Sổ tay trùng sinh công lược [125]
Em trai mù 5
Chương 125: Mối quan hệ chị gái em trai trong sáng
Trans: Meounonna
Nhà của Ôn Tuy không lớn, nhưng trông ấm áp hơn nhiều so với chỗ ở của Dịch Hoài Khiêm. Cô nói là chuyển nhà, thật ra cũng không định dọn tất cả mọi thứ đi, chỉ đóng gói những đồ đạc mình thích vào, tổng cộng gom được bốn chiếc vali thôi.
Lúc cô đi đi lại lại dọn dẹp đồ đạc, thì sắp xếp cho Dịch Hoài Khiêm ngồi trên chiếc ghế sofa đơn mềm mại, mở một lon sữa bò cho anh, đúng thật là đối xử với anh như con nít vậy. Dịch Hoài Khiêm cũng không phản kháng gì, anh bưng sữa bư, bên tai nghe tiếng Ôn Tuy đi lại lạch bạch, và cả vài tiếng động nhỏ cô thu dọn đồ đạc, anh nghe rất nghiêm túc, đồng thời trong lòng cũng suy đoán bây giờ cô đang làm gì.
Đối với anh đây hệt như là một trò chơi thú vị.
Ôn Tuy làm gì cũng rất nhanh, vài ba bận là đã dọn đồ xong, kêu người đến chuyển đồ, làm xong phủi phủi tay dẫn Dịch Hoài Khiêm đi ăn cơm.
“Chị cũng không biết em thích ăn gì, hôm nay dẫn em đi ăn quán chị nói lúc trước đã nha, đợi ngày mai em nói cho chị biết em thích ăn gì và không thích ăn gì, khi chị chuẩn bị đồ sẽ tiện cho việc tham khảo làm theo.” Ôn Tuy nói.
Đời trước lúc họ gặp nhau đã là sau tận thế, lúc ấy khắp nơi đều hỗn loạn, thiếu thức ăn, có gì ăn đó, cũng không kén chọn được, Dịch Hoài Khiêm lại càng dễ nuôi hơn, cho gì ăn đó, có lúc đồ cô không ăn nổi, Dịch Hoài Khiêm lại có thể mặt không cảm xúc ăn hết.
Nhưng hiện tại, nếu cô có điều kiện có thể cho bé mù một cuộc sống tốt hơn, thì cô sẽ cố gắng để anh trải qua cuộc sống tốt hơn, vui vẻ hơn đôi chút.
“Chị Tuy, nếu chị đối xử với em tốt như vậy, em sẽ cảm thấy áy náy lắm”. Dịch Hoài Khiêm thầm thở dài trong lòng, nói với cô.
Ôn Tuy cũng thầm thở dài trong lòng, như thế đã được gọi là đối xử tốt với anh á? Bé mù không hổ là bé mù, tiêu chuẩn quá thấp. So sánh với những việc anh làm cho cô, cô tự cảm thấy những chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không đáng nhắc đến. Nhưng cô lại biết tính xấu này của bé mù, trực tiếp nói với anh: “Em đừng có nghĩ chị đã đối xử tốt như thế nào, em cứ coi như chị làm vậy là để lòng mình được an ủi vui vẻ hơn chút đi, nếu thật sự muốn tính toán rõ ràng, thì không phải là vì em, mà chị đang làm vì chị, em hiểu chưa?”
Không biết Dịch Hoài Khiêm có hiểu không, trông thì có vẻ đã tạm chấp nhận cách nói của cô rồi. Bữa cơm này hai người ăn chung cực kì hài hoà, vì Dịch Hoài Khiêm không nhìn thấy được, Ôn Tuy cứ liên tục gắp thức ăn cho anh, đồng thời giới thiệu sơ món này làm như thế nào, bản thân cảm thấy mùi vị ra sao, giữa chừng Dịch Hoài Khiêm bị nước canh văng lên trên tay áo, Ôn Tuy cực kì tự nhiên giúp anh lau sạch.
Hai người đều có lòng muốn tiếp xúc với đối phương thật tốt, nên trông càng ngày càng thân mật. Trong mắt người ngoài, đây rõ ràng là một cặp đôi có tình cảm rất mặn nồng. Nhưng bản thân họ lại chẳng có chút giác ngộ nào, một người thì muốn bản thân trở thành một người chị tốt, một người thì muốn làm một em trai không gây phiền toái cho người khác, ăn cơm xong đi hóng gió một vòng, xong hết mới về nhà của Dịch Hoài Khiêm.
