nhiên có một thái giám bình thường kiệm lời chuyên quét dọn ở Trung Đình, do dự hỏi: “Thái giám Tiền, ngươi đang tìm Bạch Lương Viện sao?”
Bạch Lương Viện chính là Phi hoa trong miệng của Thái Tử, Tiền Tuần đang gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vừa nghe lời tiểu thái giám này nói, mắt lập tức sáng lên, vội hỏi: “Đúng vậy, ngươi biết Bạch Lương Viện đang ở đâu à?”
Tiểu thái giám đó cúi đầu nói: “Lúc nãy nô tài đi ngang qua bên cạnh Điện Lân Vị mà Định Vương điện hạ tạm nghỉ ngơi, nhìn thấy hai thái giám đang nâng một nữ nhân ra ngoài, ta không dám nhìn kĩ, nhưng nhìn gương mặt đó hình như là Bạch Lương Viện ạ.”
Tiền Tuần ngẩn người, biểu tình trên mặt bỗng chốc trở nên khó coi, truy hỏi: “Ngươi không nhìn nhằm chứ, thật sự là Bạch Lương Viện à?!”
Lần này hình như tiểu thái giám càng thêm khẳng định, gật đầu nói: “Nô tài từng nhìn thấy Bạch Lương Viện vài lần, thật sự là nàng ấy.”
Tiền Tuần ai da một tiếng vỗ vào đùi mình một cái, “Nếu đây là sự thật, thì hỏng bét rồi!” Y xoay một vòng, một ngón tay chỉ vào tiểu thái giám đó nói: “Ngươi nhìn thấy ở đâu, mang ta đi xem rốt cuộc là như thế nào!”
Tiền Tuần mang theo tiểu thái giám và vài thái giám cao to trong Đông Cung cùng nhau vội vã chạy về phía Điện Lân Vị, vốn tưởng lúc này Bạch Lương Viện đã bị người ta mang đi rồi, ai ngờ Tiền Tuần vừa đi tới đường cung gần Điện Lân Vị đã nghe thấy tiếng ồn ào, hình như có người đang tranh cãi.
Quay lưng về phía y là một thái giám mặc áo xanh lam, chống eo mắng chửi: “Các ngươi đi đường không có mắt hả, đồ này phải đem đi dâng cho Thánh Thượng dùng đó, bây giờ hay rồi, bị các ngươi vội vội vàng vàng tông đổ rồi, ta phải lấy gì để giao cho Tư công nhà ta đây! Không được, các ngươi không được đi, phải cho ta một cách giải quyết!”
Trước người thái giám áo xanh bị hất một chén canh vào, hắn khăng khăng bám riết không buông còn hung hăng vênh váo trách mắng hai thái giám trước mặt, còn hai thái giám kia mặt mày thấp thỏm khó xử, trong tay còn nâng một bao bố, nhìn hình dáng hình như là đựng một người nào đó.
Tiền Tuần đi đến gần, ánh mắt dính lên trên bao bố hình người kia, không nói lời nào, ra hiệu cho người ở sau qua kia giật lấy túi mở ra. Trước khi bao bố được mở ra, Tiền Tuần còn âm thầm cầu nguyện trong lòng tuyệt đối đừng là Bạch Lương Viện, nhưng bao bố mở ra, y biết việc này không xong rồi. Chỉ thấy bên trong bao bố đựng một thi thể nữ mặt trắng xanh, chẳng phải chính là Bạch Lương Viện y muốn tìm sao.
Hít sâu một hơi khí lạnh, Tiền Tuần loạng choạng nhào qua không dám tin thăm dò hơi thở dưới mũi, nhưng dù y có thăm dò thế nào, người đích thị đã chết rồi.
“Toang rồi toang rồi!” Tiền Tuần nghiến chặt răng, chỉ vào hai thái giám mặt mày bối rối mang thêm vài phần hoảng sợ: “Các ngươi là người của cung nào, có biết đây là ai không? Nói, người có phải các ngươi giết không?!”
Hai thái giám đó không biết gì hết, đối diện với biến cố này bị doạ đến mức run lẩy bẩy, quỳ bộp xuống đất ấp úng đáp: “Chúng ta, chúng ta không biết gì hết, người là lúc nãy được mang ra từ phòng của Định Vương điện hạ, Định Vương điện hạ nói chúng ta đi xử lý, chúng ta không biết nàng ấy là ai hết.”
