Sổ tay trùng sinh công lược [119]
Thái giám này là thái giám thật 23
Chương 119: “Nàng… đừng sợ, ta không sao.” “你……别怕,我没事。”
Editor: Meounonna
“Phụ Hoàng, ông còn đang chờ gì nữa? Chẳng lẽ muốn đợi Lâm tướng quân đến cứu ông sao?” Định Vương nhìn Hoàng Đế chậm chạp không muốn nhúc nhích, đột nhiên mặt đầy ý cười hỏi.
Biểu tình Hoàng Đế biến đổi, “Lâm Thương đã bị ngươi giết rồi?”
Định Vương lắc đầu, “Lâm Tướng quân không phải do ta giết đâu, cũng không cần đích thân ta động tay.” Nói xong hắn sờ vào đầu ngựa dưới thân, giọng điệu lạnh lùng nói: “Được rồi, cho dù có kéo dài thời gian nữa, cũng không có ai đến cứu ông đâu, bây giờ toàn bộ cung thành đều đã bị ta khống chế, Phụ Hoàng, ông cũng đừng chấp mê bất ngộ nữa, mau chóng viết chiếu thư truyền ngôi cho ta, nói không chừng con trai còn có thể đưa ông đi dưỡng lão.”
Hoàng Đế tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trợn mắt nghiến răng, đột nhiên tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
Định Vương khẽ nhướng mày, nắm lấy roi ngựa nhảy xuống đất, sải bước dài đến gần Hoàng Đế. Hai mươi mấy vệ binh chắn trước người Hoàng Đế toàn là quân tinh nhuệ, đối diện với bao nhiêu quân địch nhìn chòng chọc như hổ đói, cũng vẫn ngoan cường không lui về sau dù chỉ một bước.
Định Vương không kiên nhẫn chậc một tiếng, định để thủ hạ ở đằng sau tiến lên giết hết đám người này, nhưng gã còn chưa động tay, Hoàng Đế đã nói một cách ngắt quãng: “Trẫm…Trẫm đồng ý với ngươi.”
Sau đó ông ấy xoay đầu, muốn đi vào trong điện. Quý Hoà đỡ Hoàng Đế lung lay sắp đổ đi vào trong cung Diên Khánh, cánh tay của hắn bị Hoàng Đế nắm chặt rất mạnh, có thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ tột cùng của Hoàng Đế vào thời khắc này.
Đột nhiên, Hoàng Đế nhẹ giọng nói với hắn bằng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được: “Quý Hoà, trong hộc tủ bí mật bên giường Trẫm có để lại Chiếu dụ, hộc thứ ba là chiếu thư truyền ngôi cho Bình Vương. Nếu lần này ngươi có thể trốn ra ngoài, thì nói với Thừa tướng, để hắn tìm cơ hội lấy đồ ra, chiếu cáo thiên hạ, nhất định không được để thứ lòng lang dạ thú như Định Vương đoạt được Hoàng vị này của Trẫm!”
Tim Quý Hoà bắt đầu đập mạnh dữ dội, hắn cảm nhận được trong tay đang dìu Hoàng Đế của mình được nhét vào một đồ v*t c*ng có hình dạng như chìa khóa. Chỉ trong phút chốc, hắn ép bản thân phải bình tĩnh lại, chuyển chìa khóa nhét vào trong tay áo, cúi đầu hệt như không có việc gì dìu Hoàng Đế với bước chân nặng nề đi về phía trước.
Định Vương cũng theo đó đi vào, chỉ là ở giữa còn ngăn cách bởi hai mươi mấy vệ binh một lòng trung thành. Định Vương hoàn toàn không đặt những người này vào mắt, hệt như nhìn một thứ gì đó đang vùng vẫy sắp chết, như thể gã đã nắm chặt phần thắng trong tay. Gã không hề chú ý đến động tác nhỏ của Hoàng Đế và Quý Hoà, vừa đi vào trong cung Diên Khánh, vừa chắp tay sau lưng đánh giá nơi ở mà người thống trị tối cao sở hữu, khát vọng quyền lực trong mắt gã biểu hiện ra ngoài hết sức rõ ràng.
