Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 122

Sổ tay trùng sinh công lược [122]

Em trai mù 2

Chương 122: Em xem chị là chị của em.

Trans: Meounonna

 

Ôn Tuy cứ thế im lặng lắng nghe Dịch Hoài Khiêm đàn tấu ba khúc piano, cô thấy anh không ngơi nghỉ giây nào, dường như còn định cứ tiếp tục đàn mãi, đang suy nghĩ khi nào cắt ngang anh thì thích hợp.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ vấn đề này, điện thoại cô lại đột nhiên rung lên, cô liếc nhìn, quả nhiên vẫn là cuộc gọi đến của Phương Túc Kì. Nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, Ôn Tuy trực tiếp ấn tắt điện thoại, bây giờ cô tạm thời vẫn không muốn nói chuyện với người đàn ông này.

Tiếng piano bên tai đã dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Dịch Hoài Khiêm vì động tĩnh ban nãy đã phát giác được sự tồn tại của cô rồi. Anh cầm cây gậy đứng lên, đứng ở bên cạnh cây đàn dương cầm, miệng hỏi: “Là ai?”

Tuy trong nhà đột nhiên xuất hiện một người, nhưng dường như anh không hề hoảng sợ, vẻ mặt và giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, thậm chí câu hỏi “Là ai?” của anh với giọng điệu dịu dàng kia hệt như anh đang nói câu “Xin chào” vậy, Ôn Tuy phục anh luôn.

Có điều rất nhanh Ôn Tuy lại chú ý đến bên cạnh nơi anh đứng có một công tắc chuông báo, chỉ cần anh giơ tay là có thể ấn vào, chuông cảnh báo vang lên, có lẽ bảo vệ sẽ nhanh chóng có mặt, an ninh ở đây vẫn luôn được đảm bảo rất tốt.

Tuy người này ngoan ngoãn ngốc nghếch một chút, nhưng vẫn biết có lòng cảnh giác. Ôn Tuy nhanh chóng nhập vai nảy sinh cảm giác an ủi kiểu người lớn.

Không nghe thấy người còn lại xuất hiện trong căn phòng này lên tiếng nói chuyện, Dịch Hoài Khiêm lại mở miệng hỏi: “Dì Dương?”

Dì Dương là bảo mẫu của anh, mỗi ngày đều sẽ đến nấu cơm dọn dẹp vệ sinh cho anh, nhưng dì sẽ không ở lại lâu, nơi này phần lớn thời gian chỉ có một mình anh mà thôi. Dì Dương vừa mới đi trước khi anh ngủ trưa, chắc sẽ không đến vào lúc này, hơn nữa dì Dương cũng sẽ không im hơi lặng tiếng ngồi ở đó không lên tiếng.

Nhưng ngoại trừ dì Dương, Dịch Hoài Khiêm không nghĩ ra sẽ có ai có thể trực tiếp vào đây mà không thu hút sự chú ý. Về phần có phải đột nhập vào nhà trộm cắp cướp giật hay không, Dịch Hoài Khiêm theo bản năng cảm thấy không phải, cảm giác của anh vẫn luôn nhạy bén và chính xác.

Ôn Tuy nhìn sắc mặt nghi ngờ trên gương mặt của em trai mù, bỗng dưng cảm thấy anh hơi đáng yêu. Hệt như con sóc ngốc nghếch nhìn chằm chằm du khách trong núi vậy. Thế là cô cũng không định tiếp tục chọc anh nữa, đứng dậy từ trên sô pha, mở miệng nói: “Là chị.”

Lời này vừa nói ra, bản thân cô bất giác hơi có chút ngại ngùng. Dẫu sao vào thời điểm này, quan hệ của họ chắc vẫn còn rất gượng gạo, đột nhiên cô cứ thế chạy tới, chắc là Dịch Hoài Khiêm bị cô doạ sợ hết hồn.

