Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 124

Sổ tay trùng sinh công lược [124]

Em trai mù 4

Chương 124: Tìm bạn trai giống như em.

Trans: Meounonna

 

Về vấn đề bản thân đã chết ra sao, Ôn Tuy không định giấu giếm, trực tiếp nói: “Để chơi tới bến với đám kẻ thù, chị đã tháo hệ thống phòng ngự căn cứ nhỏ của bọn chúng, để cho đám động vật điên cuồng bị ký sinh kia xông vào gây rối. Chị còn cho vài loại khuẩn biến dị hỗn hợp do bọn kia nghiên cứu phát triển vào thức ăn và nước uống của bọn chúng… Dù sao thì, cuối cùng, tất cả kẻ thù đều bị chị giết sạch, chị cũng chết queo luôn.”

“Trước khi làm những chuyện này, chị đã đưa em đến nơi khác rồi, nên em không sao hết.” Ôn Tuy vỗ vai an ủi em trai thiên thần của mình, nhưng có một số lời cô không nói hết. Cơ thể Dịch Hoài Khiêm đã sắp suy sụp vì phải nuôi cấy quá nhiều khuẩn biến dị cộng sinh trong cơ thể để sản xuất thuốc đặc trị, trước khi chết, cô thấy Dịch Hoài Khiêm không ngừng nôn ra chất lỏng màu xanh da trời, là do máu trong cơ thể anh đã bị khuẩn biến dị cộng sinh thay đổi hoàn toàn, anh chắc chắn cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Thật ra, nếu không phải vì cô đã sắp chết, thì cô cũng sẽ không liều mạng với đám người đó. Thật sự là do dù sao cô cũng sắp chết rồi, thay vì nhún nhường phục tùng thoi thóp hơi tàn sống thêm vài ngày, chi bằng chiến một trận lớn, giết sạch toàn bộ lũ khốn nạn đó còn hơn, để tránh cho sau này đợi khi cô chết rồi, lũ khốn nạn đó lại tiếp tục đi làm hại em trai cô.

Dịch Hoài Khiêm nghe lời cô nói xong liền im lặng hồi lâu. Ngay cả Ôn Tuy, người vốn dĩ cảm thấy lựa chọn của mình hoàn toàn đúng đắn, cũng không khỏi cảm thấy hơi kì kì trong không khí im lặng này. Cô nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của bé mù, lòng thầm đoán chẳng lẽ anh đang tức giận?

“Chị Tuy.” Cuối cùng Dịch Hoài Khiêm cũng lần nữa lên tiếng.

Ôn Tuy, người đang suy đoán lung tung cả buổi trời, giật mình một cái. “Hửm?”

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì hả chị?” Dịch Hoài Khiêm trực tiếp lướt qua đoạn liên quan đến cái chết của cô, bắt đầu quan tâm về vấn đề trước mắt.

Ôn Tuy cũng không biết có nên nói là thở phào nhẹ nhõm không, lòng cô thầm nghĩ, em trai ngoan đúng là em trai ngoan, cho dù cô làm gì quả nhiên anh đều sẽ không tức giận.

“Thật ra những thứ chúng ta có thể chuẩn bị rất ít.” Ôn Tuy vẫn cố gắng nói chuyện với Dịch Hoài Khiêm bằng giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên nhất có thể, “Dù sao những khuẩn biến dị này là vấn đề toàn cầu, cho dù chúng ta có trốn đến Đại Tây Dương, cũng không tránh được khuẩn biến dị có mặt ở khắp nơi.”