Nhanh thôi, nơi này sẽ thuộc về gã, gã sẽ không còn bị khống chế bởi tên Hoàng Đế ngày một già nua đa nghi này nữa, người duy nhất có thể làm chủ sinh tử của gã chỉ có bản thân gã mà thôi.
Quý Hoà dìu Hoàng Đế đi đến trước thư án, lấy thánh chỉ ra trải trước mặt Hoàng Đế, bản thân thì ở bên cạnh mài mực. Hoàng Đế nhấc bút, bàn tay nổi đầy gân xanh run rẩy dữ dội mới viết xuống được một chữ, một cục mực đen cứ thế loang lổ trên giấy lụa.
Lúc này Định Vương không nóng lòng nữa, gã đứng ở nơi cách đó không xa, nhìn Hoàng Đế được vệ binh bao vây bảo vệ kia, nhìn động tác khó khăn của Hoàng Đế, trên mặt còn lộ ra nụ cười vui vẻ, dường như vì nhìn thấy Phụ Hoàng đã từng cao cao tại thượng của mình lộ ra trạng thái yếu ớt nên cảm thấy thú vị.
Chớp mắt, gã lại nhìn sang Quý Hoà đứng trước mặt Hoàng Đế, bèn mở miệng bảo: “Quý Tư công, ngươi nói xem, con chó cậy thế chủ, nếu mất đi chủ nhân của mình sẽ có kết cục thế nào?”
Định Vương tự nói xong bèn bật cười hả hê, “Tất cả những người làm Bổn vương khó chịu, cuối cùng Bổn vương đều sẽ tính sổ hết, ngươi chỉ là một con chó bị thiến, chẳng được tính là thứ đồ tử tế gì, vốn dĩ cũng không cần Bổn vương phải đích thân ra tay, nhưng Bổn vương ghét nhất có người giành đồ với Bổn vương, cho nên Bổn vương sẽ đích thân nói với ngươi, người dám giành đồ với Bổn vương sẽ có kết cục như thế nào.”
Hắn lại liếc mắt nhìn về phía thủ cấp của Thái Tử đã được nhặt lên đặt ở một bên. Trong mắt toàn là cao ngạo và khinh thường.
Nhưng Quý Hoà lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe giọng điệu của Định Vương, gã muốn tính sổ cũng phải đợi qua đêm nay, nếu đã như thế, hắn càng không cần lo lắng cho Đàn Tú nữa, bây giờ Định Vương chắc chắn không có thời gian rảnh đi gây chuyện với Đàn Tú. chỉ cần không đụng độ với phản quân trong cung của Định Vương, Đàn Tú sẽ không sao hết.
Đợi đến ngày mai… Định Vương cũng không còn cách nào điên cuồng ngang ngược nữa, Bình Vương đã bố trí ổn thỏa cả rồi, chỉ cần Định Vương thật sự bức cung, làm cho lòng Hoàng Đế rét lạnh, Bình Vương sẽ xuất hiện ung dung ngồi đó thu lợi của ngư ông. Vốn dĩ Bình Vương còn muốn làm cho Hoàng Đế hoàn toàn thất vọng với Định Vương, cuối cùng mới dễ buông bỏ truyền ngôi cho y, nhưng bây giờ, Quý Hoà hiểu rõ Hoàng Đế đã không cần thiết nữa rồi, vì ông ấy đã để lại chiếu dụ truyền ngôi cho Bình Vương, điều này rõ ràng đã làm giảm bớt rất nhiều rắc rối cho bọn hắn.
Thấy Quý Hoà khom lưng đứng ở đó không nói câu nào, Định Vương cảm thấy hắn bị lời mình dọa sợ mới trở nên như vậy, không khỏi nhếch mép cười mỉa mai, sau đó không thèm để ý đến nhân vật nhỏ bé như thế nữa.
