Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 123

Sổ tay trùng sinh công lược [123]

Em trai mù 3

Chương 123: Quả thực y hệt như thiên thần vậy

Trans: Meounonna

 

Buổi chiều ba giờ, ngoài cửa sổ âm u hệt như đã đến buổi tối, trời mưa to ào ào như trút nước, cửa kính trước mắt cũng bị những giọt mưa chi chít đập vào lạch tạch lạch tạch.

Ôn Tuy cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, nhìn màn mưa trắng xoá bên ngoài, thờ ơ trả lời điện thoại: “Alo.”

Đầu dây bên kia là một giọng nam nghiêm túc, sau nghi nghe tiếng cô, giọng điệu cũng không tốt mấy bảo: “Ôn Tuy, sao lâu như vậy em mới bắt máy, anh gọi mấy cuộc mà em không bắt cuộc nào, sao hôm nay em không đến công ty? Chẳng lẽ là bệnh rồi hả?”

Ác cảm của Ôn Tuy đối với Phương Túc Kì đã đạt đến mức cao nhất vào đời trước, bây giờ nghe hắn nói chuyện cũng cảm thấy chán ngán, cũng không muốn nói nhiều với hắn, trực tiếp bảo: “Phương Túc Kì, tôi muốn từ chức, và muốn chia tay với anh, anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, cứ thế thôi.”

“Đợi đã, em đang nói cái gì?” Phương Túc Kì bị lời nói đột ngột của cô làm cho kinh ngạc ngẩn người, việc đang làm trong tay cũng buông xuống, đứng lên từ chỗ ngồi, chau mày nói: “Em bị sao thế? Gặp chuyện gì rồi hả? Sao đang yên lành lại muốn chia tay với anh, còn muốn từ chức nữa là sao, tháng sau là em được thăng chức rồi, vào lúc then chốt thế này sao có thể tuỳ hứng giận dỗi như vậy, bình thường em cũng đâu phải là mấy loại con gái thích giận dỗi vô cớ đâu, em cho anh một lý do, tại sao lại nói như vậy.”

Nghe giọng của hắn cứ lải nhải bên tai Ôn Tuy cảm thấy phiền, xoay đầu nhìn người thanh niên yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha một cái, mới miễn cưỡng áp cơn giận trong lòng mình xuống, thuận tay mở đèn lên, miệng lại tiếp tục trả lời với vẻ không mặn không nhạt: “Không có gì, chỉ là không muốn tiếp tục làm ở công ty nữa. Và cảm thấy ở bên anh rất phiền, cho nên muốn chia tay.”

Phương Túc Kì đương nhiên sẽ không bị thuyết phục bởi vài câu đơn giản của cô, tiếp tục bảo: “Tình cảm của chúng ta vẫn luôn rất tốt, cũng ít khi cãi nhau, anh không biết vì sao em đột nhiên nói như thế, được, chuyện này chúng ta khoan hẳn nhắc đến, là cấp trên của em, chúng ta nói về vấn đề công việc của em trước, chuyên án trước mắt của em đang làm rất tốt, đợi chuyên án này làm xong, là em có thể thăng chức, thậm chí bên công ty con rất có khả năng sẽ chọn em làm tổng giám đốc, một tiền đồ rộng mở như thế em nói bỏ là bỏ, có phải đầu óc bị gì rồi không? Em nói xem…”

Ôn Tuy không nhịn được nữa, cười lạnh ngắt lời hắn, “Tôi nói thẳng nhé, tôi không đánh giá cao công ty của chú anh, tôi cảm thấy chưa tới nửa năm nữa nó chắc chắn sẽ đóng cửa, phá sản, hiểu không?”

Trên thực tế tất cả công ty trên cả nước vào 1 tháng sau, sau khi tận thế bắt đầu, hầu như đều sẽ lâm vào tình trạng đình trệ.

Phương Túc Kì bị lời nói của cô làm cho nổi giận đùng đùng, hắn cảm thấy hôm nay Ôn Tuy quả thực như đang bị điên vậy, không còn sự thông minh bình tĩnh thường ngày hắn tán thưởng nữa.

Ôn Tuy không quan tâm hắn có chịu đựng nổi không, đi qua đi lại bên cửa sổ nói: “Công ty rách này tôi lười làm, lãng phí thời gian, còn anh nữa, tôi chia tay anh rồi, vừa hay anh có thể quang minh chính đại yêu nhau với đệ tử nhỏ mới đến của anh, không phải rất tốt hay sao.”

