Sổ tay trùng sinh công lược [114]
Thái giám này là thái giám thật 18
Chương 114: “Nàng có muốn xuất cung xem thử không?”
Editor: Meounonna
“Vậy sao?” Đàn Tú bình tĩnh hỏi.
Quý Nghiêm Tư ăn nói khôn khéo cũng không biết nói gì, liếc nhìn nàng một cái, lại cứng ngắc gật đầu lần nữa.
Nhưng y nhanh chóng nhẹ giọng giải thích: “Mẹ nuôi, con biết người là một người tốt bụng, nhìn không quen những việc này, nhưng mà người làm những việc này như chúng ta sao có thể muốn làm người lương thiện là có thể làm người lương thiện được chứ, có nhiều chuyện, những người làm nô tài như chúng ta cũng không quyết định được… Cha nuôi đã từng nói với bọn con, yên ổn vô sự thì không kiếm chuyện, không thù địch thì không giết người, nhưng thật sự đến thời điểm đó, chúng ta đều không thể sợ hãi, phải vừa có thể hạ quyết tâm giết người, vừa phải dám tự sát.”
Đàn Tú lại hỏi: “Cha nuôi ngươi đã từng dẫn ngươi đi giết người à?”
Quý Nghiêm Tư lộ ra sắc mặt khó xử.
Đàn Tú tỏ ý hiểu rõ nói: “Ngươi nói nhỏ với ta thôi, ta sẽ không nói cho cha nuôi ngươi đâu, cho dù hắn biết rồi, ta cũng bảo đảm hắn sẽ không trách ngươi.”
Quý Nghiêm Tư vừa nghe câu này, không chút do dự, bèn lựa chọn nghiêng về trận doanh của mẹ nuôi, thành thật nói: “Cha nuôi chỉ từng dẫn con đi giết người một lần, là một tài nhân ở hậu cung, nàng ta tư thông với thị vệ bị phát hiện, Thánh Thượng sai cha nuôi đi tìm người giải quyết, cha nuôi liền mang con theo. Con vốn tưởng là con chỉ đứng ở bên cạnh xem thôi, ai ngờ cha nuôi lại để con ra tay.”
Quý Nghiêm Tư nói đến đây, dường như đang hồi tưởng lại gì đó, ngón tay không nhịn được run rẩy một chút, tiếp đó nắm hờ lại. Y nhớ lại cảnh tưởng ấy, cha nuôi đứng ở đó mặt không cảm xúc nhìn y, nói, ‘Cũng đến lúc ngươi phải đi qua cửa ải này rồi, đi, cầm dây lụa trắng trên bàn siết chết nàng ta.’
Tài nhân đó mặt đầy nước mắt, bị hai tiểu thái giám ấn chặt trên ghế đẩu, giẫy giụa khóc nấc lên, gương mặt xinh đẹp toàn là vết nước mắt và hoảng sợ. Còn y thì tay run rẩy túm lấy dải lụa trắng, một vòng, hai vòng, run rẩy quấn lên trên chiếc cổ mảnh mai đó.
Y có thể cảm nhận được cái nhìn của cha nuôi, cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn hạ quyết tâm siết chặt mảnh lụa trắng trong tay. Lúc ấy đầu óc y trống rỗng, cũng không biết qua bao lâu, mãi đến khi nghe cha nuôi ở phía sau gọi tên y, nói: ‘Người đã đi rồi.’ Lúc này y mới theo bản năng buông tay, ngã xuống dưới đất.
Sau đó cha nuôi đỡ y dậy, chỉ vào tài Nnân đã chết đi kia bảo: ‘Nhìn thấy chưa? Nhớ lấy, chính là như thế, không được buông tay giữa đường.’
Lúc ấy y không hiểu cha nuôi đang nói gì, chỉ nhớ hình như cha nuôi thở dài một hơi, bảo: ‘Được rồi, ngươi quay về đi.’
Sau đó là kết thúc, thật ra, không đáng sợ như y nghĩ, nhưng tư vị đó, cũng không dễ chịu gì.
Quý Nghiêm Tư có hơi xuất thần, liền nghe thấy mẹ nuôi đột nhiên than nhẹ một tiếng, “Ta không nên hỏi những chuyện này.” Quý Nghiêm Tư ngẩn người, lấy lại tinh thần ho khan một tiếng, “Chuyện này cũng không có gì, mẹ nuôi muốn biết thì con kể thôi.”