Tiền Tuần nhìn mái hiên cong vút của Điện Lân Vị cách đó không xa, giậm chân một cái bọc đại thi thể lên, “Các ngươi, nâng thi thể của Bạch Lương Viện lên, đi theo ta đi gặp Thái Tử!”
Hai tiểu thái giám nâng thi thể kia vừa nghe lời này, lập tức bị doạ ngây ngốc, nằm vật xuống dưới đất không dậy nổi, Tiền Tuần lại cho người xách hai người đó lên, chuẩn bị cùng nhau đi gặp Thái Tử. Y vừa chuẩn bị đi, mới đột nhiên phát hiện thái giám áo xanh lúc nãy mắng người là người hầu cung Diên Khánh bên chỗ Hoàng Đế, cho dù tâm tình tồi tệ vẫn cố mỉm cười nói chuyện đôi lời, sau đó thỉnh tội vài câu, lúc này mới mang người đi.
Đợi bọn hắn rời đi hết, thái giám áo xanh mới bĩu môi, phụt cười một tiếng, nhặt bát canh rơi dưới đất lên, xoay đầu rời đi.
Bên kia Thái Tử cho người đi gọi Bạch Phi Hoa, đợi hồi lâu cũng không thấy người đến, không nhịn được có hơi mất kiễn nhẫn, lại kêu người khác đi tìm. Người này cũng không tìm thấy người đâu, vừa chuẩn bị quay về phục mệnh, liền thấy Tiền Tuần mang theo một đám người xách theo thứ gì đó vào cửa, chau mày đi đến hỏi: “Thái Tử điện hạ sai ngươi đi tìm Bạch Lương Viện, ngươi đi làm gì thế, cả buổi trời không thấy quay lại, Bạch Lương Viện đâu?”
Tiền Tuần kéo hắn thì thầm to nhỏ một trận, người này kinh ngạc cũng hít hơi lạnh. Qua một lát sau, Tiền Tuần đi vào trong điện, vốn muốn âm thầm nói chuyện này cho Thái Tử nghe, ai ngờ y vừa mới vào điện, Thái Tử đã khó chịu lớn tiếng hỏi: “Phi Hoa đâu? Sai ngươi đi gọi người sao lại lề mề như vậy, đứa nào cũng như đứa nấy, vô dụng!”
Vì Thái Tử đang tức giận, trong buổi tiệc không ai dám lên tiếng, đều đổ dồn ánh mắt vào Tiền Tuần, Tiền Tuần âm thầm kêu khổ trong lòng, chỉ đành đáp: “Đã tìm được Bạch Lương Viện rồi ạ, chỉ là …”
Còn chưa đợi y nói xong, Thái Tử liền lên tiếng: “Tìm thấy rồi thì kêu người lên đây, lải nhải cái gì, cút xuống dưới kêu người lên đây!”
“Nhưng mà…” Tiền Tuần vừa nói hai chữ, liền bị Thái Tử phía trên ném ly rượu vào đầu, máu tươi thoắt cái chảy xuống.
Thái Tử mặt đầy vẻ không vui: “Bổn Điện hạ kêu ngươi kêu người lên đây.”
Tiền Tuần hết cách, chỉ đành sai người đem thi thể Bạch Lương Viện lên trên điện. Thái Tử vừa nhìn thấy bao bố hình người liền ngẩn người, đợi nhìn thấy gương mặt bị lộ ra, sắc mặt bỗng chốc hết đỏ lại trắng, thốt ra mấy chữ từ trong kẻ răng: “Đây là, đây là chuyện như thế nào!”
Tiền Tuần cắn răng bấm bụng tiến lên trước mặt hắn nhỏ giọng kể lại câu chuyện, Thái Tử giận đến mức đầu óc choáng váng, ngã ngửa ra phía sau, được Tiền Tuần đầu toàn là máu giơ tay đỡ lấy. Thái Tử đứng vững, một tay đẩy y ra, tức giận mắng: “Định Vương cái đồ chó đó, gan to bằng trời ức h**p người quá đáng!”
