Sổ tay trùng sinh công lược [128]
Em trai mù 8
Chương 128: Quyết định của Ôn Tuy
Trans: Meounonna
“Lần đầu gặp mặt, em tên là Dịch Hoài Khiêm.”
“Chị tên Hàn Lộc, em gọi chị giống Ôn Tuy là được.”
“Dạ chị Hàn, lần này làm phiền chị ạ. Chị Tuy thế nào rồi, đang tỉnh hay đang ngủ vậy chị?” Dịch Hoài Khiêm nhìn về hướng của Hàn Lộc hỏi.
Hàn Lộc nhìn Ôn Tuy đã tỉnh rượu, trong ánh mắt van xin của cô ờ một tiếng đáp: “Hơi không tỉnh táo.” Ôn Tuy chọc cô ấy một cái, móc điện thoại gõ chữ. Hàn Lộc đọc xong, khẽ ‘Hơ’ một tiếng nói theo ý của cô: “Chị đưa em ấy về cùng với em nhé, chị thấy một mình em cũng không tiện lắm.”
Lúc nãy Ôn Tuy say mèm, không biết Hàn Lộc trực tiếp gọi điện thoại cho Dịch Hoài Khiêm, bây giờ thấy một mình anh chạy đến đây đón cô, lại bắt đầu cảm thấy hối hận. Nếu cô thật sự say bí tỉ, bé mù lại không thấy đường, sao có thể đưa một người say mèm về nhà chứ.
Cô đã định hôm nay sẽ ngủ tạm một đêm ở ngoài, hoặc là tới chỗ Hàn Lộc nghỉ ngơi, đợi mai rồi về nhà, nhưng không ngờ sẽ biến thành như vậy. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành về nhà, đâu thể để bé mù đến uổng công được, không về nhà với anh, anh còn tưởng mình ghét bỏ anh nữa.
Nhưng Dịch Hoài Khiêm lại lắc đầu bảo: “Không cần đâu chị Hàn, vậy thì phiền chị quá, tài xế đưa em tới đây là người em quen, chú ấy sẽ đưa tụi em về, dì Dương trong nhà cũng chưa đi, em sẽ nhờ dì chăm sóc chị Tuy, hôm nay dì ấy sẽ không về nhà.”
Anh nói như thế, Hàn Lộc cũng không nói gì nữa, Ôn Tuy cũng không có ý kiến. Cô đã nôn một lần, tuy đầu óc đã tỉnh táo, nhưng tay chân mềm nhũn, cảnh vật trước mắt xoay mòng mòng, vốn muốn để Hàn Lộc giúp đỡ lên xe, ai ngờ Hàn Lộc cười vui vẻ lắc đầu, nói với Dịch Hoài Khiêm: “Ôi, chị Tuy của em ngủ thiếp đi rồi, em cõng em ấy đi, chị cũng hơi choáng, sắp đỡ không nổi rồi.”
Dịch Hoài Khiêm lập tức đồng ý, “Được, để em.”
Ôn Tuy nháy mắt ra hiệu với Hàn Lộc, nhưng không mở miệng nói chuyện, thấy tay Dịch Hoài Khiêm thăm dò giơ ra, cô chỉ có thể phối hợp với Hàn Lộc đang cười vui vẻ, nằm lên trên lưng Dịch Hoài Khiêm. Nói thật lòng cô rất lo lắng bé mù cõng cô của bây giờ sẽ bị té ngã, cô của bây giờ nặng hơn cô của đời trước lúc chạy trốn tận 10 kg, đừng có mà ép cho bé mù ngã sấp mặt đấy.
Nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi, bé mù cõng cô đi rất vững vàng, Hàn Lộc ở bên cạnh dẫn họ đi về phía trước, tài xế đợi ở bên đó, kéo cửa xe ra, giúp Ôn Tuy đi vào trong xe. Dịch Hoài Khiêm nói với Hàn Lộc: “Chị Hàn cũng uống rượu ạ, vậy thì không tiện tự lái xe, tụi em đưa chị về nhé.”
Hàn Lộc cũng không khách sáo, bảo: “Vậy đành làm phiền em.” Sau đó cô ấy lên xe ngồi ở ghế phụ lái, chừa lại băng ghế sau cho Dịch Hoài Khiêm và Ôn Tuy.
Ôn Tuy giả vờ ngủ, nhưng mở một con mắt nhìn Dịch Hoài Khiêm. Sau khi anh lên xe thì ngồi bên cạnh cô, khẽ gọi cô vài tiếng, thấy cô không trả lời, mới từ từ đặt cô nằm xuống trên đùi mình, để cô ngủ thoải mái hơn. Ôn Tuy cảm nhận được bàn tay lành lạnh của anh đang sờ trán mình, lúc sờ vào giữa hai hàng lông mày bất giác chau lại của cô, liền chầm chầm đẩy ra, sau đó chuyển đến huyệt thái dương hai bên mắt, nhẹ nhàng xoa bóp.