Nhưng cảm giác ngại ngùng này chỉ duy trì không đến ba giây, ngay sau đó Ôn Tuy lại trở nên tự nhiên như cũ. Nếu nói bây giờ trên thế giới này cô còn người nào có thể tin tưởng được, đại khái chỉ còn Dịch Hoài Khiêm thôi. Anh có một ma lực kỳ lạ, sau khi nút thắt trong lòng cô được gỡ bỏ, cô cảm thấy tiếp xúc chung đụng với Dịch Hoài Khiêm là một chuyện rất vui vẻ, anh không làm cho người khác cảm thấy khó xử ngại ngùng, anh là một người giỏi lắng nghe nhất, là người bạn trung thành lương thiện nhất, và là người thân đáng tin cậy dựa dẫm nhất.

Anh đích thật là người có tính cách tốt nhất mà cô từng gặp.

Dịch Hoài Khiêm không lên tiếng, mắt anh ‘nhìn’ thẳng về phía cô, nhưng ánh mắt vô thần không có điểm tụ, trông hơi rời rạc. Ôn Tuy đi đến tay vịn sô pha ở bên cạnh bàn trà ngồi xuống, ôm hai cánh tay, rất tự nhiên cười nói: “Chị đột nhiên qua đây, doạ em sợ rồi nhỉ, xin lỗi em nha.”

Dịch Hoài Khiêm đột nhiên lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, dường như lúc nãy anh ngẩn người một hồi. Theo bản năng anh sờ vào đàn dương cầm bên cạnh, lại nhanh chóng thu tay về nắm chặt cây gậy trong tay, rời khỏi nút bấm báo động bên cạnh, men theo giọng nói chậm chạp đi về phía Ôn Tuy.

Anh vừa đi vừa không dám tin nhẹ giọng kêu một tiếng: “… Chị Tuy?”

Ôn Tuy nói: “Là chị.”

Dịch Hoài Khiêm im lặng một hồi, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc lo lắng, rất cẩn thận hỏi: “Chị Tuy, có phải chị gặp phải chuyện gì rồi không? Em… có thể giúp chị điều gì không?”

Ôn Tuy biết vì sao anh hỏi như thế, vì lúc trước anh gọi cô là Chị Tuy, cô chưa từng lên tiếng đáp lời, thái độ của cô bây giờ có lẽ là thái độ tốt nhất trong trí nhớ của Dịch Hoài Khiêm, lâu rồi không gặp bỗng lại trở nên hoà nhã thân thiện như thế, cũng khó trách Dịch Hoài Khiêm sẽ có dáng vẻ như vậy. Tình cảnh bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô rồi, lúc trước cô còn nghĩ nếu như Dịch Hoài Khiêm sống chết không tin cô thật sự là Ôn Tuy thì phải làm sao nữa.

Ôn Tuy bỗng có chút chột dạ khó hiểu, cô sờ mũi, bảo: “Lần này chị tới đây, đúng là có một chuyện muốn nói với em, chuyện này cực kì quan trọng, chị đã từng nghĩ có cần nói cho em hay không, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nên để em biết.”

Dịch Hoài Khiêm cũng không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh gật đầu, cười một chút, “Dạ chị Tuy, chị nói đi.” Lúc anh cười trông càng ngoan hơn, rõ ràng là một người lớn, ấy thế mà lại làm Ôn Tuy cảm thấy trước mặt mình là một thiếu niên nhỏ dễ thương.

Dịch Hoài Khiêm chống gậy chậm rãi đi đến, cũng không biết vì sao, Ôn Tuy cảm thấy lần này anh đi hơi dè dặt, không nhanh nhẹn như lúc trước khi chỉ có một mình anh. Cô nghĩ chắc chắn là do anh không quen sự xuất hiện đột ngột của cô, dẫu sao bây giờ đối với Dịch Hoài Khiêm cô là một người xa lạ.

Vừa nghĩ như thế, Dịch Hoài Khiêm không biết ngẩn người thế nào mà đi thẳng về phía bàn trà bên cạnh, mắt thấy sắp đụng vào rồi, Ôn Tuy không thể không đứng dậy giơ tay chặn ngang eo anh lại, đồng thời nhắc nhở: “Cẩn thận, sắp đụng trúng rồi này.”