Phương Túc Kì tự cho là mình hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi, vẻ mặt hoà hoãn lại, “Anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, thì ra là em ghen, em nghe tin đồn từ đâu đó, Lam Lam chỉ là học trò của anh, anh cảm thấy con bé không tệ bình thường dạy cho em nó thêm ít kiến thức, anh và con bé đâu có mập mờ chỗ nào đâu.”

Lam Lam đang ngồi bên cạnh Phương Túc Kì chỉnh lý hồ sơ nghe thấy câu này, không nhịn được cắn răng, khẽ hừ một cái.

Phương Túc Kì không chú ý, lại bảo: “Chúng ta hẹn hò mấy năm, anh chưa từng thấy em ghen, còn tưởng thật ra em không thích anh, ai ngờ lần này ấy thế mà em ghen rồi, còn giận đến mức này nữa chứ…”

Ôn Tuy đã vô số lần khinh bỉ mắt nhìn người năm đó của bản thân rồi, cô đã đoán được tên đàn ông mặt to này tiếp theo sẽ nói gì, hơn nữa cô không định nghe tiếp nữa, cho nên cô trực tiếp ngắt lời Phương Túc Kì bảo: “Đời này của tôi chưa từng ghen vì ai, lúc trước tôi hẹn hò với anh vì nhìn anh cũng thuận mắt, nhưng bây giờ tôi cảm thấy anh già rồi, tôi xinh đẹp như vậy, quen với anh thì thiệt thòi quá, công ty rách đó của anh cũng không cung phụng được tượng Phật to như tôi.”

Câu này của Ôn Tuy nói liên thanh không ngừng nghỉ, giọng điệu vô cùng đương nhiên và tràn đầy tự tin, Phương Túc Kì lập tức bị sự mặt dày trơ trẽn của cô làm cho nghẹn lời, mặt hắn đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân nghe nhầm, hoặc là đầu dây bên kia thật ra không phải là Ôn Tuy.

“Em…” Hắn còn muốn nói gì đó nữa, Ôn Tuy đã mất kiên nhẫn  bảo: “Được rồi đừng có dây dưa với tôi nữa, bây giờ anh trông khó coi quá.”

Ôn Tuy hiểu chủ nghĩa đàn ông bản tính gia trưởng của hắn, vừa kiêu căng vừa sĩ diện, bị cô ghét bỏ chê bai như vậy, chắc chắn sẽ không làm phiền cô nữa. Nhìn quanh thấy thanh niên trên sô pha, Ôn Tuy dứt khoát làm quyết liệt hơn chút, cố ý hôn chụt một cái lên mu bàn tay mình, sau đó nói với Dịch Hoài Khiêm: “Bảo Bối đợi lâu rồi phải không, em sẽ giải quyết ở bên đây xong ngay thôi.”

Vì từ đầu đến cuối Ôn Tuy không tránh Dịch Hoài Khiêm, cũng không cố ý hạ thấp giọng, hơn nữa thật ra tai của Dịch Hoài Khiêm cũng rất nhạy, cho nên gần như anh nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, bây giờ anh ngay lập tức hiểu được ý của Ôn Tuy, phối hợp cao giọng nói một câu: “Anh không gấp, em cứ giải quyết cho xong là được, anh đợi em.”

Phương Túc Kì ở đầu dây bên kia nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Ôn Tuy và Dịch Hoài Khiêm, mặt xanh mét. Không những mặt tái xanh, hắn cảm thấy đỉnh đầu mình cũng toàn là màu xanh. (=đầu mọc sừng)

Cúp điện thoại, Ôn Tuy dựa vào sô pha bật cười, cô vỗ vai Dịch Hoài Khiêm, khen bảo: “Giỏi nhỉ, phản ứng nhanh, phối hợp cũng tốt, lần sau nếu gặp loại chuyện này, cũng phải phối hợp với chị cho ngon lành biết chưa?”

“Dạ.” Dịch Hoài Khiêm nói: “Lúc nãy là bạn trai của chị Tuy nhỉ, lúc trước em nghe nói quan hệ của tụi chị rất tốt, bây giờ lại như thế này, là vì đời trước anh ta làm chuyện gì xấu với chị Tuy hay sao ạ?”

Thật ra chuyện này tốt nhất anh không nên hỏi, nếu đổi thành người khác, Dịch Hoài Khiêm tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc tới chủ đề làm người ta không vui này, nhưng bây giờ anh hơi không nhịn được.

