Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 129

Sổ tay trùng sinh công lược [129]

Em trai mù 9

Chương 129: Thì ra là muốn thật.

Trans: Meounonna

 

Dịch Hoài Khiêm là một người rất dễ tính, vốn dĩ hồi làm em trai đã rất ngoan, bây giờ trở thành bạn trai, thì càng ngoan hơn nữa.

Ôn Tuy cũng chẳng biết rốt cuộc anh có tin cô thật sự muốn xây dựng mối quan hệ bạn trai bạn gái bình thường với anh không, nhưng sau khi ngủ với nhau, anh không còn nói gì về chuyện cô đừng cố ép buộc bản thân nữa, hình như đã chấp nhận rồi.

Buổi sáng lúc Ôn Tuy nằm trên giường nhìn anh ngồi bên mép giường mặc quần áo, cảm thấy bản thân hệt như tên đàn ông xấu xa dụ dỗ thiếu nữ nhà lành.

Dịch Hoài Khiêm mặc quần áo xong, sờ eo của mình, Ôn Tuy đột nhiên lên tiếng hỏi: “Eo đau à?”

Dịch Hoài Khiêm lập tức buông tay ra, xoay đầu lại, lắc đầu nói: “Không đau.”

Ôn Tuy nhìn mặt anh đỏ lựng mà còn giả vờ bình tĩnh, trong lòng nổi lên ý xấu, bảo: “Vậy tới thêm lần nữa nhé?”

Dịch Hoài Khiêm không lên tiếng nữa, do dự bảo: “Bây giờ là buổi sáng, buổi sáng không ăn sáng thì không tốt lắm, không thì chị đi ăn sáng trước, sau đó lại…” Lại thế nào anh không nói tiếp nổi nữa, da mặt mỏng dễ sợ.

Ôn Tuy bụm miệng sợ mình cười ra tiếng, túm chăn kéo lên trùm đầu. Dịch Hoài Khiêm không nhìn thấy động tác của cô, nghe cô không trả lời, còn tưởng cô không vui, do dự một lát vẫn ngồi lại mép giường, chuẩn bị c** q**n áo lúc nãy mới mặc xong, hiển nhiên đã xem lời Ôn Tuy nói là thật.

Ôn Tuy buông gối đầu ra cười ngã trên giường, bò tới ôm eo Dịch Hoài Khiêm: “Chị nói giỡn với em mà, em còn tới thiệt à, chị chịu không nổi đâu, eo mỏi lưng đau này.”

Nói xong còn cố ý kề sát bên tai anh nhỏ giọng bảo: “Thật sự là eo không đau à? Tối hôm qua chị không có khách sáo đâu, ò, mấy lần ấy nhỉ?”

Dịch Hoài Khiêm im miệng lắc đầu, dường như hơi khó mở miệng, vẻ mặt toàn là bất lực và xấu hổ, “Chị Tuy, đừng nói những lời này mà.” Biểu cảm thẹn thùng của anh hết sức gợi cảm, Ôn Tuy suýt chút nữa là thú tính nổi lên, nhưng cảm nhận cảm giác đau đớn tê dại nóng nóng một chút, cuối cùng dập tan suy nghĩ này.

“Không nói không nói… đợi lát nữa chị Tuy hầm canh bổ cho em uống.” Ôn Tuy không hề phát hiện mình ác liệt như vậy, miệng rõ ràng bảo là thôi, còn phải trêu đùa nhây nhây ghẹo vài câu.

Dịch Hoài Khiêm nghe giọng cười của cô, đột nhiên giơ tay sờ vào mặt cô, sau đó lần mò hôn cô. Môi bị người ta chặn lại, nhưng Ôn Tuy càng muốn cười hơn nữa, Dịch Hoài Khiêm không biết hôn thế nào, không dám cọ sát mạnh. Ôn Tuy lòng thầm nghĩ, dù sao tư thế khó hơn cũng dạy anh rồi, kỹ thuật hôn cũng phải dạy cho biết, dù sao cũng là anh chủ động dâng tới cửa mà.

Thế là cô chủ động hé miệng, đón lấy Dịch Hoài Khiêm, đồng thời quan sát phản ứng của anh. Khác với nụ hôn trong lúc * l**n t*nh m* tối hôm qua, nụ hôn bây giờ nhẹ nhàng triền miên, biểu cảm của bé mù ngược lại trở nên căng thẳng. Mi mắt của anh run lên thật mạnh, nhưng ánh mắt rất dịu dàng, hệt như gió xuân mưa phùn hàm chứa hi vọng và vui vẻ.

