Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 117

Sổ tay trùng sinh công lược [117]

Thái giám này là thái giám thật 21

Chương 117:  “Meo meo meo?” “喵喵喵?”

Editor: Meounonna

 

Quý Hoà cảm nhận được áp lực ở sau eo, cũng không do dự nữa, cúi đầu lạy nhạc phụ nhạc mẫu có vẻ mặt không đúng lắm một cái, sau đó rất khiêm tốn nói: “Cha mẹ tại thượng, tiểu tế Quý Hoà, lần đầu đến cửa quấy rầy, chút lễ mọn mong cha mẹ nhận cho.”

Mẹ Lục là người động trước, bà ấy nhìn sắc mặt của con gái lớn, đi lên đón lấy đồ Quý Hoà đưa tới, sau đó nặn ra nụ cười không tự nhiên lắm, “Con, con khách sáo quá.”

Cha Lục thở dài một hơi, cũng không nói gì nữa, chắp tay sau lưng xoay đầu đi vào trong nhà. Mẹ Lục vội gọi mọi người, “Đi, tất cả vào trong nhà ngồi đi.”

Từ khi con gái lớn bị tuyển chọn vào trong cung làm cung nữ, cả nhà chưa từng tề tựu ngồi ăn cơm chung, nay hai đứa con gái đều đã tìm được chốn về, cho dù có hơi khác với những gì hai ông bà nghĩ, cũng được tính là trọn vẹn rồi. Mẹ Lục nhanh chóng gọi hai con gái cùng nhau đi chuẩn bị cơm nước, thuận tiện tâm sự tỉ tê một chút.

Nhưng Đàn Tú nhìn Quý Hoà với vẻ không yên tâm lắm, nàng vẫn còn ấn tượng vô cùng sâu sắc với sự nghiêm khắc của phụ thân, lúc nãy lại thấy ông ấy có thái độ đó, nàng sợ ông làm khó Quý Hoà, nói những lời khó nghe. Đàn Tú hiểu rõ, một người học thức có cái nhìn thế nào với thái giám trong cung, nàng không thể không lo nghĩ nhiều hơn cho Quý Hoà. Nàng không muốn Quý Hoà hao tâm tổn sức đưa nàng về thăm gia đình còn phải chịu tủi nhục quay về.

Nhưng mà Quý Hoà lại phất tay với nàng, ra vẻ không sao, muội muội Lục Châu cũng không ngừng kéo nàng vào trong bếp, Đàn Tú chỉ đành mang theo lo lắng rời khỏi nơi này.

Mẹ Lục và hai con gái vào tới nhà bếp, không nhịn được lại ôm lấy Đàn Tú khóc nức nở đỏ cả mắt, miệng nói: “Bảo Nhi của mẹ ơi, mẹ thật sự nhớ con lắm, nằm mơ cũng thấy con nói với mẹ con muốn về nhà, hôm nay mẹ, thật sự, thật sự rất là vui!”

Lục Châu nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, cũng không cầm được lau nước mắt theo. Từ nhỏ nàng ấy đã rời xa tỷ tỷ của mình, nhưng vẫn còn nhớ lúc nhỏ nàng rất thương yêu chăm sóc mình, là một tỷ tỷ vô cùng dịu dàng. Bình thường mẹ hay thì thầm nói nhỏ, tại sao trong cung muốn tuyển chọn con nhà lành vào cung, lại chọn trúng con gái nhà mình tiến cung, ngay cả phụ thân vốn nghiêm túc cứng nhắc cũng từng len lén đỏ mắt khi nhìn quần áo cũ còn lại ở trong nhà của tỷ tỷ. Hoàng Gia tuyển chọn nữ tử vào cung, họ cũng không có cách phản kháng, chỉ là chung quy vẫn phải chia ly với cốt nhục thân sinh của mình, nghĩ tới là lòng trống rỗng não nề.

Mẹ Lục khóc một hồi, bắt đầu bận việc bếp núc, Lục Châu ở bên cạnh tay chân nhanh nhẹn giúp đỡ, ngược lại Đàn Tú lại trông có vẻ lạ lẫm không quen tay, mẹ Lục thấy nàng như thế, bèn gọi nàng đi cắt rau. Đàn Tú hơi ngại ngùng, cúi đầu bắt đầu cắt rau. Ở trong cung nàng chủ yếu hầu hạ Thái Hậu Huệ Tĩnh, cho dù xuống bếp cũng chỉ làm bánh ngọt điểm tâm hay món canh gì đó mới lạ, những việc như thổi lửa nấu cơm đun nước đều không đến lượt nàng làm, cho nên bây giờ tay chân mới cứng đơ.