“Nhưng có điểm này, tốt nhất chúng ta nên sống ở nơi ít người ít động vật. Trận “Tuyết” quy mô lớn này là sự xuất hiện lần đầu tiên của khuẩn biến dị trên quy mô lớn. Vào thời điểm đó, vẫn còn rất nhiều người may mắn sống sót. Đợi khi khuẩn biến dị ký sinh trên người và động vật trải qua quá trình sinh trưởng và đột biến thứ cấp, sản sinh ra sợi khuẩn và bào tử mới, những sợi khuẩn này sẽ trở nên càng nguy hiểm và dễ bị ký sinh hơn. Chỉ cần chúng ta che chắn kỹ lưỡng và tránh tiếp xúc trực tiếp với sợi khuẩn và bào tử biến dị thì không có vấn đề gì. Tuy nhiên, nếu trên cơ thể có vết thương sẽ làm tăng nguy cơ bị lây nhiễm. Nước uống cũng phải đun sôi ít nhất ba lần trong môi trường kín mới có thể tiêu diệt hoàn toàn khuẩn biến dị trong nước.”

“Ngoài ra, chúng ta cần dự trữ lương thực và nước uống. Tình hình bên ngoài rất tệ trong giai đoạn hỗn loạn ban đầu. Bên cạnh khuẩn biến dị tràn lan, nhiều người cũng trở nên điên cuồng. Ngay cả những động vật bị lây nhiễm ký sinh khuẩn biến dị cũng trở nên rất hung dữ. Tốt nhất là chúng ta nên ở đây, không ra ngoài trong thời gian đó.”

Dịch Hoài Khiêm lắng nghe rất chăm chú, cũng không phát biểu ý kiến gì, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

Ôn Tuy nói vắn tắt vài điều cần chú ý, cuối cùng đưa tay ôm vai Dịch Hoài Khiêm nói: “Em chỉ cần biết những điều này là được. Chị sẽ chuẩn bị hết mọi thứ cần thiết, em đừng lo. Chị đã nói lần này sẽ chăm sóc em thật tốt, nhất định sẽ làm được. Vậy nên, ngày mai chị sẽ chuyển đến ở cùng em. Có vấn đề gì không?”

Dịch Hoài Khiêm lắc đầu. “Em rất vui vì chị Tuy có thể đến ở cùng em. Em có chuẩn bị cho chị một phòng ở đây, ngay bên cạnh phòng em, lát nữa em sẽ dẫn chị đi tham quan. À mà, em còn có thể giúp chị chuyện gì không?”

Ôn Tuy hơi ngạc nhiên vì anh có giữ lại một căn phòng cho mình, nghe tới những vấn đề phía sau cô theo bản năng lắc đầu muốn nói không có, nhưng mà còn chưa thốt ra đã cảm thấy như vậy không ổn. Nếu như cái gì cũng không để anh làm, nói không chừng anh sẽ cảm thấy bản thân là một gánh nặng, đến lúc đó trong lòng âm thầm buồn bã cũng sẽ không nói ra. Ôn Tuy tự suy diễn ra hình ảnh thanh niên trước mặt này một phen, ánh mắt nhìn về phía anh càng thêm phần yêu thương.

“Vậy em đi mua đồ với chị nhé?” Ôn Tuy hỏi: “Có phải em lâu rồi chưa ra khỏi nhà không?”

Dịch Hoài Khiêm trả lời từng câu hỏi của cô, “Mình có thể cùng nhau đi mua đồ, không phải em lâu rồi không ra khỏi nhà đâu, thi thoảng em cũng xuống lầu đi dạo, ở gần đây có một công viên, khá thanh tĩnh, một tuần em sẽ đi một lần.” Ôn Tuy nghĩ cũng còn khoảng 29 ngày, khoảng thời gian này chuẩn bị trước cho ổn thỏa, cô nên dẫn bé mù đi thăm thú khắp nơi, nếu không một khi tận thế ập đến, muốn đi đâu cũng không đi được. Không đi chỗ xa được, lỡ như quay về không kịp thì chết, mỗi ngày đi dạo quanh đây thoáng khí cũng tốt, thuận tiện có thể bồi dưỡng tình cảm với bé mù của bây giờ, dù sao không có trải nghiệm cùng nhau chạy trốn của đời trước, khó tránh sẽ hơi xa cách.

