Sổ tay trùng sinh công lược [121]
Em trai mù 1
Chương 121: Từng ấy năm như thế vẫn chưa từng thay đổi, đến cuối cùng, cũng vẫn không thay đổi
Trans: Meounonna
“Chị Tuy… Chị Tuy…”
Thanh niên hai mắt vô thần thất tha thất thểu đi lại trong đống đổ nát, anh vừa đi, miệng vừa kêu to không ngừng. Trông anh vô cùng nhếch nhác, toàn thân đều là vết máu và bụi đất, ngay cả vẻ mặt vẫn luôn yên tĩnh ôn hoà của anh, cũng hiện ra vẻ hoảng loạn và lo lắng chưa từng thấy.
Cuối cùng, dường như anh cảm nhận được điều gì đó, dừng lại trước một vũng máu, giơ đôi tay chằng chịt vết thương ra chạm vào cơ thể với hơi thở yếu ớt trong vũng máu.
Cảm giác và hơi thở quen thuộc nói cho anh biết, đây là người anh muốn tìm. Vẻ mặt của thanh niên bỗng chốc trở nên tuyệt vọng mất hết tinh thần, cơ thể cũng bắt đầu hơi run rẩy.
“Chị Tuy… Vì sao nhất định phải làm như vậy, em thà rằng mình chết ở đây, chị không biết em…” Anh không khóc, nhưng giọng nói lại chứa đựng nỗi đau đớn âm ỉ vô cùng to lớn, sau khi nói vài câu, dường như anh đã không cách nào thốt nên lời nữa, cúi gập người xuống, vùi đầu thật sâu vào trong bàn tay, bắt đầu ho từng cơn ngắt quãng.
Máu thấm đẫm nửa người anh, nhưng dường như anh không cảm nhận được, chỉ cố kìm nén cơn ho đau đớn xé ruột xé gan trong cổ họng. Nhưng cơ thể của anh cũng đã vô cùng suy kiệt, theo những cơn ho của anh, một lượng lớn chất lỏng màu xanh da trời bán trong suốt chảy qua kẽ tay của anh, hoà vào trong vũng máu đỏ tươi.
Chất lỏng màu xanh đó cô đặc nhanh chóng, sau đó mọc ra một loại cỏ xanh biếc bán trong suốt, thân cỏ phát ra tia sáng lấp lánh như sao, vô cùng xinh đẹp, nhưng dưới tình cảnh này lại trông cực kì quái dị.
Đó là loại thuốc cứu mạng sau khi tận thế diễn ra, rất nhiều người đều muốn có, nhưng bây giờ hai người còn sót lại ở đây đã không còn quan tâm nữa rồi.
Ôn Tuy nằm ở đó, toàn thân là vết thương đáng sợ, máu tươi thấm đẫm cả người cô. Cô trơ mắt nhìn thanh niên đi đến bên cạnh mình, thấy anh đau khổ cùng cực, muốn an ủi nhưng đã không còn cách nào động đậy dù là một ngón tay, cũng không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa, cô đã sắp chết rồi. Cô chưa từng căm hận bản thân như thế, căm hận mình cứ thế bỏ rơi người trước mặt này.
Cả đời này của Ôn Tuy, phóng khoáng đĩnh đạt, chưa từng có lỗi với bất cứ ai, còn người có lỗi với cô, vào lúc nãy cô cũng đã tống bọn chúng từng người từng người một vào điện ngục rồi. Chỉ duy nhất một người, duy nhất chàng thanh niên xinh đẹp tên Dịch Hoài Khiêm trước mặt này làm cho cô cảm thấy tiếc nuối và hối hận.
