Sổ tay trùng sinh công lược [115]
Thái giám này là thái giám thật 19
Chương 115: “Thất kính thất kính, thì ra là người cùng chí hướng” “失敬失敬,原来是同道中人。”
Editor: Meounonna
“Đàn Tú, nàng mặc như vậy có quen không?” Quý Hoà chỉnh lại nón cho Đàn Tú hỏi.
Đàn Tú kéo phẳng những đường gấp nhăn nheo ở vạt áo dưới, ngẩng đầu nhìn hắn cười, “Ta cảm thấy hơi kì, đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo như thế này, nhưng mà có cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt hơn váy áo bình thường nhiều.”
Quý Hoà đánh giá nàng vài lần, tuy mặc quần áo của thái giám nhưng nàng xinh đẹp quá, chỉ cần nhìn kĩ xíu thôi là có thể nhìn ra được thân phận nữ tử, thế là hắn không yên tâm lắm nói: “Đợi lát nữa qua cửa cung, đi sát phía sau ta, cúi đầu giống như Hưng Quế bên cạnh vậy, không được nói chuyện, nàng biết chưa?”
Đàn Tú gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm túc đáp: “Ta biết rồi.”
Quý Hoà nghĩ bụng có phải dọa sợ nàng rồi không, thế là ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn, nói thêm một câu: “Cho dù thật sự có sơ sẩy gì cũng không sao, ta đã lo liệu xong hết rồi, những người đó sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nàng cũng không cần quá căng thẳng, chỉ cần làm như thường ngày là được.”
“Nô tài hiểu rồi, Tư công.” Đàn Tú cười tủm tỉm, cố ý nói một câu như thế, còn khuỵu gối cúi đầu một tay chống xuống đất hành lễ với hắn, tư thế đó nhìn là biết học theo Quý Nghiêm Tư, không nghiêm chỉnh mấy.
Quý Hoà có chút an lòng, hắn nhìn Đàn Tú như thế, cảm thấy lòng nàng chắc chắn rất vui vẻ, cho nên đối với việc ra quyết định này, hắn càng cảm thấy may mắn hơn.
Hôm nay là Lễ Tạ Ân, Hoàng Tộc Tông Thân và gia đình một số đại thần được Hoàng Đế xem trọng sẽ được ban thưởng, vì Thái Tử ở Đông Cung, không ở ngoài cung, phần thưởng của hắn ta trước nay do Từ Tường đi đưa. Còn mọi năm, thường thì Quý Hoà sẽ đi đưa phần thưởng cho Phủ Định Vương, cho dù Định Vương ở biên quan chưa quay về, hắn cũng phải đưa đồ đến Định Vương Phủ.
Nhưng mà năm nay Định Vương vừa mới bị trách phạt nặng, đương nhiên Hoàng Đế sẽ không ban thường đồ vật cho gã vào lúc nàn, vì thế năm nay Quý Hoà phải đi đến Phủ Bình Vương.
Vài chục đại thái giám tiểu thái giám quản sự khá có mặt mũi trong cung, ồ ạt hoành tráng đi theo sau Quý Hoà, ở phía sau nữa là một đội thái giám cẩn thận bê đồ vật Hoàng Đế ban thưởng, hai người một tổ, trong tay đều cầm hộp gỗ sơn đỏ. Đàn Tú không nằm ở đội ngũ này, tuy trong tay nàng cũng cầm một hộp gỗ sơn đỏ nho nhỏ, nhưng nàng đứng ngay phía sau Quý Hoà, và một thái giám tên Hưng Quế bình thường hay đi theo nàng, nàng và y đi cùng một hàng. Vị trí của nàng nằm ở bên tay phải Quý Hoà, chỉ cần hắn hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy nàng.
Đàn Tú biết đây là Quý Hoà không yên tâm, sau khi ra khỏi cánh cửa nằm ngoài phạm vi của hậu cung, nàng liền thành thật cúi đầu giữ im lặng. Những năm nàng ở trong cung, có thể sống yên ổn qua ngày, không chỉ hoàn toàn dựa vào sự yêu mến của Thái Hậu Huệ Tĩnh, bản thân nàng cũng là một nhân vật lợi hại, luôn chưa từng làm sai điều gì.