Ôn Tuy tự mình quyết định rất nhiều chuyện, nói làm là làm ngay, cũng không đợi đến ngày mai, xem mưa bên ngoài đã vơi dần: “Đợi lát nữa tạnh mưa chị sẽ về nhà dọn đồ, cho công ty chuyển nhà dọn đồ của chị qua trong hôm nay luôn, sau đó ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài mua đồ, tiện cho em ra ngoài đi dạo bộ, đợi sau này muốn ra ngoài cũng không dễ dàng thoải mái như bây giờ đâu.”

Mưa vừa tạnh, Ôn Tuy quả nhiên nói đi là đi. Dịch Hoài Khiêm ngồi trên sô pha rất lâu, buông cây gậy bị mình cầm tới nóng lên ra, sờ vào ly nước trên bàn trà, dọn vào trong bếp. Anh chống gậy đi chầm chậm quanh nhà một vòng, cuối cùng đi về phía cửa lớn, từ từ giơ tay nắm vào tay cầm cửa, dường như đang cảm nhận gì đó.

Đây là một buổi chiều như mơ, người khách lúc nãy mới đến là người anh vẫn luôn nhung nhớ, nhưng tim anh vừa nóng lên lại dần nguội lạnh.

Anh không thể làm thế, không thể nhớ nhung. Nếu không phải có hai cái ly đó, thậm chí anh sẽ cảm thấy tất cả xảy ra vừa nãy chỉ là hoang tưởng của bản thân, chẳng qua chỉ là dấu hiệu cho thấy anh sắp phát điên vì nỗi cô đơn kéo dài.

Dịch Hoài Khiêm sững sờ đứng ở cửa, mãi đến khi khóa cửa đột nhiên chuyển động. Ôn Tuy để quên điện thoại quay về lấy vừa đẩy cửa vào liền phát hiện Dịch Hoài Khiêm đang đứng trước cửa, có lẽ anh không ngờ vào lúc này sẽ có người đẩy cửa vào, theo bản năng thuận theo lực đẩy của cửa lùi về phía sau, suýt nữa thì ngã.

Ôn Tuy phản ứng rất nhanh, đi lên trước kéo anh lại, nhưng dẫu sao Dịch Hoài Khiêm cũng là một người đàn ông thành niên, cao hơn Ôn Tuy cả nửa cái đầu. Ôn Tuy không những không kéo anh lại được mà còn thuận theo quán tính bị anh kéo ngã theo. May mà trước cửa được lót thảm dày, ngã cũng không đau, Ôn Tuy nghe thấy Dịch Hoài Khiêm bị đau khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng bò dậy từ người anh, vô cùng lo lắng nâng đầu anh lên nhìn.

“Chị xem nào, lúc nãy đập xuống đất rồi hả, có đau không?” Ôn Tuy vén tóc sau đầu của Dịch Hoài Khiêm lên, không tìm thấy chỗ bị sưng, thuận tay sờ đầu anh một cái, “Sao lại đứng ở sau cửa chứ hả, chị bất cẩn đẩy em ngã rồi.”

Dịch Hoài Khiêm dường như còn hơi ngẩn người vì tình huống đột ngột xảy ra, bị xoa đầu nên tóc hơi rối, sau đó mặt lộ vẻ hoang mang, trông vô cùng dễ bắt nạt. Anh chống cơ thể đứng từ dưới đất lên, lại vịn vào tủ bên cạnh đứng dậy, mặt nở nụ cười khổ hỏi Ôn Tuy, “Chị Tuy, chị có bị ngã đau không?”

“Em làm đệm thịt lót cho chị rồi, sao chị còn bị ngã đau chứ.” Ôn Tuy chú ý gậy của Dịch Hoài Khiêm bị rơi trên đất, lúc nãy chắc vừa hay cấn vào chỗ sau eo, giơ tay sờ vào sau eo anh, “Eo bị cấn vào cây gậy rồi à? Chắc chắn là bị bầm rồi.”

