Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 120

Sổ tay trùng sinh công lược [120]

Thái giám này là thái giám thật 24

Chương 120:  Chiều tà bóng ngã về tây, chim mỏi về tổ (Câu chuyện nhỏ khép lại) 夕阳西下,倦鸟归巢。(本章小故事完)

Editor: Meounonna

Cuối cùng Quý Hoà vẫn vượt qua được kiếp nạn này.

Sau khi hắn được khiêng về, tỉnh táo được một khoảng thời gian liền chìm vào trong hôn mê, sau đó liên tục sốt cao mấy ngày liền, Đàn Tú ngày đêm vất vả chăm sóc hắn, không dám ngủ nghê gì cả, nàng làm cho mình kiệt sức đến mức sắc mặt còn trắng hơn cả Quý Hoà, khi nàng sắp không kiên trì nổi nữa thì cuối cùng Quý Hoà cũng tỉnh dậy.

Sau đó, Quý Hoà lại phải nằm trên giường ba tháng, cho dù về cơ bản đã khỏi hẳn, vết thương đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng để lại một di chứng: vùng ngực nơi bị đâm chốc chốc lại lên cơn đau kịch liệt.

Đôi khi nửa đêm Đàn Tú tỉnh dậy, phát hiện Quý Hoà bên cạnh nghiêng người hít khẽ, liền biết cơn đau của hắn tái phát.

Thái y đã kê thuốc, nhưng không có tác dụng gì lớn, chỉ nói sau này phải điều dưỡng cho tốt, từ từ sẽ khôi phục lại.

Đàn Tú hay bừng tỉnh trong đêm, trong mơ của nàng toàn là dáng vẻ Quý Hoà bê bết máu, nàng mơ thấy Quý Hoà không tỉnh dậy được nữa, buồn bã đến mức khóc không ngừng trong mơ, làm ướt khăn trải gối. Quý Hoà giấc ngủ nông, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, thấy dáng vẻ này của nàng, đau lòng đến mức không biết làm sao, chỉ đành gọi nàng dậy, sau đó ôm người vào lòng nhẹ giọng an ủi.

Vì phản ứng căng thẳng này của Đàn Tú, lúc lồng ngực Quý Hoà đau nhức hắn đều cố nhịn, cũng không dám để Đàn Tú biết, hắn thà rằng mình bị đau, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Đàn Tú, điều đó còn làm hắn khó chịu hơn cả cơn đau buốt ở vết thương.

Đàn Tú cũng biết, cho nên ban đêm phát hiện cơn đau của hắn tái phát, cũng giả vờ như không biết, nhắm mắt đợi hắn tự vượt qua.

Quyền lực trong cung biến chuyển, sau khi Quý Hoà đi làm lại, tình thế này càng thể hiện rõ ràng hơn. Hắn vẫn là Quý Tư công, quyền lực trong tay không nhỏ, Bình Vương… Tân Hoàng có phải là một Hoàng Đế tốt hay không, Đàn Tú không rõ, nhưng y chắc chắn là một chủ tử không tệ, vì có sự giúp đỡ lúc trước của Quý Hoà, y rất khoan dung với Quý Hoà, không xảy ra chuyện qua cầu rút ván mà Đàn Tú lo lắng. Y rất coi trọng Quý Hoà, nhiều việc trong nội cung đều giao cho Quý Hoà làm.

Đàn Tú lo lắng quyền lực quá lớn sẽ dẫn đến sự nghi ngờ dè chừng và rắc rối đếm không xuể, Quý Hoà cũng hiểu, có lẽ vì đằng sau còn có Đàn Tú, hắn vẫn luôn không bị những thứ quyền thế phú quý đó che mắt mình, vẫn luôn đi từng bước rất dè dặt cẩn thận. Đối với sự thận trọng của hắn, Tân Hoàng càng tán thưởng hơn, ngay cả Đàn Tú cũng được đương kim Tân Hoàng Hậu mà xưa là Bình Vương Phi triệu kiến, nàng ấy muốn cho nàng đến Phượng Nghi Cung làm quản sự cô cô, nhưng Đàn Tú không chịu, nên nàng ấy cũng đành thôi.

Thái Tử bị g**t ch*t trong đêm Định Vương bức cung đó, Hoàng Đế cũng chết rồi, Định Vương bị nhốt vào Tông Nhân Phủ, cả đời không được thả ra, Vương Phi Trắc Phi thiếp thị trong Định Vương Phủ và cả một tiểu điện hạ, toàn bộ bị biếm thành thứ dân, lưu đày đến Sùng Châu. Nào là đại tang của Tiên Hoàng, nào là Tân Hoàng đăng cơ, trong triều dường như cũng có động tĩnh lớn, tất cả các chuỗi sự kiện gộp lại phải mất hơn một năm, cuối cùng trong ngoài triều đình mới sóng yên biển lặng.