Dịch Hoài Khiêm lui về sau một bước lớn, cố lấy lại tinh thần, gật đầu với Ôn Tuy: “Cảm ơn chị Tuy, em… bình thường em không như thế này đâu.”

Ôn Tuy nhanh nhảu, “Chị biết, em không quen chị ở đây ấy mà.”

Dịch Hoài Khiêm lắc đầu: “Không phải như thế.” Anh còn định nói gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói, mò mẫm ngồi xuống ghế sô pha. Nhưng mà vừa ngồi xuống, anh lại nghĩ đến điều gì đó, chống gậy đứng lên, “Ở đây thường không có ai đến, em quên mất, chị Tuy chị ngồi nhé, em đi rót ly nước cho chị.” Ôn Tuy cảm thấy điểm này của bé mù không ổn, cho dù là lúc ban đầu hay là sau này anh cũng đối xử với cô quá khách sáo.

Cô đứng lên ấn Dịch Hoài Khiêm về chỗ cũ, bản thân đi về phía nhà bếp, “Em ngồi đi, tự chị đi rót nước.” Ở đây anh đúng là chỉ có nước lọc, Ôn Tuy đối mặt với tủ lạnh đơn điệu nhún vai, bưng hai ly nước quay về phòng khách, một ly nước đặt trước mặt Dịch Hoài Khiêm, tự bưng một ly nước ngồi ở chỗ đối diện.

Dịch Hoài Khiêm nhẹ giọng nói cảm ơn.

Uống một ngụm nước, Ôn Tuy vỗ tay, “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhé, đầu tiên điều chị muốn nói với em là, một tháng sau…” Nói đến đây cô nhìn lịch trong điện thoại của mình, nói tiếp: “Nói chính xác là 29 ngày sau, sẽ có một trận tuyết lớn.”

“Chắc chắn em đang nghĩ, bây giờ là mùa hè vì sao lại có tuyết rơi đúng không?”

Dịch Hoài Khiêm mỉm cười một cái.

Ôn Tuy giọng nói ung dung, nhưng vẻ mặt cực kì nghiêm túc, “Vì đó không phải là một trận tuyết lớn thật sự, đó là ‘Hoa Tuyết’ một loài sinh vật ngoài hành tinh, mãi đến hai năm sau, ít nhất là trước khi chị chết, đều chưa xác định được thứ đó rốt cuộc là động vật hay thực vật. Nó và các loại khuẩn nấm rất giống nhau, đều lây lan thông qua bào tử. Thứ này được gọi chung là Khuẩn biến dị, nó có rất nhiều chủng loại, ít nhất là trên hai trăm loại, đồng thời vẫn còn đang tiếp tục phát hiện ra nhiều chủng loại mới.”

“Mối quan hệ của chúng với con người, hay đúng hơn là với các thực động vật trên Trái Đất, có thể được phân thành ba loại: cắn nuốt, ký sinh và cuối cùng là cộng sinh. Cắn nuốt là quá trình khuẩn biến dị thông qua nhiều cách khác nhau để xâm nhập vào cơ thể thực động vật, nhanh chóng cướp lấy chất dinh dưỡng của vật chủ để phát triển. Khi chúng trưởng thành và bắt đầu phát tán bào tử, thực động vật bị trở thành thức ăn của chúng sẽ chết đi. Quá trình này thường diễn ra rất nhanh chóng, ví dụ, một người bị những khuẩn biến dị này cắn nuốt thường sẽ tử vong trong chưa đầy một tuần. Hơn nữa, điều đáng sợ là không có cách nào để ngăn ngừa hoặc tiêu diệt triệt để những khuẩn biến dị này.”

