Sổ tay trùng sinh công lược [118]
Thái giám này là thái giám thật 22
Chương 118: “Ta cảm thấy, hắn sẽ bức cung.”
Editor: Meounonna
Mùa đông năm thứ ba, Hoàng Đế đột nhiên lâm bệnh nặng, đây là việc chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Đàn Tú.
Bệnh tình của ông ấy trở nặng dữ dội, mắt thấy thân thể ngày càng yếu đi, chớp mắt chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả tấu chương cũng không còn sức phê nữa. Trong vài năm nay, Thái Tử ngày càng kiêu căng hống hách, dưới sự thờ ơ khoanh tay đứng nhìn của Hoàng Đế sự tham lam và vô năng của hắn ta ngày càng biểu hiện rõ hơn, thậm chí hắn ta cảm thấy bản thân đã chờ đợi quá lâu, nóng lòng muốn cướp lấy vị trí của Phụ Hoàng mình, cho nên hắn ta đã làm ra một việc sai trái.
Quý Hòa vội vã trở về một chuyến, Đàn Tú hỏi hắn tình hình thế nào, sắc mặt hắn u ám, nhẹ giọng nói với nàng một câu.
“Thân thể của Thánh Thượng, e là do bên Thái Tử động tay động chân.”
Đàn Tú thoáng cái hiểu ra vì sao lại có biến cố này, vì đời trước Định Vương không bị giam lỏng, thời điểm này gã và Thái Tử đang đấu đá khốc liệt, hai người tranh nhau tới đỏ mắt, không ai dám manh động cả. Còn đời này, hơn hai năm nay Thái Tử trôi quá quá thuận lợi, đầu óc cũng không tỉnh táo nữa rồi.
Tình thế hiện nay cực kì hung hiểm, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội rất tốt, nếu có thể tận dụng triệt để trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, Bình Vương có thể trở thành người được lợi cuối cùng. So với đời trước, có lẽ y có thể ngồi lên vị trí đó sớm hơn hai năm.
Hai năm nay, Quý Hòa đã âm thầm quy phục Bình Vương, cũng biết được rất nhiều thế lực trong tay Bình Vương, tình hình như hôm nay, Quý Hòa chắc chắn đã thông báo cho Bình Vương, chắc bọn hắn đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi.
Đàn Tú đoán nếu lần này Hoàng Đế có thể chống đỡ gượng dậy được, chắc chắn Thái Tử sẽ bị phế, hơn nữa Định Vương sẽ được thả ra.
Nói đến cùng nàng không phải là nhân vật trung tâm, Đàn Tú cũng không có cách nào can dự quá sâu vào việc này, nàng cứ ngồi ở trong mảnh đất nhỏ bé này, yên lặng nhìn sóng gió ùn ùn ngoài kia, âm thầm chờ đợi một kết quả.
Quả nhiên, không được bao lâu, bệnh tình của Hoàng Đế đợt nhiên có khởi sắc, nghe nói là Quý Tư công tìm một đại phu ở ngoài cung đến, vị đại phu này đã chữa lành bệnh cho Hoàng Đế.
Đàn Tú đoán vị đại phu này chắc hẳn là người do Bình Vương tìm tới, mượn tay Quý Hòa đưa đến bên cạnh Hoàng Đế, dẫu sao bây giờ Hoàng Đế nghi ngờ ba đứa con trai nhất, ngược lại Quý Hòa được ông ấy tín nhiệm nhiều hơn.
Hoàng Đế vừa tỉnh dậy không bao lâu, đã liên tiếp ban xuống hai thánh chỉ. Một cái là Phế Thái Tử, một cái là ra lệnh thả Định Vương ra.
Thái Tử bị bắt ở Đông Cung, ngay cả đám phụ tá của hắn ta cũng bị bắt không sót một ai, tất cả đều bị khống chế hết. Chưa tới nửa ngày, Đông Cung máu chảy thành sông, bị vị tướng quân thân tín của Hoàng Đế huyết tẩy một trận. Thái Tử và Thái Tử Phi bị dời khỏi Đông Cung, giam cầm ở Tây Lăng Cung nằm tít ở phía bắc của cung thành. Tây Lăng Cung và lãnh cung không khác nhau là bao, hoang tàn rách nát, trọng binh canh gác, chính là một ngục giam.
Một thánh chỉ khác vào trong Phủ Định Vương, Định Vương được giải trừ lệnh cấm túc, khôi phục lại một bộ phận quyền lợi.