Thời gian cứ thế trôi qua, vượt qua năm Định Vương bức cung, Quý Hoà chết của đời trước, năm nay của kiếp này, Quý Hoà vẫn còn sống khỏe mạnh, cơn đau trước ngực của hắn dưới sự điều dưỡng bằng dược thiện mấy năm nay của Đàn Tú đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Đôi khi Đàn Tú nhìn thấy Quý Hoà ngồi trong sân hiếm khi nhàn rỗi phơi nắng, đều sẽ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Cho dù cả đời đều sống trong mảnh đất vuông vức này, cả đời chỉ có thể đối diện với một người này, nàng đã mãn nguyện rồi.

Mười hai năm đã trôi qua kể từ khi sự kiện Định Vương bức cung, Bình Vương đăng cơ diễn ra, Quý Hoà đã năm mươi tuổi. Đầu hắn đã mọc tóc bạc, đầu óc cũng không còn nhanh nhạy như xưa, hắn giống như mèo béo Tiểu Hòa ngày một già đi, khi hai cha con lười biếng ở chung một chỗ, vẻ mặt cũng y hệt nhau.

Đàn Tú của năm bốn mươi tuổi vẫn rất xinh đẹp, cho dù khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn mờ mờ, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân. Nàng hệt như một cây hoa năm nào cũng nở bông, tuy độ tuổi đẹp nhất đã vùi tàn trong cung cấm sâu thẳm, nhưng trong mắt người ngắm hoa, cho dù hoa nở hay hoa tàn thì vẫn động lòng người như nhau.

Năm nay, Quý Hoà đột nhiên nói với Đàn Tú: “Chúng ta xuất cung dưỡng lão nhé, nàng cảm thấy thế nào? Chúng ta sẽ ở trong căn nhà của mình tại ngõ Hạnh Hoa.”

Đàn Tú bỗng sững sờ, “Xuất cung?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thái giám và cung nữ phải ở cả đời trong cung, làm sao có thể xuất cung dưỡng lão chứ? Nhưng tuy nàng nghĩ thế, ánh mắt nhìn Quý Hoà lại bất giác sáng lên.

Quý Hoà nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, “Ta cầu xin ân điển của Thánh Thượng, Thánh Thượng là một người có tình nghĩa, ngài ấy đồng ý rồi.”

Vị Hoàng Đế ấy sau khi nghe lời thỉnh cầu của hắn, im lặng hồi lâu mới cảm thán nói: “Có người muốn vào, có người lại muốn ra” Quý Hoà biết y đang nghĩ gì, cũng biết y sẽ đồng ý, cuối cùng hệt như Quý Hoà dự đoán, hắn đã đạt được tâm nguyện.

“Qua một tháng nữa, thì chúng ta có thể xuất cung— Đàn Tú, nàng vui không?”

Chuyện này, hắn đã chuẩn bị mười hai năm rồi, cuối cùng cũng thành công, cuối cùng có thể nói với Đàn Tú kết quả tốt đẹp này. Những năm nay, ba đứa con trai nuôi đã hoàn toàn có thể thay thế tiếp quản việc của hắn, hơn nữa làm còn tốt hơn, hắn rút lui đúng lúc, sẽ tốt với tất cả mọi người.

Trong mắt Đàn Tú lấp lánh ánh nước, nàng giơ tay nhẹ nhàng gạt đi, sau đó gật đầu liên tục, “Được, chúng ta cùng nhau dọn đến nhà mới.”

Ngày họ rời cung, ba đứa con trai của Quý Hoà và nhiều thái giám quen thuộc khác đều đến tiễn họ, Quý Nghiêm Tư khóc bù lu bù loa hết sức không nỡ. Mấy năm nay dưới sự dạy dỗ của Quý Hoà, y đã là một đại thái giám chững chạc, chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra được chút bóng dáng ngày xưa.

Khi xe ngựa chạy ra khỏi cửa cung cao ngất, rời khỏi cung thành quen thuộc đã sống hơn nửa đời người kia, Đàn Tú nắm chặt tay Quý Hoà, nàng biết từ bây giờ trở đi, nàng và Quý Hoà sẽ hệt như bất kỳ một cặp vợ chồng bình thường nào trong muôn nghìn người ngoài kia, có một mái nhà nhỏ để bên nhau tới già.

Sau khi dọn vào ngõ Hạnh Hoa, cuộc sống lúc trước Đàn Tú không dám mơ đến, nay đã dần dần biến thành sự thật.

