Sổ tay trùng sinh công lược [131]
Em trai mù 11
Chương 131: Cánh bướm và số mệnh.
“Chị Tuy, những người bị khuẩn biến dị cắn nuốt sẽ như thế nào vậy chị?”
“Người bị khuẩn biến dị cắn nuốt hả? Chị đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp, thường thấy nhất là máu thịt trong cơ thể bị khuẩn biến dị hút cạn, trở thành chất dinh dưỡng cho chúng sinh trưởng, sau khi người đó bị hút khô xong, khuẩn biến dị sẽ phá da mọc từ trong cơ thể họ, con người sẽ giống một khúc gỗ mục, còn khuẩn biến dị sẽ mọc thực thể trên đó.”
“Còn trường hợp khác là cơ thể nứt vỡ, da thịt rạn nứt, từ trong khe hở mọc ra thực thể khuẩn chằng chịt như râu tóc, trường hợp tốt nhất là mê mang không tỉnh dậy được, khi chết cả người sẽ dần dần cứng lại biến thành một bộ phận của khuẩn biến dị. Ờm, còn có một loại nữa là năm cảm quan của con người dần dần mất đi, cơ thể dần tê dại, các cơ quan nội tạng nhanh chóng phân hủy, cuối cùng trong thân thể của người đó sẽ trống rỗng, bên trong là môi trường sinh sôi của khuẩn biến dị. Đương nhiên cũng có loại khác nữa, chị cũng không biết hết tất cả”
“Tóm lại bị cắn nuốt là tình huống xấu nhất, so với những tình huống trên, chị bị kí sinh được xem là khá ổn rồi, chỉ thỉnh thoảng sẽ lên cơn đau thôi, quen rồi là sẽ không sao. Trường hợp cộng sinh với khuẩn biến dị như em thì càng không phải lo lắng, chỉ cần không tiêu hao sức sống quá độ cố ý giục chúng phát triển, em sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
…
Dịch Hoài Khiêm còn nhớ câu trả lời của Ôn Tuy khi mình hỏi Ôn Tuy về khuẩn biến dị hồi trước. Ôn Tuy chắc chắn sau khi tận thế xảy ra anh nhất định đã gặp khuẩn biến dị cộng sinh, nhưng Dịch Hoài Khiêm không cảm thấy như thế. Vì có lẽ chị Tuy của anh đích thân trải nghiệm những điều đó, mới cảm thấy đáng ra nên như thế, nhưng lòng anh rất rõ ràng, bất kì thay đổi nhỏ nhặt nào đều sẽ khiến tương lai phát triển theo một hướng không xác định khác, số mệnh của anh có lẽ ngay khoảnh khắc chị Tuy được sống lại cũng theo đó thay đổi.
Tuy đã có suy nghĩ như thế từ lâu, nhưng Dịch Hoài Khiêm chưa từng nói với Ôn Tuy về điều này, anh không muốn chị Tuy sẽ lo lắng, có lẽ chính bản thân chị Tuy cũng hiểu rõ, nhưng chẳng qua cô không muốn nghĩ theo hướng này mà thôi. Dịch Hoài Khiêm biết nếu sau khi tận thế xảy ra anh thật sự gặp chuyện gì không may, chị Tuy nhất định sẽ đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu mình, sau đó chịu đựng áp lực nặng nề.
Dịch Hoài Khiêm không muốn như thế. Cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều không thể cho nó là vấn đề của chị Tuy. Trước khi tận thế ập đến, anh chỉ đành nén lại dự cảm không tốt ấy, yên lặng chờ đợi số phận của mình.
Nhưng sau khi tận thế xảy ra, anh phát hiện sự lo lắng lúc trước của mình đã thành sự thật. Khuẩn biến dị anh gặp không phải là loại khuẩn cộng sinh như chị Tuy nói, mà là khuẩn cắn nuốt.
Nếu như là khuẩn cộng sinh, cơ thể của anh sẽ không đột nhiên suy thoái nhiều đến vậy. Vào ngày xuất hiện khuẩn biến dị, đột nhiên anh có thể nghe thấy âm thanh xa hơn và nhiều hơn, ban đầu anh cảm thấy như vậy không tệ, nhưng một ngày sau, anh phát hiện độ nhạy cảm khứu giác, vị giác của mình đều đang tăng lên chóng mặt, tiếp đó, anh đột nhiên bắt đầu ho ra máu.
