Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 126

Sổ tay trùng sinh công lược [126]

Em trai mù 6

Chương 126: Không uống rượu được thì đừng uống bừa

Trans: Meounonna

 

Ôn Tuy mồ hôi nhễ nhại đi xuống từ máy chạy bộ, cô lấy khăn lau mồ hôi, xoay người đi tắm, tắm xong mặc váy ngủ hai dây ra ngoài, ngay cả áo lót cũng không mặc.

Trong nhà bây giờ chỉ có hai người là cô và Dịch Hoài Khiêm, Dịch Hoài Khiêm không thấy đường, dù cô không mặc cũng hoàn toàn không có áp lực, cho nên thế nào thoải mái thì cứ làm thế ấy, lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra, Ôn Tuy thong thả đi đến trước mặt Dịch Hoài Khiêm.

Anh đang mài mò một quyển sách dành cho người mù, Ôn Tuy thấy bên trên toàn là các chấm lồi chằng chịt, cô xem không hiểu, thấy Dịch Hoài Khiêm nghiêm túc chạm vào từng trang sách, cô cứ đứng ở bên cạnh uống từng hớp từng hớp bia.

Nhưng tay Dịch Hoài Khiêm đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn về phía Ôn Tuy, nhẹ nhàng khuyên cô với vẻ không đồng tình: “Chị Tuy, vừa mới chạy xong uống bia không tốt cho cơ thể.”

“Phụt.” Ôn Tuy bụm miệng ho vài cái, nhìn vào lon bia trên tay mình, lại ghé sát vào ngửi thử, “Sao em biết chị uống bia, mũi thính ghê.”

Cô cười hớn hở nói xong, tiếp tục uống, nửa dựa vào chỗ tựa lưng trên sô pha, một chân chống xéo xuống sàn, ngẩng đầu thở dài một hơi cảm thán nói: “Đã sắp tận thế rồi, không biết có thể sống đến bao giờ, chuyện nhỏ nhặt thế này em đừng quan tâm nữa, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất. Ài em không biết đâu, hai năm sau khi tận thế xảy ra, muốn uống chút bia cũng không có mà uống, lấy cồn pha với nước lọc cũng chưa chắc uống được nữa.”

Trong hai năm tận thế của đời trước làm cô thay đổi rất nhiều. Phải biết rằng vào thời gian này ở đời trước, cô vẫn còn là một người cồng công việc mỗi ngày nhào đầu vào đi làm, có thời gian rảnh thì một là đi làm đẹp hai là đi tập gym, không bao giờ đụng vào đồ ăn vặt tùm lum tùm la, ngoại trừ cần uống rượu giao tiếp trên bàn nhậu khi bàn chuyện làm ăn, thời gian còn lại cô không thích đụng vào rượu bia, cho dù uống cũng sẽ không uống bia.

Nhưng bây giờ, cô không có chút kiêng kị nào nữa, sau đó cô phát hiện, cuộc sống muốn ăn gì muốn uống gì hoàn toàn không cần lo nghĩ vui vẻ hơn lúc trước nhiều. Có lẽ là vì hiểu rõ tận thế sắp đến, lòng cô vẫn luôn căng thẳng, rượu cồn là thứ đồ tốt để giảm áp lực.

Ừm, bia không dễ say, vào những lúc thế này thích hợp uống bia như uống nước nhất.

“Chị nhớ hình như em không biết uống rượu nhỉ?” Ôn Tuy tùy ý ngồi lên trên tay vịn của sofa, một tay gác lên chỗ tựa lưng đằng sau Dịch Hoài Khiêm, hai ngón tay cầm lon bia lại ngẩng đầu uống vài ngụm.

Dịch Hoài Khiêm gật đầu: “Em không rành lắm.”

Ôn Tuy cũng không nói nhiều về việc này, chuyển chủ đề hỏi anh: “Em đang xem gì vậy?”

“Nhạc phổ dương cầm em nhờ người ta đặt làm giùm.” Dịch Hoài Khiêm nói.

Ôn Tuy đảo mắt, đột nhiên một hơi uống hết số bia còn lại, thuận tay ném vào trong thùng rác cách đó hai mét, sau đó cầm sách của Dịch Hoài Khiêm lên bảo: “Đừng xem cái này nữa, chúng ta cùng nhau xem… Không, cùng nhau nghe phim điện ảnh đi, để chị tìm cho em bộ phim điện ảnh liên quan đến chủ đề tận thế các kiểu, cho em trải nghiệm trước một chút cảm giác khủng hoảng đó.” Ôn Tuy cố tình muốn để bé mù như tờ giấy trắng này tiếp xúc trước với tận thế tàn khốc, thế là cô lập tức đứng dậy muốn đi lấy laptop của mình.