Có lẽ cảm giác Dịch Hoài Khiêm mang đến cho cô quá bình yên, tinh thần căng thẳng suốt cả ngày hôm nay của cô dần dần thả lỏng, cả người mềm nhũn nằm trong lòng anh.
Hàn Lộc nhìn ra phía sau, thấy dáng vẻ này của Ôn Tuy, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc.
Lúc này, Dịch Hoài Khiêm đột nhiên lên tiếng, anh nói với Hàn Lộc, “Chị Hàn, tâm trạng của chị Tuy có phải rất tệ không chị?”
Hàn Lộc không thèm để ý ánh mắt của Ôn Tuy, bảo: “Hình như em ấy suy nghĩ không ra một số chuyện, thường thì em ấy không làm chuyện thừa thãi, cũng hiếm khi uống rượu không kiểm soát, chị quen biết em ấy mấy năm, cũng chưa thấy dáng vẻ phiền muộn của em ấy được mấy lần.”
Dịch Hoài Khiêm im lặng chốc lát mới nói: “Em không quen những người bạn khác của chị Tuy, cũng không biết làm thế nào mới có thể khuyên chị ấy, để chị ấy dễ chịu hơn đôi chút, có lẽ chị ấy cũng không muốn thân thiết với em quá, cho nên chị Hàn ơi, em muốn nhờ chị nói chuyện với chị Tuy nhiều hơn, nếu có thể thì đi uống rượu cùng chị ấy giống hôm nay, như thế có lẽ chị Tuy sẽ vui hơn.”
“Nếu chị Tuy uống say nữa, bất kể lúc nào thì cũng nhờ chị gọi điện thoại cho em, em sẽ đến đón chị ấy về.”
Hàn Lộc nhìn Ôn Tuy cười, miệng thì đồng ý với Dịch Hoài Khiêm, “Được thôi, tụi chị là bạn mà, nếu em ấy muốn chị uống rượu cùng, chị chắc chắn sẽ đi.”
“Nhưng mà, Tiểu Dịch à, em có biết vì sao tâm trạng em ấy tệ như vậy không?”
Dịch Hoài Khiêm dần dần dừng động tác lại, cúi đầu dường như muốn nhìn chăm chú người đang ngủ trên đùi, nhưng mắt anh không nhìn thấy được gì hết, chỉ có khoảng không vô tận.
Anh nói: “Em làm chuyện có lỗi, làm cho chị Tuy tức giận. Chị ấy vốn đang buồn phiền vì một chuyện khác, đang bận chuẩn bị mọi thứ, nhưng em không giúp được gì cho chị ấy, còn toàn đem phiền toái cho chị ấy.” Anh nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Hàn Lộc thấy vẻ mặt đau lòng của Ôn Tuy, bĩu môi tiếp tục giúp đỡ cho đàn em nhà mình, “Em làm em ấy tức giận á? Không có đâu, lúc em ấy nói chuyện với chị vẫn luôn khen em mà, bảo là em đánh đàn dương cầm rất hay, bình thường vừa chu đáo vừa cẩn thận, làm việc nghiêm túc, mấy lời khen đó quả thật không câu nào trùng câu nào luôn đấy, chị còn nghi ngờ trên thế giới liệu có người tốt như vậy không nữa.”
Dịch Hoài Khiêm ngẩn người, sau đó chớp chớp mắt, “Chị Tuy thật sự đã nói như vậy ạ?”
“Đúng rồi, em ấy còn nói em ấy đã làm một việc không tốt với em, sợ em sẽ giận em ấy nữa.” Hàn Lộc làm mặt quỷ với Ôn Tuy. Ôn Tuy đang nằm ở đó giả vờ say rượu không thể nói chuyện bèn trợn mắt một cái, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Dịch Hoài Khiêm.
Mắt mi của Dịch Hoài Khiêm dịu dàng hẳn, tay chêm dưới đầu Ôn Tuy, một tay nhẹ nhàng sờ tóc mai của cô. “Chị Tuy không làm chuyện gì xấu hết, cho dù thật sự có làm, em cũng sẽ không giận chị Tuy.”
Hàn Lộc âm thầm lắc đầu, trên mặt hiện đầy vẻ khiển trách “Cậu bé tốt thế này mà mi nhẫn tâm làm nó buồn bã”. Ôn Tuy không chú ý tới quở trách của Hàn Lộc, cô nhìn gương mặt dường như đang phát sáng của bé mù, trong lòng mềm mại vô cùng, cô thầm nghĩ, quả nhiên bé mù rất thích mình.