Nỗi buồn đau tiếc thương hệt như linh hồn đã chết trên gương mặt của thanh niên đang ho không ngừng ấy làm lòng Ôn Tuy tràn ngập sự đau đớn rã rời và hối hận, cô nghĩ, nếu có thể bắt đầu lại từ đâu, cô nhất định sẽ làm một người chị tốt nhất thế giới này, yêu thương Dịch Hoài Khiêm như em trai ruột của mình, sẽ không bao giờ để anh chịu đựng chuyện như thế nữa.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn để Dịch Hoài Khiêm sống trong một thế giới tồi tệ như tận thế như vậy. Bây giờ cô đã sắp giải thoát rồi, còn Dịch Hoài Khiêm thì sao? Một mình anh, từ nay về sao phải sống tiếp ở đây thế nào đây? Có lẽ, chẳng qua bao lâu, anh cũng sẽ chết đi.
Suy nghĩ dần dần đình trệ, hình bóng của thanh niên trước mặt dần dần nhoè đi, tất cả đều trở thành hư không.
– Cô muốn bắt đầu lại lần nữa không?
– Chỉ cần cô đồng ý trao đổi với ta một thứ, cô sẽ có được một cuộc sống mới.
Trong thế giới tràn ngập màu đỏ tươi, người phụ nữ mặc váy đỏ mỉm cười giơ tay về phía cô.
…
Ôn Tuy tỉnh lại rồi, chiếc điện thoại di động cô đặt bên cạnh giường rung lên, vang lên tiếng ong ong, theo bản năng cô cầm lên nhìn, thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến với tên Phương Túc Kì. Cô ngẩn người, không thèm quan tâm điện thoại nữa, ngồi dậy từ trên giường quan sát xung quanh. Cách bày trí trong phòng quen thuộc, chính là căn chung cư độc thân cô mua được sau khi ra ngoài làm việc. Cô bước xuống từ trên giường, không mang dép, sải bước dài đi đến trước cửa sổ kéo rèm ra.
Từ nơi này có thể nhìn thấy đường xá bên ngoài khu chung cư, người đến người đi xe cộ tấp nập, trông rất bình yên tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác quái dị hoang phế sau một khi trải một cơn thiên tai.
Ôn Tuy dựa vào song cửa, đột nhiên bật cười.
“Ấy thế mà là thật á?!”
Vậy cũng có nghĩa là cuộc giao dịch trong mơ của cô và người phụ nữ váy đỏ cũng thật sự đã từng diễn ra. Cô đã quay về lúc trước khi mọi tai nạn bất hạnh bắt đầu xảy ra.
Cô đứng ở trước cửa sổ một lúc lâu, điện thoại trên giường không chịu cô đơn lại rung lên lần nữa. Ôn Tuy đi qua nhìn một cái, quả nhiên vẫn là Phương Túc Kì. Nhìn cái tên này, vẻ mặt cô vừa lạnh lùng vừa mỉa mai.
Phương Túc Kì là bạn trai hiện tại của cô, hai người cùng làm việc trong một công ty, tính ra Phương Túc Kì còn là đàn anh của cô, hai người đã quen biết nhau 5 năm, xác định quan hệ yêu đương được 2 năm, tình cảm vẫn luôn khá ổn, tuy hơi ít sự thân mật giữa hai người yêu nhau, nhưng họ vừa là bạn vừa là cộng sự ăn ý trong công việc, cho nên Ôn Tuy cũng khá hài lòng với mối quan hệ này, vốn định nửa năm sau sẽ chuẩn bị đính hôn với hắn, sau đó kết hôn- Nếu không có trận thiên tai và việc sinh vật ngoại lai xâm chiếm xảy ra bất ngờ sau đó, cô nghĩ sau này cô thật sự sẽ gả cho Phương Túc Kì.
Nhưng bây giờ, đương nhiên là không thể như thế nữa, ngay trước khi cô tỉnh lại, cô vừa trải qua một cuộc báo thù mang tính tự sát, đưa toàn bộ Phương Túc Kì, kẻ chống lưng đùi vàng của hắn và bè lũ khốn nạn của tên đó sang tây thiên. Thù của đời trước là của đời trước, đời này có cần kết thù nữa hay không, sau này để xem tình hình. Nhưng có một chuyện Ôn Tuy hiểu rất rõ, mối thù đời trước đã báo rồi, còn ân thì nàng chưa trả.
