Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 132

Sổ tay trùng sinh công lược [132]

Em trai mù 12

Chương 132: Tìm kiếm

Trans: Meounonna

 

“Hoài Khiêm?” Ôn Tuy đi đến một căn phòng khác, bất ngờ khi không phát hiện bóng dáng của Dịch Hoài Khiêm. Cô đóng cửa lại đi đến nhà bếp và phòng khách, trên sô pha ở phòng khách có thể nhìn thấy điện thoại của Dịch Hoài Khiêm. Sau khi tìm một lượt quanh nhà, vẫn không nhìn thấy bé mù đâu, sắc mặt của Ôn Tuy liền thay đổi.

Những đồ đạc lúc trước cô tích trữ chưa từng bị đụng vào, khóa cửa của căn nhà vẫn ổn, không bị cạy, phòng bếp và phòng khách không có khác thường, không có ai từng đến nhà.

Ôn Tuy lại đi đến căn phòng lúc trước đã mở ra. Chăn trên giường được gấp gọn, cho thấy bé mù không nghỉ ngơi ở chỗ này, mở tủ quần áo, quần áo bên trong cũng không vơi đi.

Tiếp đó cô đi đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh trông không có gì khác lạ, nhưng lúc ánh mắt của cô lướt qua tấm gương đột nhiên khựng lại, sau đó đi lên trước tấm gương lấy tay quẹt một cái.

Chút màu đỏ trên tấm gương đã khô lại, nhưng Ôn Tuy khẳng định đây là vết máu. Vì chút vết máu này, lòng cô lập tức nảy sinh rất nhiều suy nghĩ không tốt. Sau đó quan sát kĩ lại nhà vệ sinh, Ôn Tuy phát hiện trên bồn rửa tay, dưới sàn nhà vệ sinh và cả tấm gương đều rất sạch sẽ, hệt như được người ta lau chùi rất nhiều lần.

Bọc rác trong thùng rác bên cạnh không thấy đâu. Cô lại tìm thấy vài chỗ có vết máu bắn lên, phía góc nghiêng của chai xà phòng rửa tay trên bồn rửa tay có chút máu, trong khe hở giữa tường và bồn rửa tay đều có vết máu, khe hở của gạch men dưới sàn cũng có màu đỏ sẫm.

Người sẽ lau kĩ những chỗ này, nhưng lại bỏ sót vết máu rõ ràng trong góc của tấm gương, chứng tỏ người làm những việc đó là Dịch Hoài Khiêm. Vì anh không nhìn thấy, nên dù có xử lý kĩ đến đâu cũng sẽ bỏ sót vài chỗ.

Anh lau vết máu ở đây là vì không muốn để cô phát hiện. Những vết máu này là của anh? Lau ở một phạm vi rộng thế này, máu văng ra xung quanh chắc chắn rất nhiều, vì sao lại có nhiều máu như vậy?

Nghĩ tới những thay đổi trên cơ thể mình, đó hình như không phải bị lây nhiễm bởi khuẩn biến dị kí sinh, biểu cảm của Ôn Tuy bỗng trở nên cực kì khó coi.

Sải bước dài đi đến cửa ra vào, Ôn Tuy mở tủ giày ra, dép đi trong nhà của Dịch Hoài Khiêm được đặt gọn gàng ở đó, đôi giày ra ngoài anh hay mang đã biến mất.

Là tự anh đi ra ngoài. Anh chắc chắn biết bây giờ ra ngoài nguy hiểm đến mức nào, cũng biết cô sẽ không đồng ý cho anh ra ngoài, nhưng anh vẫn đi. Chuyện này đại diện cho điều gì?

Tất cả dường như đều đang chỉ sang một đáp án có khả năng cao nhất. Ôn Tuy không ngốc, cô cũng hiểu rõ Dịch Hoài Khiêm là người như thế nào, nếu không phải vì lo nghĩ cho cô, anh sẽ không làm chuyện khiến cô lo lắng đau lòng như thế này.

Ôn Tuy lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lần trước tỉnh dậy thấy sắc mặt của Dịch Hoài Khiêm, mặt anh trắng bệch, lúc đó cô tưởng anh bị dọa sợ, bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là vì cơ thể anh xảy ra vấn đề gì?