“Chị Tuy, nhạc phổ của em…” Dịch Hoài Khiêm giơ tay muốn sờ vào quyển nhạc phổ mình yêu thích, ai ngờ vừa chạm tay vào lại cảm nhận được da thịt mềm mại trơn mượt, cảm giác giống như vị trí từ đùi trở lên. Dịch Hoài Khiêm lập tức rút tay về như điện giật, vẻ mặt ngại ngùng, “Xin lỗi chị Tuy, em không biết…”

Ôn Tuy thấy vẻ mặt ngượng ngùng hệt như đã vấy bẩn con gái nhà lành của anh, mắc cười muốn chết, nhịn cười vô cùng vất vả, đặt nhạc phổ trên tay vào lòng anh, vốn không định làm gì nữa, nhưng trông anh quá thú vị, Ôn Tuy không nhịn được nói thêm một câu, “Không sao, ngại ngùng cái gì, chẳng phải chỉ bất cẩn sờ vào đùi thôi sao.”

Bé mù đỏ hết cả tai bắt đầu khẽ ho khan, miệng lẩm bẩm nói: “Lần sau em sẽ chú ý.”

Cuối cùng Ôn Tuy nhịn hết nổi, bật cười to, “Trời ơi, sao mà em ngây thơ trong sáng quá vậy.”

Cuối cùng, Dịch Hoài Khiêm dưới sự nửa cưỡng ép của Ôn Tuy bắt đầu nghe phim điện ảnh, Ôn Tuy tìm hơn mười mấy bộ phim điện ảnh kinh điển chủ đề tận thế, để trên chân mình xem từng bộ từng bộ. Dịch Hoài Khiêm thì nghe tiếng kêu la thảm thiết ở trong phim, Ôn Tuy thì vừa xem vừa giải thích tình tiết cho Dịch Hoài Khiêm.

“Xác sống em biết là gì không? Hơi giống với cương thi của mình, là người toàn thân đều bắt đầu thối rữa, đi đường lắc lư qua lại, cảm nhận được hơi thở của người sống sẽ chạy theo muốn ăn thịt, người bị chúng tóm và cắn được cũng sẽ biến thành xác sống. Cũng may là tận thế này của chúng ta không có liên quan đến xác sống, có điều nếu thật sự xem xét kĩ lưỡng, cũng không biết loại nào đáng sợ hơn nữa.”

Ôn Tuy lại mở một lon bia cho mình, hai mắt dần trống rỗng, “Ngoại trừ giai đoạn hỗn loạn ban đầu, thật ra thế giới hậu tận thế phần lớn rất im lặng. Một người khi bị khuẩn biến dị cắn nuốt kí sinh, người đó sẽ nhanh chóng không thốt nên lời, hệt như biến thành một mảnh gỗ hay tảng đá. Khuẩn biến dị âm thầm sinh trưởng bên trong cơ thể con người, cuối cùng phun ra sợi khuẩn và bào tử. Còn con người là nguồn dinh dưỡng, sẽ yên lặng đón nhận cái chết.”

Đúng vậy, tận thế này không giống với cảnh tượng trong phim ảnh- cái chết đi kèm với tiếng gào thét thê thảm và la hét của xác sống, mà cái chết của họ đều rất im lặng, âm thầm lặng lẽ.

Ôn Tuy đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết, những người hoặc là xa lạ hoặc là quen thuộc, từng người ngã xuống không còn hơi thở, chỉ có khuẩn biến dị mọc ra từ trên người họ, sinh trưởng mạnh mẽ. Rất nhiểu khuẩn biến dị trông rất đẹp mắt, màu sắc rực rỡ hình dáng kì lạ, thậm chí có vài khuẩn biến dị lúc phun bào tử còn đẹp như nở hoa.

Cô cũng từng thấy một bãi tiêu hủy khuẩn biến dị xác chết chất thành đống. Xác chết nằm la liệt khắp các ngọn núi, tất cả đều được bao phủ bởi khuẩn biến dị đỏ rực. Nhìn từ xa, trông giống như một biển hoa đang bùng cháy. Chỉ khi đến gần mới có thể phát hiện bên dưới có vô số xác chết chất đống lên nhau. Cảnh tượng này thật sự quái dị và thê thảm chẳng thể diễn tả thành lời.