Chị gái nhỏ Ôn Tuy suýt chút nữa đã chìm đắm trong ánh mắt này của anh, lòng thầm nghĩ vì sao đời trước không phát hiện bé mù ngon miệng như vậy.

Rõ ràng là Dịch Hoài Khiêm chủ động, nhưng không thể không nói kỹ thuật anh quá tệ, thật ra Ôn Tuy cũng không giỏi, lúc trước đối với những việc này cô thật sự không quan tâm mấy, nhưng sau khi làm việc ấy với bé mù, không biết vì sao, dường như cô đã mở ra một công tác kì quái gì đó vậy, thấy bé mù liền muốn trêu cho anh đỏ mặt, thấy anh đỏ mặt sẽ muốn làm chút chuyện không thể miêu tả được.

Hai người tách ra, Dịch Hoài Khiêm mím môi, một tay nhẹ đặt lên trên eo Ôn Tuy, giọng nói ẩn chứa ý cười, “Chị Tuy, có phải chị cố ý trêu em không.”

“Đúng đó, ai biểu em đáng yêu.” Ôn Tuy thẳng thắn trêu ghẹo người ta, ánh mắt cháy bỏng.

Cho dù Dịch Hoài Khiêm không nhìn thấy, cũng bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho hoảng loạn muốn bỏ chạy.

Cả ngày Ôn Tuy không ra cửa, ở nhà tập thể dục, tiện thể nghe bé mù đánh đàn. Ôn Tuy thường xuyên đến phòng gym luyện tập, nhưng bé mù thì không, Ôn Tuy thầm nghĩ bảo anh luyện tập một chút, đến tận thể, cơ thể khoẻ một chút sẽ tốt hơn, chẳng qua cô sợ anh chịu không nổi, tìm người quen lập riêng cho anh một chuỗi chương trình tập luyện khá nhẹ nhàng.

Dịch Hoài Khiêm nhanh chóng hoàn thành bài tập luyện, ngồi đợi ở một bên không làm phiền cô, qua một lát đi khỏi chỗ bên cạnh đàn piano, đi một vòng sang đây.

“Chị Tuy, chị có mệt không, hay là nghỉ ngơi một chút nhé?”

“Hả? Phù phù, không mệt đâu.” Ôn Tuy vừa chạy bộ vừa đáp.

Dịch Hoài Khiêm lại nói: “Hay là em tiếp tục tập với chị nhé.”

Ôn Tuy phẩy tay, “Tập luyện không thể gấp gáp được, em từ từ là được rồi. Hơn nữa tận thế không phải là ai chạy nhanh thì người đó không chết đâu, có vài người đàn ông cao to cường tráng như trâu cũng bị khuẩn biến dị cắn nuốt kí sinh, chị rèn luyện thân thể chẳng qua vì muốn cơ thể khoẻ một chút dù sao cũng thuận tiện hơn.”

Hơn nữa cô đã quyết định sẽ chăm sóc bé mù, đương nhiên phải nỗ lực hơn anh, về phần bé mù, từ từ là được.

Ngày trong trí nhớ của Ôn Tuy cách ngày càng gần, cô không còn tuỳ tiện ra cửa nữa, cũng không cho Dịch Hoài Khiêm ra ngoài. Đối với Hàn Lộc và một số bạn bè có liên lạc, cô đều nhắc nhở một lần, và cả người tổ viên đời trước vì bị khuẩn biến dị cắn nuốt kí sinh chết ở trước mặt cô nữa, cô cũng đặc biệt gọi điện thoại.

“Ngày mai xin phép nghỉ một ngày không đi làm? Tại sao vậy chị Ôn?”

“Đừng hỏi tại sao, lời chị nói với em em nhớ kĩ là được.”

“Em biết rồi, nhưng mà chị ôn, tại sao chị đột nhiên từ chức vậy, giám đốc Phương trong công ty giận dữ lắm, còn nữa…”

“Chị có lý do của riêng mình, không thể nói nhiều, tóm lại Tiểu San em nhớ bảo trọng nhé.”