Gã đứng trước lò đốt hương mạ vàng hình thụy thú, nhìn Hoàng Đế lập cà lập cập sắp viết xong một tờ thánh chỉ, đột nhiên lên tiếng cố ý làm khó nói, “Thay cho Phụ Hoàng tờ mới viết lại, đây là chiếu thư truyền ngôi đấy, nhất định phải viết cho đàng hoàng mới được, đúng không Phụ Hoàng?”
Hoàng Đế nhịn không nổi nữa, ném bút trong tay về phía Định Vương, cả đời này ông ấy chưa từng bị người ta ép buộc như thế bao giờ. Định Vương nghiêng đầu tránh đi bút lông bị ném qua, chỉ là cuối cùng vẫn có hai giọt mực văng lên trên mặt. Gã cảm nhận được mặt mình lành lạnh, hung quang trong mắt nổi lên, rút kiếm bên hông mình ra chém xuống cái bàn trước mặt, bàn sách gỗ đàn hương dày nặng bị gã chém ra một dấu vết sâu hoắm.
“Phụ Hoàng, ông tốt nhất bây giờ đừng có chọc giận ta.” Biểu tình của Định Vương vô cùng hung tợn, ngay cả trong mắt cũng toàn là tơ máu.
Dáng vẻ này của gã nhìn thế nào cũng không được bình thường, đột nhiên trong đầu Quý Hoà lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Định Vương bị người ta hạ thuốc ảnh hướng đến thần trí? Người sẽ làm chuyện này, và có lý do làm như thế, khả năng cao nhất chính là Bình Vương.
Bình Vương vô hại nhàn nhã ấy, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mấy năm nay Quý Hoà đã hiểu rõ được điều này. Tuy trong lòng phỏng đoán nhưng hắn chuẩn bị giấu suy đoán này vào trong lòng, giậu nhẹm xuống dưới ba tấc đất. Có nhiều việc, hắn không rõ không hiểu mới là tốt nhất.
Hoàng Đế cũng bị dáng vẻ này của Định Vương dọa sợ không nhẹ. Đột nhiên lại phun ra một búm máu. Có điều cuối cùng ông ấy vẫn là Hoàng Đế, trong lòng nhanh chóng nảy sinh sự nghi ngờ giống Quý Hoà, thế là trong mắt mang theo nghi hoặc hỏi: “Từ khi nào thì ngươi lại trở thành như vậy, lúc trước ngươi không có dáng vẻ như thế!”
Định Vương nhếch khóe môi, hai mắt đỏ rực nhìn ông ấy chằm chằm, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Đừng có nói nhiều, mau viết nhanh!”
Hoàng Đế hít sâu một hơi, không nói chuyện nữa, đỡ bàn tay run rẩy, viết lại tờ khác. Nhưng lần này chưa đợi ông ấy đóng con dấu lên, bên ngoài đột nhiên nổi lên tiếng hô giết rền trời.
Biểu tình Định Vương đột nhiên thay đổi, giận dữ nói với Hoàng Đế: “Mau đóng dấu lên!”
Hoàng Đế được hai mươi mấy vệ binh bảo vệ ở phía sau vừa nghe thấy bên ngoài hình như có biến cố gì đó, sao còn chịu ngoan ngoãn nghe Định Vương uy h**p, con dấu trong tay cứ không chịu đóng xuống.
Định Vương cũng không phí lời nữa, giơ kiếm đâm chết một vệ binh chắn ở đằng trước, hành động này của gã như một tín hiệu, phản quân theo gã tiến vào lập tức xông lên đánh nhau với hai mươi mấy vệ binh ấy. Dẫu sao do nhân số ít, hai mươi mấy vệ binh này không chống cự được bao lâu, mắt thấy họ đã dần dần lùi về sau, mấy tiếng kêu thất thanh vang lên là lại chết thêm vài người, Quý Hoà đỡ Hoàng Đế không ngừng lui về sau.