Ôn Tuy hành động nhanh, Dịch Hoài Khiêm còn chưa kịp phản ứng lại, không thể ngăn cản liền cảm thấy eo mình chợt lạnh, tay Ôn Tuy đã vén vạt áo dưới của anh lên, ấn vào chỗ hơi bị đau kia. Mặt anh hơi đỏ, lúc này cũng không tiện ngăn động tác của Ôn Tuy lại, chỉ đành cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh đứng ở đó, còn phải an ủi Ôn Tuy nói: “Chỉ hơi đau xíu thôi, không sao đâu chị.”

Thái độ của Ôn Tuy thì tự nhiên, cô tự cảm thấy hai người là mối quan hệ chị em trong sáng, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hai tai bé mù đỏ lựng, đôi mắt rời rạc không có điểm tụ nhưng sáng ngời ấm áp quay sang một bên một cách không tự nhiên, cô lập tức vỡ lẽ, em trai bé mù này đặc biệt thích ngại ngùng, da mặt mỏng tới mức khó tin. Đời trước cô bị thương không động đậy được, nhờ anh giúp thay quần áo anh còn ngại ngùng run lẩy bẩy.

Ôn Tuy cảm thấy bản thân bây giờ hình như đang bắt nạt em trai ngoan, lúng túng kéo áo anh xuống, cũng không động tay động chân nữa, nhặt cây gậy dưới đất lên nhét vào tay anh.

“Rồi rồi, may mà không có việc gì.” Nhưng mà anh đứng ngốc ở cửa làm gì? Đầu Ôn Tuy bỗng sáng lên, cô nhớ tới bé mù đời trước cho dù cô ra ngoài đi đâu cũng sẽ đứng ở bên cửa đợi cô về.

Đại khái cô đã hiểu được tâm tình của anh như thế nào rồi.

“Em trai à, có muốn đi với chị tới nơi chị ở xem thử không? Em chưa đi qua nhỉ.” Ôn Tuy nắm tay Dịch Hoài Khiêm, cũng không cho anh từ chối, cứ thế kéo anh ra ngoài.

“Chị Tuy…”

“Không sao tụi mình sẽ về nhanh thôi, buổi tối thuận tiện dẫn em đi ra ngoài ăn một bữa, có một quán ăn tên gì chị quên rồi, nhưng mà đồ ăn ở đó ngon lắm, bây giờ dẫn em đi thêm vài lần, nếu không sau này không ăn được nữa đâu.”

“Chị Tuy…”

“Sao vậy, vẫn không muốn ra ngoài hả?”

“Dạ không, chị Tuy, em chưa thay giày.”

Ôn Tuy nhìn xuống đôi dép anh đang mang dưới chân, lại kéo anh về thay giày.

Loay hoay một hồi, gần năm giờ hai người mới lên xe, Vừa rồi trời mưa rất to, giờ đã tạnh, trời bỗng quang đãng hẳn, ngay cả mặt trời cũng ló dạng rồi. Tuy chỉ là ánh tà dương, nhưng bên ngoài trời đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Ôn Tuy sợ em trai ngoan đi tới chỗ lạ sẽ sợ, trên đường nói với anh rất nhiều chuyện, đợi đến khi tới chỗ mình ở, lại càng thêm cẩn thận đỡ anh từ trong xe ra ngoài, chỉ sợ anh không cẩn thận té ngã lần nữa.

Dịch Hoài Khiêm đã bao giờ thấy cách cô đối xử với ai như trẻ con thế bao giờ đâu, muốn từ chối thì không từ chối được, chỉ đành bất lực cười khổ, đón nhận tâm ý của cô, tạm thời biến mình thành một tên ngốc không biết đi đường. Ôn Tuy thì được trải nghiệm cảm giác làm người giám hộ, chốc chốc lại nhắc nhở anh chỗ nào có cầu thang, chỗ nào có bậc thềm, cô nắm tay anh thật chặt đỡ anh đi đường, bước đi cũng chậm vô cùng.