Trong đám thái giám này có không ít người Đàn Tú quen mặt, dường như đã từng gặp ở Nội Phủ Ti, mà những người này không hổ là những người tinh ranh sống trong cung, cho dù nhận ra Đàn Tú, cũng không thể hiện ra vẻ kì lạ, cùng lắm là giả vờ vô ý liếc sang bên này vài lần.
Đám người của họ đi qua Nội Đình Ngoại Đình, cuối cùng cũng đến Tuyên Vũ Môn cánh cửa cuối cùng. Ở đó là hai hàng vệ binh bên hông dắt đao vàng, khí chất uy nghiêm đầy sát khí, người đứng đầu thấy một đám người họ từ xa đi đến, tay đỡ đao đứng ở trước cửa chờ đợi. Đợi khi đến gần, Quý Hoà đứng ở phía đầu của bên này tiến lên trước vài bước, lên tiếng chào hỏi với người đó với vẻ khá quen thuộc.
“Vệ Tướng Quân, năm nay lại làm phiền ngài rồi.”
Vệ Tướng Quân thô kệch râu ria xồm xoàm kia cười hào sảng phóng khoáng, huơ tay, “Quý Tư công nói gì thế, các thái giám mới là người thật sự vất vả, năm nay vẫn như cũ sao?”
“Đúng vậy, mỗi năm đều không khác gì mấy, đâu là giấy lệnh xuất cung của chúng ta, Vệ Tướng Quân xem thử xem?” Quý Hoà đưa một sấp giấy lệnh được đóng mộc đỏ cho Vệ Tướng Quân, Vệ Tướng Quân tùy ý đón lấy, liếc sơ qua vài cái, cuốn lại vài tờ ngân phiếu được kẹp ở phía sau sấp giấy lệnh xuất cung nhét kĩ vào trong tay áo.
Sau đó hắn ta trả giấy lệnh lại cho Quý Hoà, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, “Quý Tư Công đi thong thả.” Ánh mắt của hắn ta như có như không lướt qua mặt của Đàn Tú, nụ cười càng thêm tươi rói, lui về sau một bước, huơ tay cho người mở cửa.
Cánh cửa đỏ thẫm kẽo kẹt được đẩy ra bởi bốn tên lính vệ binh, Quý Hoà và đám người theo đó đi ra ngoài ngay hàng thẳng lối. Lúc Đàn Tú đi ngang qua bóng của bức tường cung kia, bước chân hơi khựng lại, ngay sau đó lại đi về phía trước như bình thường. Mấy chục cỗ kiệu nhỏ màu chàm có mái che đang dừng lại chờ ở bên ngoài, các thái giám quản sự đồng loạt chắp tay với Quý Hoà, sau đó chui vào trong kiệu nhỏ, hai tiểu thái giám nâng lễ vật thì chậm rãi đi theo sau kiệu nhỏ.
Đàn Tú nhìn chằm chằm gạch xanh ở dưới chân, ánh mắt trời phản chiếu bóng dáng của nàng lên nền gạch xanh, đổ bóng thẳng về con đường ở nơi xa. Trên con đường lớn rộng dài trước cửa Hoàng Cung không có người qua lại hay cửa hàng sạp nhỏ bán buôn, nhưng loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người nhộn nhịp huyên náo vang vọng từ một con phố khác, tràn đầy sức sống tươi mới của phố thị làm người ta hoài niệm khôn nguôi.
Dường như đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe thấy thanh âm đó, rõ ràng chỉ cách một bức tường, đứng ở phía sau bức tường dày nặng ở Hoàng Cung cứ hệt như đi vào một lồng giam tách biệt, không nghe thấy bất kì âm thanh nào, chỉ có sự yên lặng mà nàng đã quen thuộc từ lâu.
“Đàn Tú?” Quý Hoà thấy Đàn Tú ngẩn người nhìn vào con đường ở phía xa, không nhịn được lên tiếng gọi nàng.
Đàn Tú xoay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng nói: “Ta thật sự đã ra ngoài rồi.”