“Thôi vẫn nên đổi một bộ phim tận thế về thảm họa tự nhiên đi, xem xác sống hơi mắc ói.” Ôn Tuy lắc đầu, đổi một bộ phim khác. Xoay đầu thấy Dịch Hoài Khiêm ngồi ở đằng xa, cô buồn cười hỏi: “Sao vậy? Em sợ hả?”

Dịch Hoài Khiêm bảo: “Ở đây em nghe được, ngồi sát quá… không tốt.”

Ôn Tuy vỡ lẽ, cô nhìn váy ngủ mỏng manh mình đang mặc, và b*p đ** tr*ng n*n, lại mắc cười. “Chị nói này, sao em lại có tính cánh như ông cụ non vậy? Hửm? Chị là chị của em, em đang ngại ngùng gì chứ, mau qua đây ngồi, chị em ta thân thiết một chút mới đúng chứ.”

“Đời trước em còn từng thay quần áo cho chị, bây giờ đã là gì.”

Nếu có thể quay ngược lại lúc cô cố lôi kéo bé mù xem phim, uống bia, ba hoa khoác lác, Ôn Tuy chắc chắn sẽ đánh chết bản thân đang cười ha hả lúc đó. Cho mày cmn chó đội lốt người ăn nói hùng hồn chị em không cần giữ kẽ, cả đời làm người thân, cả đời làm người thân cái mẹ gì! Cô có biết vả mặt đến nhanh đến mức nào không?

Lon bia rỗng trên sô pha rơi xuống đất, vang lên tiếng động khẽ, Ôn Tuy mặt mày ngái ngủ ngáp một cái, vừa mở mắt ra nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm đang ngủ say bên cạnh, co rúc vào góc nghiêng sô pha, tuy trên người có đắp một tấm thảm, nhưng áo sơ mi anh đang mặc bị kéo ra, cổ và xương quai xanh có dấu hôn rõ ràng.

Mắt Ôn Tuy mở lớn, váy ngủ trên người đâu mất tiêu rồi? Hình như bây giờ người mình trống trơn, hơn nữa cảm giác trên cơ thể…? Mắt cô dời từ trên người bé mù hình như đã bị giày vò ra, cứng đờ nhìn vào đống lon bia và bình rượu vang bừa bộn dưới đất, còn thấy cả quần của Dịch Hoài Khiêm và váy ngủ nhăn nheo của mình vương vãi cùng một chỗ, cuối cùng phát hiện quần ngắn của mình còn bị đè ở dưới gót chân trần của Dịch Hoài Khiêm.

Ôn Tuy đè trán đang đau nhức của mình, cái gì đây, cô và bé mù ngủ rồi hả? Không, cô ngủ bé mù rồi?! Hôm qua đã xảy ra cái gì ấy nhỉ? Ôn Tuy nhìn chằm chằm dấu hôn trên ngực mình đau đầu hồi tưởng lại.

Tửu lượng của Dịch Hoài Khiêm thật sự rất tệ, bị cô trêu chọc dụ dỗ uống hết một lon bia, ấy thế mà say mèm, chủ động kéo tay cô gọi cô chị Tuy, giọng nói đó thật sự dịu dàng vô cùng, cũng hết sức gợi cảm. Ôn Tuy cảm thấy bản thân say tới điên rồi, còn không thì thật sự đã bị điên, bình thường uống mười mấy lon bia cũng không say đến mức mất hết lí trí, lần này tại sao đầu óc lại mê muội chứ.

Tuy nói là em trai nuôi, nhưng cô không ngờ bản thân lại biến chữ nuôi trong em trai nuôi thành chữ thịt á! Uống rượu lỡ việc! Uống rượu lỡ việc! Uống rượu lỡ việc!

Không thể nghĩ nhiều về chuyện này được, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không phải là con người, nếu như uống say cô còn có thể bảo uống rượu lỡ việc, nếu như không uống say mèm, còn giữ chút lí trí, sau đó hoàn toàn là vì bị sắc đẹp của bé mù làm cho mụ mị đầu óc, vậy thì chi bằng cô trực tiếp nhảy từ mái nhà xuống cho rồi, sao còn có mặt mũi nào đối diện với em trai hết sức tin tưởng mình… Đ*, bây giờ gọi anh là em trai cũng thấy lòng đầy cảm giác tội lỗi.

Ôn Tuy thầm khinh bỉ mình trong lòng trăm lần, cô xoa mặt thật mạnh, cố lấy can đảm, xoay đầu nhìn Dịch Hoài Khiêm vẫn còn đang ngủ.