Dịch Hoài Khiêm biết Ôn Tuy có bạn trai, nhưng anh không biết đó là người như thế nào, chỉ cảm thấy nếu có thể làm Ôn Tuy thích, nhất định là một người đàn ông ưu tú.

Anh thích thầm chị Tuy của anh, đồng thời theo bản năng anh ghen tị với bạn trai của chị ấy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay thế người đàn ông đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ bày tỏ tình cảm của mình với chị Tuy, vì chị Tuy lúc trước không hề thích anh, hơn nữa anh là người mù, là một gánh nặng.

Cho dù đột nhiên xảy ra biến cố như hôm nay, anh vẫn không định thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu thật sự tận thế đó là thật, đôi mắt này của anh sẽ là gánh nặng lớn hơn, anh không thể dựa vào ân tình của đời trước làm khó chị Tuy của hiện giờ, cô đã phải chịu đựng những tai ương thảm hoạ mà anh không hề hay biết, dẫu lần này cô vẫn phải trải qua khổ đau, thì khổ đau ấy cũng không nên xuất phát từ anh.

Dịch Hoài Khiêm là người kiên trì gần như ngoan cố, một khi đã vạch ra ranh giới, anh sẽ không bao giờ cho phép mình vượt quá giới hạn dù chỉ nửa bước, khư khư đặt mình vào vị trí “em trai”.

Ôn Tuy không biết những suy nghĩ trong lòng anh, cô dứt khoát tắt nguồn điện thoại, uống một ngụm nước, ngồi lại bên cạnh anh, bắt đầu giải thích ân oán giữa cô và Phương Túc Kì.

“Đời trước lúc tận thế, chị vừa hay đang đi làm ở công ty.” Ôn Tuy nhớ về tình cảnh lúc đó, trong mắt toàn là u ám nặng nề và lạnh lẽo.

Ban đầu, chẳng ai để ý mấy, chỉ thấy tò mò, có người còn chụp ảnh, quay video đăng lên mạng, ai nấy đều háo hức chạy ra ngắm “Tuyết”. Nhưng sau đó nhanh chóng xảy ra náo loạn, trong số người chạy ra ngắm “tuyết” bắt đầu xuất hiện những triệu chứng bất thường. Những thứ có cấu trúc màu trắng giống sợi nấm, sau khi tiếp xúc với da, đã tự động tan vào trong cơ thể, chỉ trong chốc lát, nạn nhân đã ngã gục xuống bất tỉnh nhân sự. Sau đó, đủ thứ kỳ lạ mọc ra từ mắt, miệng, mũi, tai và trồi lên từ lỗ chân lông trên da họ.

Cái chết diễn ra nhanh chóng này là thuộc dạng bị Cắn nuốt, còn những người không bị cướp đoạt máu thịt ngay lập tức là thuộc dạng bị Ký sinh. Ban đầu cô cũng không có triệu chứng gì.

“Đó chính là khuẩn biến dị. Chị tận mắt chứng kiến ​​một cô gái trẻ trong công ty bị khuẩn biến dị hút hết máu thịt chỉ trong vòng mười phút. Khuẩn biến dị màu đỏ tươi, to bằng lòng bàn tay, mọc ra từ cơ thể cô ấy từng mảng từng mảng, sau đó đột nhiên nở rộ, giải phóng rất nhiều sợi tơ trắng, xung quanh ai vô tình bị dính vào cũng bị khuẩn biến dị đó xâm nhậm vào cơ thể ngay lập tức, sau đó bị cắn nuốt…”

Lúc đó trong công ty có rất nhiều người bị sợi khuẩn màu trắng đó cắn nuốt, hoặc bị kí sinh. Mọi người đều bị doạ sợ khiếp, đệ tử Lam Lam của Phương Túc Kì cũng khá xui xẻo, cô ta gặp trúng khuẩn biến dị cắn nuốt, tuy không chết nhanh như vậy, nhưng cô ta sợ đến mức khóc không ngừng, Phương Túc Kì đang trong giai đoạn mập mờ với cô ta, lập tức muốn đưa cô ta đến bệnh viện.

Lúc đó, một thành viên trong tổ thân thiết với Ôn Tuy cũng có triệu chứng bị cắn nuốt. Ôn Tuy đưa cô ấy cùng đến bệnh viện, nhưng tình hình bên ngoài rất hỗn loạn. Đám người của họ đến bệnh viện rồi cũng không ai quan tâm, thành viên trong tổ đó đã chết trên đường. Họ cũng không còn cách nào, đường phố đầy người hoảng loạn, bệnh viện càng đáng sợ hơn, xác chết nằm la liệt khắp nơi, và sợi khuẩn nổ tung từ xác chết. Thi thể của những người được đưa đến, thi thể của bác sĩ, tất cả đều chất đống ở đó.