Anh có tâm tư này từ hồi nào vậy nhỉ? Ôn Tuy đoán có lẽ lâu lắm rồi, nếu là như thế, đời trước bé mù đi tìm cô, một đường chăm sóc cô, cứu cô, hình như có thể giải thích theo một hướng khác rồi. Nhưng nếu là như thế, vậy anh vẫn luôn thích cô, lại cam tâm tình nguyện làm một em trai sao?
Đời trước anh thật sự giấu quá kĩ, không thể hiện ra chút nào.
Không, không đúng, ngẫm nghĩ kĩ lại thì cũng có nhiều chỗ thể hiện ra lắm, nhưng lúc đó cô hoàn toàn không nghĩ theo hướng này. Đời trước vào lúc đó, mỗi lần bé mù ở sát bên cô đều sẽ cảm thấy ngại ngùng, trong khoảng thời gian họ nương tựa dìu dắt nhau chạy trốn, cô đã gặp phải tên đàn ông có ý đồ xấu, bé mù vô cùng tức giận, tính tình của anh nào giờ hiền lành tử tế hết chỗ nói, hiếm khi tức giận một lần, nhưng mà anh sẽ đặc biệt giận dữ không nhân nhượng với những người xúc phạm cô.
Và còn Phương Túc Kì, thái độ của bé mù với Phương Túc Kì cũng không đúng lắm, thái độ đó ngoài ác cảm bị cô ảnh hưởng ra, hình như còn có ghen tị nữa? Cô không chú ý, nhưng hình như Phương Túc Kì đã từng chú ý tới. Lúc hắn ta đi lấy thuốc bé mù nuôi cấy, đã từng rất hống hách nói với bé mù, cho dù anh có ghen tị cũng chả làm được gì.
Ôn Tuy nhớ lúc đó bản thân còn nhầm tưởng Phương Túc Kì đang nói đến vấn đề khác, cô còn cãi nhau với Phương Túc Kì nữa, chẳng lẽ ghen tị trong lời của Phương Túc Kì, ý chỉ bé mù ghen tị hắn đã từng là bạn trai của cô?
Hồi tưởng lại những chuyện bản thân còn nhớ một lần, Ôn Tuy càng nghĩ càng cảm thấy: Ấy thế mà mắt mình còn mù hơn cả người thật sự mù là Dịch Hoài Khiêm nữa.
Hàn Lộc xuống xe, trong xe yên tĩnh hơn rất nhiều, Dịch Hoài Khiêm im lặng ôm lấy Ôn Tuy, thỉnh thoảng sẽ vuốt trán cô, xem cô có sốt hay khó chịu gì không.
Đến nơi, Dịch Hoài Khiêm lại dìu Ôn Tuy ra, lần nữa cõng lên lưng. Chú tài xế hỏi anh có cần giúp đỡ không, Dịch Hoài Khiêm đã dịu dàng từ chối, sau đó cảm ơn chú ấy, cõng Ôn Tuy từ từ đi về phía thang máy.
Ôn Tuy nghe thấy từng nhịp hô hấp của anh, động tác của anh rất vững vàng, nhưng chắc là hơi vất vả. Dường như anh rất sợ sẽ làm cô ngã, lúc đi đường vô cùng chậm vô cùng cẩn thận.
Đời trước anh cũng từng cõng cô như thế này. Thứ kí sinh trong cơ thể cô sau khi mất khống chế đột nhiên lần nữa bắt đầu sinh trưởng, đau đớn đến mức cô không đi nổi dù chỉ một bước. Vừa hay lúc đó cô đang ở bên ngoài tìm thức ăn, chỉ đành tìm một nơi gần đó nghỉ ngơi. Qua một lúc rất lâu, Dịch Hoài Khiêm mới tìm đến, rồi cõng cô về hệt như bây giờ vậy.
Đó thật sự là một đoạn đường rất khó đi, anh vấp ngã ba lần, mỗi lần ngã, đều sẽ làm đệm cho cô, bò dậy sờ đầu, tay chân cô, phát hiện không bị thương mới tiếp tục cõng cô trên lưng đi về phía trước.
Khi ấy Ôn Tuy cảm thấy rất kì lạ, vì sao bé mù luôn có thể tìm được cô? Khuẩn biến dị trong người cô thường hay sinh trưởng không phân biệt thời gian địa điểm, có lúc đau đến mức cô chỉ có thể tùy tiện tìm chỗ cắn răng vượt qua cơn đau đó, nếu thời gian quá dài, Dịch Hoài Khiêm sẽ ra ngoài tìm cô, và anh không chỉ một lần tìm được cô, sau đó đưa cô về. Bất kể là lúc ban đầu, hay là lần cuối cùng ấy, anh đều có thể tìm được cô, rõ ràng là không thấy gì cả mà.
