Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 130

Sổ tay trùng sinh công lược [130]

Em trai mù 10

Chương 130: Số mệnh khác.

Trans: Meounonna

 

Nửa đêm, Dịch Hoài Khiêm đột nhiên tỉnh dậy, anh phát hiện trạng thái người nằm bên cạnh hơi không đúng, thở quá gấp.

“Chị Tuy?” Dịch Hoài Khiêm giơ tay sờ vào Ôn Tuy, bị nhiệt độ trên cơ thể cô dọa cho giật mình. Cả người cô nóng hổi, Dịch Hoài Khiêm lại sờ vào trán và cổ của cô, nhiệt độ không bình thường đó làm anh cảm thấy vô cùng lo lắng sốt ruột.

“Chị Tuy, chị tỉnh dậy đi.”

Ôn Tuy cố gắng mở mắt, nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm ngồi bên cạnh, hai mày cau chặt. Cô thở ra một hơi, cố gắng lên tiếng: “… Hoài Khiêm…”

Dịch Hoài Khiêm vẻ mặt rất nghiêm túc, “Chị Tuy, chị sốt cao quá, như thế không được, em sẽ đưa chị đi bệnh viện ngay.”

Ôn Tuy gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, tóm tay anh: “Không đi bệnh viện, Hoài Khiêm em nghe chị nói… Chị cảm thấy chị không phải bị sốt, mà là bị khuẩn biến dị kí sinh rồi.”

Đúng vậy, Ôn Tuy rất quen thuộc với cảm giác này, vì thời gian đầu khi cô bị khuẩn biến dị kí sinh, cô quay về căn hộ của mình, đã từng sốt cao một trận, sốt đến mức thần trí mơ hồ không rõ ràng, sau đó Dịch Hoài Khiêm mới tìm đến. Sự bất thường nơi cổ họng, triệu chứng khác với bị sốt, bản thân cô rất rõ ràng.

Nhưng mà vì sao, bây giờ cô còn chưa bị khuẩn biến dị kí sinh đã xuất hiện tình trạng này? Theo lý thì điều này không nên xảy ra.

Nhưng Dịch Hoài Khiêm không dễ thay đổi suy nghĩ vì những lời này của cô, đối với Ôn Tuy, phần lớn thời gian anh đều sẽ dịu dàng thậm chí thuận theo, chỉ có đối với vấn đề về sức khỏe của cô, anh sẽ không nhường nhịn dù nửa phần. Đời trước cơ thể của anh sở dĩ sau này suy yếu như thế, là vì anh đã dùng khuẩn biến dị cộng sinh trong cơ thể mình để duy trì mạng sống cho cô, Ôn Tuy đã từ chối vô số lần nhưng không cách nào ngăn cản được anh.

Nếu Dịch Hoài Khiêm bắt đầu cương quyết, Ôn Tuy thật sự không có cách nào. Anh hệt như nước, trông có vẻ nhẹ nhàng vô hại, nhưng lâu ngày cũng có thể xuyên thủng nham thạch kiên cố.

“Chị Tuy, em biết chị đang lo lắng khuẩn biến dị ngày mai, nhưng mà em không thể trơ mắt nhìn chị như thế này, chị đi bệnh viên với em trước, em đảm bảo trước 10 giờ ngày mai sẽ đưa chị quay về, được không?” Dịch Hoài Khiêm v**t v* trán Ôn Tuy, tuy giọng điệu dịu dàng, nhưng rất kiên quyết.

Ôn Tuy mắt thấy không khuyên được anh, chỉ đành bất lực thở dài: “Được rồi.”

Dịch Hoài Khiêm đứng dậy lấy quần áo cho Ôn Tuy, giúp cô mặc vào, vừa dìu cô từ phòng ngủ đến bên ngoài phòng khách, Dịch Hoài Khiêm đột nhiên khựng lại. Ôn Tuy dựa vào đó thấy phản ứng này của anh, cố vực dậy tinh thần hỏi: “Hoài Khiêm, sao vậy em?”

Vẻ mặt Dịch Hoài Khiêm nặng nề, “Chị Tuy, em nghe thấy gần đây có người nói chuyện, họ bảo ‘Vì sao bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi?’ Tầng trên của chúng ta, và bên cạnh đều có người đang nói như thế.”