Dẫu cho trong lòng không muốn tin tới đâu, Ôn Tuy cũng không thể không chấp nhận khả năng lớn nhất này. Khuẩn biến dị cô gặp ở đời này có lẽ không phải chủng kí sinh, mà là khuẩn biến dị cộng sinh, đồng thời số mệnh của Dịch Hoài Khiêm cũng bị thay đổi, khuẩn biến dị anh gặp không còn là chủng cộng sinh nữa, mà khả năng cao là khuẩn biến dị cắn nuốt, hơn nữa là loại đột biến rất nhanh, cơ thể của anh chắc chắn đã suy thoái rất nhanh, nếu không anh sẽ không vội vàng rời đi như thế, còn cẩn thận che giấu sự khác thường của cơ thể mình đến vậy.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tận đáy lòng Ôn Tuy gần như tuyệt vọng, cô hoàn toàn không dám tin mình sống lại những tưởng là để cứu bé mù, nhưng lại đem đến một kết cục như vậy cho bé mù, nếu là như vậy, cô sống lại còn có ý nghĩa gì?

Cô nói cô muốn làm một người chị tốt, kết quả không làm được, cô nói sẽ bảo vệ bé mù, cũng không thể làm được, bây giờ nói không chừng bé mù đã…

Ôn Tuy không để bản thân tiếp tục suy nghĩ nữa, cô quay về phòng mang theo một ít đồ, sau đó ra khỏi nhà.

Nếu cơ thể Dịch Hoài Khiêm suy thoái nhanh chóng, vậy anh không thể đi quá xa được, nếu bây giờ đi tìm, nói không chừng còn có thể tìm được người. Ôn Tuy ra cửa, vừa ra khỏi khu dân cư, cô liền bắt gặp hai người mặc đồ bảo hộ, đang khiêng một thi thể từ khu khác ra, thi thể đó mọc đầy khuẩn biến dị hình răng cưa màu xanh non, trông có vẻ sắp trưởng thành, cùng với sự xốc nảy do bị di chuyển, nó phát tán ra vài bào tử.

Hai người mặc đồ bảo hộ đang chất thi thể lên một chiếc xe tải hạng nặng, bên trong đã chất đầy xác chết, tất cả đều mọc đủ loại khuẩn biến dị. Ôn Tuy biết lúc này, có người vẫn đang thử cách chữa trị thông thường, nhanh chóng nghiên cứu các loại thuốc ức chế, vận chuyển tất cả thi thể bị lây nhiễm đến một địa điểm thống nhất để hỏa táng.

Nhưng họ sẽ nhanh chóng phát hiện tất cả biện pháp đều không có tác dụng, những nghiên cứu mà các nhân viên nghiên cứu hi sinh mạng sống để làm không hề cho ra bất kì loại thuốc hiệu quả nào có thể khống chế sự sinh trưởng của khuẩn biến dị, còn tốc độ phát triển của khuẩn biến dị thì quá nhanh, nguồn lây truyền của nó quá rộng, nó có thể xâm nhập vào cơ thể người bằng bất kì hình thức nào mà con người không ngờ tới.

Cho dù họ có đốt xác chết đi, khuẩn biến dị trên đó cũng sẽ không chết, sau khi biến thành tro nó sẽ lần nữa trở thành thực thể khuẩn biến dị có thể lây nhiễm khắp nơi.

Chẳng bao lâu sau, khi phần lớn xác chết của đợt đầu tiên bị thiêu rụi, đợt khuẩn biến dị ký sinh thứ hai dữ dội hơn sắp bắt đầu. Đến lúc đó, người chết sẽ nhiều hơn nữa, bộ máy nhà nước ở bất kỳ nơi nào cũng không có cách nào vận hành bình thường. Toàn bộ trái đất, bất kể là con người hay động thực vật, đều gần như chìm vào tê liệt, tất cả mọi thứ đang nhanh chóng tiến đến bờ vực diệt vong, chỉ còn lại một số ít người may mắn còn tiếp tục chật vật giãy giụa.

Đó đều là những tuyệt vọng cô từng đích thân trải nghiệm. Cô đã giải thoát từ trong thế giới tuyệt vọng đó, sở dĩ quay về đây lần nữa, là vì nỗi tiếc nuối trước khi chết kia, là vì trước lúc chết Dịch Hoài Khiêm đã đau khổ tuyệt vọng nhìn cô rời đi. Cho nên nếu Dịch Hoài Khiêm đã chết, cô thật sự không có cách nào có thể một mình tiếp tục sinh tồn ở trong thế giới không có lấy một tia hi vọng này.

