Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 127

Sổ tay trùng sinh công lược [127]

Em trai mù 7

Chương 127: Đến đón cô

Trans: Meounonna

 

Ôn Tuy còn muốn nói gì đó, kết quả Dịch Hoài Khiêm lại mở miệng tiếp tục bảo: “Đúng thật là lỗi của em, em cảm thấy chắc là hôm qua em không uống say đến thế, hễ em còn giữ chút lý trí, thì sẽ không nên làm ra chuyện này, cho dù chị Tuy có say, chủ động tiến tới với em trước, em cũng nên từ chối, chứ không phải thuận theo suy nghĩ của chị mà để sự việc tiếp tục diễn ra. Nhưng, em đã làm vậy.”

“Cho nên, là do em sai, chứ không phải do chị Tuy.” Vẻ hổ thẹn trên mặt Dịch Hoài Khiêm rất chân thực, anh hết sức thật lòng nói: “Vì em ôm tâm tư ấy với chị Tuy, vì em… thích chị Tuy, cho nên em đã không thể giữ vững giới hạn… Em vốn dĩ không nên nói với chị Tuy về tâm tư này, nhưng em bắt buộc phải để chị Tuy biết, vì đây đúng thật là lỗi của em.”

Ôn Tuy ngạc nhiên đến mức sững sờ. Cô mở to hai mắt nhìn bé mù ngồi trên sô pha sau khi nói xong những lời đó thì không lên tiếng nữa, mặt anh trắng bệch, dường như đang chờ đợi kết quả phán quyết nào đó.

A toang rồi, hình như tình hình toang hơn rồi. Ôn Tuy lòng thầm nghĩ, bé mù có ý với mình? Nói xạo hả trời, từ nhỏ đến lớn có bao giờ hai người họ chung sống hoà hợp đâu, thời gian gặp mặt càng ít hơn nữa, sao anh lại thích cô được chứ, mắt mù rồi à. Ờ, mà mù thật. Ôn Tuy thầm r*n r* trong lòng, cũng không biết bản thân cảm thấy thế nào.

Thật ra bé mù cần gì phải thành thật như thế, cứ thuận theo ý của cô làm một người bị hại, đón nhận sự bù đắp của cô là được rồi, cớ sao lại nhận tội một cách có trách nhiệm như thế làm gì, làm cô thật sự rất tự đắc đó. Ôn Tuy nghe Dịch Hoài Khiêm nói xong quả thực có hơi kinh ngạc, nhưng cô cũng không có ý muốn trách Dịch Hoài Khiêm.

Nói đến cùng, cho dù có sai, cũng không phải là sai của một mình Dịch Hoài Khiêm. Bản thân cô là chị gái lớn hơn anh vài tuổi, nói là muốn chăm sóc anh, nhưng lại buông thả bản thân, còn không biết chừng mực chuốc rượu người ta, để xảy ra hậu quả thế này, xét thế nào cũng thấy trách nhiệm của cô lớn hơn. Hơn nữa cô vẫn chưa xác định được một việc, trong lòng có vài phần chột dạ không nói nên lời.

“Ha ha, a ha ha, Hoài Khiêm à.” Ôn Tuy cân nhắc từ ngữ , nghĩ xem nên diễn đạt ý của mình như thế nào để tránh tổn thương tâm hồn của bé mù, “Chuyện hôm qua ấy à, chủ yếu là do chị Tuy không đúng, em còn trẻ, cũng chưa tiếp xúc quá nhiều người, đợi sau này sẽ tốt hơn thôi. À, tối em ngủ ở đây chắc là ngủ không được ngon nhỉ, hay là đi nghỉ ngơi trước nhé?”

Cô ẩn ý thể hiện là bản thân không hề muốn có mối quan hệ vượt mức người thân với anh, Dịch Hoài Khiêm nghe hiểu được, anh ngồi ở đó chậm rãi gật đầu, “Chị Tuy, em hiểu rồi.”

“Em đi vệ sinh cá nhân, chị Tuy chị cũng nghỉ ngơi đi nhé.” Sau đó anh lần mò đứng dậy, kéo quần áo lại, chân trần giẫm dưới đất, đi về phía phòng của mình.

Sau khi cửa phòng anh đóng lại, nụ cười trên mặt Ôn Tuy tắt ngúm, cô bụm mặt mình như thể bị đau răng, tự lẩm bẩm một mình, “Sao mình cảm thấy mình hơi giống cặn bã nhỉ?”

Sau đó xoay đầu nhìn “Hiện trường phạm tội”, Ôn Tuy dọn dẹp sơ qua, cũng về phòng mình.

Màn đêm buông xuống, trong góc quán bar ‘lành mạnh’ có nhiều dân văn phòng ra vào, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau uống rượu. Trong đó có một người tóc ngắn năng động, đung đưa ly rượu màu xanh huyền ảo trong tay, vui vẻ trêu chọc người phụ nữ còn lại trông vô cùng ủ rũ.

