Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 133

Sổ tay trùng sinh công lược [133]

Em trai mù 13

Chương 133: Tin tức

Trans: Meounonna

 

Một tháng sau, thành phố S vốn phồn hoa đã biến thành một thành phố trống trải yên tĩnh. Trên đường không còn tiếng xe hơi chạy ầm ầm, những con phố thương mại và quảng trưởng cũng không còn dòng người nhộn nhịp tấp nập tới lui, chỉ có khuẩn biến dị đủ màu sắc loang lổ xuất hiện trong khắp các ngóc ngách của thành phố, trong không khí phiêu tán bào tử của khuẩn biến dị, và cả kí thể sợi khuẩn màu trắng hệt như tơ liễu ngày xuân.

Dưới tình cảnh này, khuẩn biến dị màu sắc tươi sáng và sợi khuẩn màu trắng toát ra vẻ đẹp điêu tàn quái lạ.

Thành phố huyên náo trở nên im ắng lạ thường, chỉ âm thanh khuẩn biến dị chín rộ bung nở.

Hai tuần trước, số người chết đã không tài nào thống kê nổi. Người chết ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có vô số xác chết xuất hiện, ban đầu, còn có người tổ chức dọn dẹp xác chết và bào chế thuốc, nhưng hoàn toàn vô ích, số người tử vong vẫn tiếp tục gia tăng mỗi ngày, nên tất cả các tổ chức chính thống đã bắt đầu sụp đổ và cuối cùng biến mất.

Bàng hoàng, khủng khiếp, khổ đau, điên cuồng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thành phố S này là một hình ảnh thu nhỏ của cả thế giới. Cho đến mười ngày trước, người ta vẫn có thể truy cập mạng, nhưng trên mạng cũng ảm đạm khiến người ta bức bối như trong thực tế, ngoài việc cho mọi người biết rằng khắp nơi đều có tình hình giống nhau, thì chẳng còn tác dụng khác nữa.

Sau khi các tổ chức chính thống sụp đổ, những người còn lại nhốn nháo chạy khắp nơi như ruồi mất đầu tìm kiếm cái gọi là lối thoát. Không biết từ đâu nổi lên tin đồn bảo rằng ở những nơi dân cư thưa thớt, số lượng người bị nhiễm khuẩn biến dị sẽ ít hơn, nên những người vốn sống trong thành phố vội vàng chạy đến những khu dân cư thưa thớt xung quanh.

Cứ như thế, mỗi ngày trôi qua, người thì chết người thì bỏ đi, cuối cùng biến thành một thành phố trống trải.

‘Cộp cộp’

Tiếng giày giẫm trên đường phố trong không gian yên tĩnh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, một người phụ nữ vội chạy đến từ một chỗ rẽ trong góc phố, bước qua thi thể khô quắt ngã trên vỉa hè, lần theo bản đồ trong tay đi về một hướng khác.

Trong thành phố âm u như khu rừng cốt thép này vẫn còn có người chưa rời đi, nhưng đa phần trong số họ đều bị doạ sợ vỡ mật bởi cơn thảm hoạ đột nhiên ập xuống, không dám rời đi, cũng không dám hiên ngang đi trên đường lớn như thế. Thông qua cửa sổ nhìn thấy người phụ nữ đi lại trên đường lớn, ánh mắt của người đứng sau cửa sổ đều bất giác dõi theo cô, mãi đến khi bóng dáng của cô vội vã biến mất trong tầm nhìn.

Người phụ nữ này chính là Ôn Tuy, từ một tháng trước Dịch Hoài Khiêm đột nhiên rời đi, cô đã tìm anh một tháng rồi.

Ban đầu là ở xung quanh khu dân cư, cô tra được tất cả thi thể tìm thấy ở quanh đây đều sẽ được đưa tới vài chỗ cố định để hoả táng tiêu huỷ, nếu vẫn còn sống, cũng sẽ trực tiếp được đưa đến gần nơi hoả thiêu, đợi người chết xong sẽ ở đó thiêu luôn. Cho nên cô đã tìm kiếm qua lại giữa những nơi này, hỏi thăm bất cứ người nào có thể đã từng gặp Dịch Hoài Khiêm, thậm chí cô còn nghĩ cách tìm camera giám sát bên đường.

Nhưng tất cả việc này đều tốn công vô ích, mãi đến hôm nay là một tháng sau cô vẫn chưa thể tìm thấy Dịch Hoài Khiêm.

Trong khoảng thời gian này, những người còn sống ở thành phố đều đã rời đi, đàn chị Hàn Lộc và hai người bạn khác cô từng nhắc nhở đều liên lạc cô, hỏi cô có muốn cùng nhau rời đi hay không, những người còn lại không liên lạc với cô, có lẽ là liên lạc không được, cũng có thể là đã chết rồi.