Mẹ Lục vừa bận nấu đồ ăn trong tay, vừa hỏi Đàn Tú: “Bảo Nhi à, con sống trong cung có tốt không? Quý Hoà đó, hắn… đối xử với con có tốt không? Con nói thật lòng với mẹ đi, con có thật sự bằng lòng theo hắn không? Mẹ luôn lo con sẽ chịu thiệt thòi, haizz.”

Đàn Tú xắt khoai tây thành sợi, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng bảo: “Quý Hoà đối xử với con đã không thể dùng một chữ ‘tốt’ để diễn tả được nữa mẹ à, mẹ, con chỉ có thể nói, có thể gặp được Quý Hoà là chuyện may mắn nhất đời con.”

“Gặp được Đàn Tú là chuyện may mắn nhất kiếp này của Quý Hoà, Quý Hoà nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy.” Quý Hoà nghiêm túc trả lời ba Lục.

Ba Lục nhìn chằm chằm hắn một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Quý Hoà và Hứa Thừa Phong ngồi đối diện nhau, hai chàng rễ mới ra lò đều câu nệ ngại ngùng như nhau, thậm chí Hứa Thừa Phong còn căng thẳng hơn, một lúc thì y lén nhìn cha vợ đen mặt ở bên trên, một lúc thì lén nhìn tỷ phu mỉm cười ở đối diện, căng thẳng đến mức không ngừng liếc nhìn về phía phòng bếp.

Cả nhà im lặng ăn một bữa cơm, vợ chồng Lục Châu còn có thể ở lại tiếp một lúc, Đàn Tú thì phải đi rồi. Mẹ Lục lưu luyến không nỡ kéo tay con gái, nhìn nàng hết lần này đến lần khác, cuối cùng bà nhắc đi nhắc lại những chuyện đã sớm căn dặn nàng vài lần nữa, vẫn không nỡ buông tay. Lần này đi không biết phải đợi đến khi nào mới có thể gặp lại.

Cuối cùng ba Lục lên tiếng bảo: “Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng nữa, quay về sớm chút, bị phát hiện là phải chịu phạt đấy.”

Mẹ Lục buông tay con gái ra, quay lưng lại lau nước mắt. Đàn Tú bái biệt thân nhân, đặt đôi tay mẹ mình đã buông ra vào trong tay Quý Hoà, để mặc hắn dẫn mình rời đi. Xe ngựa đi vòng quanh phố thị huyên náo mấy vòng, hai người đi thay quần áo, thúc xe ngựa quay về phía cửa cung.

Sự náo nhiệt dần dần bị bỏ lại ở phía sau, Đàn Tú cúi đầu, một tay bụm mặt, nửa tựa vào lòng Quý Hoà.

Quý Hoà ôm Đàn Tú vào lòng, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ. Có lẽ, có lẽ đợi đến sau này, đợi khi Tân Đế đăng cơ, hắn dạy dỗ mấy đứa con nuôi ổn thỏa rồi, thì có thể cầu xin một ân điển, dẫn Đàn Tú rời cung, sống trong con ngõ Hạnh Hoa ấy, yên ổn dưỡng lão.

Lúc trước chỉ có một mình, Quý Hoà chưa từng nghĩ tới chuyện này, hắn vào cung từ nhỏ, đối với hắn trong cung ngoài cung đều không khác nhau mấy, nhưng bây giờ Đàn Tú không nỡ như vậy, chắc hẳn sau này nàng thích cuộc sống ở ngoài cung hơn.

Trong lòng tuy có suy nghĩ này, nhưng hắn cũng không nói với Đàn Tú. Lỡ như việc không thành, sẽ làm nàng tốn công thất vọng, thôi thì cứ từ từ trù tính trước đã.

Về lại trong cung, Quý Hoà lại vội vàng chạy đến bẩm báo tình hình với Hoàng Đế, còn Đàn Tú thì về lại nơi ở, thay quần áo tiểu thái giám ra.

Lúc Quý Hoà trở về hơi muộn rồi, khi về đến phòng hắn phát hiện Đàn Tú đã ngủ, cả người bọc trong chăn, chỉ để lộ sau ót, có lẽ đã ngủ say. Hắn cũng không định đánh thức nàng dậy, sau khi tắm rửa vệ sinh xong liền nằm xuống bên cạnh Đàn Tú như thường lệ. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn đột nhiên cảm nhận được Đàn Tú bên cạnh sáp lại gần mình.

Quý Hoà nghi hoặc, hỏi: “Sao vậy?”

Đàn Tú không trả lời, im lặng sáp tới gần hơn nữa. Lần này hai người gần như đã dính chặt vào nhau, Quý Hoà vừa đụng vào Đàn Tú liền bị dọa cho giật mình, vì hình như Đàn Tú không mặc quần áo.