Sau đó, các giác quan thính giác, vị giác và khứu giác nhạy bén đột biến của anh lại nhanh chóng suy yếu. Nếu vẽ đồ thị cho hai ngày này, nó sẽ giống như một ngọn núi: tăng trưởng đột biến lên đến đỉnh, sau đó là suy giảm nhanh chóng. Tối hôm sau, anh thử ăn một thìa muối, chỉ nếm được một chút vị mặn. Hương xông nồng nàn lúc trước giờ anh chỉ ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Lúc trước anh có thể nghe thấy âm thanh nhỏ nhặt nhất, nhưng bây giờ ngay cả tiếng đàn dương cầm của mình truyền vào tai cũng trở nên yếu ớt.
Cách khoảng hai tiếng anh lại nôn ra máu một lần, từ lúc ban đầu là chất lỏng không rõ xen lẫn máu tươi, đến sau này hoàn toàn là máu tươi, sau vài ngày, anh phát hiện trong máu tươi mình nôn ra có xuất hiện mảnh vụn, nếu đoán không sai, anh cảm thấy đó có lẽ là mảnh vụn của nội tạng.
Lúc Dịch Hoài Khiêm đứng bên bồn rửa tay rửa vết máu trên tay và mặt mình, đã hoàn toàn xác định trên cơ thể mình có khuẩn biến dị cắn nuốt. Anh không biết nên nói việc này cho chị Tuy như thế nào, chỉ đành tạm thời giấu cô.
May mà lúc đó chị Tuy của anh đang ngủ mê man vì sốt cao, thi thoảng tỉnh lại thần trí cũng hơi mơ hồ, còn anh thì quá điềm tĩnh, không thể hiện ra chút đau đớn nào, cho nên chị Tuy không phát hiện ra sự khác thường của anh.
Dịch Hoài Khiêm không yếu ớt như Ôn Tuy tưởng tượng, đối diện với việc cái chết có thể xảy đến trước mặt, anh không hoảng loạn bối rối, mà bắt đầu lo lắng cho Ôn Tuy đầu tiên.
Nếu cô phát hiện chuyện này, nhất định sẽ rất đau buồn, sau đó như điều lúc trước anh nghĩ, cô sẽ coi tất cả chuyện xảy ra là lỗi của mình.
Để tránh chuyện này xảy ra, Dịch Hoài Khiêm cẩn thận che giấu sự khác thường của bản thân, đồng thời đưa ra một quyết định. Anh phải rời khỏi nơi này, đi đến một nơi chị Tuy không tìm thấy. Chỉ cần không để chị Tuy của anh tận mắt chứng kiến anh chết, không để cô phát hiện mình bị khuẩn biến dị cắn nuốt, vậy có lẽ cô sẽ không trách bản thân lắm.
Đây không phải là một cách hay, nhưng Dịch Hoài Khiêm không có cách nào khác, anh không có lựa chọn.
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi xuất hiện khuẩn biến dị, Ôn Tuy lại tỉnh giấc một lần, tuy vẫn đang sốt, nhưng cô cảm thấy bản thân đã đỡ hơn nhiều. Vẫn giống như mấy lần trước, chỉ cần cô tỉnh dậy, đều có thể nhìn thấy Dịch Hoài Khiêm ngồi ở trước giường.
Ôn Tuy thấy sắc mặt của anh không tốt, tưởng là anh bị tận thế xảy ra bất ngờ và bệnh tình của mình dọa sợ, cô nắm chặt tay anh an ủi.
“Hoài Khiêm, chị tỉnh rồi. Sắc mặt của em sao xấu vậy, tối hôm qua có phải lại không ngủ không? Chị đã nói chị không sao rồi, em không cần lo lắng nữa, em xem hôm nay có phải chị đã đỡ hơn nhiều rồi không, đều tại chị không tốt, làm em sợ rồi, tối nay em không được thức đêm nữa, phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng để tới lúc đó chị khỏe rồi, còn em thì ngã bệnh.”