Trước khi chết cô đã thề, phải làm một người chị tốt, chăm sóc bé mù Dịch Hoài Khiêm cho đàng hoàng.
Tuy đã quyết định như thế, nhưng Ôn Tuy hơi phiền não, nói thật bây giờ cô không biết nên làm thế nào, vì cô chưa từng làm một người chị tốt, cũng không biết chăm sóc người khác, điều quan trọng nhất là bây giờ mối quan hệ giữa cô và Dịch Hoài Khiêm thật ra không tốt mấy, nhẩm tính thời gian, vào thời điểm này, có lẽ đã khoảng một năm cô chưa liên lạc với Dịch Hoài Khiêm rồi, lần liên lạc trước là do đối phương chủ động, vào dịp Tết.
Có điều cục diện này phần lớn là do nguyên nhân đơn phương từ cô. Cô có một nút thắt không gỡ được với Dịch Hoài Khiêm- Đương nhiên nút thắt này đời trước đã bị bé mù gỡ ra từ lâu rồi.
Nghĩ nhiều như thế hình như cũng chẳng có tác dụng, Ôn Tuy làm việc trước nay đều rất dứt khoát quyết đoán và mạnh mẽ, cũng không nghĩ nhiều nữa, lục tìm món đồ mình cần trong căn phòng quen thuộc, đem theo bóp tiền, thay quần áo, liền lái xe đi về phía Khu chung cư bờ hồ Tuý Ngọc, chuẩn bị gặp Dịch Hoài Khiêm trước rồi nói sau.
Khu chung cư bờ hồ Tuý Ngọc cách nơi cô ở hơi xa, cô sống ở trung tâm thành phố, nhưng Khu chung cư bờ hồ Tuý Ngọc gần như thuộc về vùng ngoại ô rồi, dân cư không đông đúc, cảnh sắc lại rất xinh đẹp ưu nhã, rất thích hợp dưỡng lão và tịnh dưỡng. Vì lý do đôi mắt bị mù, năm đó mẹ Ôn lo lắng Dịch Hoài Khiêm sống ở nơi đông đúc sẽ không quen, liền dọn nhà đến nơi này.
Tính ra, Ôn Tuy sống ở đây 6 năm, mãi đến khi tốt nghiệp đại học xong mới dọn ra ngoài, sống ở trong căn chung cư bây giờ. Căn nhà hồi xưa của cô nằm ở tầng 3, là căn hộ thông nguyên tầng, Ôn Tuy đi thang máy lên tầng 3, tìm chìa khoá mở cửa, nhấc chân đi vào. Ở đây đã lâu không có ai ở, dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc và vật dụng trong nhà đều được che phủ bằng vải che bụi.
Căn nhà này mang đến cho cô ký ức không mấy tốt đẹp, hoặc có thế nói đó là một đoạn kí ức đau buồn nhất của cô, nhưng nhiều năm trôi qua, thậm chí là sau một kiếp người, bây giờ nhìn lại nơi này, Ôn Tuy phát hiện nỗi oán hận lúc trước của mình với mẹ, đều đã bị phủ một lớp bụi mờ hệt như căn nhà cũ này, trở nên mờ nhạt không quá rõ ràng nữa.
Bên trái là căn phòng khi xưa của cô, cách một hành lang, bên phía còn lại là phòng của Dịch Hoài Khiêm, và phòng đàn mà anh dùng để luyện đàn, đối điện là phòng của mẹ Ôn.
Ba năm trước mẹ Ôn chết vì bệnh, trước khi chết bà ấy nói rõ để lại căn nhà này cho Dịch Hoài Khiêm, nhưng Dịch Hoài Khiêm không lấy, mà dùng di sản ba mẹ mình để lại mua tầng 4 của toà nhà này, cũng chính là tầng trên của căn nhà này làm nơi ở của bản thân. Về phần căn nhà này Dịch Hoài Khiêm nói muốn sang tên cho Ôn Tuy, nhưng 3 năm trước Ôn Tuy không nhận. Thứ mẹ của cô không muốn cho cô, cô cũng không thèm, càng không muốn sống gần Dịch Hoài Khiêm.
