Sổ tay trùng sinh công lược [113]
Thái giám này là thái giám thật 17
Chương 113: “Ngươi từng giết người chưa?”
Editor: Meounonna
Tiểu thái giám áo xanh bưng bát canh đã bị đổ đến cung Diên Khánh, Quý Đốc Hành đứng ở trước tẩm điển của Hoàng Đế, sau khi nhìn thấy hắn ta liền hỏi: “Sao rồi?”
Tiểu thái giám áo xanh cười đáp: “Đã bị người bên Đông Cung phát hiện rồi.”
Quý Đốc Hành gật đầu nói: “Ừm, ngươi đi đi.”
Tiểu thái giám áo xanh đi vào trong tẩm điện của Hoàng Đế. Quý Đốc Hành đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mắt nhìn nơi tận cùng của quảng trường ở cổng lớn cung Diên Khánh. Cách một lúc sau, lại có người từ bên kia vội vàng chạy đến, người này đi đến trước mặt Quý Đốc Hành, thấp giọng nói: “Thái Tử lúc nãy đi đến Điện Lân Vị tìm Định Vương, hai người đánh nhau, Định Vương đâm Thái Tử bị thương, bây giờ Thái Tử đã được nâng về Đông Cung chữa trị, nghe nói tránh kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngay cả Quý Đốc Hành cũng không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển ra theo hướng này, y không kiềm được sững người. Cha nuôi ông ấy quả thật là muốn khơi dậy mâu thuẫn của Thái Tử và Định Vương, nhưng Định Vương ấy thế mà động tay đâm Thái Tử bị thương, điều này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nhưng như thế càng tốt. Quý Đốc Hành cho tiểu thái giám báo tin rời đi, bản thân chỉnh trang lại y phục, đi vào trong điện tìm Quý Hòa.
“Cha nuôi.” Quý Đốc Hành nhẹ giọng gọi.
Quý Hòa cách một lúc sau mới đi ra, nhìn thấy y câu đầu tiên là lạnh lùng quở trách, “Thu lại biểu tình trên mặt ngươi đi, sợ người ta nhìn không ra ngươi đã gặp chuyện tốt sao, nói không chừng còn bị người ta nắm được thóp.”
Quý Đốc Hành vừa nghe, liền thu lại biểu tình. Vào thời điểm này y quả thực không nên lộ ra vẻ mặt này, cũng tại dạo gần đây quyền lực của cha nuôi ngày càng lớn, những người bên cạnh như bọn y cũng theo đó nước dâng thì thuyền cao, cuộc sống trôi qua ngày càng thích ý, ngay cả cẩn trọng cũng quên. Bình tĩnh lại, Quý Đốc Hành nhỏ giọng nói lại tin tức lúc nãy vừa biết được.
Nằm ngoại dự liệu của Quý Đốc Hành, cha nuôi của y nghe chuyện Định Vương đâm Thái Tử bị thương, cũng không lộ ra thần sắc ngạc nhiên, mà là hừ lạnh một tiếng khó hiểu.
“Cha nuôi, người đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?” Quý Đốc Hành không nhịn được hỏi.
Quý Hòa nói: “Ta đâu phải là thần, sao có thể đoán được mọi việc, chỉ là với tính cách của Định Vương, gã có thể làm ra việc đó, cũng không khiến người ta bất ngờ. Đầu óc của gã, bị vài trận đại thắng ở biên quan làm cho choáng váng rồi.”
Những năm gần đây Định Vương ngày càng ngông cuồng, tự cho là mình đánh lui được quân địch, có được vinh quang, cho dù là Phụ Hoàng của bản thân cũng phải nhìn vào công lao to lớn như thế mà nhẫn nhịn gã vài phần. Nhưng gã không hiểu, gã càng lợi hại, vị Hoàng Đế này của bọn hắn càng bất mãn. Sự bất mãn này sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ.