“Không cần đâu, nói với ngươi những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.” Đàn Tú lắc lắc đầu. Bản thân nàng là một người may mắn, lúc trước có Thái Hậu Huệ Tĩnh che chở, sau này có Quý Hoà ở phía trước che mưa chắn gió, không cần nhúng tay vào những chuyện tối tăm dưới vỏ bọc vinh quang tươi sáng, nói đến cùng, nàng không có tư cách phê phán những điều này.
Hơn nữa, ở nơi như trong cung này, trước nay không có thứ gọi là tốt xấu tồn tại, chỉ có thắng thua mà thôi.
“Hôm nay Quý Hoà có quay về không?” Đàn Tú lẩm bẩm hỏi. Không biết vì sao, nàng đột nhiên rất muốn gặp Quý Hoà.
Quý Nghiêm Tư tai thính nghe được câu này của mẹ nuôi, mặt lộ ra nét cười lần nữa, “Hôm nay mẹ nuôi bị dọa sợ, cha nuôi chắc chắn sẽ về để thăm mẹ nuôi, nói không chừng buổi tối mẹ nuôi có thể nhìn thấy ông ấy rồi!”
Hệt như lời Quý Nghiêm Tư nói, sau khi Đàn Tú ngủ thiếp đi trên ghế văng dài tỉnh dậy, mở mắt ra liền phát hiện Quý Hoà đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Quần áo trên người hắn còn chưa thay ra, vẫn chỉnh tề ngăn nắp như vừa từ cung Diên Khánh quay về.
“Bây giờ không sao rồi, Đàn Tú, nàng không cần sợ.” Quý Hoà cứ bình tĩnh như thế nói với nàng.
Đàn Tú cũng không biết bản thân bị gì, rõ ràng không phải là người mít ướt, nhưng nghe thấy lời này, lại đột nhiên không cầm được nước mắt, nàng nghẹn ngào bật khóc, nước mắt ứa ra như mưa. Nàng không hề ấm ức, nhưng chịu không nổi Quý Hoà tốt với nàng như thế.
Nàng dựa sát vào ngực Quý Hoà, ngón tay nắm chặt lấy y bào của hắn. Quý Hoà vỗ vỗ lưng nàng, tiếp đó hơi ngại ngùng chạm khẽ nàng nói: “Để ta đi thay quần áo trước nhé, vừa mới đi làm về, trên người không sạch sẽ.”
Đàn Tú ôm hắn không buông, chỉ nói một chữ: “Không.”
Nói xong, nàng cảm nhận được cơ thể Quý Hoà cứng đờ, thế là lại ôm hắn chặt hơn nữa, vùi mặt vào lòng hắn, đột nhiên lại bật cười.
Quý Hoà… Quý Hoà cũng chỉ đành để nàng ôm tiếp, còn có cách nào nữa đây.
Cuối mùa đông năm nay, một trận tuyết lớn dày đặc, phủ trắng cả một cung đình rộng lớn, kết thúc vở hài kịch một cách trọn vẹn.
Năm cũ qua đi, cuối cùng Định Vương vẫn giữ nguyên tội danh đó, tạm thời bị giam lỏng trong Định Vương Phủ, bị tước đi hết mọi quyền lợi – Ít nhất bề ngoài là như thế.
Còn Thái Tử, vì sự thất thế của Định Vương, làm hắn ta rất hả dạ mát mày mát mặt, hầu như ngày nào cũng mở tiệc chúc mừng ở Đông Cung. Hoàng Đế mắt nhắm mắt mở, lạnh lùng quan sát, cũng không giống lúc trước chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gọi người đến giáo huấn, Thái Tử còn nói đây là Phụ Hoàng xem trọng mình, không làm hắn ta mất mặt nữa, nhưng lại không biết tâm tư Hoàng Đế khó đoán, Hoàng Vị này không dễ có được như hắn ta tưởng tượng.
Mùa đông qua đi, chớp mắt, mùa xuân lại đến. Dường như tuyết trên mái ngói vừa tan hết là cành liễu ở hai bên đường đã bắt đầu nảy mầm. Tuy ở gần không nhìn ra được, nhưng nếu nhìn từ trên cao, cả một tòa thành đều được bao phủ bởi một lớp màu xanh non mơn mởn, vô cùng thanh mát dễ chịu.
Qua thêm hai tháng nữa, các loại hoa khác cũng bắt đầu nở rộ, đi ở bên đường, ngồi ở trong phòng, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên là thấy ý xuân rộn ràng. Tuy cảnh sắc đẹp nhưng đối với một số người thì không vui vẻ đến vậy.