“Ký sinh, tốt hơn bị cắn nuốt một chút. Khuẩn biến dị ký sinh trên thực động vật phát triển rất chậm, nhưng nếu để yên không làm gì, vật chủ sẽ dần bị suy yếu và cuối cùng chết đi. Các chuyên gia ước tính khoảng thời gian này dao động từ hai đến sáu mươi năm. À đúng rồi, có nhiều khuẩn biến dị loại ký sinh hình dạng rất kì quặc. Nếu một người mang trong mình những khuẩn biến dị ký sinh này, cơ thể có thể sẽ mọc ra thực vật kỳ lạ, chẳng hạn như trên đầu mọc một cụm nấm xanh vv.”

“Về phần cộng sinh, thì khá may mắn. Một khi những khuẩn biến dị cộng sinh này xâm nhập vào cơ thể vật chủ, chúng sẽ ảnh hưởng, thay đổi thể chất của một số người, tóm lại mỗi loại biến dị đều có điểm khác nhau, đương nhiên không thể biến thành người có siêu năng lực gì đó như trong phim ảnh. Nhưng so với hai trường hợp trước, loại này không gây nguy hiểm đến tính mạng, có một số khuẩn cộng sinh rất hữu ích, có thể sản xuất ra một số loại thuốc hiếm, loại này là ổn nhất.”

“Đương nhiên, còn có một số vô cùng hiếm động thực vật cực kì may mắn, chúng sinh ra kháng thể với khuẩn biến dị, hoàn toàn không bị lây nhiễm bởi những thứ đó.” Tuy miệng nói cực kì may mắn, nhưng vẻ mặt của Ôn Tuy lại mang theo chút thương xót. Theo như cô được biết, số may mắn ít ỏi đó ngay từ ban đầu liền bị bí mật giám sát quản lý, cho dù là chủ động phối hợp hay bị động bắt ép phối hợp, kết quả cuối cùng đều không mấy tốt đẹp.

Rất đáng tiếc, không nghiên cứu được bất cứ điều gì từ trên người những người này cả, các khuẩn biến dị đó hoàn toàn giết không chết, cũng không cách nào tiêu diệt triệt để, chỉ có thể tạm thời ức chế nó, nhưng cũng cần phải trả một cái giá rất đắt.

“Nói tóm lại, Dịch Hoài Khiêm, tận thế sắp đến rồi. Tận thế đời trước xảy đến, em đã cứu chị, sau đó chúng ta cùng nhau bỏ trốn một khoảng thời gian, tuy cuối cùng chị đã chọn chết đi, nhưng chị thật sự cảm thấy vô cùng biết ơn em, em đã giúp chị rất nhiều, nếu không có em, có lẽ chị đã chết ngay từ khi tận thế bắt đầu rồi.”

Ôn Tuy đi đến trước mặt Dịch Hoài Khiêm ngồi xổm xuống, một tay đặt lên trên đầu gối anh, nghiêm túc nói: “Đời trước, vì cha mẹ của chị, thái độ của chị đối với em vẫn luôn không tốt, tuy đời trước chị đã nói với em về chuyện này một lần rồi, nhưng đời này chị nên nói với em thêm một lần nữa, xin lỗi em, hồi trước chị không nên giận lây sang em, và chị cảm ơn em đã cứu chị. Chị biết những điều bây giờ chị nói có lẽ em không tin, nhưng sau này chị có thể từ từ kể cho em nghe nhiều chuyện hơn, về những việc xảy ra sau thảm hoạ ở kiếp trước.”

“Đời trước, trước khi chết chị đã tự nhủ với mình, nếu có thể gặp lại em, chị nhất định phải làm một người chị tốt. Em có bằng lòng, cho chị cơ hội này không?” Ôn Tuy hơi căng thẳng nhìn chằm chằm Dịch Hoài Khiêm.