Cúp điện thoại, Ôn Tuy nhìn màn đêm ngoài cửa sổ chìm vào im lặng. Ngay ngày mai, tất cả trật tự bắt đầu hỗn loạn, con người không có cách nào ngăn khuẩn biến dị sinh sôi và phát triển,

cũng không thể tống khứ những thứ đáng sợ này ra khỏi cơ thể. Cho dù cô đã tiến hành trao đổi với người đó, trùng sinh có được cơ hội thay đổi quá khứ này, nhưng tương lai dường như sẽ không thay đổi, cô không nhìn thấy hi vọng của nhân loại.

Lần này, cô sẽ cố gắng cùng với bé mù sống lâu hơn một chút, bảo vệ anh không để đám người đó dòm ngó bóc lột, nhưng họ có thể sống được bao lâu vẫn là một điều chưa thể xác định, có lẽ cuối cùng không chỉ họ, mà ngay cả nhân loại cũng sẽ diệt vong cũng không biết chừng.

Có vẻ như mỗi một loài vật đứng trên đỉnh hệ sinh thái, cho dù có lợi hại đến đâu, đều sẽ không thoát khỏi số phận bị hủy diệt chỉ sau một tích tắc.

Trạng thái thản nhiên bình tĩnh bình thường Ôn Tuy thể hiện trước mặt người khác, vào đêm hôm nay, vô số vụn vỡ không ai nhìn thấy đã lộ ra nỗi lo lắng u ám được giấu tít sâu bên dưới.

Ôn Tuy không thể nói tin tức tận thế sắp xảy ra với tất cả mọi người như nói với Dịch Hoài Khiêm, cũng không thể biểu hiện ra sự lo lắng dù chỉ một chút để Dịch Hoài Khiêm vốn nhạy cảm phát giác ra chỗ không đúng rồi lo lắng cho cô. Cô đã chuẩn bị mọi thứ bằng tâm thái nhẹ nhàng thư thả thậm chí bông đùa, nhưng nói đến cùng, cô rất cô độc, không có ai, ngay cả Dịch Hoài Khiêm bây giờ cũng không thể thấu hiểu với tâm trạng cô hiện giờ.

Đó là một sự bi thương vì không thể chống lại số phận bi thảm chắc chắn sẽ xảy đến, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng và lần nữa bước tiếp đến sự hủy diệt.

Thật ra Ôn Tuy không sợ chết đến vậy, cô đã chết một lần rồi, nhưng cô không muốn Dịch Hoài Khiêm chết, cũng không muốn để anh sau khi thấy cô chết lộ ra biểu cảm đau khổ tột cùng không tài nào diễn tả được. Biểu cảm ấy, kiếp trước trước khi chết từng nhìn thấy một lần là đủ rồi.

“Chị Tuy? Đã trễ lắm rồi, chị còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Giọng nói của Dịch Hoài Khiêm vang lên ở phía sau, Ôn Tuy lấy lại tinh thần, vẻ mặt nặng nề phút chốc bay biến, đổi thành nụ cười như thường ngày. Cho dù Dịch Hoài Khiêm không nhìn thấy, cô cũng giấu nét khác thường trên mặt mình theo bản năng.

“Chị không lên tiếng, sao em biết chị ở đây?”

Dịch Hoài Khiêm đi đến, “Em nghe thấy tiếng chị Tuy hô hấp.”

“Hoài Khiêm giỏi quá ta, tai của em lợi hại như vậy sao!” Ôn Tuy ngạc nhiên bảo.

Nhưng Dịch Hoài Khiêm lại chau mày, nói: “Chị Tuy, em cảm thấy có gì đó sai sai, lúc trước em không nghe được rõ như thế đâu, nhưng hôm nay em phát hiện bản thân có thể nghe càng ngày càng rõ… Chị Tuy, bây giờ chị có nghe được người trên tầng trên đang nói gì không?” Anh giơ tay chỉ lên trần nhà.

Ôn Tuy chau mày, cô đoán được ý Dịch Hoài Khiêm nói gì rồi.

“Em có thể nghe rõ tiếng nói chuyện của người trên tầng trên, họ đang cãi nhau khá nhỏ tiếng, trong đó tiếng bước chân khá nhẹ đi từ đỉnh đầu sang phía bên trái, còn tiếng bước chân còn lại chắc là đi vào bếp, em có thể nghe thấy tiếng rót nước.” Dịch Hoài Khiêm kể lại một lượt những gì mình nghe được.