Quý Đốc Hành không nhịn được lại hỏi: “Vậy cha nuôi, người bên Đông Cung vẫn chưa đến, chúng ta có cần tìm người đi xúi bọn họ mau chóng bẩm báo việc này cho Thánh Thượng không?”
Quý Hòa trừng mắt nhìn y một cái, “Lúc trước ta đã nói với ngươi làm sao, đừng là chuyện thừa thãi. Ngươi phải nhớ, trong chuyện này, chúng ta không làm gì cả, bây giờ chuyện đã tới bước này, chúng ta càng không thể hành động, nếu không dễ bị người ta phát hiện manh mối. Hiện tại chúng ta không biết gì cả, Thái Tử bên kia sớm muộn gì cũng đến, chúng ta đợi là được.”
Quý Đốc Hành hơi chán nản, cúi đầu đáp: “Dạ, do con trai gấp gáp quá.”
“Không cần gấp.” Quý Hòa nhắm mắt, chậm rãi nói: “Sự việc ra sao, cuối cùng cũng sẽ có một kết cục. Lần này, hai người sắp xếp ở bên Từ Tường vì để giữ chân hắn, đã không còn tác dụng nữa. Tiểu thái giám phụ trách quét dọn ở bên Đông Cung cũng không còn tác dụng nữa, người ở bên Điện Lân Vị, Định Vương đã từng thấy hắn, sau này chắc chắn Định Vương sẽ nhớ lại, không thể giữ lại được, bản thân hắn chắc cũng biết, ngươi đi nhờ người truyền lời cho hắn, bản thân hắn biết nên làm thế nào, nói với hắn, dựa theo lời hứa lúc trước, người nhà của hắn bên kia sau này chúng ta sẽ chăm sóc tốt.”
Quý Đốc Hành cúi người, lui xuống làm việc.
Quý Hòa đi về nội điện, nhìn thấy Hoàng Đế đã mở mắt, đang chau mày xoa trán, “Đã canh mấy rồi?”
“Cuối giờ thân rồi ạ.” Quý Hòa đi lên trước hầu hạ, dường như hơi lo lắng hỏi: “Thánh Thượng cảm thấy cơ thể không khoẻ sao? Có cần truyền một Ngự Y đến xem không?”
Hoàng Đế phất tay, “Không cần đâu, chỉ uống hai ly rượu, có hơi đau đầu. Bây giờ thân thể cũng Trẫm ngày càng không dùng được, nếu đổi thành hồi trước, đâu đến nỗi như bây giờ mới uống hai ly rượu đã đau đầu thế này.”
Quý Hòa không tiếp lời, thay ông ấy giũ áo bào ra choàng lên, miệng nói: “Thánh Thượng vừa tỉnh lại, có muốn uống chút canh không, bữa tối còn cần chờ một lát nữa ạ.”
“Thôi khỏi, đem tấu chương vài ngày trước còn tồn lại tới đi, Trẫm xem xem.”
“Dạ.”
Hoàng Đế vừa mở tấu chương ra không lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, không nhịn được chau mày hỏi: “Ở bên ngoài có việc gì?”
“Nô tài đi xem thử.” Trên mặt Quý Hòa lộ ra thần sắc nghi hoặc, sau đó hắn vội vàng đi ra ngoài. Qua một lúc sau, hắn đi vào với sắc mặt khó coi.
“Thánh Thượng, Thái Tử đến rồi ạ.”
Mặt Hoàng Đế hiện lên vẻ chán ghét, “Nó lại muốn gây chuyện gì nữa, làm ầm ĩ ở bên ngoài Cung Diên Khánh.”
Quý Hòa cúi người, cẩn thận trả lời: “Thái Tử bị người hầu nâng vào, nghe người bên cạnh Thái Tử nói, khoảng nửa canh giờ trước, Định Vương đâm một kiếm vào bụng của Thái Tử, Thái Tử vừa mới để Thái Y xử lý vết thương, qua đây xin Thánh Thượng làm chủ cho ngài ấy.”