“Chị nói sao hôm nay em lại hẹn chị tới quán bar, lúc trước là người chưa bao giờ vào quán bar, hôm nay thật chấn động, chị còn tưởng vì em chia tay với Phương Túc Kì rồi nên trong lòng u uất, muốn kiếm chị uống say để giải sầu, không ngờ nha, thế mà vì đã ngủ với một chàng trai trẻ cảm giác tội ác trong nội tâm bùng lên dữ dội, mới muốn uống cho say mèm.”

“Đàn chị à, chị đừng có hả hê ở đây nữa.” Ôn Tuy uống xong ly rượu trong tay, chân mày nhíu lại vẫn chưa thấy thả lỏng.

Cô và Dịch Hoài Khiêm kể từ sau chuyện hôm qua xảy ra, bầu không khí cứ kì lạ thế nào ấy, biểu hiện của Dịch Hoài Khiêm rất bình thường vẫn như những gì lúc trước cô tưởng, không nói một câu đeo bám nào hết, vẫn luyện đàn như mọi ngày, chỉ là thời gian dài hơn rất nhiều. Cô ở trong nhà mãi, luôn cảm thấy toàn thân không thoải mái, cuối cùng chỉ đành chạy ra ngoài tìm người nói chuyện, để bày tỏ sầu não và u uất trong lòng mình.

Người phụ nữ tóc ngắn tên là Hàn Lộc là đàn chị hồi đại học của cô, quan hệ của hai người không được tính là quá thân thiết tốt đẹp, những cũng chính vì tính cách đó nên hai người rất hợp nhau, đều đánh giá cao tính cách, năng lực và phong cách làm việc của đối phương, là cộng sự hợp tác ăn ý. Ôn Tuy đơn giản là vì không có ai để kể những chuyện này, nên mới gọi Hàn Lộc ra nói chuyện.

Còn Hàn Lộc sau khi nghe cô kể xong, đầu tiên là không chút do dự cười cợt cô, sau đó như cười như không hỏi cô. “Chị nói này, lúc em và em trai nuôi làm ra loại chuyện đó, thật sự là không còn chút lí trí nào sao?”

Ôn Tuy nằm ngửa lên trên lưng ghế, xoa mi tâm của mình, “Nếu em có thể xác định được, bây giờ còn xoắn quýt ở đây làm gì. Em cảm thấy, chắc là lúc trước em không có suy nghĩ đó với em ấy mới đúng chứ, nhưng lúc đó em quả thực có hơi mê muội ma xui quỷ khiến, cũng đâu thể nào thật sự bị quyến rũ bởi gương mặt đó của em ấy nhỉ, em cảm thấy phẩm hạnh của em cũng đâu tệ như thế.”

Ôn Tuy cảm thấy với tửu lượng của mình, mấy bình rượu đó toàn là cô uống, như thế cũng không đến mức không còn chút lí trí nào. Thêm vào đó cô còn nhớ rất nhiều chi tiết, cảm giác tim đập loạn xạ của lúc ấy, thậm chí tay của Dịch Hoài Khiêm, lúc anh gọi cô là chị Tuy, ôm cô thật chặt, phát ra tiếng hừ trầm thấp vừa thoải mái vừa kiềm nén… Nếu cô thật sự say đến mức không biết cái rắm gì, còn có thể nhớ rõ ràng như vậy sao? Quỷ cũng không tin.

Vậy nếu cô vẫn giữ được một chút lí trí, nhưng vẫn làm, điều này chỉ có thể chứng minh, Một: cô là con khốn thấy sắc nổi lòng tham không kiềm chế được mình, Hai: Thật ra trong lòng cô vẫn luôn bồn chồn rục rịch, thật sự có có ý gì đó khác với bé mù mà bản thân không nhận ra.

Ôn Tuy không xác định được.

Tận thế đến quá nhanh quá gấp gáp, sinh tồn hết sức khổ cực và gian nan, sự phản bội của Phương Túc Kì làm cô vừa giận vừa oán hận, trong khoảng thời gian ở cùng với bé mù đời trước, cô đã không muốn thử trải nghiệm tình yêu nữa, chỉ cảm thấy sự nương tựa và tín nhiệm giữa người thân làm cô cảm thấy rất an toàn, muốn mãi mãi giữ vững mối quan hệ làm cô thoải mái thả lỏng này.

Bé mù đối xử với cô rất tốt, cô rất thích bé mù, nhưng từ đời trước mãi đến hai ngày trước của kiếp này cô vẫn cảm thấy, sự cảm động và yêu thích của mình với bé mù là sự yêu mến của chị gái với em trai.