Vẻ mặt Ôn Tuy chợt thay đổi, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng dưới chân không có sức lực, lại ngồi xuống, cô th* d*c, bảo: “Hoài Khiêm, mau, mau kéo rèm cửa sổ ra! Nhưng không được mở cửa sổ.”

“Chị Tuy chị đừng gấp.” Dịch Hoài Khiêm điềm tĩnh vỗ vào vai Ôn Tuy, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất, mở rèm cửa dày nặng ra.

Ánh đèn trong phòng hắt ra bên ngoài, Ôn Tuy nhìn thấy bầu trời bên ngoài là một mảng tối mịt, nhưng trong ánh đèn, thứ đồ màu trắng hệt như tuyết đang rơi lả tả, không biết từ lúc nào, một trận ‘tuyết lớn’ đã bắt đầu rơi bên ngoài.

Dịch Hoài Khiêm không nhìn thấy, anh nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, sau đó quả thực nắm bắt được chút âm thanh lả tả rơi xuống khe khẽ trong màn đêm tĩnh lặng. Anh đi đến bên cạnh Ôn Tuy, nắm lấy tay cô.

“Tại sao, tại sao lại xảy ra trước? Đáng lẽ ngày mai sáng những thứ này mới xuất hiện chứ, hơn nữa chị còn chưa tiếp xúc với khuẩn biến dị, vì sao lại có trạng thái sau khi bị kí sinh như thế này.” Hai mắt Ôn Tuy nhìn chằm chằm vào ‘Hoa tuyết’ đang rơi bên ngoài cửa kính, theo bản năng bóp mạnh tay Dịch Hoài Khiêm.

Tay bị cô bóp đau điếng, nhưng Dịch Hoài Khiêm không hề để ý, anh lo trạng thái tinh thần bây giờ của Ôn Tuy không ổn, anh có thể nghe thấy các loại âm thanh trong cơ thể cô, bây giờ cô đang rất kích động, và cả hỗn loạn, hơn nữa nhiệt độ trên bề mặt cơ thể cô vẫn đang tiếp tục tăng cao.

“Chị Tuy, bình tĩnh một chút.” Dịch Hoài Khiêm khom lưng áp trán mình lên trên trán Ôn Tuy, một tay ôm cô vào lòng mình thật chặt. “Bất kể như thế nào, em cũng sẽ ở bên chị.”

Ôn Tuy nhìn anh chăm chú, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô thở ra một hơi thật nóng, nói: “Khuẩn biến dị đã xuất hiện trước, bây giờ chúng ta không thể ra ngoài. Tình hình hiện tại ở bên ngoài, chị không thể để em ra ngoài được. Nếu như muốn ra, ít nhất phải đợi 3 ngày, những khuẩn biến dị này sẽ không ngừng rơi như tuyết, bọn chúng sẽ tự chủ tìm đồ vật có thể kí sinh và cắn nuốt, cố vượt qua đợt đầu là có thể an toàn hơn nhiều rồi.”

Dịch Hoài Khiêm không nói chuyện, chỉ cau mày thật chặt.

Ôn Tuy dịu giọng, kéo tay anh áp lên má mình, hiếm khi tỏ ra yếu thế: “Hoài Khiêm, chị đã thay đổi rất nhiều thứ. Chị sợ rằng những thay đổi ấy sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của em. Lỡ lần này em gặp phải khuẩn biến dị cắn nuốt chứ không phải khuẩn biến dị cộng sinh thì sao đây, nếu chị hại em chết thì phải làm sao đây? Chị rất sợ. Nếu thật sự vì chị mà em còn chết sớm hơn cả kiếp trước, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”

Biểu cảm của Dịch Hoài Khiêm thay đổi, Ôn Tuy cũng nhận ra, vội nói tiếp: “Nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy chị sống lại còn có ý nghĩa gì nữa? Bây giờ ngoại trừ em ra, chị chẳng còn gì phải vướng bận nữa. Chúng ta đừng ra ngoài, cứ chờ ở đây đi, được không em? Chị đảm bảo nhiều nhất là ba ngày tình hình của chị sẽ đỡ hơn.”