Ôn Tuy từ chối tất cả lời mời của mọi người, kiên quyết ở lại nơi này tìm Dịch Hoài Khiêm. Dẫu cho bản thân cô cũng hiểu, đã bao nhiêu ngày trôi qua, bé mù của cô e rằng đã chết từ lâu, nói không chừng trong lúc cô không phát hiện, thi thể của anh đã bị thiêu rụi thành tro, nhưng tận đáy lòng của Ôn Tuy vẫn có một thanh âm nói với cô rằng, tiếp tục tìm kiếm đi, chỉ cần tiếp tục tìm, rồi sẽ có một ngày cô có thể tìm thấy bé mù.

Lúc gặp phải chuyện như thế này, giữa lý trí và cảm tính, con người luôn muốn tin vào cảm tính hơn.

Ôn Tuy gần như đã đi hơn phân nửa thành phố S, lần này cô không đi theo đại bộ đội chạy trốn đến vùng núi hẻo lánh như kiếp trước nữa, mà là ở lại nơi này, cho nên cô đã tận mắt chứng kiến sự diệt vong của thành phố.

Có lẽ, thành phố này cũng sẽ chứng kiến cái chết của cô.

Khi Ôn Tuy ở nơi tập kết thi thể khuẩn biến dị cuối cùng lật tìm thi thể, cô nhìn núi xác chết vô tận kia mà lòng dâng lên nỗi bất lực và mệt mỏi vô tận.

Rời khỏi nơi này, trở về trên phố, Ôn Tuy hơi mơ màng, cô không nhớ bản thân đã lê thân thể mệt mỏi đi ra ngoài bằng cách nào. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xanh, trước mắt tối sầm lại, cả người ngã xuống dưới đất ngất lịm.

Kể từ khi Dịch Hoài Khiêm mất tích, cô gần như không nghỉ ngơi đàng hoàng ngày nào, nếu thật sự mệt mỏi quá thì híp mắt ngủ thiếp đi một chút, sau đó tiếp tục đi khắp nơi tìm kiếm. Cơ thể của cô tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng dù khoẻ mạnh cách mấy thì cuối cùng cô vẫn là một con người, dưới sự lao lực cả về thể xác lẫn tinh thần, cả người cô ốm hẳn đi, bây giờ cuối cùng cũng hết kiên trì nổi mất đi ý thức.

Ngay vào khoảng thời gian đó, trên đường đi từ thành phố S đến thành phố B, ba chiếc xe dừng lại trong một thị trấn nhỏ. Hai người đàn ông với vẻ mặt kiên nghị bước ra từ trong xe, họ dọn dẹp xung quanh, phát hiện không có người khác, mới quay về trước đầu xe nói với người đối diện: “Ông Đỗ, ông xuống nghỉ ngơi đi, một tiếng đồng hồ sau chúng ta xuất phát tiếp.”

Người đàn ông ngồi trong xe hòa nhã đáp lời, sau đó mở cửa xe bước ra.

Ông ấy nhìn có vẻ khoảng hơn 40 tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã nhuốm bạc, ở phía sau ông ấy còn một cô gái đeo mắt kính khoảng hơn 20 tuổi, cẩn thận giơ tay muốn đỡ ông, đồng thời miệng bảo: “Thầy, thầy cẩn thận chút.”

Người đàn ông được gọi là  ‘Ông Đỗ’ một tay chống gậy, tư thế đi đường hơi chậm chạp, ông cười phẩy tay với học trò của mình, “Chỉ là chân có hơi không thuận tiện thôi, đâu phải bị liệt đâu, tuổi còn trẻ, đừng có chau mày hoài, cẩn thận trông còn già hơn thầy.”

Cô gái bất lực nhìn ông ấy một cái, bắt đầu dọn đồ trong xe xuống, họ ở đây nghỉ ngơi một tiếng, là vì để nấu cơm, người thầy này của cô tuy dễ tính, cũng sẵn lòng ăn bánh quy đồ đóng hộp với bộ đội, nhưng cô ấy luôn muốn cho ông một cuộc sống thoải mái hơn chút, có thể làm chút đồ ăn nóng thì cố gắng nấu cơm để ăn.

Đỗ Lí Thư cười híp mắt nhìn học trò nhỏ của mình bận rộn một hồi, còn định động tay giúp đỡ, nhưng bị đuổi qua một bên. Ông ấy cũng không tức giận, chống gậy đi đến trước chiếc xe cuối cùng gõ cửa kính cửa sổ, “Tiểu Tùy à, em đã tỉnh chưa?”