Nhìn một hồi lâu, Ôn Tuy lui ra ngoài. Lần này cô không đi thang máy, mà leo cầu thang bộ lên tầng 4. Tầng 4 vẫn là một căn hộ thông nguyên tầng, cửa lớn đóng chặt, Ôn Tuy đứng trước cửa, lấy chìa khoá ra. Đúng vậy, năm đó lúc Dịch Hoài Khiêm dọn đến nơi này đã đưa chìa khoá cho cô, tuy cô nhận nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ bản thân sẽ dùng đến, may mà cô còn nhớ chìa khoá để ở đâu, cuối cùng cũng lục tìm được.
Mở cửa bằng chìa khoá, cô bước vào trong.
Căn nhà này của Dịch Hoài Khiêm còn lạnh lẽo hơn căn phòng không ai ở bên dưới, đồ đạc trong nhà rất ít, gần như không có đồ vật trang trí, cho nên trông vô cùng trống trải rộng rãi. Ôn Tuy chưa từng đến nơi này, cô đứng ở lối ra vào một hồi, lấy đôi dép đế mềm từ trong tủ giày ra mang vào, đi vào trong phòng khách.
Ở đây không có TV, chỉ có một cây đàn dương cầm đặt ở một góc trong phòng khách. Sàn nhà được lót thảm, các góc của bàn ghế và tủ đều được bo góc tròn nhẵn bóng, kết cấu bên trong nhà không có gì đặc biệt. Ôn Tuy biết, tất cả là vì Dịch Hoài Khiêm không thấy đường.
Ôn Tuy đi xung quanh căn nhà một vòng, dừng lại trước cửa phòng ngủ chính nghi là phòng của Dịch Hoài Khiêm, cánh cửa được đóng chặt. Cô nhìn điện thoại một cái, cảm thấy có lẽ bây giờ Dịch Hoài Khiêm đang ngủ trưa, thế là cô lại quay về phòng khách, ngồi trên sô pha, chuẩn bị đợi anh tỉnh lại.
Thở ra một hơi thật dài, cô chậm rãi ngã người trên sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm vào đèn treo trên đỉnh đầu.
Nghiệt duyên… giữa cô và Dịch Hoài Khiêm phải bắt đầu nói từ đâu đây.
Đại khái khoảng 10 năm trước, lúc cô 16 tuổi, mẹ đột nhiên đưa một cậu bé 13 tuổi hai mắt bị mù về, nói là muốn nhận nuôi cậu.
Cậu bé tên Dịch Hoài Khiêm này là đứa con mồ côi mẹ của ân sư Dịch Đào của mẹ cô, điều rất trùng hợp là người mẹ quá cố của Dịch Hoài Khiêm lại là chị gái cùng tộc nhưng khác chi của mẹ Ôn, có điều chi đó sau khi người chị ấy qua đời đã không còn ai nữa.
Vì nguyên nhân sâu xa này, lúc ấy ba cô cũng đồng ý nhận nuôi Dịch Hoài Khiêm. Mẹ Ôn nói, Dịch Hoài Khiêm đi cùng với ba mình bay đến Viên diễn tấu piano, ai ngờ xảy ra sự cố, ba của Dịch Hoài Khiêm là Dịch Đào qua đời, Dịch Hoài Khiêm cũng bị mù. Anh vốn đã mất mẹ, nay cũng mất cha, hơn nữa hai bên cha mẹ đều đã không còn thân nhân, không ai có thể nhận nuôi anh được.
Lúc ban đầu Ôn Tuy cũng quyết định sẽ chung sống hoà thuận với em trai có thân thế lận đận này, nhưng lại có một việc nhanh chóng xảy ra tiếp, người cha có tính tình rắn rỏi khảng khái của cô không biết từ đâu hay tin mẹ cô thật ra vẫn luôn yêu mến thầy Dịch Đào, đến bây giờ còn đau buồn tiếc thương cho ông ấy, thế là cãi nhau một trận to với mẹ.