Hoàng Đế ngạc nhiên một lúc, hỏi: “Cái gì?” Tấu chương trong tay ông ấy rơi xuống đất, hai mắt mở to, “Bọn nó… Định Vương cái tên nghịch tử này, nó thích sát huynh trưởng?”
“Nâng người vào đây, Trẫm muốn xem hai bọn nó rốt cuộc đang muốn gây chuyện gì!”
Đợi khi Thái Tử được người nâng vào, Hoàng Đế vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta liền sững người. Thái Tử đầu tóc rối bời mặt mày trắng bệch, quần áo toàn là vết máu, băng gạc bao lấy vết thương cũng dính đầy vết máu, nhìn như chỉ còn lại một hơi thở, có thể chết bất cứ lúc nào.
Thái Tử được sinh ra bởi Tiên Hoàng Hậu, tuy Hoàng Đế không vừa ý với cách hành sự của hắn ta bây giờ, nhưng chung quy là đứa con trai đầu tiên, trong lòng vẫn yêu thương, thấy dáng vẻ của hắn ta như thế, lửa giận không kìm được bùng lên, tức giận hô to: “Định Vương đâu? Hắn làm ca ca hắn bị thương, bây giờ người ở đâu rồi? Đi bắt đồ chó đó đến cho Trẫm! Hắn phản rồi!”
“Phụ Hoàng, nhi thần đã đến rồi.” Hoàng Đế vừa dứt lời, một người đi vào trong cửa điện, chính là Định Vương. Hắn nhìn Thái Tử đang thoi thóp hơi tàn, sắc mặt cũng không tốt mấy, quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế bảo: “Phụ Hoàng minh giám, là Thái Tử chỉa kiếm về phía nhi thần trước, nhi thần vì tự bảo vệ mình thôi, chỉ là không ngờ bất cẩn làm Thái Tử bị thương.”
“Ngươi nói láo!” Hoàng Đế tức giận đá một chân vào ngực Định Vương, đá gã ngã sang một bên, vừa hay đè lên trên người Thái Tử. Thái Tử lúc nãy còn híp mắt hệt như không nói nên lời lập tức thay đổi dáng vẻ suy yếu của mình, miệng la oai oái kêu đau.
Nhưng Định Vương nhanh chóng bò dậy quỳ ngay ngắn, bảo: “Chi bằng Phụ Hoàng hỏi thử Thái Tử xem, vì sao lại xách kiếm xông vào nơi ở của nhi thần?”
Râu của Hoàng Đế run run, nhìn Thái Tử một cái, “Thái Tử, con nói.”
Thái Tử mồ hồi đầy đầu, ánh mắt nhìn Định Vương toàn là hận ý, “Phụ Hoàng, Định Vương hắn cướp đoạt Bạch Lương Viện trong Đông Cung của con, giày vò ngược đãi người ta đến chết, nhi thần đến đòi công đạo, nhưng bị hắn làm nhục một trận, dưới cơn tức giận mới…”
Định Vương ngắt lời hắn ta: “Bạch Lương Viện cái gì, đó rõ ràng là một cung nữ, hơn nữa cho dù là người trong cung Thái Tử, vậy tại sao lại xuất hiện ở chỗ của ta, chẳng là là Thái Tử cố ý đưa đến, vì để gây chuyện như bây giờ sao?”
Thái Tử tức thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, suýt chút nữa là nhảy cẩng từ trên tấm cáng lên đánh người, vừa ngẩng đầu lên là đụng trúng vết thương, lại nghiến răng nhe lưỡi nằm xuống, miệng khó khăn nói: “Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi thấy sắc nổi lòng tham, ai mà không biết Định Vương ngươi là phường trăng hoa ong bướm, nhìn thấy nữ nhân đẹp là đi không nổi, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có ở đây, ngươi đừng hòng chối cãi ăn vạ!”
