Sổ tay trùng sinh công lược [116]
Thái giám này là thái giám thật 20
Chương 116: “Quý Hòa, kêu cha mẹ đi.” “季和,叫爹娘。”
Editor: Meounonna
Từ Bình Vương Phủ đi ra, Quý Hòa đỡ Đàn Tú lên xe ngựa, thúc xe về một con đường khác, một hồi sau họ dừng lại trước một sân viện ở ngõ Hạnh Hoa. Trong con ngõ này đều là các hộ gia đình khá giả sinh sống, so với các con đường lớn ngoài kia nó mang hơi hướng “bình yên giữa chốn bộn bề” hơn, gần như nhà nào cũng trồng hoa hạnh hoa đào hoa mận trong sân, tên ngõ Hạnh Hoa cũng xem là danh xứng với thực.
Đàn Tú xuống xe ngựa, không rõ nơi này là đâu, Quý Hòa giải thích: “Đây là một căn nhà ta nhờ người mua hộ ở ngoài cung, đôi khi ta xuất cung làm việc, sẽ đến đây nghỉ chân một tí, nếu không có sân viện này, thì có nhiều chuyện bất tiện lắm, nào, chúng ta vào trong rồi nói.”
Sân viện đã được quét dọn sạch sẽ từ trước, đây là sân viện hai cửa, ở sân trước có trồng một cây hạnh già nở đầy hoa trắng, ở dưới đất cũng có một lớp hoa rơi.
“Ở phía sau là phòng để nghỉ ngơi.”
Đàn Tú nhìn lướt qua, ở trên giường có để một bộ váy áo bình thường của nữ tử, lập tức đoán được đây là đồ Quý Hòa đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Quý Hòa luôn như thế, bất kể chuyện gì cũng sẽ sắp xếp chu toàn mọi mặt. Bây giờ nàng mặc quần áo của thái giám đúng thật là không tiện ra ngoài đi đường.
Đàn Tú đi thay quần áo, Quý Hòa cũng đi tới phía khác thay quần áo trên người mình, đổi thành quần áo bình thường của nam tử. Hai người cùng lúc bước ra từ sau hai tấm bình phong, Đàn Tú đã cởi mũ, đầu tóc xõa dài còn chưa chải chuốt, phía trên là áo trắng giản dị, phía dưới là một chiếc váy màu vàng ngỗng thêu hoa bạch ngọc lan, khuôn mặt xinh đẹp má hồng hây hây, động lòng người vô cùng, làm cho Quý Tư công nhìn tới ngây ngẩn.
Quý Hòa lấy lại tinh thần, nghiêng mặt lúng túng ho khan một tiếng, lấy từ trong một góc hộc tủ một hộp trang sức khắc hình sen Tịnh Đế, để lên trên bàn, “Các trang sức này cũng là do ta sai người chuẩn bị, đều là những món thịnh hành ngoài cung, chỉ không biết nàng có ưng ý hay không.”
Đàn Tú nâng váy đi qua xem, nàng thấy các ngăn của hộp đều đầy ấp trang sức, quả thực làm người ta xem đến mức hoa mắt chóng mặt, chỉ tính riêng vòng ngọc thôi đã có mười mấy chiếc rồi. Ở trong cung nàng ăn mặc đơn giản trang nhã, có vài ba món trang sức là đủ, Quý Hòa có lòng chuẩn bị cho nàng, nàng cũng không dùng được, ai biết một nơi tạm nghỉ chân ở ngoài cung cũng chuẩn bị nhiều như thế.
Cuối cùng Đàn Tú cũng không phụ lòng tốt của Quý Hòa, đơn giản chải chuốt búi tóc lên, chọn vài cây trâm xinh đẹp cài lên trên đầu, đeo vòng tay ngọc phù dung màu hồng tím, trước ngực còn đeo một chuỗi ngọc tua rua.
“Thế này có đẹp không?” Đàn Tú hỏi.
“Đẹp, đương nhiên là đẹp.” Quý Hòa gật đầu liên tục, thật lòng khen ngợi, “Bắt mắt rực rỡ, sáng bừng xinh tươi.”
“Đâu có khoa trương như thế.” Đàn Tú hơi ngại ngùng, xoay đầu đi ra ngoài, “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Quý Hòa đi theo bảo: “Thời gian còn sớm, không cần về cung nhanh như vậy, Thánh Thượng cũng biết ngày hôm nay, nên đặc biệt cho chúng ta nghỉ phép. Cho nên mình nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ đến thăm nhà nàng.” Nói đến đây, Quý Hòa đi lên trước hai bước vén mành trúc lên cho Đàn Tú, hai người đi vào phòng khách.