Lúc ra khỏi thang máy, Dịch Hoài Khiêm xốc Ôn Tuy trên lưng vài cái để nâng lên, sải bước đi ra ngoài, nhưng mà vừa không cẩn thận loạng choạng một cái, mắt thấy sắp té ngã, Ôn Tuy cũng không có cách giả vờ tiếp nữa, túm lấy anh kéo về, may mà lần này cô trụ vững, không xảy ra tình huống hai người cùng ngã nữa.
“Chị Tuy? Chị tỉnh rồi à?”
Ôn Tuy cảm thấy vẫn còn hơi choáng váng, liền bảo: “Dìu chị một chút, đầu choáng váng.”
Dịch Hoài Khiêm đỡ lấy cô, không hỏi cô đã tỉnh khi nào.
Nhưng Ôn Tuy cảm thấy bản thân lừa anh như vậy không tốt, so với sự thành khẩn thẳng thắn của anh, cô quả thực là đồ xấu xa, thế là cô bảo: “Thật ra khi ở trên xe chị đã tỉnh rồi.”
Dịch Hoài Khiêm bước chân chỉ khẽ khựng lại, ừm một tiếng, không có phản ứng gì khác.
Ôn Tuy cũng không biết phải nói gì, sau khi quay về, quả nhiên dì Dương bảo mẫu vẫn còn đợi ở nhà, Ôn Tuy xua Dịch Hoài Khiêm qua một bên, bản thân nói với dì Dương vài câu. Lúc Dịch Hoài Khiêm gọi dì Dương phát hiện không ai đáp lời, Ôn Tuy mới bảo: “Chị cho dì Dương về trước rồi.”
Dịch Hoài Khiêm không nói gì về hành động này của cô hết, chỉ nói: “Bây giờ chị Tuy cảm thấy ổn hơn chưa? Ban đêm nếu như không khỏe, chị phải kêu em nhé.”
“Ò, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Ôn Tuy đáp.
Dịch Hoài Khiêm đứng một hồi, thấy cô không có gì muốn nói nữa, ừm một tiếng, đi về phòng.
Ôn Tuy nhìn bóng lưng hơi cô đơn của anh mỉm cười, uống trà giải rượu của dì Dương nấu xong, đi đánh răng tắm rửa, sau đó quấn một chiếc khăn tắm đi vào phòng của Dịch Hoài Khiêm.
Phòng của anh không khoá trái, tay kéo một cái là mở ra, mà anh vẫn chưa ngủ, ngồi ở mép giường dường như đang ngẩn người. Anh không thấy đường, nên trong phòng lúc nào cũng không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Hoài Khiêm nghi hoặc nhìn sang hướng cửa phòng, “Chị Tuy?”
Ôn Tuy đi đến bên cạnh anh, ngồi đối diện anh, vừa lau tóc vừa nói: “Cách tận thế còn mười ngày nữa.”
Dịch Hoài Khiêm ra vẻ chăm chú lắng nghe, bỗng dưng Ôn Tuy chồm tới nâng mặt anh hôn một cái, làm anh giật mình hết hồn.
“Ngoài em trai ra, em có sẵn lòng làm bạn trai của chị Tuy không? Là mối quan hệ có thể quang minh chính đại ngủ với nhau, buổi sáng thức dậy nhìn thấy đối phương không mặc đồ cũng sẽ không bị dọa cho chết dở í.”
Dịch Hoài Khiêm trông có vẻ không vui vẻ gì, anh ngửi thấy mùi thơm trên người Ôn Tuy, miễn cưỡng mỉm cười, bảo: “Chị Tuy đang tự ép buộc bản thân ạ?”
Ôn Tuy chậc một cái, cảm thấy chuyện này không giải thích rõ được, cảm giác nói thế nào để anh tin đều hơi khó, hơn nữa nói đi nói lại cũng lãng phí thời gian quá.
Cho nên cô tiện tay ném khăn lông đi, thuận tiện cởi khăn tắm trên người mình ra, tiếp đó đi lên trước đẩy Dịch Hoài Khiêm ngã xuống, bản thân thì trèo lên ngồi trên người anh.
Dịch Hoài Khiêm còn muốn ngồi dậy, nhưng bị cô ấn về chỗ cũ, nhanh nhẹn dứt khoát lột đồ anh ra.
Dịch Hoài Khiêm túm lấy một cái tay cô, hết sức bất lực, “Chị Tuy, chị đợi chút đã…”
Ôn Tuy ngã về sau đè xuống, cọ tới mức Dịch Hoài Khiêm thấp giọng hừ ra tiếng, cô híp mắt thuận thế lật ngược túm lấy tay Dịch Hoài Khiêm, ấn vào trước ngực mình, giọng nói tràn ngập ý cười:
“Muốn hay không muốn?”