Hắn nói xong nhìn trái phải một vòng, rút ra một thanh bảo kiếm bên cạnh mình, liền sải bước dài ra ngoài, xem ra muốn tìm Định Vương tính sổ, Tiền Tuần giơ ống tay áo lau máu trên mặt, vội vàng mang người theo sau. Những người còn lại trong điện hai mắt nhìn nhau, sau đó dời ánh mắt sâu xa sang thi thể trong điện, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Thái Tử bị mất mặt trước đám đông, ái thiếp vừa mới có được không lâu còn chưa chơi chán, lại bị đối thủ mình chán ghét nhất giày vò tới chết, hắn thật sự là giận không thể kiềm chế được, một đường xách kiếm chạy đến Điện Lân Vị Định Vương đang tạm nghỉ ngơi.
Lúc này Định Vương vừa mới uống xong bát canh thuốc tỉnh thần, đầu óc còn đang đau nhức, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo ngoài điện, tiếp đó ngoài cửa lớn bị người ta tông vào, Thái Tử toàn thân là mùi rượu hai mắt đỏ hồng xách kiếm đi đến. gã thấy tư thế của Thái Tử thế này, ánh mắt cũng trở nên bất thiện.
Thái Tử nâng kiếm chỉ vào gã mắng: “Hay cho tên Định Vương nhà ngươi, ngược đãi giết người bừa bãi trong cung, trong mắt ngươi có còn Phụ Hoàng không, có còn Thái Tử ca ca là ta hay không!”
Định Vương cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cuối cùng địch ý với Thái Tử vẫn chiếm thế thượng phong, gã tưởng Thái Tử biết lúc nãy mình làm chết một nữ nhân, tự cho là đã tìm được điểm yếu của gã cố ý tới kiếm chuyện, thế là gã đứng dậy vô cùng khinh bỉ đáp một câu: “Chẳng phải chỉ là một nữ nhân sau, ngươi đường đường là một Thái Tử sao phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này.”
“Chuyện nhỏ?” Thái Tử đầu óc ong lên một tiếng, cảm thấy vẻ mặt của Định Vương là đang mỉa mai hắn, thù mới hận cũ lũ lượt dâng lên, không còn cách nào nhẫn nhịn được sự nhục nhã này nữa, mượn rượu huơ kiếm nhào về phía Định Vương, miệng la lớn: “Hôm nay Bổn điện hạ sẽ thay Phụ Hoàng giáo huấn tiểu súc sinh nhà ngươi!”
Tính tình Định Vương cũng không tốt đẹp gì, thấy hắn không khách khí nhào đến, dứt khoát cũng rút kiếm bên ghế văng dài ra, nghênh chiến với hắn.
Tốt xấu gì Định Vương cũng là người từng lên chiến trường, đối phó với Thái Tử người đã bị tửu sắc bào mòn cơ thể, đó là việc quá dễ dàng, gã thấy Thái Tử ra tay độc ác dường như muốn giết mình, đột nhiên bùng nổ cơn giận, cũng không nương tay nữa, trong mắt loé lên sát ý, kiếm trong tay đâm về phía trước trực của Thái Tử, Thái Tử bị kiếm thế mạnh mẽ doạ cho tỉnh rượu hơn nữa, theo bản năng tránh về phía bên cạnh, kiếm của Định Vương liền đâm vào bên hông hắn.
Thái Tử kêu la thảm thiết, vì hắn chạy quá nhanh, các thái giám tuỳ tùng theo sau bây giờ mới bước vào trong, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sững sờ, cuối cùng vẫn là Tiền Tuần kinh sợ kêu lên một tiếng, đám đông vội chạy lên trước đỡ lấy Thái Tử ngã nhào xuống đất.
Còn Định Vương trong tay cầm theo thanh kiếm rỉ máu đứng nguyên tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mặt, hình như mới đột nhiên ý thức được bản thân lúc nãy làm gì, mặt đen sầm lại.
Cung Diên Khánh, Quý Hoà đứng trước giường Hoàng Đế, tay khẽ di chuyển lò đốt hương nhỏ trong tay. Đột nhiên một tiểu thái giám im hơi lặng tiếng nhanh bước đi vào, đi đến bên cạnh hắn thì thầm vài câu bên tai. Khoé miệng Quý Hoà khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh thoáng qua, phất tay cho hắn ta lui xuống.