Định Vương giận dữ trừng hắn một cái, mở miệng bảo: “Rõ ràng là ngươi vừa ăn cắp vừa la làng! Ngươi xem việc này…”
“Đủ rồi!” Hoàng Đế giận dữ hét lớn, “Hai người các ngươi đều câm miệng, việc này Trẫm sẽ tự đi điều tra.”
Ông ấy nói xong nhìn Quý Hòa một cái, vốn định kêu hắn đi tra, nhưng nghĩ một lát vẫn mở miệng nói: “Quý Hòa, ngươi thông báo cho Từ Tường, đến Điện Lân Vị và Đông Cung điều tra tình hình.”
“Dạ.” Quý Hòa đáp lời. Hắn đoán Hoàng Đế sẽ không để hắn điều tra, nhưng như thế càng tốt, tạm thời hắn cần tránh nghi ngờ, sau đó để người an toàn hơn đi tra kết quả của vụ việc. Từ Tường là người của Thái Tử, cho dù lão ta có phát hiện gì đó không đúng, cũng sẽ giúp che giấu, dẫu sao lật đổ được Định Vương, Thái Tử là người được lợi lớn nhất.
Quả nhiên, không được bao lâu, Từ Tường mang người đến, ánh mắt của lão sâu kín nhìn lướt qua mọi người trong điện, cuối cùng cúi đầu nói: “Khởi bẩm Thánh Thượng, nô tài đã đi các cung hỏi một lần. Hai cung nữ bên cạnh Bạch Lương Viện ở Đông Cung nói, hôm nay Bạch Lương Viện cắt hoa ở trong Ngự Hoa Viên, lúc đi ngang qua Điện Lân Vị bị một thái giám chặn lại, đưa vào Điện Lân Vị, hai người họ cũng bị nhốt lại. Nghe hai cung nữ đó nói, lúc ấy thái giám đó ăn nói ngông cuồng, bảo là Định Vương muốn người, cho dù là Lương Viện của Thái Tử cũng phải ngoan ngoãn nghe theo.”
Da mặt của Hoàng Đế co rút lại, hỏi: “Thái giám đó đâu?”
Từ Tường nói: “Chúng nô tài tìm thấy thái giám đó ở Điện Lân Vị, nhưng hắn khăng khăng chối tội, nói là bản thân không biết nữ nhân đó là Lương Viện của Thái Tử, chỉ cho rằng là một cung nữ, còn nói bản thân vì muốn lấy lòng Định Vương nên mới dâng một nữ nhân lên, không liên quan gì đến Định Vương cả. Chúng nô tài vốn định bắt hắn đem về tra hỏi cho kĩ càng, ai ngờ hắn nhân lúc chúng nô tài không để ý đã tự tử rồi.”
Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Định Vương lập tức thay đổi, hừ lạnh bảo: “Hay cho một thái giám trung thành một lòng bảo vệ chủ tử.”
Định Vương thấy Hoàng Đế đã nhận định mình làm sai, cắn răng nói: “Đây nhất định là có người ám hại, bổn vương hoàn toàn không quen biết thái giám đó, sao hắn lại nói những lời kia để bảo vệ bổn vương, đây nhất định là người khác vu oan giá họa!”
Ai ngờ gã vừa nói xong, liền thấy Từ Tường xoay đầu nhìn về phía gã với ánh mắt sâu xa, dường như đã nhìn thấu điều gì đó, “Định Vương điện hạ, đó là nô tài trong cung của ngài lúc điện hạ còn chưa xuất cung lập phủ, nếu nói không quen biết…” Từ Tường nói đến đây liền dừng lại, lùi về sau.
Hoàng Đế đã không còn muốn nghe Định Vương nói thêm câu nào nữa, trực tiếp mở miệng bảo: “Việc Định Vương giết huynh trưởng, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, e là sau này sẽ biến thành đại họa. Từ hôm nay trở đi, Định Vương ở Định Vương Phủ, không có việc gì không được phép ra ngoài, đình chỉ toàn bộ tất cả chức quyền trong tay, cứ ở trong Định Vương Phủ tu tâm dưỡng tính.”