“Lão gia, Phu nhân, đợi hai người đã lâu rồi ạ!” Một phụ nhân ăn mặc giản dị chỉnh tề đứng ở trong phòng khách, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền hậu, trong tay nâng ấm trà, rót trà cho hai người, còn đích thân đưa vào trong tay Đàn Tú.
“Lần đầu tiên được gặp Phu nhân, đúng là xinh đẹp tựa thiên tiên, lão nô tên là Chân Nương, bình thường trông nhà cho Quý Lão gia, sau này Phu nhân đến đây, có việc gì chỉ cần phân phó Chân Nương là được.”
Đàn Tú nói câu cảm ơn, bưng ly trà nói với bà ấy vài câu, Chân Nương biết ý lui xuống. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Đàn Tú và Quý Hòa, gió nam ấm áp thổi lùa qua các phòng, vài cánh hoa trắng nhạt bị thổi vào trong từ song cửa sổ đang rộng mở, ngồi ở nơi này, phần lớn cảnh sắc bên ngoài đều có thể thu hết vào tầm mắt, làm người ta tâm tình thư thái dễ chịu.
Đàn Tú có hơi không tập trung , vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào hoa bay ngoài cửa sổ, Quý Hòa biết nàng đang nhớ đến người thân của mình, đã nhiều năm không gặp, cảm giác lo lắng sợ hãi khi ở gần quê hương, người bên cạnh không cách nào đồng cảm thấu hiểu được. Vì nghĩ đến điều này, Quý Hòa mới không gấp gáp lập tức mang Đàn Tú về nhà, mà là để nàng uống ly trà hòa hoãn trước.
Thấy Đàn Tú vẫn luôn ngẩn người, Quý Hòa chỉ đành buông tách trà xuống, bảo: “Đàn Tú, lúc nãy gặp Bình Vương, nàng cảm thấy… y như thế nào?”
Đàn Tú thoắt cái lấy lại tinh thần, nghe thế bất giác chau mày lại, nhìn Quý Hòa nhưng không lên tiếng. Quý Hòa nhìn sắc mặt của nàng liền cười khổ, “Ta không nghi ngờ Đàn Tú điều chi hết, cũng không cố ý thăm dò gì cả, chỉ là muốn biết ý của Đàn Tú, dẫu sao bây giờ chúng ta đã là một thể, nhất vinh cùng vinh, ta cũng muốn biết ý của nàng thế nào.”
Đàn Tú lại dò hỏi nhìn hắn vài lần, lúc này mới nghiêm túc đáp: “Ta cảm thấy, Bình Vương không phải hạng tầm thường.” Nàng chỉ nói một câu như thế, thậm chí còn không nói nhiều về điều khác, Quý Hòa cũng hiểu thái độ của nàng rồi.
Nói thật lòng, tâm tư của Quý Hòa đã sớm xoay chuyển, với tình hình bây giờ, hắn không cách nào suy nghĩ hướng khác nữa, Định Vương đã chắc chắn không thể quy thuận, ở bên chỗ Thái Tử có Từ Tường ở đó, nếu không phải bất đắc dĩ hắn sẽ không quy phục Thái Tử, vậy chỉ còn lại một mình Bình Vương.
Hắn thật sự phải đặt cược một lần trên người Bình Vương sao? Quý Hòa do dự cả một khoảng thời gian gần đây, nay cuối cùng mới hạ quyết tâm.
Đàn Tú ở bên cạnh thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, cũng hơi không đoán được rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, chỉ đành quyết định quan sát từ từ, sau này có cơ hội thì tính tiếp, chung quy nàng không thể để Quý Hòa chọn sai. Trong đầu nghĩ về chuyện của Bình Vương, Đàn Tú thật sự tạm thời quên đi cảm giác lo lắng khi sắp về nhà.
“Đi thôi, ta dẫn nàng về thăm nhà.” Quý Hòa đứng lên nói.
Đàn Tú theo hắn đi ra ngoài, trên đường đi khó tránh khỏi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, đợi khi họ xuống xe ngựa ở ngoài sân viện nhà Đàn Tú, Quý Hòa giơ tay nắm lấy Đàn Tú, sờ được cảm giác ươn ướt trên tay nàng. Bình thường Đàn Tú cẩn thận, nhưng lúc này nàng căng thẳng, khi xuống xe ngựa bước hụt chân suýt chút nữa là té xuống, dọa cho Quý Hòa sợ toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng đưa tay ra túm lấy nàng, mới tránh cho nàng khỏi bị ngã xuống.
“Cẩn thận chút, đừng gấp gáp.” Quý Hòa cũng không tỏ vẻ trách mắng, chỉ nơm nớp lo sợ dặn dò nàng cẩn thận, bản thân thì âm thầm xoa vào cổ tay lúc nãy kéo nàng. Do gấp gáp nên dùng lực quá mạnh, bây giờ hơi đau.