Nhìn thấy Ôn Tuy, người mặc đồ bảo hộ bên cạnh xe tải đi đến cản cô lại, “Cô gái, bây giờ tốt nhất cô nên ở trong nhà đừng chạy ra ngoài lung tung, nếu trong nhà có ai bị lây nhiễm khuẩn biến dị mà chết, vui lòng phối hợp đem tất cả thi thể thiêu rụi, nếu không sẽ biến thành nguồn lây nhiễm mới, sẽ lây nhiễm cho nhiều người hơn.”

Ôn Tuy vốn không muốn nói nhiều với anh ta, nhưng thấy đống thi thể chất đầy trên xe tải, cô lại do dự, thế là cô hỏi: “Tôi đến để tìm người, bạn trai tôi một mình ra ngoài, anh ấy là người mù, anh có thấy một người mù nào xung quanh đây không?”

Người đàn ông mặc quần áo bảo hộ không nhìn thấy biểu cảm bảo: “Tiểu đội của chúng tôi đã tiến vào đây từ ngoại ô thành phố Từ. Chúng tôi đã vào khu dân cư này hơn hai tiếng đồng hồ. Tôi không thấy người mù nào, nhưng có rất nhiều người đã chết bên đường vì bị lây nhiễm. Chúng tôi không có thời gian để tìm kiếm thân nhân của từng người họ, nên chúng tôi đã đưa tất cả lên xe tải. Sau khi kiểm tra xong khu dân cư này, chúng tôi sẽ mang những thi thể này ra ngoại ô thành phố để tiêu hủy.”

Có lẽ vì mấy ngày nay chứng kiến ​​quá nhiều người chết và quá nhiều người đau khổ vì sinh ly tử biệt nên giọng điệu của người đàn ông rất bình thản, như thể đã chết lặng.

Ôn Tuy lại nhìn vào đống thi thể trên xe tải lớn, cô hoàn toàn không tin bé mù sẽ ở đó, nhưng đáy lòng lại có chút không xác định, cuối cùng cô đưa ra yêu cầu, “Tôi muốn vào trong đống thi thể đó tìm thử.”

Người đàn ông từ chối, “Tiếp xúc quá gần những nguồn lây nhiễm sẽ làm cô dễ bị phơi nhiễm hơn. Tôi khuyên cô…”

Ôn Tuy vượt qua người anh ta, chống một tay lên đuôi xe, dùng sức nhảy lên. Vài người mặc đồ bảo hộ định ngăn cản cô, nhưng cô đều bị né được. Nếu lúc này Ôn Tuy chú ý, chắc chắn cô sẽ phát hiện tốc độ phản ứng của mình nhanh hơn trước rất nhiều, nếu là cô của lúc trước, cô sẽ không thể một tay chống rồi leo lên xe được, cũng không thể dễ dàng né tránh sự cản trở của nhiều người như vậy.

Mắt thấy cô đã chui đầu vào đống xác chết, người đàn ông lúc trước nói chuyện với cô thở dài, huơ tay với người trong tiểu đội của mình, thế là những người khác cũng không ngăn cản Ôn Tuy nữa, cứ mặc cô tìm kiếm trong đống thi thể.

Trong mấy ngày qua, hầu như ai trong số họ cũng đã mất đi người thân, hoặc là cha mẹ, hoặc là vợ con, hoặc là bạn bè chiến hữu. Ai cũng có tâm trạng như nhau. Họ gánh vác trách nhiệm trên vai, dù đau buồn, họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, có lẽ việc họ làm có thể cứu thêm ai đó, dù chỉ một người cũng được, hoặc cũng có thể việc họ làm chỉ là tốn công vô ích, không ai biết được.

Ôn Tuy lật tìm một hồi, có một người đàn ông mặc đồ bảo hộ mang một bộ đồ bảo hộ đến đưa cho cô. Ôn Tuy không mặc, cô biết bất kì bộ đồ bảo hộ nào cũng không có tác dụng, khuẩn biến dị thậm chí có thể kí sinh trên những bộ đồ này, chỉ cần chất liệu của đồ bảo hộ có thể trở thành chất dinh dưỡng để chúng sinh trưởng.