Dịch Hoài Khiêm rút tay ra, xoay người đi mất. Ôn Tuy còn muốn nói gì đó, thấy anh đi về phía tủ lạnh, liền im miệng. Qua một hồi, Dịch Hoài Khiêm cầm túi đá đi đến, đắp lên trên trán cô.

Ôn Tuy phát ra tiếng than dài thoải mái, cô biết Dịch Hoài Khiêm đã đồng ý rồi, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nắm bàn tay lạnh lẽo của anh.

“Nếu như thế, vậy chị Tuy về phòng nghỉ ngơi đi, dù sao bây giờ cũng không làm gì được.” Dịch Hoài Khiêm nói.

Vào lúc này đương nhiên Ôn Tuy sẽ không từ chối anh, sau đó cô được anh đỡ về phòng ngủ. Dịch Hoài Khiêm biết cô đang lo lắng điều gì, còn kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ ra, để cô có thể dễ dàng nhìn tình hình bên ngoài mọi lúc mọi nơi.

“Chị Tuy, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, tình hình bên ngoài thế nào em sẽ nói cho chị nghe.” Dịch Hoài Khiêm lấy khăn lông lau vết nước nhỏ xuống từ trên trán cô.

Lúc Dịch Hoài Khiêm ở bên cạnh, luôn có thể làm cô cảm thấy yên tâm. Đương nhiên điều làm cô yên tâm nhất là Dịch Hoài Khiêm chưa xuất hiện trạng thái bị kí sinh, cho nên cô thuận theo ý của Dịch Hoài Khiêm nhắm mắt lại.

Ôn Tuy ngủ một giấc đến tận trưa ngày hôm sau, khuẩn biến dị ở bên ngoài vẫn đang rơi, khu chung cư này rất yên tĩnh, cô không nghe được âm thành ồn ào nào khác hết, cũng không biết những người khác có phải đã nhanh chóng bị kí sinh cắn nuốt như đời trước rồi không. Dịch Hoài Khiêm từ bên ngoài đi vào, Ôn Tuy thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, bèn hỏi: “Hoài Khiêm, sao rồi em, sắc mặt của em sao trông không ổn lắm.”

“Chị Tuy, chị tỉnh rồi sao, bây giờ chị cảm thấy thế nào?” Dịch Hoài Khiêm đi đến, giơ tay sờ trán Ôn Tuy.

Vẫn còn đang sốt, nhưng nhiệt độ không còn cao như tối hôm qua nữa. Dịch Hoài Khiêm sờ trán cô xong, bây giờ mới trả lời câu hỏi lúc trước, “Em không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi. Em vẫn luôn nghe thấy âm thanh bên ngoài, lúc tối khuya hôm qua, em nghe thấy hai người ở tầng trên xảy ra chuyện, họ gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, nhưng không có xe cấp cứu tới, sau đó sáng hôm nay, em không nghe thấy tiếng hai người đó nữa.”

Người trong khu dân cư này không nhiều, nhưng từ những điều Dịch Hoài Khiêm nghe được có thể thấy, gần giống với đời trước, những khuẩn biến dị đó đã bắt đầu nhanh chóng kí sinh cắn nuốt, bây giờ trung tâm thành phố dân cư đông đúc chắc đã rối loạn rồi. Ôn Tuy nhìn chiếc điện thoại đang tắt nguồn mình đặt một bên.

Cô giơ tay lấy điện thoại qua, mở máy lên là một chuỗi âm báo, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Đều đến từ bạn bè lúc trước cô từng nhắc nhở, ngay cả Phương Túc Kì hơn nửa tháng nay không liên lạc cũng có một cuộc gọi nhỡ.

Quả nhiên giống hệt như cô nghĩ, bắt đầu từ tối khuya hôm qua, đã có rất nhiều người liên tiếp bị khuẩn biến dị cắn nuốt, chỉ trong một đêm đã hoàn toàn hỗn loạn, trên mạng càng ồn ào hơn, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác hoang mang và hoảng loạn.