Chỉ trong một ngày, dưới sự cân nhắc chớp nhoáng của Hoàng Đế, vận mệnh của hai huynh đệ hoàn toàn hoán đổi cho nhau, không thể không cảm thán một câu thế sự vô thường. Thánh chỉ này do đích thân Quý Hòa đi truyền chỉ, Định Vương thần sắc tối tăm so với hơn hai năm trước nhiều nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau mới mặt mày âm hiểm cười lạnh, giật lấy Thánh chỉ từ tay hắn mở ra lại đọc kĩ một lần nữa.
“Lúc trước vẻ vang đến thế thì sao chứ, bây giờ chẳng phải cũng có kết cục như vậy sao, Thái Tử… hơ hơ, bây giờ đã là Phế Thái Tử rồi.” Định Vương nắm chặt Thánh chỉ trong tay, “Tất cả những người làm Bổn vương khó chịu, Bổn vương sẽ không tha cho ai hết, cứ đợi ở đó cho Bổn vương.”
Lúc Định Vương nói câu này, ánh mắt sâu xa lướt qua người Quý Hòa. Mặt Quý Hòa không cảm xúc, trong lòng thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Định Vương đã phát hiện ra khuất tất của sự việc năm đó? Hay là gã đã biết mình đã quy phục Bình Vương?
Cho dù thế nào, Định Vương trở lại triều đường, sẽ bất lợi cho hắn, cần phải cẩn thận hơn nữa.
Nhưng mà điều Quý Hòa lo lắng nhất không phải bản thân, mà là Đàn Tú. Tính cách tự cao tự đại thù dai của Định Vương ai nấy đều biết rõ, nếu gã ghi thù Quý Hòa, vậy Đàn Tú chắc chắn cũng là một trong những người gã muốn đối phó.
Sau khi Quý Hòa về trong cung, dặn dò Đàn Tú kĩ càng rất nhiều việc, nay tình thế trong cung bất định, sóng gió bấp bênh, e là tiếp theo còn xảy ra sóng gió to hơn nữa, Quý Hòa không dám đùa giỡn với tính mạng của Đàn Tú.
Đàn Tú cũng hiểu, đời này đã hoàn toàn rối loạn, sau này chuyện gì sẽ xảy ra, không ai có thể dự đoán được. Nàng hiểu sự điên cuồng và to gan lớn mật của Định Vương hơn Quý Hòa, chỉ cần nhớ đến trận bức cung đời trước Định Vương một tay mưu tính, cảnh tượng những thi thể không đếm xuể và máu đỏ tung tóe ở trước mắt mình, Đàn Tú liền cảm thấy nghẹt thở.
“Quý Hòa, ta cảm thấy Định Vương sẽ không chịu để yên, hắn bị nhốt hai năm, cho dù bây giờ được thả ra, e là cũng đã ôm thù với Hoàng Đế và Thái Tử, hắn không nhịn được cơn tức này, ta cảm thấy, hắn sẽ bức cung.” Đàn Tú nắm chặt tay Quý Hòa ngập ngừng nói từng câu từng chữ.
Quý Hòa không ngạc nhiên chút nào vì lời Đàn Tú nói, chỉ bảo: “Nay trong tay Định Vương không có binh quyền, Lâm tướng quân thân tín của Hoàng Đế toàn quyền thủ vệ trong cung, cho dù Định Vương có lòng, cũng không có cách nào hành sự… Trừ phi Lâm tướng quân phản bội Thánh Thượng.”
Thật ra Quý Hòa không nói với Đàn Tú, Bình Vương đã sớm đoán được Định Vương sẽ bức cung, nhưng nguyên nhân bên trong có dính líu khá nhiều đến Bình Vương. Từ hai năm trước Bình Vương cho người âm thầm tung tin đồn bên cạnh Định Vương, nói là Hoàng Đế rất yêu thương mấy đứa con trai của Bình Vương, có ý truyền Hoàng vị lại cho Bình Vương.
Định Vương kiêu căng tự mãn, bị đả kích bởi hết biến cố này đến biến cố khác, nếu không làm việc gì quá khích, đó mới là không bình thường. Những điều này, Quý Hòa cố ý không nói với Đàn Tú. Hắn đã sớm nhìn ra, Đàn Tú có hơi căng thẳng quá mức đối với những việc này, tuy hắn không biết nguyên nhân, nhưng cũng không muốn nàng hoảng loạn lo lắng vì điều này, dứt khoát giấu nhẹm đi.
Đàn Tú không biết nguyên nhân ngọn nguồn bên trong, chỉ uyển chuyển nhắc nhở hắn bằng tin tức đời trước mình biết được, “Còn có một khả năng nữa, một trong hai phó tướng thủ hạ của Lâm Tướng Quân, là phản đồ.”