Ôn Tuy cảm thấy hình như Dịch Hoài Khiêm có hơi ngẩn ngơ, cách một lúc lâu mới phản ứng lại cô đang nói chuyện. Nhưng giọng nói không có gì khác thường, “Chị Tuy, chị phải mau khỏe lại nhé, nếu không em lo lắng lắm.”
Ôn Tuy quên mất đã bao nhiêu lần, đời trước mỗi lần khuẩn biến dị kí sinh trong cô phát tác, bé mù đều sẽ ở bên cạnh cô như thế này. Có lẽ, một tình cảm khác của cô đã dần dần được nuôi dưỡng nung nấu trong vô số lần túc trực trông nom như thế.
“Được, chị biết rồi, có phải Hoài Khiêm mệt lắm rồi không, bây giờ em đi nghỉ ngơi nhé?” Ôn Tuy chống đỡ cơ thể ngồi dậy, ôm lấy Dịch Hoài Khiêm.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy lòng mình có hơi thấp thỏm không yên, nhưng chỉ cần Dịch Hoài Khiêm còn ở đây, cô sẽ không sợ điều gì hết. Dù sao họ ở bên nhau, chỉ cần cô còn ở đây, sẽ không để bé mù chết trước mặt mình.
“Em đi nghỉ ngơi đi.” Ôn Tuy buông Dịch Hoài Khiêm ra, bảo anh đi nghỉ ngơi. Dịch Hoài Khiêm miệng thì đồng ý, nhưng vẫn ngồi bên giường không động đậy.
Ôn Tuy bó tay với anh, chỉ đành mỉm cười nằm xuống giường, “Được rồi, đợi chị ngủ rồi, thì em cũng phải đi nghỉ ngơi nhé.”
“Được.” Dịch Hoài Khiêm cười nhẹ gật đầu.
Lần nữa cảm nhận được cơn đau nhói ấy, Dịch Hoài Khiêm nhẹ nhàng buông tay Ôn Tuy ra, anh đứng dậy đi sang phòng khác. Lần này, anh ho ra nhiều mảnh vụn trong máu hơn. Anh loay hoay lần mò thu dọn những thứ đó, sau đó lấy giấy và khăn lông lau sạch bồn rửa mặt và sàn nhà.
Trong quá trình lau rửa, anh cảm nhận được ngón tay mình bắt đầu hơi tê dại. Không chỉ tay, mà chân anh cũng vậy. Phải nhanh lên thôi, Dịch Hoài Khiêm nghĩ như thế, tìm một cái bọc đặt hết đồ lúc nãy lau dọn vào và cột chặt, sau đó xách túi mang ra ngoài.
Anh đi quanh phòng khách một vòng, cuối cùng sờ vào cây đàn dương cầm của mình.
Anh sắp phải rời đi rồi, nếu không sẽ bị nhìn ra điều khác thường. Lúc nãy chị Tuy nói chuyện với anh, anh chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ, anh nghĩ bản thân sẽ nhanh chóng không nghe được gì nữa. Thêm vào đó sự khác thường của tay chân và cơ thể, có lẽ bản thân đã cách cái chết không xa nữa, trước khi đó, anh phải đi xa một chút, đi đến một nơi không bị chị Tuy phát hiện ra.
Cứ để cô tưởng rằng mình mất tích, chứ không phải chết đi, như thế là được.
Dịch Hoài Khiêm xách theo cái bọc đựng khăn lông và giấy đã lau máu tươi ấy, cứ thế bình tĩnh rời khỏi nhà. Trước khi đi, anh không đi xem Ôn Tuy, anh sợ nếu nén lại thêm, sẽ không kịp, và cũng không nỡ.
Tiếp tục ở lại đây, anh sẽ trở thành tâm bệnh của Ôn Tuy.
Dịch Hoài Khiêm đoán sau khi bản thân rời khỏi đây chị Tuy sẽ đi tìm mình, cũng đoán được cô sẽ vất vả đau khổ bao nhiêu, nhưng ít nhất trước khi cô tìm được anh, cô có thể sống tốt. Nếu anh chết trước mặt chị Tuy, anh không xác định chị Tuy sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Tuy một tháng trước lúc Ôn Tuy đột nhiên xuất hiện trước mặt Dịch Hoài Khiêm, biểu hiện của cô rất kiên cường, muốn chăm sóc anh mọi lúc mọi nơi, nhưng trong lòng Dịch Hoài Khiêm, anh rõ ràng cảm nhận được sự suy yếu dưới vỏ bọc mạnh mẽ của Ôn Tuy, từng phút từng giây cô đều đang sợ hãi, và nguồn cơn làm cô lo sợ là anh, sự tồn tại của anh trói buộc Ôn Tuy, sống chết của anh là gông xiềng đè nặng lên vai Ôn Tuy.