Sau đó hai người bắt đầu dăm ba ngày là cãi lộn, trong cơn giận dữ ba cô nhận công việc đi Châu Phi chụp ảnh, không ngờ lần này đi ông ấy cũng không bao giờ quay lại được nữa. Đối với cái chết của ba mình, biểu hiện của mẹ không hề buồn bã, thậm chí bà còn thở phào nhẹ nhõm, từ đó về sau, dường như bà không còn kiêng kị điều gì nữa, càng ngày càng đối xử tốt với Dịch Hoài Khiêm, gần như xem anh như con ruột mà yêu thương. Còn đối với Ôn Tuy con ruột của bà ấy, thái độ lại lạnh lùng thờ ơ, so sánh với Dịch Hoài Khiêm, dường như Ôn Tuy mới là đứa trẻ được nhận nuôi vậy.
Cũng từ lúc biết tin cha mình chết đi, Ôn Tuy bắt đầu thù hận sâu sắc mẹ của mình, ngay cả Dịch Hoài Khiêm cũng trở thành đối tượng mà cô ghét cay ghét đắng.
Đứa trẻ tuổi đời non nớt 16, 17 luôn nhạy cảm vô cùng, trong thế giới của chúng tràn ngập nỗi cô đơn không cách nào giải bày và cảm giác hoang mang đau đớn khi không được người khác công nhận, vì đau đớn vì dằn vặt, nên việc giận lây sang người khác là điều hiển nhiên, đem tất cả niềm đau bản thân cảm nhận được không chút do dự trút hết lên người khác, để đạt được mục đích xả giận cho mình.
Cô tranh cãi với mẹ, dùng tư thái phản nghịch nhất để đối diện với bà ấy, chỉ khi nhìn thấy mẹ nổi trận lôi đình suy sụp khóc to, cô mới có thể cảm nhận được chút vui vẻ thích chí.
Còn đối với Dịch Hoài Khiêm, cảm giác của cô chắc chắn là rất phức tạp, từ khi anh bước vào gia đình cô, gia đình vốn trọn vẹn của cô dần dần vỡ nát, hoàn toàn thay đổi, cho nên dẫu biết trong những chuỗi sự việc này Dịch Hoài Khiêm là người vô tội, cô cũng không cách nào không giận lây sang anh.
Thế là cô hoàn toàn phớt lờ với thiện ý Dịch Hoài Khiêm âm thầm bày tỏ với mình, đối xử lạnh nhạt với anh, xa cách anh, cho dù anh nói gì làm gì cũng không đếm xỉa tới anh. Sau đó dần dần đại để Dịch Hoài Khiêm cũng hiểu rồi, không còn thử thăm dò đến gần cô nữa, mà giữ khoảng cách an toàn trong phạm vi cô cho phép. Hai người cứ thế duy trì mối quan hệ xa cách còn hơn người xa lạ ấy, mãi đến hôm nay.
Sống dưới một mái nhà tận mấy năm, nhưng chẳng nói với nhau được vài câu.
Thật ra từ đời trước, Ôn Tuy đã có một nghi vấn thế này, cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Dịch Hoài Khiêm không tốt, vậy tại sao sau này, ngay cả khi bạn trai Phương Túc Kì của cô cũng bỏ rơi cô, chọn tự mình bỏ chạy, Dịch Hoài Khiêm người có mối quan hệ không hề tốt với cô, một người mù hành động bất tiện, vì sao lại gian khổ trăm bề chấp nhận mạo hiểm lớn đến vậy quay về tìm cô, sau này còn hao phí rất nhiều tâm sức cứu cô nữa?
Ôn Tuy biết ơn vì sự không rời không bỏ của anh trong cơn hoạn nạn, biết ơn sự tận tâm chăm sóc của anh trên đường trốn chạy khỏi cái chết, đồng thời cảm động với sự hi sinh của anh với mình, cho nên cuối cùng mới công nhận anh là em trai mình.