Đàn Tú không chú ý, bây giờ toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên cửa viện vừa quen thuộc vừa xa lạ ở cách đó không xa. Hai bên cửa còn dán câu đối đỏ rực đầy không khí vui mừng. Đàn Tú sững sờ nhìn hồi lâu, không dám dợm bước tiến lên, Quý Hòa ấn vai của nàng đẩy nàng đi lên trước vài bước, Đàn Tú quay đầu nhìn hắn với vẻ cầu cứu, c*n m** d*** hai mắt ửng đỏ.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Quý Hòa nhẹ giọng nói.
Đàn Tú xoay đầu lại, hít sâu một hơi, cuối cùng chủ động đi về phía trước, đứng trên bậc thềm ở cửa ra vào, nàng giơ tay muốn gõ cửa, ngón tay thả lỏng rồi lại nắm chặt, nắm rồi lại thả, một tay còn lại thì túm chặt vạt váy.
“Cốc cốc cốc.” Cuối cùng nàng vẫn gõ cửa, một lát sau trong sân viện vang lên tiếng bước chân, và cả một giọng nữ quen thuộc.
“Đến đây đến đây, ai đó?”
Đó là giọng nói của mẹ nàng.
Có người đang mở chốt ở đằng sau cửa, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên bọc tóc bằng khăn bố, cài trâm bạc đứng ở trước cửa. Bà ấy vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa, bỗng chốc hai mắt mở to, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Môi Đàn Tú run run, muốn cười với mẫu thân một cái, nhưng nước mắt bỗng chực trào rơi xuống, “Mẹ…”
“Bảo Nhi?!” Phụ nhân bụm miệng, không dám tin hỏi. Lúc này, ở trong phòng đằng sau bà ấy có thêm hai người đi ra, một nam tử trung niên nghiêm nghị với nếp nhăn giữa hai hàng lông màu, và một cô gái trẻ ăn vận như người đã chồng. Nữ tử trẻ trung đó nhìn thấy Đàn Tú ở ngoài cửa, cũng không dám tin vào mắt mình kêu một tiếng: “Tỷ tỷ!”
Sau đó nàng ấy phản ứng lại nhanh nhất, đi lên trước vài bước chạy đến thấp giọng nói: “Tỷ tỷ không phải tỷ ở trong cung sao? Sao lại quay về rồi? Mau mau mau đi vào nói chuyện, đừng đứng ở bên ngoài. Ể, vị này là?”
Em gái của Đàn Tú tên là Lục Châu, gương mặt có vài phần giống với Đàn Tú, tuy không sắc nét tinh xảo như nàng, nhưng vẫn là một dung mạo xinh như hoa, hơn nữa tính cách nàng ấy hấp tấp lanh lẹ, kéo tay Đàn Tú liền túm vào trong. Đàn Tú vội một tay kéo theo Quý Hòa, kéo hắn vào trong sân viện cùng.
Cửa lớn của Lục gia được đóng lại, mấy người đứng ở trong sân, bầu không khí hơi lúng túng. Dẫu sao đã lâu rồi không gặp, mẹ Lục kéo tay Đàn Tú lau nước mắt liên lục, vẻ mặt xúc động còn mang theo vài phần hoảng sợ khó diễn tả được, có lẽ do không hiểu vì sao con gái lại đột nhiên xuất cung. Còn về em gái Lục Châu của Lục gia thì hoạt bát hơn nhiều, cười vui vẻ nói với Đàn Tú:
“Tỷ tỷ, nếu tỷ về sớm vài ngày thì tốt rồi, mấy hôm trước muội vừa thành thân, tỷ không xem được. Năm nay chúng ta không nhận được tin tức, lại không có cách nào đi gặp tỷ, cũng không thể báo tin này cho tỷ, cho nên tỷ không được trách muội nhé. Đúng rồi, hôm nay là ngày muội mang trượng phu về nhà mẹ đẻ, muội phu của tỷ còn đang ngồi ở trong phòng đợi đó, muội đi gọi y ra cho tỷ nhìn, muội phu tỷ trông anh tuấn lắm đấy nhé!”
Nàng ấy vừa nói vừa xách váy chạy vào trong phòng, Đàn Tú nhìn bóng lưng của muội muội mỉm cười, em gái này của nàng vẫn như thế, không thay đổi gì cả.
Ba Lục mãi vẫn đứng đó không nói chuyện đột nhiên mở miệng, ngữ khí nghiêm túc, “Bảo Nhi, lần này con về là chuyện như thế nào, còn nữa người đi theo con cùng về này là ai?”
Đàn Tú đã lâu rồi không gặp phụ thân, nhìn ông ấy hồi lâu mới kéo Quý Hòa, đáp: “Chàng ấy tên là Quý Hòa, là đối thực con tìm ở trong cung. Lần này chúng con xuất cung là do chàng ấy có việc cần làm, do con muốn về thăm nhà, nên chàng ấy lo liệu đưa con ra ngoài, dù sao thì cũng đi đường tắt, cha mẹ và muội muội muội phu đừng nói chuyện này ra ngoài nhé.”