Tình yêu làm người ta lo được lo mất, nhưng tình thân thì không như thế, nên lúc cô được sống lại, mới gấp gáp muốn xây dựng mối quan hệ chị em thân thiết với Dịch Hoài Khiêm. Bây giờ thì hay luôn, bị cô cmn phá hủy hoàn toàn rồi. Ôn Tuy thật sự không thể không chửi thề, mối quan hệ an toàn hoàn mỹ mà cô suy tính trước, bị cô không kiềm chế được mình ngủ một cái, phá hủy tan tành, bây giờ đừng có nói là chọc thủng giấy dán cửa sổ, ngay cả cửa sổ cũng bị dỡ bỏ mất tiêu rồi.

Gây ra một mối quan hệ khó xử thế này, ấy thế mà cô không làm rõ được lòng mình rốt cuộc đang nghĩ gì.

Thấy dáng vẻ bức bối lại không ngừng uống rượu của Ôn Tuy, Hàn Lộc chậc chậc hai tiếng, “Chị nói này Ôn Tuy, sao em chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh, vừa mới uống rượu lỡ việc, bây giờ lại không ngừng nốc rượu vào, nếu như uống say nữa, em về nhà lại đè em trai nuôi ra ngủ một lần nữa, vậy là em thật sự không còn lời nào để nói nữa đâu.”

Ôn Tuy đã hơi say rồi, nghe thế cũng không thèm suy nghĩ bảo: “Vậy thì dứt khoát ngủ thêm lần nữa, đến lúc đó muốn thoái thác cũng không thoái thác được, đỡ cho em ở đây nghĩ tới nghĩ lui.”

Hàn Lộc bỗng nhiên bật cười, giựt phăng ly rượu của cô, như cười như không chỉ vào trán cô bảo cô nhìn lại chính mình, “Em biết mình đang nói gì không hả? Chỗ kì diệu của ngôn ngữ đó là, khi em nói ra một câu nào đó, dù là bông đùa, dù là bản thân em cảm thấy không hề nghiêm túc, nhưng thật ra suy nghĩ đó đã từng xuất hiện trong tiềm thức của em, thậm chí khả năng cao đó là việc mà nội tâm em từng nghĩ tới nhưng không dám làm.”

“Nếu em thật sự một lòng xem người ta là em trai, bây giờ sao lại còn nghĩ tới chuyện này, hả?” Hàn Lộc buông đầu Ôn Tuy ra, để cô đập đầu một cái bụp lên bàn, sau đó gác chân đung đưa giày cao gót nhọn 8 cm của mình bảo: “Chị không biết em đang xoắn quýt điều gì, dù sao đây là chuyện của em, bản thân em nghĩ thế nào thì làm thế ấy, việc này người khác không có cách nào quyết định thay em đâu.”

“Nhưng, mà chị nói này, nếu em đã chia tay với Phương Túc Kì rồi, em trai nuôi đó của em cũng có ý với em, sao em không thử với người ta đi, lỡ như hợp thì sao, hay là em chê người ta là một người mù?”

“Sao có thể như thế chứ, thế giới này không còn người đàn ông nào tốt hơn bé mù của em đâu.” Ôn Tuy không cần suy nghĩ đã trả lời một câu, sau đó cô lại ngã sang một bên trong nụ cười của Hàn Lộc.

“Chị không biết đâu, đàn chị à, Dịch Hoài Khiêm là một người đàn ông rất, ừm, rất nghiêm túc, chị tin không? Nếu như em ấy thật sự ở bên em, cả đời này sẽ chỉ có mình em, cho dù em có rời xa em ấy, em ấy cũng sẽ không cân nhắc tìm một người khác. Tình hình như hôm nay, nếu đổi thành người khác, có lẽ em có thể thử với anh ta, nhưng nếu cái ‘Thử’ này đặt trên người của Dịch Hoài Khiêm, em cảm thấy không ổn. Lỡ như em cảm thấy không hợp, muốn lùi bước, chắc chắn sẽ làm em ấy tổn thương sâu sắc, em ấy và em là hai người rất khác biệt.”

“Ồ, đã trân trọng lo nghĩ cho người ta như thế rồi, em còn nói em không có cảm giác với cậu ta? Thật sự không có cảm giác sao em ra tay thịt cho được? Theo như lời em nói em còn giày vò người ta thảm thương, hê, lúc trước chị đã từng nghe một tin vịt, Phương Túc Kì nói với người khác em là người lãnh cảm, hoàn toàn không có nhu cầu ở phương diện đó. Cho nên, em đã từng làm chuyện này với Phương Túc Kì chưa?” Hàn Lộc với vẻ mặt “Mi thật thú vị tiếp tục màn biểu diễn của mi đi để ta xem mi còn giả vờ được tới đâu.”