Mùi tanh của máu tươi lan tỏa khắp trong điện, Định Vương đỏ mặt giơ kiếm, không quan tâm đến đám phản quân dưới trướng và mười mấy vệ binh kéo dài thời gian nữa, gã một đường đuổi theo Hoàng Đế và Quý Hoà.
Ngoài Hoàng Đế và Quý Hoà, theo bọn họ lui về sau còn có hai vệ binh, hai vệ binh đó nhìn thấy Định Vương xông đến, quay lại nhìn nhau, cùng giơ đao lên nghênh chiến.
Quý Hoà đỡ Hoàng Đế chạy từ tiền điện xuống hậu điện, Hoàng Đế th* d*c gấp gáp, lúc nãy đã phun ra hai ngụm máu, bấy giờ sắc mặt tái nhợt xám xịt, bước chân ngày càng chậm lại.
Gió lạnh rít rào xuyên qua khe cửa sổ đỏ thẫm thổi vào, từ một cánh cửa sổ mở toang, Quý Hoà nhìn thấy bên ngoài tuyết đã rơi rồi. Trận tuyết lớn tích tụ đã lâu này lặng lẽ rơi xuống từ những đám mây dày nặng xám ngắt. Tiếng la hét và giết chóc trong tiền điện dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng bước chân truy đuổi ngày càng rõ ràng.
Lòng Quý Hoà không ngừng chùng xuống, Định Vương đã đuổi tới nơi rồi.
Hoàng Đế đã không chạy nổi nữa, bọn họ đã không còn nơi để trốn, nhưng vị Hoàng Đế sắp đi đời nhà ma này vô cùng sợ hãi với cái chết trước mặt, ông ấy đột nhiên trở nên điên cuồng, kéo chặt Quý Hoà, “Quý Hoà, ngươi mau đi chặn Định Vương lại! Chặn lại tên súc sinh muốn giết cha này, ngươi mau đi!”
Quý Hoà tay không tấc sắt, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đứng chắn trước mặt Hoàng Đế.
Định Vương sải bước dài đi đến, mũi kiếm chỉa xuống dưới, máu tươi chảy dọc theo thanh kiếm, nhỏ xuống đất.
“Dù sao chỉ còn lại một con dấu chưa đóng, Bổn vương tự mình đóng cũng không sao, Phụ Hoàng ông nói có đúng không.” Định Vương mặt không cảm xúc giơ kiếm lên, không chút do dự đâm về phía hai người.
Thứ Quý Hoà nhìn thấy trước mắt là ánh kiếm sáng ngời lấp lánh, ngay sau đó ngực hắn lạnh lẽo, khi mũi kiếm bị rút ra, hắn mới cảm nhận được cảm giác đau đớn xé toẹt muộn màng.
Lúc ngã xuống đất, Quý Hoà thấy Định Vương lại vung kiếm lên, đâm vào lồng ngực Hoàng Đế, sau đó gã lấy con dấu từ trong ngực Hoàng Đế ra, bật cười to.
“Phụ Hoàng ơi là Phụ Hoàng, thứ ta muốn ông không chịu cho ta, cuối cùng thì sao? Còn chẳng phải bị ta giành lấy sao!”
Bình Vương thong dong đến muộn, mang theo một đám vệ binh bảo hộ cung thành áo giáp rướm máu đuổi đến, bao vây chặt chẽ nơi này lại. Trong tay Định Vương còn cầm con dấu riêng của Hoàng Đế, thấy người đến là Bình Vương, gã hơi trợn to mắt, sau đó đột nhiên bật cười.
“Thật không ngờ tới không ngờ tới, bình thường nhị ca biểu hiện không màng danh lợi đến thế, hóa ra cũng thèm muốn vị trí này của Phụ Hoàng, giấu kĩ thật đó, bao nhiêu năm rồi, ta và Thái Tử ấy thế mà đều bị ngươi qua mặt.” Ánh mắt của gã chậm rãi lướt qua những binh sĩ bao vây mình, “Ngươi đã sớm biết ta định bức cung? Cố ý đợi đến lúc này, ngươi nhất định phải có một nội ứng lợi hại, là ai?”