Đàn Tú đang ở trong phòng thêu khăn tay, đột nhiên nghe thấy tiếng hắt xì liên tiếp ở ngoài cửa, mặt thoắt cái lộ ra nụ cười bất lực, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Quý Nghiêm Tư đứng ở ngoài cửa, đầu mũi đỏ hồng. Hắn nhe miệng cười gọi: “Mẹ nuôi…. Hắt xì!”
“Được rồi, bệnh dị ứng phấn hoa này của ngươi, cũng không đi tìm người xem bệnh thử sao, cả ngày cứ như thế làm sao chịu nổi.” Đàn Tú bảo.
Nàng vừa dứt lời, Quý Hoà vốn đang uống trà tính sổ sách ở trong phòng cũng đi ra ngoài, nhìn mũi đỏ của Quý Nghiêm Tư một cái, “Năm nào cũng như thế, cho dù có đi xem bệnh cũng không có tác dụng gì. Ngươi cứ ở yên trong phòng đừng ra ngoài, thành thật một chút, cũng đỡ phải chịu tội.”
Câu đầu là nói với Đàn Tú, câu sau là nói với Quý Nghiêm Tư.
Xem hai câu nói này, cha nuôi sao có thể nói hai câu bằng giọng điệu khác nhau đến thế chứ, quả nhiên người khác đều không thể so sánh được với mẹ nuôi. Quý Nghiêm Tư hít hít mũi, giả vờ không phát hiện cha nuôi chê mình chướng mắt, trơ mặt bảo: “Cha nuôi, mấy ngày nữa là Lễ Tạ Ân (*), người xem năm nay…?”
(*) 沐恩节: 是一个在农历三月二十八举行的民间祭祀节日,其名称源于“沐浴神恩”,意为感恩神灵的恩泽。它是一种民间自发组织的祭拜活动,主要目的是感念道教五岳五帝之一的东岳天齐仁圣帝的生辰。Hán Việt: Mộc Ân Tiết: là một lễ hội dân gian được tổ chức vào ngày 28 tháng 3 âm lịch. Tên gọi của lễ hội bắt nguồn từ ý nghĩa “tắm trong ân trạch của thần linh”, mang ý nghĩa tạ ơn những phước lành thần linh ban cho con người. Đây là một hoạt động thờ cúng dân gian tự phát, chủ yếu tưởng nhớ ngày ra đời của Thiên Tề Nhân Thánh Đế, một trong Ngũ Nhạc Ngũ Đế của Đạo giáo.
“Hóa ra là vì chuyện này.” Quý Hoà chắp tay ra sau lưng đánh giá y, sau đó trong ánh mắt mong đợi của Quý Nghiêm Tư, hắn giơ tay đóng cửa lại một cái rầm.
Đàn Tú nghe thấy Quý Nghiêm Tư ở bên ngoài yếu ớt kêu một tiếng cha nuôi, nhưng hiển nhiên Quý Hoà không muốn quan tâm đến y, thế là Đàn Tú nhanh chóng nghe thấy Quý Nghiêm Tư đáng thương kêu một tiếng mẹ nuôi. Lần này Quý Hoà xụ mặt xuống, ở trong phòng nghiêm giọng nói vọng ra: “Kêu một tiếng nữa, thì ngươi đừng có ra ngoài nữa, ở đây trông coi sân viện đi.”
Lời này vừa thốt ra, ở bên ngoài lập tức im re, ngay cả hai con chim om sòm kia cũng không kêu nữa.
Đàn Tú cười nhìn về phía Quý Hoà, biểu tình của hắn không hề nghiêm túc như giọng nói của hắn, hiển nhiên là tâm tình không tệ.
“Các chàng đang nói gì vậy?” Đàn Tú hỏi.
Quý Hoà ngồi lại chỗ cũ nói: “Vốn dĩ định mấy ngày nữa mới nói với nàng, đều do tên tiểu tử này, không giữ miệng được.”
“Mấy ngày nữa là Lễ Tạ Ân, Thánh Thượng sẽ ban cho Tông Thất và Đại Thần một số đồ vật ngự dụng, để thể hiện ý nghĩa cùng nhau nhận ân trạch của Thánh Thượng. Đến lúc đó sẽ cử Thái giám trong cung đi ra ngoài cung đưa đồ, từ đầu năm tới cuối năm, không có việc gì lớn thì cũng chỉ có vài ngày này được ra ngoài, mấy đứa ranh dưới trướng ta đứa nào cũng đòi đi.”