Quý Hoà bị nàng nhìn tới mức lòng hẩng một nhịp, đón lấy hộp nhỏ nàng đang ôm trong lòng, hệt như dỗ dành trẻ nít nói: “Con đường này không có ai hết, đợi đi qua con đường bên kia là đường Đông Trực, ở đó mới náo nhiệt, chúng ta lên xe ngựa trước, đợi lát nữa đi lên con phố đó, nàng hãy vén màn lên xem cho rõ nhé.”
Lúc này Đàn Tú mới phát hiện không biết từ bao giờ những người khác đều đã đi gần hết, ở đây chỉ còn dư lại ba người, Hưng Quế đứng một bên giả vờ bản thân không tồn tại, còn ở sau lưng Quý Hoà không phải là cổ kiệu nhỏ chỉ có một chỗ ngồi giống như những người khác, mà là một chiếc xe ngựa.
“Nào, ta dắt nàng lên.” Quý Hoà tự mình giẫm lên trên trước, sau đó xoay người vén áo bào giơ tay dắt tay nàng, hai người ngồi vào trong xe ngựa, Hưng Quế cười hề hề, tự giác không làm phiền họ, ôm hộp gỗ ngồi trên khung xe giống với phu xe.
Đàn Tú đi vào trong khoang xe ngựa, ngồi chỉnh tề trên đệm mềm bên trái, hộp đặt bên cạnh, hai tay để ở đầu gối. Lúc nàng ở bên Thái Hậu Huệ Tĩnh đã được dạy dỗ cẩn thận, bình thường đều biểu hiện chững chạc đáng tin, nhưng bây giờ nàng hoạt bát hơn bình thường vài phần, ánh mắt lấp lánh tò mò đánh giá mọi thứ trong xe ngựa.
Quý Hoà buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, cố đè nén ý cười, vén màn thay cho nàng, “Nàng xem, từ nơi này ngắm cảnh rất thuận tiện, hôm nay chúng ta ra sớm, ta dặn phu xe đi chậm một chút, đợi lát nữa có thể từ từ ngắm cảnh.”
Hắn cũng chưa nói được mấy câu, xe ngựa đã đến đường Đông Trực. Vừa vào đường Đông Trực, bỗng chốc đủ loại tiếng rao bán hàng inh ỏi bên tai, cảm giác đó hệt như có thứ gì đó đang nổ vang bên tai mình, thoáng cái tiến vào một thế giới khác. Ban đầu Đàn Tú còn có thể giữ kẽ ngồi đàng hoàng ở đó, sau này liền không kiềm được ánh mắt ngày một sáng lên, cả người gần như nằm nhoài lên trên ô cửa sổ.
Nàng nắm song cửa, đột nhiên nhìn thấy gì đó, xoay đầu nhìn Quý Hoà, “Chàng xem cái kia kìa!”
Quý Hoà nhìn thoáng qua, “Đó là diễn kịch đất sét, nặn nhân vật trong truyện bằng đất sét, người nghệ nhân khống chế con rối để biểu diễn một cảnh trong truyện, con nít thích trò này nhất.”
Bên cạnh chỗ dựng sân khấu nhỏ để diễn kịch đất sét, được bao quanh bởi đầy trẻ con. Ánh mắt của Đàn Tú và những đứa trẻ đó hơi giống nhau, nàng xem một hồi lâu, mãi đến khi xe ngựa chạy qua, nàng mới phản ứng lại biểu hiện của mình lúc nãy hơi ngốc nghếch, thu ánh mắt lại ảo não thấp giọng giải thích, “Ta nhớ, hình như ta mơ hồ nhớ lại hồi bản thân còn nhỏ chưa vào cung, cha mẹ từng dẫn ta và muội muội cùng đến xem kịch đất sét, ta và muội muội đều rất thích.”
Tượng đất sét múa cái gì nàng đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ muội muội ầm ĩ đòi có tượng đất sét, nàng cũng muốn, nhưng không dám nói ra giống như muội muội. Cha mẹ nhìn ra được nên thương lượng với ông chủ đó mua hai tượng đất sét, nhưng ông chủ không chịu, cuối cùng nói mãi mới bán một cái, tượng đất sét đó cuối cùng đưa cho muội muội, Đàn Tú còn nhớ rõ tâm tình hâm mộ của bản thân lúc ấy.