Mấy ngày sau, Ôn Tuy mang Dịch Hoài Khiêm đi ra ngoài mua đồ, đồ ăn đồ dùng đều mua để tích trữ. Vật dụng quan trọng thì chuẩn bị trước cho ổn thoả, tiếp theo là đồ đạc như quần áo các loại cũng phải chuẩn bị nhiều thêm chút.
Lúc dẫn Dịch Hoài Khiêm đi mua quần áo, Ôn Tuy nghe thấy hai nhân viên trong cửa hàng đang đoán họ rốt cuộc là mối quan hệ bạn trai bạn gái đàng hoàng hay là mối quan hệ phú bà và trai trẻ không đứng đắn.
Ôn Tuy- người suýt chút nữa là đi theo Dịch Hoài Khiêm vào phòng thay đồ để thay quần áo, nhưng bị từ chối- lòng thầm nghĩ, tôi và em tôi là mối quan hệ chị gái em trai thuần khiết như thế, tình thân rõ rành rành như vậy không nhìn ra sao, ánh mắt đúng là chẳng tốt gì hết. Mấy cô gái trẻ bây giờ cứ thích suy diễn linh tinh thôi.
Dịch Hoài Khiêm từ trong phòng thay đồ bước ra, mắt Ôn Tuy sáng lên, cảm thấy quả nhiên em mình đẹp trai quá, đi lên trước thay anh chỉnh lại nếp nhăn trên áo, sau đó nhận xét: “Đúng là đẹp quá, nhưng bộ quần áo này mặc hơi phức tạp em nhỉ, ừm, em mặc kiểu đơn giản hơn chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.”
Dịch Hoài Khiêm cũng đồng tình, mỉm cười nói: “Dạ, đơn giản một chút sẽ tốt hơn.”
Dù sao Dịch Hoài Khiêm cũng không thấy được, cũng không biết cô sẽ mua quần áo gì cho anh, Ôn Tuy cứ thuận theo ý mình mua đồ cho anh, còn ôm lòng riêng mua vài bộ vô cùng “thân sĩ lịch lãm” cho anh. Ôn Tuy nghĩ, sau này em trai mặc những bộ quần áo như vậy, phần lớn thời gian đều là cho cô ngắm, đương nhiên phải chọn kiểu cô thích.
Ôn Tuy còn chưa từng mua quần áo cho Phương Túc Kì, nhưng lại tìm được thú vui ăn diện cho người khác trên người Dịch Hoài Khiêm, cô bí mật kêu nhân viên lấy không ít kiểu dáng bản thân yêu thích, còn không hề ý thức được có chỗ nào không đúng, em trai ngoan Dịch Hoài Khiêm cầm gậy ngồi đợi ở kia lại càng không phát hiện được chỗ nào không thích hợp.
Chị Tuy của anh ngày ngày xoay xung quanh anh, Dịch Hoài Khiêm cảm thấy bản thân đi đường cũng lơ lửng hệt như đi trên mây vậy, sao còn chú ý được nhiều như thế chứ.
Bây giờ Ôn Tuy ra ngoài đều sẽ dẫn Dịch Hoài Khiêm theo, nói là để anh thích nghi trước với cuộc sống bên ngoài, nhưng thật ra không phải Dịch Hoài Khiêm ít ra ngoài như cô tưởng, thỉnh thoảng anh cũng nhờ người khác giúp đỡ để đi nghe nhạc hay gì đó. Càng không phải dạng lười vận động như Ôn Tuy vẫn nghĩ, có nhiều chuyện anh đều quen tự mình làm, cũng có thể làm rất tốt, nhưng tâm ý của Ôn Tuy ở đó, anh luôn không nỡ thốt ra nửa lời từ chối.
Nếu bảo Ôn Tuy đang tận hưởng niềm vui trong việc chăm sóc anh, vậy Dịch Hoài Khiêm chẳng phải cũng như thế sao.
Trong siêu thị gần khu dân cư, họ gặp một người hàng xóm quen biết Dịch Hoài Khiêm, có lẽ dì hàng xóm lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm và một cô gái trẻ cùng nhau đi ra ngoài, trong mắt toàn là sự tò mò.
“Tiểu Dịch à, mấy hôm nay con thường ra ngoài nhỉ, đây là bạn gái con mới quen hả?”
Gặp người đầu tiên nói như vậy, Ôn Tuy còn giải thích vài câu mình là chị gái, sau đó liên tiếp gặp vài người như vậy, đều nói như thế, cô không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.
Cô hỏi bé mù, “Chúng ta giống người yêu lắm hả em?”
Dịch Hoài Khiêm do dự một chút lắc đầu, Ôn Tuy đồng tình bảo: “Đúng vậy, Chúng ta là mối quan hệ chị gái em trai trong sáng biết bao nhiêu chứ.”