Cảnh tượng ấy hệt như địa ngục. Cho đến tận bây giờ, Ôn Tuy vẫn còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi và hoảng loạn tột độ khi đó.

Cô cố miêu tả lại mọi thứ bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, sợ sẽ doạ em trai ngoan chưa từng thấy địa ngục của mình.

“…Sau đó tụi chị quay về công ty, Lam Lam cô ta chắc là vẫn luôn thích Phương Túc Kì, cô ta thấy mình bị thứ kì lạ kí sinh sắp chết rồi, cũng không biết nghĩ gì, ấy thế mà thu gom sợi khuẩn đó lại, pha vào trong nước bưng cho chị.”

Dịch Hoài Khiêm trước đó không có phản ứng gì nhiều, chỉ hơi nhíu mày, nhưng khi nghe thấy lời này, lông mi anh đột nhiên run lên.

Ôn Tuy hừ một tiếng cười mỉa mai: “Lỗi của chị. Chị không ngờ cô ta lại là một người phụ nữ vừa ngu ngốc và độc ác đến vậy, nên mới trúng chiêu. Cũng chính vì sự bất cẩn của chị mà sợi nấm vào thân thể chị. Chị thấy mình không bị ký sinh như những người khác nên cứ nghĩ là không sao. Nhưng sau này chị mới biết, nếu trực tiếp ăn uống, hoặc trên người có vết thương hở dính vào sợi khuẩn, thì rất dễ bị ký sinh.”

“Đương nhiên là chị đã bị kí sinh.” May mà không phải là khuẩn biến dị mang tính cắn nuốt, mà là kí sinh, nếu không cô không đợi được Dịch Hoài Khiêm đến cứu là đã chết rồi.

“Chị biết việc Lam Lam làm nên đã cãi nhau với cô ta, nhưng cô ta lại giả vờ đáng thương, núp sau lưng Phương Túc Kì, Phương Túc Kì cứ thế mà tin cô ta.” Phương Túc Kì không chỉ tin Lam Lam mà còn nói cô tâm tư độc ác, ngay cả một cô gái sắp chết cũng không buông tha. Hắn nói như thể không phải Lam Lam hại cô, mà chính cô là người làm hại Lam Lam.

Lúc ấy lần đầu tiên Ôn Tuy phát hiện đầu óc của người đàn ông này toàn là rác rưởi, suýt nữa thì bị hắn làm cho ghê tởm chết. Giờ nghĩ lại vẫn thấy ghê tởm.

“Tóm lại sau đó Lam Lam chết, tình trạng của chị cũng ngày càng nghiêm trọng. Phương Túc Kì thứ rác rưởi kia sợ quá bỏ chạy, bỏ lại chị một mình. Haizz, em nói xem sao tên khốn đó lại không gặp phải khuẩn biến dị cắn nuốt nào nhỉ? Đúng là làm chị tức chết đi được. Người ta bỏ chạy rồi, chị thì bị ký sinh đau đớn vô cùng, cuối cùng chị cố gắng lết về nhà, cứ tưởng mình sắp chờ chết ở chỗ đó rồi.”

Ôn Tuy nói tới đây bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Dịch Hoài Khiêm bên cạnh, giọng nói dịu dàng hơn nhiều. “Nhưng chị không ngờ em lại đến tìm chị, một người chị gái hệt như người xa lạ của em. Lúc đó, chị thật sự nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng em đột nhiên xuất hiện, còn giúp chị khống chế khuẩn biến dị ký sinh đó, giúp chị vượt qua những ngày tháng đau khổ ban đầu ấy. Em đoán xem lúc đó chị đã nghĩ thế nào?”

Nếu chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng chờ chết trong cô độc, người ta sẽ không thể hiểu được niềm hân hoan và lòng biết ơn khi bất ngờ tìm thấy hy vọng trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Gia đình đem đến cho cô sự tổn thương, bạn bè của cô chỉ giới hạn trong quan hệ công việc, người yêu của cô thực ra là một tên ngốc, và cuối cùng người quan tâm nhớ đến cô lại chính là em trai nuôi bị cô lãng quên lúc trước.

“Lúc đó chị nghĩ, em quả thực y hệt như thiên thần vậy.”

“Vậy chị Tuy ơi, làm sao chị lại chết?” Thiên thần hỏi.

Bình Luận (0)
Comment