Không ai có thể gánh vác được sống chết của người khác, như thế quá nặng nề.
Có lẽ lần này mình rời đi, đối với chị Tuy là một chuyện tốt. Lúc Dịch Hoài Khiêm chọn một con đường rời đi, lòng thầm tự nhủ với bản thân như thế. Nỗi đau dù lớn đến đâu cũng sẽ tan biến, nỗi buồn thương vì mất mát rồi cũng sẽ bị cuộc sống bào mòn. Chị Tuy của anh là một người có nội tâm kiên cường, dù cho tạm thời chìm vào hoang mang, cô cũng sẽ trở nên mạnh mẽ nhanh thôi.
Nhưng cùng lúc suy nghĩ như thế, Dịch Hoài Khiêm lại cảm thấy áy náy sâu sắc với Ôn Tuy. Anh vẫn còn nhớ như in lúc ba của chị Tuy mất, cô đã đau buồn biết bao, ban đêm một mình cô ngồi ở ban công khóc thầm, anh đứng ở sau cửa lắng nghe, sau đó anh từng suy nghĩ vô số lần, nếu bản thân không đến nơi này, không phá vỡ gia đình cô thì hay quá.
Sau đó anh lại chứng kiến mẹ chị Tuy đột ngột qua đời, tuy giữa hai mẹ con có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng cuối cùng chị Tuy cũng khó tránh khỏi đau buồn. Từng người thân rời đi, chỉ còn lại một mình mình, cảm giác này anh cũng từng trải qua, vì hiểu rõ, nên rất không muốn người mình yêu thương trân trọng phải trải nghiệm cảm giác ấy giống như mình. Chị Tuy xem anh là người thân, anh vốn muốn bầu bạn bên cô cả đời, không bao giờ rời bỏ cô, nhưng hôm nay, anh không thể không phản bội lại lời thề của mình, lần nữa đẩy chị Tuy vào tình cảnh này.
Nghĩ như thế, anh bỏ lại chị Tuy một mình ở nơi này, là điều đáng giận biết bao.
Vì tâm trạng thay đổi thất thường, lần này chỉ cách một khoảng thời gian ngắn, Dịch Hoài Khiêm lại cảm thấy ngực đau âm ỉ, mùi tanh nồng xộc vào mũi. Anh khom người, vịn vào bức tường bên cạnh.
Máu tươi màu đỏ thuận theo cổ tay nhuộm đỏ tay áo trắng của anh, sau đó nhỏ giọt xuống bụi cỏ. Một lúc sau, cơn ho dần dịu xuống, cậu thanh niên gục bên tường đứng dậy, loạng choạng tiếp tục đi về phía trước. Chẳng bao lâu, anh nhanh chóng biến mất sau màn đêm.
…
Trong phòng hết sức yên tĩnh. Ôn Tuy mở mắt, vô thức nhìn về phía mép giường. Bé mù không ở đây, ban đầu cô hơi sững người, sau đó lại nghĩ cuối cùng anh cũng nghe lời một lần, chắc là không chịu nổi nên đi nghỉ ngơi rồi.
Cô ngồi dậy xoay đầu vài cái, nghe thấy xương kêu rắc rắc. Đã hạ sốt hoàn toàn rồi, cô cảm thấy mình khỏe hơn trước rất nhiều, cả người tràn đầy sức sống.
Điều này hơi kì lạ, đời trước cô bị khuẩn biến dị kí sinh không có dáng vẻ thế này đâu, hơn nữa lần này cô không cảm nhận được cơn đau đớn khi bị khuẩn biến dị kí sinh. Chẳng lẽ, lần này không phải là khuẩn biến dị kí sinh à?
Ôn Tuy không nghĩ nhiều về vấn đề này, cô đứng dậy từ trên giường chuẩn bị đi xem Dịch Hoài Khiêm thử, không nhìn thấy anh, lòng cô không yên.