“Thầy Đỗ?” Cửa xe được kéo ra từ bên trong, lộ ra một cậu thanh niên khôi ngô thanh tú ngồi bên trong.

Cậu thanh niên đẹp trai này là một người mù, do Đỗ Lí Thư nhặt được. Lúc cậu thanh niên tỉnh dậy không còn nhớ điều gì nữa, Đỗ Lí Thư hỏi anh tên gì, cậu trai trẻ do dự một lát rồi đáp: “Trong tên của em có lẽ có một chữ “Tùy”.”

(*) Giải thích chữ Tuy绥- Tùy随:

Tên của Ôn Tuy là 温绥, chữ 绥- Tuy, Phiên âm cách đọc là Suí, đồng âm với chữ随- Tùy mà Dịch Hoài Khiêm nhớ. Tuy chữ Hán Việt thì Tuy và Tùy không đồng âm, nhưng trong tiếng trung thì nó đích thị là từ đồng âm.

 

Đỗ Lí Thư hỏi anh là chữ “Tùy” nào, anh lại không trả lời được, chỉ suy ngẫm hồi lâu với vẻ mặt bối rối, Đỗ Lí Thư cũng chỉ dùng đại chữ “Tùy” trong “Tùy Tiện” để gọi cậu. Tiếp xúc với nhau một tháng, đã không còn xa lạ như ban đầu, Đỗ Lí Thư dựa vào bên cạnh xe, giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với cậu thanh niên, “Hôm nay em cảm thấy thế nào?”

Cậu thanh niên sờ vào lồng ngực của mình bảo: “Khuẩn biến dị cộng sinh sáng hôm qua mới cấy vào hình như không có tác dụng nữa, sáng hôm nay lại bắt đầu hơi đau, nhưng không có ho ra máu.”

“Khuẩn biến dị kí sinh tối hôm qua thầy cấy vào thì sao? Có sự thay đổi nào không?”

“Hơi có chút tác dụng ức chế ạ, nhưng hơi yếu.”

Đỗ Lí Thư liên tục hỏi vài câu hỏi, cậu thanh niên trả lời từng câu một, Đỗ Lí Thư thấy anh ngồi ở đó với dáng vẻ bình tĩnh dịu dàng, không nhịn được thở dài từ tận đáy lòng. Ông hỏi về một vấn đề khác: “Hôm nay em vẫn chưa nhớ lại việc liên quan đến bản thân mình à?”

Cậu thanh niên lần này hơi do dự một chút, sau đó mới lắc đầu.

Đỗ Lí Thư tò mò, “Sao vậy em?”

Biểu cảm trên mặt cậu thanh niên hơi tiếc nuối, mở miệng giải thích bảo: “Lúc em nằm mơ dường như có nhớ lại điều gì đó, nhưng đến khi em tỉnh dậy, thì không còn nhớ gì nữa.”

Đỗ Lí Thư chỉ đành an ủi anh bảo: “Không gấp, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại thôi.”

Lời an ủi này của ông ấy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cậu thanh niên vẫn mỉm cười với ông tỏ ý cảm ơn. Tuy không nhớ gì cả, mắt cũng không thấy đường, thậm chí trong cơ thể còn có nhiều khuẩn biến dị lây nhiễm chéo như thế, đó là mối đe dọa có thể đối diện với cái chết bất cứ lúc nào, nhưng anh không hề tỏ ra oán hận hay đau khổ.

Đỗ Lí Thư đánh giá rất cao sự thong dong bình tĩnh của anh, ông cảm thấy tính cách của cậu trai trẻ này rất giống một người bạn cũ lúc trước của ông. Ban đầu lúc nhặt được anh, Đỗ Lí Thư chỉ tò mò khi bắt gặp một trường hợp nhiễm bệnh hiếm gặp, nhưng bây giờ, thông qua 1 tháng sống chung, lòng ông ấy lại có chút muốn kết bạn vong niên với cậu thanh niên nhỏ này.

Một tháng trước khi nhặt được cậu trai trẻ, tình hình của anh trông vô cùng tệ, chỉ còn lại một hơi thở. Đỗ Lí Thư tận mắt chứng kiến một chuyện khó tin xảy ra trên người cậu thanh niên. Trong cơ thể của cậu trai trẻ này có hai loại khuẩn biến dị cắn nuốt đang cắn nuốt lẫn nhau, nhưng đồng thời anh cũng bị lây nhiễm hai loại khuẩn biến dị kí sinh, sau khi bị lây nhiễm chéo như thế vậy mà lại giúp anh giữ lại một hơi thở không lập tức chết đi.