“Phụ Hoàng!” Định Vương không dám tin nhìn Hoàng Đế, hệt như không tin bản thân bị đối xử như thế, bỗng chốc từ dưới đất đứng bật dậy, “Phụ Hoàng chẳng lẽ người chỉ vì lời nói phiến diện của nô tài này mà muốn giam lỏng nhi thần sao? Nô tài này rõ ràng là người của Thái Tử, hắn đương nhiên sẽ thông đồng với chủ tử của hắn, vì muốn hãm hại bổn vương!”
“Lôi Định Vương xuống.” Hoàng Đế xụ mặt phất tay.
Đợi mọi người đã đi hết, Hoàng Đế kiệt sức rã rời bỗng chốc ngồi phịch xuống ghế, Quý Hòa âm thầm ở bên cạnh dâng một ly trà. Hoàng Đế ngửi thấy hương trà, đột nhiên mở mắt, hỏi: “Quý Hòa, ngươi cảm thấy lần này Định Vương, những chuyện nó làm có phải thật sự như nó nói, có ẩn tình gì khác không?”
Quý Hòa đáp: “Nô tài ngu xuẩn, không nhìn ra được việc này rốt cuộc là như thế nào, nhưng lần này hai vị điện hạ đều có chút nóng giận quá mức, người đau buồn nhất chung quy vẫn là Thánh Thượng.”
Hoàng Đế nghe thấy thế thở dài một hơi, hơi mỉa mai bảo: “Hai đứa con trai này của Trẫm, đều cố nghĩ cách làm sao để kéo đối phương xuống ngựa, còn không bằng một nô tài bên cạnh Trẫm biết lo lắng cho Trẫm khó chịu.”
Hoàng Đế nói xong liền chuyển đề tài, lại hỏi: “Lúc nãy Định Vương bảo Từ Tường là người của Thái Tử, ngươi có biết không?”
Quý Hòa do dự một lát, mới nói: “Nô tài không dám lừa dối Thánh Thượng, Từ Tường có phải là người của Thái Tử không nô tài không biết, nhưng nô tài từng bắt gặp hắn gặp riêng Thái Tử, nhưng cũng chỉ có một lần thôi, nói không chừng là có việc gì đó.” Hắn nhìn vẻ mặt của Hoàng Đế một cái, lại bảo: “Chẳng lẽ Thánh Thượng nghi ngờ Từ Tư công có chỗ nào chưa tra rõ ạ? Nếu Thánh Thượng tin tưởng nô tài, nô tài sẵn lòng đi điều tra lại một lần nữa, cũng để Thánh Thượng yên tâm hơn.”
Lúc này Hoàng Đế mới gật đầu, “Ngươi đi tìm người điều tra lại một lần đi, bây giờ người Trẫm có thể tin tưởng chỉ có ngươi thôi, đừng làm Trẫm thất vọng.”
Quý Hòa cụp mắt đáp: “Dạ.”
Tin Định Vương bị tước quyền, sau nửa ngày đã lan rộng khắp cung đình. Đàn Tú ôm mèo béo Tiểu Hòa dựa trước cửa, Quý Nghiêm Tư ngồi ở bên cửa kể cho nàng nghe việc này một cách sinh động.
Đàn Tú vuốt lông của Tiểu Hòa, chỉ cười cười không đáp lời. Nàng biết, Định Vương sẽ không dễ dàng bị xử lý như vậy đâu, nhưng lần này là một đại lễ có thể lót đường cho Quý Hòa đầu quân cho Bình Vương.
Đàn Tú hơi xuất thần suy nghĩ, đột nhiên nàng lên tiếng hỏi Quý Nghiêm Tư, “Nghiêm Tư, ngươi từng giết người chưa?”
Quý Nghiêm Tư lúc nãy còn thao thao bất tuyệt bỗng sững người lại, rụt cổ dưới ánh mắt của Đàn Tú, một lúc sau mới lúng túng gật đầu.