Tuy sô pha rất lớn, nhưng hai người ngủ chung cũng hơi chật, cô ngủ ở bên ngoài, Dịch Hoài Khiêm bị cố ép tới mức nằm nghiêng người dựa vào lưng ghế sô pha. Tư thế ngủ của anh rất ngoan, tóc hơi rối, vẻ mặt rất điềm tĩnh, chỉ có cơ thể lộ ra ngoài trông hơi thê thảm, hầu như khắp nơi là dấu hôn, hai bên ngực trái phải, thảm thương không nỡ nhìn.

Tối hôm qua cô nhiệt tình đến thế à? Trông như thể cô cắn vậy? Á, quả thực là cầm thú! Ôn Tuy cảm thấy mình sắp tăng huyết áp rồi, lặng lẽ kéo thảm trên người mình về phía bé mù, che lại ngực và….. mông của anh. Cô cũng thuận tiện vén thảm lên nhìn cơ thể của mình, không kiềm được thấp giọng kêu ‘oa’ một tiếng.

Nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy từ trên sô pha, vẻ mặt của Ôn Tuy trong nháy mắt hơi khó diễn tả, cô mò rút khăn giấy trên bàn trà ra lau chùi, xong rồi nhấc chân muốn bước qua đống đồ dưới đất, kết quả đầu óc choáng váng, chân nhấc lên chưa kịp bước qua, đã đá đổ vài bình rượu.

Tiếng loảng xoảng vang lên liên tiếp, Ôn Tuy sững người, lập tức quay lại nhìn Dịch Hoài Khiêm. Tiếng động chắc chắn sẽ đánh thức anh, quả nhiên Dịch Hoài Khiêm khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt.

Rõ ràng biết là anh không thấy gì hết, nhưng ngay khoảng khắc anh mở mắt, Ôn Tuy vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn lại, quả thực muốn cứ thế đẩy cửa sổ ra nhảy xuống cho rồi.

May mà Ôn Tuy cuối cùng vẫn là Ôn Tuy, cô là người đã trải qua khá nhiều sóng to gió lớn, lập tức ép mình bĩnh tĩnh lại, bây giờ cô không thể muốn bỏ trốn, đầu tiên phải trấn an bé mù mới được.

Dịch Hoài Khiêm ngồi dậy, mặt mày đờ đẫn, đột nhiên, anh giơ tay sờ vào vị trí ngay ngực mình, chân mày hơi nhíu lại khẽ suýt một tiếng. Ôn Tuy biết, có lẽ anh cảm thấy ngực đau.

Nhục nhã quá đi mất. Ôn Tuy lấy bàn tay che mặt mình lại, tiếng bộp giòn tan làm Dịch Hoài Khiêm giật mình một cái, anh theo bản năng mở miệng hỏi: “Chị Tuy?”

Ôn Tuy buông tay ra, hít sâu một hơi, ngồi kế bên anh, giơ tay ấn vào vai anh, “Em… Khụ khụ, Hoài Khiêm, em đừng sốt ruột, cũng đừng sợ, em nghe chị nói.”

“Đều do chị không tốt, tất cả sai lầm là tại chị, chị không nên đùa với em chuốc rượu em, chị—–”

“Chị Tuy, chúng ta đã làm chuyện đó rồi sao?” Nhưng Dịch Hoài Khiêm lại bình tĩnh hơn tưởng tượng của cô nhiều, không chút lắp bắp lên tiếng hỏi.

Ôn Tuy ngại ngùng gật đầu, sau đó nghĩ tới chuyện anh không thấy được, chỉ đành cắn răng đáp: “Làm rồi.”

Dịch Hoài Khiêm im lặng hồi lâu, đột nhiên giơ tay ấn lên trên tay cô, cúi đầu mặt đầy áy náy bảo: “Em xin lỗi, chị Tuy, chuyện này là em không đúng.” Nếu không phải vì anh ôm tâm tư chẳng thể giải bày đó, cũng sẽ không đến mức buông thả làm ra chuyện thế này.

Ôn Tuy đột nhiên cảm thấy vô cùng tội lỗi. Bé mù này làm muốn gì đây, vào lúc này anh còn đi xin lỗi, anh càng như thế cô lại càng hổ thẹn, cô còn làm chị gái cái rắm gì nữa. Rượu là cô chuốc, người là cô đẩy ngã, nếu nhớ không nhầm, quần áo tối hôm qua cũng là cô lột, bé mù đáng thương bị cô giày vò thảm thương như thế, còn muốn xin lỗi cô nữa.

Bình Luận (0)
Comment