“Thì ra là vậy.” Đàn Tú gật đầu. Trong trí nhớ của nàng cũng có việc này, nhưng mà đời trước vì quan hệ với Quý Hoà chẳng ra sao, nên nàng chưa bao giờ hỏi hành tung của hắn, cho dù dịp này hắn xuất cung, nàng cũng không biết, hai người cũng không nói chuyện với nhau, cho nên nàng thật sự chưa từng quan tâm việc này.
Cung nữ một khi vào cung, ngoài trừ đến tuổi được thả ra, giữa chừng sẽ không thể ra ngoài, không so được với các thái giám, thỉnh thoảng còn được ra ngoài xem cảnh sắc bên ngoài.
Đàn Tú đỡ hơn các cung nữ bình thường, vì Thái Hậu Huệ Tĩnh vô cùng khai ân, mỗi hai năm nàng có thể ở cửa cung gặp người thân, nhẩm tính thời gian, cũng hai năm rồi nàng chưa gặp người nhà rồi, cũng không biết bây giờ họ sống như thế nào.
Quý Hoà đương nhiên cũng chú ý đến vẻ mặt của Đàn Tú, vì thế hắn ho khan một tiếng, sau khi thu hút sự chú ý của Đàn Tú về lại chỗ mình, hắn cân nhắc nói: “Đàn Tú, ta có một chuyện muốn hỏi nàng.”
“Ngày Lễ Tạ Ân đó, ta cũng sẽ xuất cung, nàng có muốn xuất cung cùng với ta ra ngoài xem thử không?”
Đàn Tú nghe thấy vậy, hai mắt mở to hơn bình thường, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ đờ đẫn, trông hơi ngốc nghếch. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mím môi, cũng không nhanh chóng trả lời, sau khi do dự giẫy giụa một lúc mới hỏi: “Có ổn không? Ta, chắc là ta không được phép ra ngoài, nếu lỡ bị phát hiện thì phải làm… hay là thôi đi.”
Cuối cùng nàng vẫn từ chối lời đề nghị trông vô cùng hấp dẫn này. Từ năm mấy tuổi vào cung, vẫn luôn bị nhốt ở mảnh đất này, mãi đến khi chết cũng chưa từng rời khỏi đây, nếu nói nàng không muốn ra ngoài xem thử là nói dối, nhưng quả thực nàng không muốn vì sự xúc động nhất thời của mình mà đem lại phiền toái không cần thiết cho Quý Hoà. Vị trí của Quý Hoà vừa mới ngồi vững, nếu vì chuyện đại sự sinh tử tồn vong có thể liều lĩnh một lần cũng không sao, nếu vì loại chuyện nhỏ thế này, thì thôi vậy, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nàng khuyên bản thân ở trong lòng mình như thế, Đàn Tú nở nụ cười với Quý Hoà, sau đó lại giơ tay nhặt kim chỉ lúc nãy đặt xuống lên.
Nếu như bình thường có chuyện gì, Đàn Tú đã nói rồi là Quý Hoà sẽ không đưa ra ý kiến khác, nhưng lần này, hắn lại hỏi lần nữa: “Đàn Tú, nàng muốn đi ra ngoài không?”
Đàn Tú không trả lời, nàng sợ vừa mở miệng là nói muốn đi ngay.
Quý Hoà gõ mặt bàn vài cái, thấp giọng nói: “Không sao, ta đã lo liệu xong hết rồi, không có việc gì đâu, chúng ta đi Phủ Bình Vương trước dâng đồ Thánh Thượng ban xong, sau đó sẽ đi dạo phố, ở đó náo nhiệt hơn trong cung nhiều.” Hắn khựng lại một chút lại bảo: “Nếu nàng muốn, còn có thể đến nhà nàng xem thử, không phải nàng nhớ người thân rồi sao? Tuy thời gian không nhiều, nhưng ít nhất có thể gặp mặt một lần.”
Đàn Tú động lòng, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của Quý Hoà phản chiếu hình bóng nàng, dường như hắn đã nhìn thấu sự dao động trong lòng nàng, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Nếu nàng muốn, về sau, năm nào ta cũng sẽ tìm cơ hội dẫn nàng ra ngoài.”
Đàn Tú nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó gật đầu.
“Được, vậy chàng dẫn ta ra ngoài xem thử đi.”