Tim nhảy cẩng lên, Quý Hoà gần như hiểu ý của Đàn Tú ngay lập tức, sau đó tim hắn đập rộn ràng nhảy nhót.

“Đàn… Đàn Tú?”

Đàn Tú giơ tay nắm lấy tay hắn đặt ở bên hông, đầu tựa vào vai hắn, khẽ gọi tên hắn, “Quý Hoà.”

Nàng mềm mại hệt như một làn nước, tuyệt đẹp như thể một giấc mơ. Trong thanh âm toàn là sự thẹn thùng và dịu dàng của nữ tử, “Chàng có sẵn lòng, thật sự lấy ta không?”

“Quý Hoà, có thể không?”

Cho dù bây giờ nàng nói muốn lấy mạng của hắn, Quý Hoà nghĩ, bản thân cũng sẵn lòng cho nàng. Hắn đột ngột nắm chặt lấy tay Đàn Tú, ánh mắt tìm thấy Đàn Tú trong khoảng không mờ mịt, thanh âm hít thở không ổn định hỏi nàng: “Đàn Tú, nàng thật sự sẽ không hối hận sao?”

Nàng thật sự sẽ không hối hận sao? Quý Hoà không biết đã hỏi mình bao nhiêu lần như thế.

Đàn Tú từ trong chăn chui đầu ra, giơ hai cánh tay trắng như ngọc vòng qua cổ của Quý Hoà, dán môi mình vào hôn lên cổ hắn.

Áo trong của Quý Hoà quá kín, phân nửa cổ đều bị quần áo che hết, nụ hôn này của Đàn Tú phân nửa hôn trên cổ áo, nhưng cho dù như thế, Quý Hoà cũng cảm thấy phần cổ và cổ họng của mình thoáng cái thắt chặt lại. Hai cánh tay của Đàn Tú hoàn toàn không dùng lực, nhưng Quý Hoà lại cảm thấy bản thân muốn nghẹt thở.

Cuối cùng, hắn thuận theo tâm ý, đặt tay lên trên vòng eo mịn màng cân đối của Đàn Tú, lật người một cái đè nàng dưới thân.

Trong màn ngủ đệm chăn ma sát sột soạt, tấm rèm buông xuống một nửa bị đè ở dưới góc chăn, theo đó lay động. Người trong màn khẽ thì thầm to nhỏ, vành tai tóc mai chạm vào nhau, thỉnh thoảng xen lẫn giọng nói trầm thấp run rẩy, khi là tiếng th* d*c gấp gáp mềm mại, nhẹ nhàng như dây leo quấn quýt, không thể phân rõ là ai.

Lúc này, thời khắc này, ở nơi này, Đàn Tú thấp giọng nức nở ôm chặt Quý Hòa, một tay nắm chặt vai hắn, cảm nhận sự lạnh lẽo của vật thể lạ kia, một cảm giác khó diễn tả dâng trào trong lòng. Nàng cảm thấy như mình vừa mất đi thứ gì đó, nhưng đồng thời, lại cảm thấy như mình đã đạt được điều gì đó hơn thế nữa, nỗi bất an trong lòng dần bị xua tan bởi bàn tay ấm áp của Quý Hòa.

Trong cơn mơ hồ, Quý Hòa dường như đang mỉm cười, nhưng môi hắn run rẩy, những giọt nước mắt lạnh lẽo đột nhiên rơi xuống ngực Đàn Tú.

“Ta… Đàn Tú… Tại sao ta lại là thái giám? Tại sao lại là một…”

Đàn Tú tựa đầu trên gối lắc đầu, không nói nên lời, chỉ ôm đầu hắn, ấn đầu hắn vào trước ngực nàng, nước mắt cũng lăn dài trên má, nghẹn ngào bảo:

“Ta không cần biết chàng là người ra sao, chàng là Quý Hoà, ta biết, kiếp này ta đến để tìm chàng.”

Quý Hoà buông Đàn Tú ra, áp môi mình lên trán nàng, thủ thỉ nói: “Đàn Tú, Quý Hoà thật sự cả đời này biết ơn nàng.”

“Cha nuôi, sao người dậy sớm thế?” Quý Nghiêm Tư chuẩn bị đến gọi cha nuôi dậy, ai ngờ đến trước cửa đã nhìn thấy cha nuôi nhà mình khoanh hai ống tay đứng trước cửa, quần áo tóc tai đã chỉnh tề. Đi đến gần hơn nhìn, mèo béo Tiểu Hoà ấy thế mà ngoan ngoãn rúc trong ngực cha nuôi.