Sau khi anh nghe cô kể chuyện vô lý hoang đường như thế xong, ấy thế mà không có biểu hiện gì, mãi đến khi cô bước đến ấn lên đầu gối anh nói những lời tiếp sau đó, anh hơi động đậy cơ thể, dưới ánh nhìn chăm chú của cô chậm rãi mở miệng bảo:

“Chị Tuy, em vẫn luôn xem chị là… chị của em, chị không có lỗi với em, không cần nói xin lỗi em. Tiếp theo, chị nói đời trước, em không biết “em” của khi đó đã làm gì, nhưng nếu “em” đã làm điều gì cho chị, thì nhất định là do cam tâm tình nguyện, nên chị không cần phải biết ơn và báo đáp, chị Tuy không cần giữ mãi trong lòng.”

“Còn về phần cơn thảm hoạ chị Tuy nói, ngại quá, chị Tuy, em nghe không hiểu lắm.” Dịch Hoài Khiêm ngại ngùng cười cười, “Nghe có vẻ rất đáng sợ, nhưng nếu vẫn chưa xảy ra, bây giờ chị Tuy cũng không cần gấp gáp, nếu chị sẵn lòng, có thể từ từ kể cho em nghe về những chuyện này nhiều hơn, nếu chị sẵn lòng tin tưởng em của hiện giờ, vậy chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách, có lẽ sẽ không tồi tệ như vậy.”

Ôn Tuy đứng dậy ngồi bên cạnh anh, hơi sầu não sờ trán. Em trai mù bình tĩnh như vậy, chắc chắn là vì hoàn toàn không hiểu lời cô nói, cho nên không cảm nhận được nó đáng sợ bao nhiêu.

Điều này cũng không trách anh, nghe nói anh từ nhỏ đã là một em bé ngoan một lòng chìm đắm say mê âm nhạc, rất ít tiếp xúc với các loại phim ảnh trò chơi mà trẻ em bình thường hay xem, bây giờ cũng vậy, cuộc sống đơn điệu giản dị đến đáng sợ, ước chừng ngay cả phim điện ảnh về chủ đề tận thế vv cũng chưa từng xem, muốn anh thông qua vài ba câu nói của cô mà hiểu về cái gọi là tận thế một cách đơn giản như thế, đúng thật là làm khó cho anh.

“Em trai à, chị nói này, em không nghi ngờ tẹo nào về điều chị nói là thật hay giả à?” Ôn Tuy nhanh chóng sửa miệng, một tay thuận thế gác lên vai Dịch Hoài Khiêm.

Dịch Hoài Khiêm cụp mắt, mi mắt dài hơi run vì mỉm cười, anh nói: “Nếu không phải vì xảy ra chuyện như thế, em nghĩ chị Tuy e là cả đời này sẽ không chủ động đến đây gặp em đâu.”

Ôn Tuy bật cười ha ha vỗ vai anh, “Em hiểu rõ chị ghê nhỉ. Ài, mấy chuyện đó đều đã qua rồi, sau này chị sẽ yêu thương em đàng hoàng, yên tâm!”

Dịch Hoài Khiêm nghe tiếng cười khan của cô bên tai, anh v**t v* cây gậy trong tay một lát, hỏi một câu mà lúc nãy anh để ý mãi.

“Chị Tuy, em có thể hỏi một câu không?”

“Hỏi đi, từ nay về sau chúng ta là chị em ruột rồi, đừng khách sáo với chị!”

“Chị Tuy, lúc nãy chị nói “Trước khi chết”, có thể nói em biết, chị làm sao mà…”

Điện thoại của Ôn Tuy lại lần nữa rung lên. Cô cầm lên, quả nhiên vẫn là cuộc gọi đến của Phương Túc Kì.

“Lằng nhằng mãi không thôi!” Cô bực mình định tắt điện thoại, nhưng nghĩ lại, cô vẫn nghe máy, thuận thế đứng dậy từ chỗ Dịch Hoài Khiêm đi đến bên cửa sổ.

Bàn tay gác trên vai đã lấy ra, người cũng dần dần bước ra xa. Dịch Hoài Khiêm tạm thời gác lại câu hỏi còn đang dang dở, anh ngồi ở chỗ cũ nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ Ôn Tuy bắt máy cuộc gọi.

Bình Luận (0)
Comment