Muội muội Lục gia kéo trượng phu đến nghe thấy câu nói này không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu tùy ý bảo: “Tỷ yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho tỷ đâu.”
Ngược lại cha Lục đột nhiên cau mày giận dữ quở trách: “Làm bậy!”
“Lén xuất cung chẳng lẽ là việc nhỏ sao! Nếu lỡ may bị phát hiện, bản thân con không có lợi thì thôi, còn liên lụy tới người khác!” Ba Lục xuất thân là Cử nhân, tuy không làm quan chức gì, nhưng ít nhiều cũng hiểu hiểm nguy trong đó.
Mẹ Lục ở bên cạnh không nhẫn tâm, nói: “Sao chàng lại nói Bảo Nhi như vậy, nó nhớ chúng ta rồi, khó khăn lắm mới về nhà được một lần, chàng còn nói như thế, chẳng phải tổn thương con nó sao, chàng làm phụ thân của người ta như vậy à? Bảo Nhi vào chỗ đó, bao nhiêu năm trời chưa được về nhà, ta nằm mơ cũng mong con nó có thể về đây thăm nhà, còn chàng thì ngược lại, nói gì thế không biết!” Ý của lời nói thì vô cùng nghiêm khắc, tiếc là giọng điệu của bà ấy mềm mại dịu dàng quá, thành ra chẳng nghe ra được chút nghiêm nghị nào.
Khác với vấn đề xuất cung mà ba Lục quan tâm, khi nghe câu đầu tiên mà con gái lớn nói thì sự chú ý của mẹ Lục chuyển sang người Quý Hòa. Sau khi Quý Hòa đi vào thì không lên tiếng câu nào, đứng ở bên cạnh Đàn Tú, trong tay còn mang theo một hộp quà.
Theo lý thì đây là trượng phu của con gái lớn, nhưng mà thân phận ‘con rễ’ này của bà ấy, làm bà ấy luống cuống tay chân. Tìm ở trong cung, cung nữ ở trong cung có thể gặp được nam nhân gì, lại nói là đối thực, đây chẳng phải là chuyện giữa thái giám và cung nữ hay sao, cho nên Quý Hòa này là một thái giám.
Mẹ Lục cũng không nghĩ tới con gái mình sẽ tìm một thái giám, nhìn Quý Hòa cả buổi trời, miệng ngập ngừng mấy lần cũng không nói ra được chữ nào. Chỉ có thể nhìn sang ba Lục với ánh mắt cầu cứu, vẻ mặt của ba Lục cũng không tốt mấy, nhìn chằm chằm Quý Hòa quan sát mấy lần, do dự mở miệng bảo: “Ngươi…”
Sau đó ‘Ngươi’ cả buổi trời, không có câu tiếp theo.
Lục Châu thấy ba mẹ cứ đứng ở đó không nói chuyện, cũng không quan tâm nhiều thế nữa, cười lớn mở lời với Quý Hòa bảo: “Ái chà, đây là tỷ phu nhỉ, chào tỷ phu nhé, muội là tiểu muội Lục Châu, đây là trượng phu của muội, tên là Hứa Thừa Phong, nhà chàng ấy mở cửa hàng bán vải. Thừa Phong, chào hỏi tỷ tỷ và tỷ phu đi!”
Khác với tính cách lanh lẹ hoạt bát của Lục tiểu muội, Hứa Thừa Phong là một người da mặt mỏng hay ngại ngùng, bị tân hôn nương tử lôi kéo, bây giờ mặt đang đỏ rần, lễ phép chào hỏi Đàn Tú và Quý Hòa.
Quý Hòa chỉ cười trả lễ với họ, nhưng không hề mở miệng xưng hô là muội muội hay muội phu, hắn có thể nhìn ra được, ba Lục và mẹ Lục không thể chấp nhận thân phận của hắn lắm, đây cũng lẽ thường tình, trước khi hắn đến đây đã nghĩ tới tình cảnh này rồi, nếu đổi thành hắn là cha mẹ của người ta, chắc chắn cũng sẽ không muốn con gái của bản thân thành đôi với thái giám. Quý Hòa không muốn làm Đàn Tú khó xử, nên không nói lời nào hết, trên mặt không biểu lộ vẻ mặt gì khác cả.
Ai ngờ đột nhiên Đàn Tú kéo hắn một cái, chỉ vào ba Lục mẹ Lục bảo: “Quý Hòa, kêu cha mẹ đi.”
Quý Hòa nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Đàn Tú chọc vào hõm eo của hắn, đôi mắt ửng đỏ cười với hắn, “Mau lên.”