Thế là cô không quan tâm hiểu lầm của những người này nữa, tiếp tục chung sống tương thân tương ái với em trai ngoan, những chuyện như dẫn anh ra ngoài ăn đồ ngon, dẫn anh đi chơi, liên tục nửa tháng hầu như ngày nào cũng chạy ở bên ngoài. Cân nhắc đến chuyện thật ra Dịch Hoài Khiêm là một người khá thích yên tĩnh, Ôn Tuy một vừa hai phải kết thúc hành trình hóng gió này của mình, đổi thành dẫn Dịch Hoài Khiêm tản bộ ở công viên gần nhà.
Hay nói cách khác, Dịch Hoài Khiêm dẫn cô tản bộ ở công viên, vì ở đây, hiển nhiên là Dịch Hoài Khiêm quen thuộc hơn cô.
Công viên này diện tích không nhỏ, Ôn Tuy nhớ lúc trước mình đã từng học vẽ hai năm, thường xuyên đến đây vẽ tranh tả thực. Lúc đó cô thà là ôm sổ phác thảo chạy ra ngoài đây vẽ tranh cả một buổi chiều, cũng không muốn ở trong nhà. Nhưng mà sau đó cô đã từ bỏ vẽ tranh, cũng dần dần không đến nơi này nữa.
Cô còn nhớ nơi mình thường hay đến nhất là một cái đình nghỉ mát bám đầy cây tử đằng, ở gần đó có một chiếc ghế gỗ dài, cô đã ngồi ở đó. Chỗ đó khá hẻo lánh, không có ai tới, nhưng Ôn Tuy không ngờ Dịch Hoài Khiêm lại quen thuộc dẫn cô tìm đến ngay nơi này, nói thật lòng Ôn Tuy đã không còn nhớ đường đi đến đây nữa.
Dịch Hoài Khiêm đi thẳng về chỗ chiếc ghế dài đó, còn giải thích bảo: “Cái ghế gỗ kia hai năm trước đã hư rồi, sau này đã đổi cái mới.”
Anh ngồi lên ghế gỗ, Ôn Tuy cũng đi qua ngồi bên cạnh anh, sờ vào ghế gỗ được sơn màu trắng gật đầu bảo: “Khéo quá, lúc trước chị cũng thích ở đây vẽ tranh tả thực. Chị nhớ lúc đó chị tới đây, cái ghế này màu xám, bây giờ đã biến thành màu trắng rồi.”
Dịch Hoài Khiêm hơi mỉm cười, “Vậy à chị, em còn không biết chiếc ghế gỗ này đã đổi màu.” Sau đó hỏi cô: “Chị Tuy, chị cảm thấy bây giờ và hồi trước, cái nào đẹp hơn?”
Ôn Tuy thích ý chống đầu nhìn mặt nghiêng của anh, đáp: “Chị cảm thấy cái nào cũng rất đẹp.”
“Em nói em thường hay qua đây, tức là ngồi ở đây ngẩn người đó hả?” Ôn Tuy nghịch điện thoại trong tay, nằm sấp lên ghế chụp hình một bụi hoa dại màu hồng bên cạnh, sau đó xoay đầu chụp hình anh.
Dịch Hoài Khiêm cũng không biết cô đang cười tươi chụp hình mình, gật đầu bảo: “Ở đây rất tốt, có nhiều chim, chim hót rất hay.”
Ôn Tuy được anh nhắc mới chú ý, ở gần đây quả thực có rất nhiều tiếng chim kêu, không những thế, nếu nhắm mắt chăm chú lắng nghe, có rất nhiều âm thanh nho nhỏ ríu rít bên tai, tiếng xì xào trong bụi cỏ, tiếng sào sạt của lá cây gió nhẹ, có sự huyên náo khó lòng diễn tả, quả thực không giống như trong thành phố.
Hai người im lặng ngồi ghế, bỗng nhiên Ôn Tuy chú ý tới đằng sau đình nghỉ mát ở chỗ không xa có một góc váy màu trắng lộ ra, cô “í” một tiếng, đứng lên nhìn về phía bên đó. Cô gái không biết trốn ở sau đình từ khi nào vừa hay len lén nhô đầu ra nhìn trộm, vừa hay đối diện với ánh mắt của cô, bỗng chốc “á” lên một tiếng xoay đầu bỏ chạy vào một con đường nhỏ.