Đoạn đường tiếp theo, Đàn Tú được xem rất nhiều thứ mới lạ, thật ra đa phần là những thứ lúc nhỏ nàng đã từng thấy, nhưng thời gian trôi qua lâu lắm rồi, nàng đã không còn nhớ rõ nữa. Mỗi lần thấy món gì đó nhớ ra điều gì, Đàn Tú sẽ gọi Quý Hoà theo bản năng, để hắn xem cùng với nàng.
Đàn Tú cảm thấy đoạn đường này thật ngắn ngủi, chẳng bao lâu, xe ngựa đã dừng lại trước Bình Vương Phủ.
Bình Vương Phủ không được xây dựng khí thế hoành tráng như Định Vương Phủ, nhưng khi bước vào sẽ phát hiện bên trong rất tinh xảo, có loại cảm giác thanh tú khéo léo không giống với các nhà quan lại thông thường trong kinh, cây hoa được trồng ở nơi này đa phần là hoa cỏ của Nam Quốc, có thể được nuôi trồng tốt đến thế đương nhiên phải mất rất nhiều tâm tư.
Ba người Quý Hoà đứng ở tiền sảnh đợi một hồi, Bình Vương thong dong đi đến. Ngay cả quần áo chỉn chu một chút y cũng không mặc, áo ngoài chỉ khoác hờ bên ngoài, luộm thà luộm thuộm lười biếng xách theo lồng chim hoạ mi đi vào.
“Yo, Quý Tư Công à, đi tới đưa đồ được ban thưởng sao? Đừng khách sáo nhé, đồ để đó là được rồi, đến sớm thế chắc là chưa ăn gì nhỉ, hay là cùng ăn chút gì đi?”
Bình Vương vừa mở miệng nói chuyện, Quý Hoà suýt chút nữa đã để lộ biểu tình ngạc nhiên lên trên mặt. Vị Bình Vương này, hắn đã từng gặp ở trong cung, lúc ấy tốt xấu gì y còn mặc quần áo chỉnh tề của Vương Gia, ngoài trừ việc hơi lười biếng không thích nói chuyện, cũng còn được tính là giữ lễ nghi, nhưng bây giờ, thật sự là tuỳ ý quá. Có lẽ y chính là người tuỳ ý nhất mà Quý Hoà từng đi dâng đồ ban thưởng, người bình thường chưa nói đến sự lo sợ khi đối mặt với Thánh Ân, thì cũng đối đãi với việc này rất nghiêm túc, còn vị chủ tử này thì quá hay, biểu hiện như thể hắn đang dẫn người đến thăm nhà y vậy.
Quý Hoà còn chưa nghĩ ra nên tiếp lời Bình Vương như thế nào, Bình Vương Phi đi theo phía sau Bình Vương vào cửa đã nhéo eo y một cái, quở trách bảo: “Dáng vẻ chàng lười nhác như thế thì ra thể thống gì! Cái miệng này không biết ăn nói thì đừng có nói năng tùm bậy, chàng nói vậy Quý Hoà người ta làm sao tiếp lời đây.”
Bình Vương “suýt” một tiếng, một tay nâng lồng chim, một tay vươn ra đỡ Vương Phi bụng bầu vượt mặt. “Đã lớn tháng rồi, nàng đừng đi nhanh như vậy.”
Bình Vương Phi trợn mắt nhìn y một cái. Tiếp đó ánh mắt của nàng ấy lướt qua Đàn Tú sau lưng Quý Hoà, đột nhiên mỉm cười, “Đàn Tú cô cô, chúng ta lâu rồi không gặp, không ngờ hôm nay ở đây gặp được cô cô, dạo này cô cô sống thế nào?”
Quý Hoà lòng thầm kinh ngạc, không ngờ Bình Vương Phi đột nhiên chú ý đến Đàn Tú, còn nói chuyện với nàng nữa, nhưng mà hắn lập tức cảm nhận được Đàn Tú chọc chọc vào eo hắn, hình như để hắn yên tâm, sau đó bản thân nàng bình tĩnh tự tin đứng ra, hành lễ với Vương Phi, “Vương Phi Nương Nương, đã lâu không gặp, được nương nương bận tâm, Đàn Tú hổ thẹn.”