Đây là sao vậy? Quý Nghiêm Tư thấy cha nuôi tinh thần xán lán, ngay cả mặt cũng tươi tỉnh hơn bình thường vài phần, không kìm được cảm thấy kì quái.

Quý Hoà không quan tâm đến ánh nhìn tìm tòi của y, chỉ nói: “Đừng làm ồn mẹ nuôi của ngươi, để nàng ấy ngủ thêm chút.”

Quý Nghiêm Tư bụng nghĩ, sao con dám làm ồn mẹ nuôi chứ, bình thường đã quen với việc mẹ nuôi chưa dậy thì phải thả nhẹ bước chân, hôm nay sao còn cố ý nhắc lại một lần? Bỗng dưng, Quý Nghiêm Tư vỡ lẽ, chẳng lẽ là, việc đã thành rồi à? Nếu không sao cha nuôi lại có tâm trạng tốt như vậy? Mới sáng sớm thức dậy ôm mèo béo đứng trước cửa hứng gió lạnh.

“He he, cha nuôi~”

Quý Hoà liếc y một cái bằng khoé mắt, cố ý lạnh giọng bảo: “Nói thêm một chữ nữa ta cho người may miệng ngươi lại.”

Quý Nghiêm Tư lập tức không dám nói năng xằng bậy nữa.

Trải qua chuyện này, Quý Hoà và Đàn Tú thật sự đã thân mật hơn trước, trạng thái hồi trước tốt thì tốt, nhưng hai người đối xử với đối phương quá cẩn trọng, thậm chí còn mang theo chút lễ phép gượng gạo, bây giờ mới giống phu thê thật sự, buổi tối sẽ bê một chậu nước, hai người một người ngồi bên mép giường, một người ngồi trên ghế đẩu cạnh giường, cùng nhau ngâm chân.

Đi ngủ dù không làm gì hết, cũng có thể tự nhiên dựa sát vào nhau. Ban ngày đi làm việc, một người ở Nội Phủ Ti hoặc cung Diên Khánh, một người ở cung An Ninh. Nếu như cần thứ gì, Đàn Tú sẽ mang theo hai người chạy qua Nội Phủ Ti một chuyến, thuận tiện nhìn Quý Hoà từ xa một cái. Quý Hoà có việc gì cần làm, hễ là gần cung An Ninh đều sẽ không vội rời đi mà sẽ vòng qua thăm nàng một chút.

Nhiều lúc Quý Hoà rất bận rộn, thi thoảng Đàn Tú sẽ đi thăm hắn, mang theo điểm tâm mình làm hoặc canh Mễ Đại Vưu chuẩn bị, dẫn theo mèo béo Tiểu Hoà cùng đi. Lãnh địa mà Tiểu Hoà xưng vương xưng bá từ mẫu đất trong sân viện nhỏ kia đã lan rộng đến Nội Phủ Ti, đi qua mấy lần, thái giám lớn nhỏ trong Nội Phủ Ti đều biết đây là một con mèo béo nghênh ngang kiêu ngạo, là con trai mèo của Đàn Tú cô cô, ngay cả Quý Tư công, cũng không dám vuốt râu hùm của Miêu chủ tử.

Đôi khi Đàn Tú không đến, Tiểu Hoà sẽ một mình giẫm lên trên mái ngói sáng lấp lánh một đường chạy tới, nó sẽ lấp ló đầu mèo ở bên cửa sổ gian phòng Quý Hoà xử lý công vụ. Quý Hoà phát hiện ra nó, vẫy tay, Tiểu Hoà liền nhẹ bước phóng lên trên bàn, không chút khách sáo giẫm ra vài dấu hoa mai trên bàn hắn bằng chân mèo, đưa đầu vào trong ly của Quý Tư công uống nước, còn cào nát bánh hoa mai đặt trên bàn hắn.

“Chỉ có mình mi đến à? Đàn Tú có ở phía sau không?” Quý Hoà vừa lau dấu chân mèo trên bàn, vừa nhìn về phía cửa ra vào.

Mèo béo ngoan ngoãn ngồi xổm trên bàn kêu meo meo meo, mặt đầy vô tội l**m chân mèo.

Ờm, không có tới. Quý Hoà cúi đầu tiếp tục làm việc.

===

27.8.2025 Mèo Trắng năm nay khai bút hơi trễ nhưng rất năng suất. Meo sẽ cố gắng làm xong thế giới truyện đáng iu này trong năm nay. Không biết khi nào tui mới làm xong hết bộ này đây.

Hôm nay nhìn lại chợt nhận ra câu chuyện này được Phù Hoa viết hồi 2016-2017, lâu lắm rồi, hồi Meo đào hố edit đâu nghĩ rằng mình sẽ làm chậm tới vậy. He he he.

Bình Luận (0)
Comment