Gã đột nhiên nhìn thấy hai vệ binh Bình Vương mang tới đỡ Quý Hoà đang nằm một bên dậy, bỗng chốc vỡ lẽ.
“Thì ra là ngươi đã thuần phục được con chó Quý Hoà này.”
Bình Vương không còn dáng vẻ lười biếng như thường ngày, y khảy kiếm ở bên hông mình một cái, khảng khái hô to: “Định Vương bức cung giết huynh giết cha, nay ta Thanh quân trắc(*), báo thù cho cha huynh. Người đâu, bắt lấy Định Vương.”
(*) “Thanh quân trắc” (清君側) là một thuật ngữ tiếng Hán, có nghĩa là “thanh trừng những kẻ xấu xa bên cạnh quân vương”.
Định Vương bị vệ binh mặc trọng giáp ngăn lại, giằng co một hồi, cuối cùng vẫn thất thủ bị bắt. Gã bị ấn xuống đất nhưng vẫn giãy giụa không ngừng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bình Vương, miệng la hét: “Ngươi có khác gì so với ta! Đều là loạn thần tặc tử, ngươi giết ta, thì cũng danh bất chính ngôn bất thuận! Ha ha ha, lão già đó đã bị ta giết rồi, ngươi đi tìm đâu ra một Thánh chỉ truyền ngôi nữa!”
Lúc này Bình Vương đi đến trước mặt Hoàng Đế, khom lưng thăm dò hơi thở của ông ấy, Hoàng Đế trợn trừng mắt đã không còn hô hấp nữa rồi. Trên mặt Bình Vương không có chút đau buồn nào, thu tay về đi đến trước mặt Quý Hoà.
“Thế nào?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Quý Hoà thấp giọng nói cho Bình Vương lời Hoàng Đế lúc trước đã từng căn dặn hắn, Bình Vương cũng không bất ngờ, chỉ cười: “Ta đã đoán ông ấy nhất định sẽ chuẩn bị sẵn hết thẩy mà. Đi theo ta đi, đi xem thử Phụ Hoàng đó của ta đã để lại cho ta đồ vật gì.”
Quý Hoà được đỡ dậy, đi đến tẩm cung của Hoàng Đế với Bình Vương, tìm thấy một chiếc tủ bí mật ở đầu giường mở ra, bên trong có hai tấm chiếu thư, một tấm là truyền ngôi cho Định Vương, một tấm là truyền ngôi cho Bình Vương.
Bình Vương cầm hai tấm chiếu thư, đột nhiên sờ trán bật cười cảm thán: “Quả nhiên là như thế.”
Y cầm tấm chiếu thư truyền ngồi cho Định Vương đi đến trước lò đốt hương lớn nhất trong điện, cho người mở nắp ra, khều than đang cháy bên trong, vứt thánh chỉ trong tay vào. “Di chiếu của Phụ Hoàng chỉ cần một tấm là đủ rồi.”
Y nhìn chiếu thư đang bốc cháy kia, phủi tay để bay bớt khói phía trước, “Khói xặc quá.” Vừa xoay đầu nhìn thấy Quý Hoà mặt mày trắng bệch che lại vết thương, bèn cười với hắn nói: “Lần này vất vả cho Quý Tư công rồi.”
“Các ngươi đưa Quý Tư công quay về đi, tìm hai thái y trị thương cho hắn.”
____
Đàn Tú ngồi ở hành lang, trong lòng dù thế nào cũng không yên ổn được, bắt đầu từ lúc nãy lòng nàng bắt đầu nơm nớp không yên, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng Quý Thận Tri đi qua đây đặc biệt dặn dò nàng không được chạy ra ngoài, Đàn Tú cũng nhớ tới chuyện ngoài ý muốn của kiếp trước, không dám chạy ra ngoài gây thêm phiền phức cho Quý Hoà, chỉ đành nóng ruột ngồi ở đây chờ đợi.