Quý Hoà không cần đi làm việc nữa, mỗi ngày sẽ không cần dậy quá sớm, nếu Đàn Tú không gọi hắn, hắn có thể ngủ trên giường tới trưa dậy ăn cơm, buổi chiều còn nhàn nhã nằm trong sân phơi nắng, lười nhác đến mức Đàn Tú không lời nào diễn tả. Hắn lại đi mua hai con chim hót líu lo treo trong sân, mỗi ngày lấy chuyện nghe hai con chim đấu khẩu làm niềm vui.

Lúc trước ở trong cung, hai con chim anh vũ họ nuôi trong cung luôn bị Tiểu Hoà trêu ghẹo dọa dẫm, lông rụng trơ trụi, sau này họ không nuôi chim anh vũ nữa. Nay Tiểu Hoà đã là một chú mèo rất già rồi, không những già mà còn béo, hệt như một ông lão mập mạp, nó luôn cụp chân lại vùi trong lòng Quý Hoà híp mắt ngủ, không có tinh thần đi trêu chim chọc chó nữa.

Nhất Bá Nội Phủ Ti tiếng tăm lừng lẫy hồi trước, Con trai mèo Tiểu Hòa của Quý Tư công, không còn dáng vẻ oai phong như xưa, hệt như ‘cha mèo’ của nó vậy, cốt lười biếng toát ra từ trong xương.

Mắt thấy vẻ mặt bất lực của Đàn Tú, Quý Hoà luôn bảo: “Hồi trẻ mệt rồi, bây giờ dưỡng lão, thanh nhàn một chút vẫn tốt hơn.”

Nhưng Quý Hoà không phải lúc nào cũng ở trong sân, hắn còn thường dẫn Đàn Tú ra ngoài, họ đi đến Tây Phường ở Thường Hoa Môn nghe sách nói, nghe tới chuyện nào thú vị, hắn có thể mỗi ngày kéo theo Đàn Tú đúng giờ tới nghe từ đầu đến cuối, còn mang vẻ vẫn chưa đủ đã. Tây Phường có rất nhiều nghệ nhân xiếc và gánh hát. Quý Hòa thấy có gì mới mẻ và náo nhiệt, nhất định phải kéo Đàn Tú đi cùng.

Đàn Tú vốn không phải người thích đi ra ngoài, nhưng thấy hắn có hứng thú, thêm vào đó cũng hiểu hắn muốn dẫn mình ra ngoài đi khắp nơi xem thử, thế là cũng thuận theo ý hắn.

Quý Hoà thích ứng rất tốt với cuộc sống ngoài cung, đôi khi hắn xách theo lồng chim ra ngoài tản bộ, trông giống hệt như những lão gia tử trộm lười biếng khác, đợi khi hắn quay về, uống trà no say, nghe đầy đầu truyện kể, Đàn Tú còn có thể nhìn thấy món ăn mới lạ hắn mang về trong phòng bếp, hoặc là bánh ngọt điểm tâm đồ ăn nhẹ hắn mang về từ sạp hàng nào đó đặt trên bàn, thi thoảng còn phát hiện vài món trang sức mới trên bàn trang điểm.

Tóm lại, nếu một mình hắn ra ngoài, đều sẽ mang về cho nàng thứ gì đó.

Cuộc sống như thế thích ý, nhưng việc đời cũng thế, luôn có chút ly biệt vô thường. Sau khi họ xuất cung được hai năm, con trai mèo Tiểu Hòa bầu bạn cạnh họ mười mấy năm đã chết già. Nó qua đời trong yên lặng, nằm gọn trên chiếc chế dài Quý Hoà thường ngủ, hoa nở trên gốc cây bên cạnh sắp tàn, một cơn gió lùa qua, cánh hoa rơi lả tả xuống đất. Một cánh hoa vừa hay dính lên đầu mũi Tiểu Hoà, nhưng nó không ngẩng đầu lên hắt xì, sau đó kêu lên meo một tiếng lắc đầu cho cánh hoa ấy rơi xuống như trước nữa.

Con trai mèo rời xa họ, hai người đều không quen, mấy lần Đàn Tú thấy Quý Hoà ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng giơ tay định v**t v* mèo trong lòng, nhưng thoáng cái sờ hụt vào khoảng không, sau đó hắn tỉnh giấc, buồn bã mất mát đặt tay về tay vịn. Nàng nghĩ, có lẽ họ nên nuôi thêm một con mèo nữa, chó cũng được, nhưng Quý Hoà không chịu, hắn chỉ nói: “Nuôi thêm một tổ tông nữa, chỉ tổ tự chuốc phiền toái vào người.”

Đàn Tú biết là do hắn quá yêu thương con trai mèo, hắn chính là một người chung tình thế đó, nuôi một con mèo, có tình cảm rồi, cho dù mèo đã rời đi, cũng không muốn nuôi thêm con khác để phân chia tình cảm ấy nữa.