Thấy cô không cần, người đàn ông cũng không nhiều lời, trực tiếp rời đi. Ôn Tuy không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, nhanh chóng kiểm tra mỗi một thi thể. Những xác chết này sau khi bị khuẩn biến dị cắn nuốt đều trông rất gớm ghiếc đáng sợ, bây giờ có rất nhiều người đàn ông chỉ cần nhìn những thứ này đã không chịu nổi, nhưng Ôn Tuy đã sớm quen rồi, trực tiếp lấy tay lật tìm. Có một số thi thể đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, biến thành thứ gì đó hệt như cành cây khô.

Ôn Tuy chỉ có thể xác định dựa vào quần áo trên những thi thể này. Trong quá trình đó tim cô ngừng đập mấy lần, hễ nhìn thấy thi thể có thân hình giống bé mù và mặc quần áo, mang giày giống với anh, cô đều cảm thấy không tài nào thở nổi, mãi đến khi xác nhận người đó không phải bé mù, cô mới yên tâm, tiếp tục tìm chỗ khác.

Đợi sau khi tìm hết một lần phát hiện trong những thi thể này không có bé mù, Ôn Tuy mới đứng thẳng người, cảm thấy bản thân đã sống lại một lần nữa. Cô không kéo dài thời gian ở đây nữa, nhảy xuống xe, chạy thẳng về một hướng khác.

Lúc nãy cô nhợt nhớ ra, xung quanh đây có lắp đặt camera, cô có thể đến phòng camera giám sát xem thử Dịch Hoài Khiêm rời đi theo hướng nào, nếu không cô đi tìm như thế này, rõ ràng là mò kim đáy bể.

Trong phòng bảo vệ giám sát khu dân cư có một ông lão. Ông ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, ho sặc sụa, cả người đều phản ứng rất chậm. Ôn Tuy nói chuyện với ông năm phút, ông mới hiểu ý và gật đầu. Ôn Tuy không biết cách sử dụng máy móc ở đây, nên ông lão bước vào, mở camera giám sát của tòa nhà số 7 cho cô.

Ôn Tuy lòng như lửa đốt, nhưng cô phải cố nén lại bình tĩnh tua thời gian để xem đoạn phim giám sát. Cuối cùng, mắt cô sáng lên, hình dáng của Dịch Hoài Khiêm xuất hiện trên màn hình.

Trong tay anh xách một bọc đồ gì đó, đi chậm về hướng cửa phía bắc của khu dân cư, khi sắp rời khỏi khu vực của camera giám sát, Ôn Tuy nhìn thấy anh đột nhiên dừng lại, dựa vào tường của một tòa nhà ho sặc sụa, vì khoảng cách quá xa hình ảnh mơ hồ, cô nhìn không rõ lắm, chỉ đủ để cô biết cơ thể của Dịch Hoài Khiêm thật sự có vấn đề.

Dịch Hoài Khiêm không còn xuất hiện trong bất kỳ đoạn phim giám sát nào nữa, sau đó Ôn Tuy vội vã chạy đến cửa phía bắc của khu dân cư. Khi đi qua bức tường đó, cô nhìn thấy một vũng máu lớn xen lẫn với một vài mảnh vụn màu đen.

Ôn Tuy nhắm mắt lại một lúc sau đó mở mắt ra, tiếp đó không quay đầu men theo con đường này tiếp tục tìm kiếm.

Chẳng mấy chốc, cô chạy ra khỏi khu dân cư, nhưng vẫn không thấy Dịch Hoài Khiêm đâu. Trên đường hầu hết đều là xe tải chở xác chết và rất nhiều xe tư nhân, nhưng người trên đường rất ít, hầu như tất cả các cửa hàng trên phố đều đóng cửa, trên các luống hoa và cây lớn ven đường đều có thể nhìn thấy rất nhiều khuẩn biến dị kí sinh trên đó, khắp nơi đều là khung cảnh hỗn loạn.

Ôn Tuy đứng ở một ngã tư đường, nhìn dòng xe tới lui, từ từ ngồi thụp xuống ôm đầu mình.

Cô đã làm mất bé mù rồi.

Qua một hồi lâu, Ôn Tuy lần nữa đứng dậy, ngoài mắt hơi đỏ ra không thấy điểm khác thường nào. Cô chặn lại một người mặc đồ bảo hộ đang đốt khuẩn biến dị bên đường.

“Cho tôi hỏi thăm, nếu ở gần con đường này nhìn thấy xác chết bị phơi nhiễm, thì sẽ bị đưa đến đâu vậy?”

Bình Luận (0)
Comment