Trong trường hợp thông thường, trên cơ thể của một người chỉ sẽ xuất hiện một loại khuẩn biến dị, hoặc là chủng cắn nuốt hoặc là chủng kí sinh hoặc là chủng cộng sinh, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện tình huống lây nhiễm chéo của hai loại khuẩn, nhưng hai loại này chỉ có thể là cùng loại cắn nuốt hoặc cùng loại kí sinh mà thôi, chỉ là tình trạng của cậu thanh niên mù này vô cùng khác biệt, khi ông nhìn thấy anh đã phát hiện trên người anh có bốn loại khuẩn biến dị khác tính chất, đây là một trường hợp đặc biệt duy nhất mà đến nay Đỗ Lí Thư từng gặp.

Khuẩn biến dị xuất hiện quá đột ngột, tốc độ lây nhiễm cũng quá nhanh, những nhà nghiên cứu đa số còn chưa tìm thấy điều bí ẩn trong đó đã bất hạnh tử vong, Đỗ Lí Thư là một người khá may mắn còn sống sót, ông ấy bị nhiễm khuẩn biến dị cộng sinh, cơ thể không có vấn đề gì lớn, nên có thể tiếp tục nghiên cứu của mình. Bây giờ nhà nghiên cứu có cùng cấp bậc với ông ấy đã chết gần hết rồi, cho nên ông ấy mới được bảo vệ hệt như gấu trúc vậy.

Một điều hết sức rõ ràng là Đỗ Lí Thư và những nhà nghiên cứu khác đều muốn làm rõ khuẩn biến dị rốt cuộc là thứ đồ gì, muốn tìm ra cách g**t ch*t khuẩn biến dị, vì thế ông ấy mang cậu thanh niên bên cạnh, muốn tìm một bước đột phá trên người anh.

Ở thành phố A nơi lúc trước ông từng sinh sống đã xuất hiện một cái cây khuẩn biến dị thể cắn nuốt khổng lồ, bảo tử phun ra gần như bao trùm khắp thành phố, ông ấy không thể không rời đi, đi đến phòng thí nghiệm thành phố B nơi có máy móc thiết bị thí nghiệm đầy đủ hơn để tiếp tục nghiên cứu của mình.

Trên đường đi, hầu như tất cả mọi người đều chạy về nơi hẻo lánh, chỉ có đoàn người của họ ngược lại chạy về thành phố B nơi phồn hoa nhất hồi trước.

Theo góc nhìn của Đỗ Lí Thư, những người chạy khắp nơi kia thật ra không nhất thiết phải vậy, khắp nơi đều là khuẩn biến dị, nói không chừng nơi ít người còn có nhiều khuẩn biến dị ghê gớm hơn nữa, trong nghiên cứu của ông ấy, khuẩn biến dị kí sinh trên thực vật xác thực sẽ có tính xâm chiếm cao hơn. Vì thế chỉ cần không xuất hiện cây khuẩn biến dị khổng lồ như thành phố A, thì ở lại nơi mình quen thuộc sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng ông ấy không có hơi sức để quan tâm điều này nữa, bây giờ mọi quy tắc đã sụp đổ, những người lính được cử đến để bảo vệ ông ấy không biết ngày nào sẽ xảy ra chuyện, đợi những người này chết hết, không chắc sẽ có tốp người khác xuất hiện bảo vệ ông, ông chỉ hi vọng có thể sớm ngày nghiên cứu ra giải pháp, nếu không đợi nhân loại đều chết sạch, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

“Thầy Đỗ.” Cậu thanh niên mù thấy ông mãi không lên tiếng, bất giác lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Đỗ Lí Thư lấy lại tinh thần, “Ờm, thầy đang nghĩ, tối hôm nay sẽ cấy tiếp cho em một loại khuẩn biến dị cộng sinh.”

Đến tận hôm nay, hơn 50 mẫu khuẩn biến dị trong tay ông khoảng phân nửa số đó đã được cấy vào cơ thể của cậu trai trẻ này rồi, nhưng bây giờ anh vẫn còn sống, đây là một thể chất kì lạ cỡ nào chứ.

Ánh mắt Đỗ Lí Thư nhìn cậu thanh niên vô cùng ngạc nhiên, cuối cùng ông không nhịn được cảm thán với anh bảo: “Tiểu Tùy, nói không chừng cuối cùng mọi người trên thế giới đều sẽ chết trong tay khuẩn biến dị, còn em sẽ là người duy nhất may mắn sống sót.”

Cậu thanh niên cười nhẹ một tiếng, “Nếu là như thế, vậy em thật sự là người bất hạnh nhất thế giới này.”

Bình Luận (0)
Comment