Nhưng vì sao anh lại làm thế? Là vì bao nhiêu năm trôi qua, anh luôn ôm nỗi áy náy với cô, cảm thấy canh cánh trong lòng vì gia đình tan vỡ của cô sao?
Ôn Tuy đoán phần lớn khả năng là như thế. Một người tốt như Dịch Hoài Khiêm, sẽ đem tất cả bi thảm của cô đổ lỗi hết cho bản thân anh, muốn bù đắp cho cô, chắc cũng là chuyện thường tình.
Hai người họ đã canh cánh trong lòng ngần ấy năm, lần này cô nên chủ động gỡ bỏ nút thắt trong lòng này, như thế họ mới có thể thật sự làm một cặp chị em tốt.
Bất giác đã ngồi trên ghế sô pha một tiếng đồng hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt, Ôn Tuy xoay đầu, thấy Dịch Hoài Khiêm bước từ trong phòng ra.
Anh mặc một bộ quần áo rộng rãi ở nhà, trong tay cầm một cây gậy, chậm rãi đi về phía đại sảnh. Chắc hẳn anh rất quen thuộc ở đây, lúc đi đường nhanh nhẹn lưu loát, cũng không đụng trúng đồ vật nào hết, anh đi vào phòng bếp trước, tìm nước, uống nửa ly nước xong, sau đó mài mò đi đến trước cửa sổ sát đất, đóng cửa sổ đang mở lại.
Lúc này Ôn Tuy mới phát hiện không biết từ bao giờ bên ngoài đã nổi gió, mây đen nặng trịch trên bầu trời, hệt như sắp mưa, ngay cả trong phòng cũng hơi tối.
Nhưng Dịch Hoài Khiêm không nhìn thấy, cho nên anh cũng không bật đèn, đi thẳng đến trước nơi để cây đàn piano cũ. Anh ngồi ở đó, kê cây gậy vào một bên, mở nắp đàn piano ra.
Bản nhạc “Tình yêu sầu muộn” anh đàn là một bản nhạc piano, cho dù không nhìn thấy đường, động tác cũng rất trôi chảy đẹp đẽ. Cha của anh Dịch Đào là một nghệ sĩ piano xuất sắc, Ôn Tuy đã từng nhìn thấy bức ảnh của Dịch Đào trong album ảnh của mẹ, người đàn ông ấy vừa nho nhã vừa dịu dàng, mặt mày thanh tú, ánh mắt như làn nước mùa thu, là một người đàn ông ấm áp như ngày thu vậy. Khi ấy Ôn Tuy bỗng hơi hiểu ra, vì sao mẹ lại nhớ mãi không quên một người đàn ông nhiều năm như thế, đến chết cũng chẳng thể quên.
Dịch Hoài Khiêm của bây giờ cực kì giống với cha của anh, nhưng so với sự phong độ chững chạc ấy, Dịch Hoài Khiêm lại có vẻ trong sáng hơn. Đúng, là trong sáng, có lẽ vì anh bị mù, rất ít tiếp xúc với người khác, sống một cuộc sống gần như cách biệt với thế giới, cho dù hiện nay đã là một thanh niên 23 tuổi, trên người vẫn mang nét trong sáng hiếm thấy như trẻ em.
Ôn Tuy ngồi trên ghế sô pha yên lặng nhìn chàng thanh niên, bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh của nhiều năm về trước. Khi ấy thiếu niên mới 13 tuổi thật sự trong trẻo xinh đẹp hệt như thiên thần vậy, dẫu cho gặp nạn bất ngờ mất đi người thân, lần đầu tiên gặp mặt, vẫn thân thiện lễ phép chào hỏi với cô, là một thiếu niên vừa dịu dàng vừa kiên cường.
Từng ấy năm như thế vẫn chưa từng thay đổi, đến cuối cùng, cũng vẫn không thay đổi.
1.9.2025 Bắt đầu một thế giới mới thui nào~~~~