Cụ thể là người nào, Đàn Tú không nhớ rõ, nhưng nàng nhớ lần bức cung đó của Định Vương suýt chút nữa thành công, xác thực là do một Phó tướng của Lâm Tướng quân tạo phản, g**t ch*t Lâm Tướng Quân, trong ứng ngoại hợp.
Quý Hòa lần nữa phát hiện Đàn Tú dường như biết rất nhiều chuyện đáng lẽ nàng không nên biết, nhưng lần này hắn vẫn không truy cứu, chỉ ghi nhớ việc này trong lòng, sau đó âm thầm cho người điều tra. Bắt đầu tra, thật sự để hẳn tra ra khá nhiều việc. Một phó tướng họ Tân thủ hạ của Lâm Tướng Quân có bí mật qua lại với Định Vương.
Tai mắt của Quý Hòa rải rác khắp trên dưới trong cung, cho dù là việc che giấu kín cỡ nào cũng sẽ bị hắn thăm dò ra được, đương nhiên, Bình Vương cũng đã biết rồi.
Tất cả mọi người đều đang âm thầm bày binh bố trận, đợi một ngòi nổ sớm muộn gì cũng bùng phát. Dường như để tăng thêm phần kịch tính cho bầu không khí quái dị trong cung, vào mùa đông thế nhưng quái lạ thay lại xuất hiện sấm rền vang liên tục mấy ngày, trên trời là mây đen cuồn cuộn, chỉ là chờ mãi không thấy tuyết rơi, gió rét thấu xương thổi qua làm gẫy vài nhánh mai ở Nam Uyển.
Đàn Tú vốn tưởng rằng Định Vương vừa được thả ra, ít nhất cũng sẽ yên ổn một thời gian, ai ngờ gã hoàn toàn không hành sự theo lẽ thường, chẳng qua bao lâu, vào một đêm khuya, không hề có dấu hiệu báo trước tiến vào bức cung. Thời gian này còn sớm hơn tận mấy năm so với đời trước.
Các vệ binh mỗi ngày tuần tra trong cung một đêm bỗng đổi Chủ Tướng, mờ hồ hốt hoảng từ người hộ vệ Cung Thành biến thành người bao vây Cung Thành.
Đêm hôm đó, vừa hay đến phiên Quý Hòa trực, cần phải nghỉ ở cung Diên Khánh của Hoàng Đế, chăm nom Hoàng Đế. Dạo trước cơ thể Hoàng Đế bị tổn hại, cho dù đã giải được độc tính, nhưng thân thể vốn không khỏe, bị giày vò một trận, nói với bên ngoài là đã khỏe rồi, thật ra phần lớn thời gian mỗi ngày đều nằm trên giường.
Nửa đêm, Hoàng Đế bỗng nhiên mồ hôi nhễ nhại tỉnh lại từ trong ác mộng, ông ấy la hét thất thanh, hai mắt trợn trừng, hai tay quơ quào vào khoảng không, hệt như điên loạn kêu gào: “Người đâu! Người đâu mau tới đây! Hộ giá, có người muốn hại Trẫm!”
Ông ấy còn chưa hét xong, Quý Hòa đã vội vàng chạy đến, trấn an ông ấy nói: “Thánh Thượng, người mơ thấy ác mộng sao? Lâm Tướng Quân và nô tài đều đang trông nom bảo vệ người mà, Thái Tử đã bị nhốt, và được canh giữ ở cung Tây Lăng, sẽ không ai dám đến mưu hại Thánh Thượng cả.”
Hoàng Đế đột nhiên nổi giận đùng đùng, hất văng gối mềm trên giường và lò đốt hương bên cạnh giường xuống dưới đất, “Thái Tử gì chứ! Cái thứ dám giết cha mình! Nó giết Trẫm một lần không thành, còn muốn giết thêm lần nữa, nghiệt chướng, đây là nghiệt chướng!”
Hai mắt Hoàng Đế đầy tơ máu, “Quý Hòa, sáng mai ngươi đi soạn chỉ thay Trẫm, không, bây giờ đi, ban chết cho Thái Tử!”
Quý Hòa hiểu rõ, Hoàng Đế đã bị dư độc lúc trước giày vò sắp điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng cảm thấy muốn hại mình, ông ấy đã mơ thấy ác mộng mấy ngày rồi, ngày nào cũng thế.