Bình Vương Phi phụt cười một tiếng: “Quả nhiên nàng vẫn như thế, rõ ràng là một tiểu cô nương nhưng lại tỏ ra vẻ nghiêm túc như thế, mỗi lần ta đến chỗ Thái Hậu Huệ Tĩnh nhìn thấy nàng đều nghĩ rằng, tiểu cô nương này thật đáng yêu.”
Đàn Tú mím môi cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Bình Vương Phi, “Vương Phi Nương Nương cũng vẫn như xưa.”
Thật ra quan hệ giữa Đàn Tú và Vương Phi không thể nói là thân thiết, nhưng hai người tiếp xúc với nhau khá ổn. Là Bình Vương Phi, mỗi năm đến dịp lễ Tết nàng ấy đều phải vào cung thỉnh an Thái Hậu Hoàng Hậu, chỗ của Hoàng Hậu còn ổn, nhưng Thái Hậu Huệ Tĩnh lại không thích đứa cháu dâu này lắm, vì nàng ấy lớn hơn Bình Vương mấy tuổi lận, năm đó Bình Vương khăng khăng muốn cưới nàng ấy, làm cho Thái Hậu Huệ Tĩnh vốn đã chọn xong người thích hợp cho cháu trai trong lòng mắc nghẹn lại cục tức, từ đó về sau thái độ với Bình Vương Phi không được tốt đẹp mấy.
Đàn Tú ở bên cạnh Thái Hậu Huệ Tĩnh, với tính cách như thế của nàng, từng có một lần Bình Vương Phi đang mang thai lúc thỉnh an thân thể không khoẻ, Thái Hậu Huệ Tĩnh lại buồn bực trong lòng nên làm khó nàng ấy, Đàn Tú thấy nàng ấy không ổn, không nhẫn tâm liền lén chăm sóc một tí, từ đó về sau mỗi lần Bình Vương Phi đến đều sẽ nói với nàng vài câu, dần dần thi thoảng Đàn Tú cũng sẽ nhắc nhở nàng ấy vài câu, tựa như hôm nay Thái Hậu Nương Nương tâm tình có tốt không, nên nói lời gì…
Chỉ là dẫu sao cũng không gặp mặt thường xuyên, quan hệ của hai người chỉ có thể nói là bình thường. Đời trước, sau khi Quý Hoà chết, Đàn Tú sinh ra tâm bệnh, Từ Tường có cơ hội có thể làm nàng im hơi lặng tiếng chết trong hậu cung, nhưng vì Bình Vương Phi lúc ấy đã trở thành Hoàng Hậu đến thăm nàng một lần, Từ Tường mới không dám ra tay với nàng, nếu không cuối cùng nàng sẽ không chết vì bệnh, mà sẽ chết vì nguyên nhân ‘ngoài ý muốn’ nào đó.
Đàn Tú nghiêng về phía Bình Vương, đương nhiên là vì biết cuối cùng y sẽ kế thừa đại thống trở thành Hoàng Đế, nhưng ít nhiều cũng có phần biết ơn cảm kích với Bình Vương Phi.
Bên này Bình Vương thấy Vương Phi của y gọi tên Đàn Tú, cũng nhớ lại Vương Phi nhà mình từng kể về tiểu cô nương ở bên cạnh Thái Hậu Huệ Tĩnh, hình như dạo trước y nhận được tin tức, cô nương tên cái gì Tú này là đối thực của Quý Tư Công?
Bình Vương suýt xoa một tiếng, đánh giá Quý Hoà từ trên xuống dưới, đột nhiên chắp tay với hắn, “Thất kính thất kính, không ngờ Quý Tư Công cũng là người cùng chung chí hướng, ngươi yên tâm, chuyện này Bổn Vương chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.” Len lén đưa một cung nữ ra khỏi cung, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.
Quý Hoà cũng không khách sáo, lấy lại bình tĩnh, cười tủm tỉm trả lễ, “Vậy Quý Hoà xin đa tạ Bình Vương điện hạ đã thấu hiểu.”