Đời trước lúc cô và Dịch Hoài Khiêm hai người bắt đầu chung sống với nhau vẫn rất lúng túng, tuy hai người sống chung, nhưng cô không biết phải chăm sóc anh thế nào, nên Dịch Hoài Khiêm cũng phải chịu khổ một thời gian. Tính cách của anh có sự kiên cường tiềm ẩn trong cốt tủy, khổ đau nào anh cũng có thể cắn răng nhịn nhục, Ôn Tuy cũng không biết anh phải vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể ung dung như vậy. Nhưng lần này, cô tự cảm thấy không thể để em trai ngoan chịu khổ như thế nữa- Cô đã cân nhắc tới chuyện rèn luyện thân thể cố gắng có thể cõng em trai lên cầu thang mà không bị mệt rồi.

Cặp chị em thân mật định lên thang máy, sau đó ngẩng đầu vừa hay đụng mặt Phương Túc Kì đang chuẩn bị ra khỏi thang máy.

Hiển nhiên, Phương Túc Kì đến tìm Ôn Tuy, hắn vẫn còn đang suy nghĩ mãi về những gì Ôn Tuy nói trong điện thoại, cuối cùng vẫn cố nén cơn giận đến tìm cô để hỏi rõ. Nhưng khi đến nơi, hắn phát hiện cô không có ở nhà, điện thoại cũng không liên lạc được. Hắn tức giận đi xuống lầu, nào ngờ bắt gặp Ôn Tuy và một người đàn ông khác đang nói chuyện cười đùa thân mật, đầu óc hắn lập tức nổ tung.

“Em thật sự hẹn hò với người khác đằng sau tôi à?” Phương Túc Kì cắn răng nói, sau khi đánh giá Dịch Hoài Khiêm một lượt, mặt hắn ngay lập tức đen hơn nữa.

Thật sự là do Dịch Hoài Khiêm quá đẹp trai, khí chất dịu dàng trầm tĩnh, đứng một chỗ ở đó đại đa số đều sẽ khen một câu “Khiêm Khiêm Quân Tử”, sau đó nhìn thân hình cách ăn mặc- Đều là đàn ông, Phương Túc Kì không muốn thừa nhận mình thua toàn tập.

Hắn không muốn thừa nhận, Ôn Tuy giúp hắn thừa nhận.

“Sao anh lại ở đây? Không phải tôi nói đừng đến tìm tôi nữa sao, Hoài Khiêm nhà tôi sẽ không vui đâu.” Nói lời này sao giống nữ cặn bã ngoại tình thế nhỉ? Lòng Ôn Tuy cảm thấy hơi kì kì một lúc, dứt khoát tiếp tục lên cơn cho Phương Túc Kì xem, “Anh đừng có mà trừng mắt với Hoài Khiêm, Hoài Khiêm mới có 23 tuổi, anh lớn tuổi như vậy rồi, sao, còn muốn so đo với anh ấy à?”

Phương Túc Kì bị chọc tức tới độ đầu bốc khói, lúc trông có vẻ sắp nhịn không nổi muốn đánh nhau với Ôn Tuy, lại có người muốn đi vào thang máy, dẫu sao hắn cũng là một người sĩ diện, không muốn mất mặt trước mặt người khác, nên bèn thu bàn tay huơ ra ngoài một nữa về, vội vàng đi mất.

Hắn vừa đi, Ôn Tuy liền cất điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát vào, kéo cánh tay Dịch Hoài Khiêm vui vẻ hớn hở: “Lúc nãy Phương Túc Kì nhìn em, vẻ mặt thua toàn tập, đúng là đặc sắc, ài, em của chị quá đẹp trai, nếu lần sau chị có tìm bạn trai nữa, phải tìm người giống như em mới được ha ha ha~”

Bình Luận (0)
Comment