Ôn Tuy mơ hồ, cô gái đó bị sao vậy? Đang ngẫm nghĩ, cô gái kia lại hấp ta hấp tấp chạy về lấy quyển sổ phác thảo rơi trong đình nghỉ mát, nhìn hai người trên ghế gỗ một cái, cắn răng lần nữa cúi đầu bỏ chạy, giữa chừng còn suýt chút vấp ngã.
“Sao vậy chị?” Dịch Hoài Khiêm nghi hoặc hỏi.
Ôn Tuy kể chuyện cô gái đó cho anh nghe, Dịch Hoài Khiêm gật đầu, bảo: “Thỉnh thoảng em ở đây sẽ gặp cô ấy, nhưng cô ấy chưa từng nói chuyện với em, toàn ở gần đây vẽ tranh tả thực.”
Ôn Tuy không giống anh, cô rõ ràng nhìn thấy lúc cô gái đó vừa thấy họ ngồi cùng nhau, mặt đầy buồn bã, lại nghe Dịch Hoài Khiêm nói như thế, nhạy cảm phát giác được chút tâm tư kín đáo của thiếu nữ trong đó. Thế là cô buồn cười vỗ vai Dịch Hoài Khiêm, ra vẻ sâu sắc thấm thía nói với anh: “Hoài Khiêm à, chắc chắc cô gái nhỏ kia thích em đó.”
Dịch Hoài Khiêm sững người một chút, sau đó cười nhạt lắc đầu, “Sao có thể như vậy chứ, tụi em còn chưa nói chuyện với nhau lần nào.”
“Em trai nhỏ, em ngây thơ quá!” Ôn Tuy càng ngày càng cảm thấy như vậy. Cô đi đến chỗ lúc nãy của cô gái đó, sau đó xoay đầu nhìn Dịch Hoài Khiêm vẫn đang ngồi im trên ghế gỗ.
Thiếu niên mù ngồi trên chiếc ghế gỗ màu trắng, vẻ mặt dịu dàng tự nhiên, bối cảnh là một màu xanh lục đậm nhạt đan xen, ánh nắng mặt trời xán lạn, rơi xuống bên chân anh, tất cả mọi thứ trông hệt như một bức tranh màu nước tươi mới trong veo, Ôn Tuy theo bản năng lấy điện thoại ra chụp vài bức hình, sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cảm thán, càng ngắm bé mù càng thấy đẹp.
Không cần nói chuyện gì cả, cứ ngồi ở đó, chỉ riêng ngoại hình là đã có thể hạ gục biết bao cô gái nhỏ rồi. Ôn Tuy đi tới, một tay chống vào lưng ghế gỗ bên cạnh Dịch Hoài Khiêm, nghiêng nửa thân người xuống bảo: “Chị cá với em, cô gái nhỏ đó chắc chắn có ý với em, người ta không nói chuyện với em là vì vậy ngại ngùng í chứ.”
“Lúc nãy cô gái nhỏ kia vội vàng chạy mất tiêu, không lẽ cũng hiểu nhầm mối quan hệ của hai chúng ta à?” Ôn Tuy nghĩ như thế, tự nhiên cảm thấy có lỗi, người thích em trai đều bị chị gái đột nhiên xuất hiện là cô dọa chạy rồi.
Nhưng thật ra cũng không vấn đề gì, quan hệ của họ vốn dĩ là chị gái em trai, cho dù cô gái nhỏ đó tạm thời hiểu lầm, chỉ cần hai người có duyên, sau này không chừng vẫn sẽ ở bên nhau. Sau này tuy đã là tận thế, nhưng em trai dù sao cũng phải yêu đương hẹn hò, anh còn trẻ thế mà, nói không chừng hôm nào sẽ gặp được người mình thích.
Dịch Hoài Khiêm nghe Ôn Tuy không để tâm nói vu vơ về cô gái nhỏ kia như thế, lòng cảm thấy hơi khó chịu buồn bã, nhưng mặt vẫn mỉm cười, rất lễ phép bảo: “Chị Tuy, chúng ta không nên tùy tiện bàn luận con gái nhà người ta như vậy, như thế không tốt đâu. Hơn nữa em cảm thấy, có lẽ chị Tuy hiểu lầm mất rồi.”
Ôn Tuy nhún vai, “Rồi rồi rồi, em trai nhỏ lịch thiệp nói gì cũng đúng.”
Cô chỉ cho rằng Dịch Hoài Khiêm da mặt mỏng không thích đùa, bật cười bảo: “Chị không nói nữa, em yêu đương hẹn hò chị cũng đâu thể làm thay em được đúng không.”
Ôn Tuy nỗ lực xây dựng hình tượng chị gái tốt, nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới, vả mặt lại tới nhanh như vậy.
Ấy thế mà, cô đã ngủ với bé mù rồi.