Ôn Tuy hồi tưởng ba giây, lạnh mặt giận dữ đáp: “Phương Túc Kì cái đồ súc sinh hèn nhát đó nói với người khác là em lãnh cảm á? Sao hắn ta không nói bản thân dài có 3 cm đi? Em không làm với hắn ta là do sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn đó.”

Hàn Lộc thấy cô chuyển chủ đề, cũng không cố ý tiếp tục chủ đề trước nữa, mà tò mò hỏi cô: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lúc trước không phải em và Phương Túc Kì vẫn đang yên lành à, sao nói chia tay là chia tay, hay là em bắt quả tang hắn bậy bạ với người khác rồi?”

“Đàn chị, ngày 7 tháng sau, chị đừng có ra khỏi nhà, tốt nhất là tìm một nơi ít người ít động vật đồ ăn đầy đủ mà ở, nếu gặp thời tiết bất thường, thì đừng tùy tiện chạy ra ngoài.”

Hàn Lộc khó hiểu, “Em chuyển chủ đề có thể đừng nhanh như vậy không?”

Ôn Tuy nhún vai lại uống một ly rượu, thật ra lời nhắc nhở này cũng không có tác dụng gì, dẫu sao trốn thế nào cũng tránh không khỏi, khuẩn biến dị đó có mặt ở khắp nơi, sau này sẽ như thế nào gần như phải xem số mệnh của mỗi người.

Đã sắp tới tận thế rồi, vì sao cô còn phải đau khổ sầu não vì tình cảm chứ?

Lúc Dịch Hoài Khiêm nhận được điện thoại, anh hơi không quen, hồi còn ở một mình anh rất ít khi dùng điện thoại, sau khi Ôn Tuy đến ở cùkh, anh mới dần quen với việc mang theo điện thoại, tránh việc không liên lạc được. Lần này, trong điện thoại vang lên giọng nữ xa lạ làm mặt anh hiện vẻ nghi hoặc, nhưng sau đó anh nghe thấy giọng của Ôn Tuy ở đầu dây bên kia, dường như đã say bí tỉ.

“Là Dịch Hoài Khiêm phải không? Tôi là đàn chị của Ôn Tuy, em ấy uống say rồi đang túm tôi lên cơn lè nhè này, cậu xem cậu có thể đến đón em ấy được không?”

“Dạ được, chị cho em xin địa chỉ với ạ, em sẽ đến ngay, phiền chị chăm sóc cho chị Tuy trước giúp em.”

Cúp điện thoại, Hàn Lộc nhìn Ôn Tuy đang nôn thốc nôn tháo bên cạnh, cảm thán, “Quả nhiên là một cậu bé rất lễ phép.”

Một lát sau, Hàn Lộc nhìn thấy một chiếc xe dừng ở gần đó, một thanh niên bước xuống từ trên xe, cậu ấy trông rất đẹp trai, nhưng ánh mắt rời rạc, động tác hơi chậm chạp, rõ ràng là một người mù. Lúc này thời tiết hơi nóng bức, nhưng anh vẫn mặc áo tay dài và áo khoác, trong tay cầm cây gậy, đi vào nơi hoàn toàn xa lạ với anh một cách cẩn thận và tự nhiên.

Hàn Lộc đỡ Ôn Tuy đứng ở cách đó không xa đánh giá cậu thanh niên, âm thầm suy đoán anh có phải là Dịch Hoài Khiêm không.

Hàn Lộc thấy hình như cậu thanh niên đó xác nhận lại địa chỉ một lần nữa với tài xế, sau đó móc điện thoại ra định gọi, điện thoại của anh không phải điện thoại cảm ứng màn hình lớn thời trang mà giới trẻ ưa chuộng hiện nay, mà là điện thoại có phím bấm như người lớn tuổi sử dụng. Cậu thanh niên mù hơi không quen lần mò, bấm gọi điện thoại, Hàn Lộc nhìn điện thoại của mình, nhìn thấy bên trên hiển thị số điện thoại lúc nãy mới gọi, thế là ấn tắt, không còn do dự lên tiếng bảo: “Dịch Hoài Khiêm, chúng tôi ở đây,”

Dịch Hoài Khiêm nghe thấy tiếng nói, cất điện thoại vào, cầm gậy dò đường phía trước, dần dần men theo giọng nói đến gần.

“Ngại quá, em không thấy đường. Làm phiền chị rồi, bây giờ chị Tuy như thế nào ạ, chị ấy vẫn ổn chứ?”

Hàn Lộc nhéo mạnh mặt Ôn Tuy một cái, buộc cô tỉnh dậy, sau đó xoay mặt cô sang hướng của Dịch Hoài Khiêm. Ôn Tuy vốn mới nôn xong đang mơ màng muốn ngủ nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm không biết xuất hiện từ lúc nào ở trước mặt, bỗng dưng bị dọa cho tỉnh rượu hơn phân nửa.

Bình Luận (0)
Comment