Ôn Tuy đến gần anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh hồi lâu. Cô không nghe được bất cứ âm thanh nào trên lầu hết, ở đây cách âm rất tốt.

Đời trước Dịch Hoài Khiêm không hề nói những chuyện này với cô, cho nên cô không biết Dịch Hoài Khiêm đời trước cũng có thể nghe được âm thanh siêu nhỏ mà người bình thường không nghe thấy hay không, Nhưng nếu điều này không gây tổn hại đến cơ thể Dịch Hoài Khiêm, hiển nhiên là lợi nhiều hơn hại.

Cho nên Ôn Tuy hôn một cái lên mặt Dịch Hoài Khiêm, nói bằng giọng điệu thoải mái vui vẻ: “Giỏi quá ta, thuận nhĩ phong nha, nói không chừng sau này sẽ lợi hại hơn nữa, có thể làm siêu nhân đó. Nhưng có thể nghe được nhiều âm thành như thế cũng không tốt lắm nhỉ, em chắc chắn sẽ cảm thấy rất ồn.”

Dịch Hoài Khiêm cũng không để lộ ra vẻ mặt thấp thỏm gì, chỉ là quả thực có hơi phiền muộn, “Đúng là hơi ồn một xíu, nhưng mà vẫn ổn.”

“Chị nói sao hôm nay em không đàn dương cầm nữa, thì ra là vì ồn.” Giọng nói của Ôn Tuy vẫn thoải mái nhưng vẻ mặt dần trở nên nặng nề. “Ngoài có thể nghe thấy những âm thanh này ra, em có còn cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Vậy thì không có.” Dịch Hoài Khiêm bảo, đột nhiên chủ động nắm lấy tay Ôn Tuy, đặt trước ngực mình nắm chặt, “Chị Tuy, chính là ngày mai đúng không chị?”

“Ừm, chính là ngày mai, có lẽ là tầm 10 sáng.”

Tuy giọng nói của Ôn Tuy vẫn luôn cố gắng thả lỏng, nhưng Dịch Hoài Khiêm vẫn nghe được tiếng tim đập nhanh của Ôn Tuy, thậm chí cả tiếng máu chảy dồn dập trong cơ thể cô, tất cả những điều này nói cho anh biết cảm xúc thật sự của Ôn Tuy. Nhưng anh không vạch trần lớp ngụy trang của Ôn Tuy, ngược lại còn phối hợp với cô, kéo cô vào phòng với thái độ thoải mái giống vậy.

Anh biết mình nên làm gì mới có thể làm cô thả lỏng hơn chút, tuy cách này đối với anh thật sự hơi khó mở miệng.

“Chị Tuy, em… muốn, có được không chị?” Tuy có ý đồ khác, nhưng nói ra lời này, vẫn làm Dịch Hoài Khiêm ngượng ngùng đỏ mặt tía tai.

Vào lúc này nếu bật cười chắc chắn sẽ tổn thương lòng tự trọng của bé mù. Ôn Tuy nghĩ như thế, ôm lấy bé mù trước mặt bảo: “Không cần cố ý làm như thế để chuyển sự chú ý của chị, ngày mai sự việc sắp xảy ra rồi, hôm nay để em nghỉ ngơi cho đàng hoàng nhe.”

Biểu cảm Dịch Hoài Khiêm hơi ngại ngùng, do dự bảo: “Nhưng mà…”

Ôn Tuy nghi hoặc ‘hửm’ một tiếng, đợi câu phía sau chữ ‘Nhưng mà’ của anh, nhưng thấy anh vẫn luôn không nói ra, nhìn tới mức anh sốt ruột. Ôn Tuy chỉ đành hỏi tiếp, “Nhưng mà sao?”

Vừa hỏi xong, cô liền phát hiện ra điều khác thường, thế là cúi đầu nhìn một cái liền phụt cười ra tiếng, đưa tay xuống dưới khều khều.

“Xin lỗi xin lỗi, thì ra là em muốn thật à.” Ôn Tuy kéo đầu anh xuống, hôn lên khoé miệng anh vài cái, giọng điệu dịu dàng, “Muốn thì tới thôi nào.”

Bình Luận (0)
Comment