Mèo béo Tiểu Hoà nằm sấp trên gối nàng, mềm mại kêu meo meo hai tiếng, Đàn Tú v**t v* đầu của nó, “Sẽ không sao đâu.”
Quý Nghiêm Tư hai vai dính đầy tuyết vội vàng đi xuyên qua Trung Đình đến trước mặt Đàn Tú, thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt vô cùng, bèn khuyên bảo: “Mẹ nuôi, ở bên ngoài gió lớn như thế, hay là mẹ vào phòng đợi đi, nếu hứng gió ngã bệnh, cha nuôi sẽ trách chúng con đó.”
Đàn Tú lắc đầu, hỏi y: “Tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
Quý Nghiêm Tư thấy không khuyên được nàng, chỉ đành trả lời, “Chỗ của chúng ta thì còn đỡ, không có ai đến ngăn lại, nhưng ở phía trước, con lén đi nhìn thử, ở đó đều là vệ binh đi tới đi lui, đã bắt đầu đánh nhau rồi, con không dám xem nhiều, liền vội vã quay về.”
“Vậy có nhìn thấy Quý Hoà không?”
“Bây giờ chắc chắn cha nuôi đang ở bên cạnh Thánh Thượng, Thánh Thượng chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, cha nuôi cũng sẽ không có việc gì, mẹ nuôi người yên tâm đi.” Quý Nghiêm Tư tuy nói nhẹ nhành an ủi Đàn Tú như thế, nhưng lòng y rõ ràng, bây giờ bên cung Diên Khánh hỗn loạn ra sao, cha nuôi sẽ như thế nào, đúng là khó nói.
Hiển nhiên, Đàn Tú cũng sẽ không yên lòng vì một câu nói của y, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ. Quý Nghiêm Tư vỗ hoa tuyết trên vai mình xuống, đột nhiên nghe thấy bên ngoài sân viện ầm ĩ, một lát sau, có một đám người đi vào, y nhìn thấy có người được khiêng vào, đó chính là cha nuôi của y Quý Hoà, ông ấy nhắm mắt, máu trên trên quần áo vô cùng chói mắt.
Quý Nghiêm Tư mở to hai mắt vẫn chưa kịp phản ứng lại, khoé mắt đã nhìn thấy mẹ nuôi bên cạnh chạy qua đó.
“Quý Hoà!”
Lòng Đàn Tú lạnh buốt như băng. Đã thay đổi nhiều đến thế rồi, chẳng lẽ Quý Hoà vẫn không thoát được kiếp này? Là sai lầm của nàng sao? Là do nàng không nên thay đổi tất cả sao? Nếu nàng không can dự vào những việc này, vốn dĩ Quý Hoà vẫn có thể sống thêm được vài năm, thật sự là sai lầm của nàng ư?
“… Đàn Tú?”
Quý Hoà đang được khiêng bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn nàng toàn là vỗ về trấn an, “Nàng… đừng sợ, ta không sao.”
Trái tim đang lơ lửng giữa không trung của Đàn Tú dần dần buông xuống, nàng gần như muốn bật khóc, nhưng nàng cố nhịn lại. Không đợi Quý Hoà nói xong, Đàn Tú đã nói với người khiêng Quý Hoà: “Mau, đưa chàng ấy vào trong phòng đó.” Sau đó hành lễ với hai thái y đang cầm hộp thuốc ở phía sau, “Lý thái y Tống thái y, Quý Hoà nhờ cậy vào hai ngài.”
Thấy Quý Nghiêm Tư còn đang sững sờ đứng ở đó, nàng nói tiếp: “Quý Nghiêm Tư, ngươi đi cho người bên Mễ Đại Vưu chuẩn bị sẵn nước nóng, cắt nhân sâm lâu năm trong kho ra đưa qua đây, còn nữa kêu Quý Thận Tri ở đằng sau đến đây, để hắn ra ngoài thám thính tình hình.”
“Ơ, ơ dạ mẹ nuôi, con đi ngay!” Quý Nghiêm Tư vỗ đầu vội vàng đi làm việc.