Rất nhiều hình ảnh được đăng tải lên mạng xã hội. Đa số là hình ảnh mọi người sau khi bị khuẩn biến dị cắn nuốt, trên cơ thể mọc lên những mảng lớn vi khuẩn có hình thù kì lạ, đều là những loại khuẩn mà Ôn Tuy đã từng thấy ở kiếp trước. Một số ít hình ảnh là động vật và thực vật bị khuẩn biến dị kí sinh. Ngoài ra còn có một đoạn video quay quảng trường trung tâm của thành phố B, nơi có một tòa tháp ngàn năm tuổi. Lúc này, tòa tháp được bao phủ bởi những cây thực vật hình cầu màu đỏ tươi mọc dày đặc. Ngay cả những người không mắc hội chứng sợ lỗ cũng phải nổi da gà khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Những khuẩn biến dị này không chỉ kí sinh cắn nuốt nhân loại, động thực vật, còn có số ít khoáng sản dầu mỏ đều là vật bị chúng cắn nuốt kí sinh, định nghĩa của chúng về sinh vật sống có phần khác biệt so với định nghĩa thông thường của sinh vật sống.

Xem một hồi, Ôn Tuy cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới, cô tắt điện thoại, nhìn về phía Dịch Hoài Khiêm. Có lẽ tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt thật, sắc mặt hơi trắng, ngồi ở mép giường không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ôn Tuy lên tiếng nói với anh: “Hoài Khiêm, em cũng nghỉ ngơi lát đi, tình hình ở bên ngoài… chỉ sẽ càng ngày càng tồi tệ, em nên chuẩn bị tâm lý.”

Dịch Hoài Khiêm mỉm cười với cô, trong biểu cảm không có nhiều khác thường, lại đưa tay sờ má cô, “Chị Tuy, chị phải mau khoẻ lại nhé.”

Thật ra cảm giác bây giờ của Ôn Tuy không quá tốt, nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười nhẹ bảo: “Đương nhiên, chị Tuy sẽ không bỏ em lại một mình đâu, chị Tuy vẫn còn phải chăm sóc em cho đàng hoàng mà.”

Đợi Ôn Tuy lần nữa chìm vào giấc ngủ, Dịch Hoài Khiêm lại ngồi bên giường cô thêm một lúc lâu, sau khi xác định cô đã ngủ say, Dịch Hoài Khiêm đứng dậy đi đến một căn phòng khác. Sau khi vào phòng, cơn ho anh cố nén cuối cùng cũng bộc phát, anh bụm môi khẽ ho từng cơn, vịn tường đi vào nhà vệ sinh.

Chất lỏng ẩm ướt tràn ra từ khoang miệng, nhỏ giọt qua kẽ tay. Dịch Hoài Khiêm dựa vào bồn rửa mặt, thấp giọng ho từng cơn. Anh cảm thấy có thứ gì đó từ cơ thể đang liên tục trôi đi mất, tuy không nhìn thấy, nhưng anh ngửi thấy mùi tanh, nên đoán là mình đang ho ra máu.

Ôn Tuy chỉ biết đời trước lúc Dịch Hoài Khiêm đến tìm mình trông có vẻ rất ổn, không hề xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh bị khuẩn biến dị cộng sinh, tốt hơn nhiều so với bị cắn nuốt và kí sinh. Dịch Hoài Khiêm trước nay không chủ động nói với cô về sức khoẻ của mình, anh vẫn luôn biểu hiện mình rất ổn, cho nên Ôn Tuy không biết rốt cuộc trạng thái của anh thế nào.

Trong suy nghĩ của Ôn Tuy, vào khoảng thời gian này chắc là Dịch Hoài Khiêm không sao, cho nên cô khá yên tâm với Dịch Hoài Khiêm. Nhưng giống như việc cô sống lại đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người vậy, số mệnh của Dịch Hoài Khiêm cũng vì cô mà rẽ theo một hướng khác.

Tiếng nước chảy róc rách ngừng lại, Dịch Hoài Khiêm vệ sinh cá nhân xong, dựa vào tường một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng Ôn Tuy đang nghỉ ngơi. Chỉ trong chốc lát ấy, sắc mặt anh lại càng tái nhợt hơn.

Ôn Tuy vẫn chưa tỉnh, cô ngủ rất say. Dịch Hoài Khiêm đi đến bên cạnh cô, cúi đầu trân trọng đặt lên trán cô một nụ hôn lạnh băng.

Bình Luận (0)
Comment