Đương nhiên hắn sẽ không nghịch ý Hoàng Đế, nghe thấy vậy chỉ thưa vâng một tiếng, chuẩn bị đi lấy Thánh chỉ. Nhưng còn chưa đợi hắn xoay người rời đi, đột nhiên ở đằng xa truyền đến tiếng vang trầm đục.
“Đây là, sấm sét sao?” Hoàng Đế hiển nhiên có hơi nhạy cảm, ông ấy lắng tai nghe một hồi, đột nhiên phân phó Quý Hòa: “Mau, mau đi xem thử, ở bên ngoài chắc chắn xảy ra chuyện rồi! Gọi Lâm Thương vào đây, để hắn canh giữ bên cạnh Trẫm!”
“Dạ.” Quý Hòa nhanh bước đi ra ngoài, nhìn thấy con trai nuôi của mình Quý Thận Tri đứng ngoài cửa, vẫy tay gọi y đến nói thầm vào tai vài câu, Quý Thận Tri lập tức gật đầu, dẫn theo hai người vội vã đi về sân viện của Quý Hòa.
Xảy ra chuyện rồi, đây là phản ứng đầu tiên sau khi Quý Hòa nghe thấy âm thanh trầm đục đó vang lên, hắn đứng trước cửa cung Diên Khánh, vì cung Diên Khánh có địa thế cao, hắn có thể nhìn thấy rõ trong góc tít phía bắc của Hoàng Cung bùng lên khói lửa, ánh lửa đó vô cùng bắt mắt giữ đêm tối. Đó là cung Tây Lăng nơi giam giữ Thái Tử.
Lâm Tướng Quân người vốn phải canh giữ ở gần cung Diên Khánh không thấy tung tích, dường như Quý Hòa ngửi thấy mùi máu tanh, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, xoay người chạy về, vừa đến trước điện Cung Diên Khánh, Quý Hòa liền nhìn thấy Hoàng Đế thất tha thất thểu vịn vào một tiểu thái giám chạy ra ngoài, trong miệng còn hét lớn: “Quý Hòa! Lâm Thương! Người đâu, đều chết ở đâu cả rồi!”
“Thánh Thượng!” Quý Hòa chạy về, biểu tình trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, “Không biết Lâm Tướng quân đã đi đâu mất rồi, nô… nô tài lúc nãy còn thấy ánh lửa ở phía bắc, đây, đây là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Đế cũng nhìn thấy ánh lửa ở phía bắc, sắc mặt biển đổi không ngừng, “Là ai, lần này lại là ai, là Thái Tử, hay là, hay là Định Vương? Hoặc là Bình Vương?”
Ông ấy nhanh chóng có được đáp án, vì cửa lớn trước đại điện cung Diên Khánh đột nhiên bị mở ra, một nam nhân mặc áo giáp cưỡi ngựa tiến lên trước mắt ông ấy, vệ binh đông nghịt tay cầm đuốc mở đường ở hai bên, nhanh chóng chen chúc đầy ở trước mảnh đất trống cung Diên Khánh.
Cung Diên Khánh chỉ còn đúng hai mươi mấy hộ vệ chắn trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế nhìn thấy vô số mũi đao lấp lánh chỉa về phía mình, một tay dùng lực túm mạnh vào cánh tay của Quý Hòa bên cạnh, thân thể run rẩy giận dữ nhìn về phía Định Vương khí thế phấn phấn trên lưng ngựa.
“Tại sao? Tại sao? Đợi Trẫm trăm tuổi, Hoàng vị này sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngay cả mấy năm mà ngươi cũng không đợi được nữa sao? Nghịch tử ngươi là nghịch tử!!”
Định Vương cười, đột nhiên vung tay, vứt một đầu người lên cao rơi xuống trước mặt Hoàng Đế. Đầu người dính máu đó lăn lốc vài vòng, vừa hay dừng trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế cúi đầu nhìn, vừa hay đối diện với đôi mắt trợn trừng của Thái Tử.
“Phụ Hoàng, dựa vào đâu mà chỉ một câu nói của ông có thể quyết định sống chết của ta? Ông để mặc Thái Tử tên phế vật đó giẫm lên đầu ta bao nhiêu năm như thế, ba năm trước lại giam ta ở Phủ Định Vương, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta không? Nói thật với ông một câu, đừng nói vài năm, ngay cả một ngày ta cũng không muốn đợi tiếp nữa, hôm nay, Phụ Hoàng ông tốt nhất ngoan ngoãn truyền ngôi cho ta, nếu không… con trai e là thật sự phải làm một người đại nghịch bất đạo đấy!”