Nhưng có lẽ thế giới này việc gì cũng đã được định sẵn cả rồi, một tháng sau, họ đi ngang qua một con ngõ, nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi. Em bé gái đó vừa ra đời không lâu, bị vứt ở bên cạnh đống đồ lặt vặt, được bọc lỏng lẻo bằng tấm vải thô dơ bẩn, lúc Đàn Tú phát hiện bé, hơi thở của bé đã yếu ớt tới độ hầu như không còn hô hấp nữa rồi. Đàn Tú ôm bé đi thẳng đến y quán, cuối cùng cũng cứu được bé về. Quý Hoà nghe nàng nói muốn nhận nuôi đứa bé này, cũng không phản đối, thế là từ nay về sau, trong nhà của họ có thêm một tiểu nữ nhi.

Tên của nữ nhi do Đàn Tú đặt, tên là Quý Tiểu Mãn, vì ba ngày sau khi nhặt bé về là đến tiết Tiểu Mãn.

Đàn Tú và Quý Hoà không biết chăm con nít, chỉ đành mời một bà vú về, khuya hai người họ khoác áo quần thức dậy đi xem Tiểu Mãn, sau khi quay về nằm xuống giường, bèn nhìn nhau bật cười.

“Ngủ thôi.”

“Ừm.”

Một lát sau, “Nàng nói xem, khi nào Tiểu Mãn mới biết gọi cha mẹ?”

“Chắc là sắp rồi? Đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.”

“Được, ngủ thôi ngủ thôi.”

Cách một lúc sau, lại mở miệng, “Ta cảm thấy Tiểu Mãn giống nàng, đôi mắt đều rất đẹp.”

“Đứa trẻ nhỏ như vậy, bây giờ sao có thể nhìn ra được, nhưng mà theo ta, miệng hình như hơi giống chàng.”

“Đúng đúng đúng, đều giống đều giống, đều rất đẹp.”

“… Được rồi mấy chuyện này để mai rồi nói, ngủ thôi.”

“Giờ ngủ liền.”

Lại một lúc sau, giọng nói lần nữa vang lên. “Nàng nói xem—–”

“Ngủ.”

“Khụ khụ.”

Hai người họ cứ thế nuôi nấng đứa bé gái như cục bột ấy bên người một cách vụng về, ngày trôi qua ngày, thời gian như thoi đưa.

Trên con phố phía trước mới bày một sạp kịch đất sét, mỗi ngày đều được bao quanh bởi một đám trẻ nít, tiếng nô đùa vui cười cách hai bức tường cũng có thể nghe thấy, Quý Hoà và Đàn Tú cùng nhau dẫn Tiểu Mãn đi xem kịch đất sét. Tượng người đất sét sinh động như thật thu hút ánh nhìn Tiểu Mãn chặt chẽ không rời, đôi mắt tròn long lanh của bé nhìn chằm chằm tượng đất sét đầy khao khát, nhìn Đàn Tú ở bên trái một cái, lại nhìn Quý Hoà ở phên phải một cái.

Quý Hoà thương bé, quay đầu nói với ông chủ tiệm: “Tượng đất sét này, ông chủ bán cho ta nhé?”

Cuối cùng ông chủ bán hai tượng đất sét, Tiểu Mãn mỗi tay cầm một cái, cười hệt như em bé trong tranh Tết. Quý Hoà nhìn Đàn Tú đang mỉm cười dịu dàng bên cạnh, nói nhỏ với Tiểu Mãn vài câu.

Tiểu Mãn nghe xong, gật đầu chắc nịch, sau đó giơ tượng đất sét bên trái lên đưa cho Đàn Tú, “Mẹ ơi, cha nói đưa cho mẹ mụt chượng đấc xét nè!”

Đàn Tú liếc nhìn Quý Hoà một cái, đón lấy tượng đất sét.

“Ta đã từng này tuổi rồi.”

“Nhưng trong mắt ta dường như Đàn Tú vẫn là tiểu cô nương năm đó ta gặp vậy.”

Trong hai câu đối đáp trên đều mang theo ý cười.

Một cao một thấp một em bé nhỏ, dắt tay nhau đi về nhà trong con ngõ Hạnh Hoa.

Chiều tà bóng ngã về tây, chim mỏi về tổ.

[Hết]

 

29.8.2025, Trong tháng 8 năm nay Mèo Trắng đã kết sổ bộ truyện nhỏ này. Đây là một trong những thế giới Meo tâm đắc nhất. Mong tất cả mọi người đều có một người hết lòng yêu thương mình như Quý Hoà. Sau những bộn bề cuộc sống, mong chúng ta luôn tin vào những điều ngọt ngào, hạnh phúc. Mỗi ngày đều cố gắng tiến lên nhé!

Bình Luận (0)
Comment