Sổ tay trùng sinh công lược [134]
Em trai mù 14
Chương 134: Cơ duyên trùng phùng/ Cơ duyên gặp lại
Trans: Meounonna
Một năm sau
Đường cao tốc thành phố M cũ.
“Chị Ôn, cái này cho chị!”
Thiếu nữ nhảy lên trên nóc của một chiếc xe, đưa đồ đóng hộp tay trái đang cầm cho người phụ nữ đang ngồi trên nóc xe, sau đó bản thân cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô.
Ôn Tuy nhận lấy lon đồ hộp mà thiếu nữ đưa đến, nói tiếng cảm ơn, lấy nĩa xiên thịt bên trong hộp nhét vào miệng. Thiếu nữ cũng ăn cùng loại đồ hộp giống cô, nhưng biểu cảm không hề bình tĩnh như Ôn Tuy, cô ấy cau mày mặt đầy ghét bỏ, miệng càu nhàu oán trách: “Mỗi ngày đều là thứ này, không thể phát cho chúng ta chút đồ ngon hơn được sao, mùi thì thơm, ăn vào miệng hệt như nhai vụn gỗ mục vậy, đã bỏ bao nhiêu hương liệu vào thế không biết.”
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là binh đoàn lính đánh thuê có tiếng, lão đại nhẫn tâm để chúng ta ăn cái này đi khắp nơi làm việc cho người ta sao, đúng là quỷ hút máu đáng giận!”
Bản thân cô ấy tự biên tự diễn nói một tràng dài, thấy Ôn Tuy bên cạnh không đáp lời, vẻ mặt thờ ơ không biết lại đang nghĩ gì, bèn giơ tay chọc vào cánh tay Ôn Tuy, “Chị Ôn, chị có nghe em nói gì không?”
Lúc này Ôn Tuy mới nhìn sang cô ấy, đem lon đồ hộp đã ăn hết đặt ở bên cạnh, “Có cái ăn đã là tốt lắm rồi, cô gái nhỏ cứ thích kén cá chọn canh, nói xấu lão đại của các em, coi chừng bị anh ta nghe được đó.”
Thiếu nữ này tên là Tiền Điềm Điềm, tính cách hoạt bát hay nhõng nhẽo, nhưng không làm người ta ghét, khi gặp chuyện cũng là một đồng đội đáng tin cậy. Thật ra cô ấy cũng chỉ thuận miệng tìm chủ đề nói chuyện với Ôn Tuy mà thôi, nghe lời cô nói cũng không để trong lòng, ngược lại trợn tròn mắt nhìn lon đồ hộp trống không bên cạnh cô, mặt đầy kinh ngạc bảo: “Chị Ôn, thứ đồ khó ăn như thế mà chị cũng ăn được nhanh như vậy, chị giỏi thật.”
Ôn Tuy mặt không cảm xúc gõ lon đồ hộp bảo: “Vì khó ăn nên mới cần ăn nhanh lên, vụn gỗ mục càng nhai càng không có vị gì.”
Tiền Điềm Điềm bật cười lớn, “Thì ra chị Ôn cũng thấy khó ăn à, em thấy mỗi lần chị ăn đều rất dứt khoát, chưa từng oán trách, còn tưởng chị không kén chọn nữa!” Lòng cô ấy cảm thấy hứng khởi vì tìm được chiến hữu cùng phe với mình, đồng thời âm thầm lên kế hoạch đợi nhiệm vụ trước mắt này hoàn thành xong, đi tìm lão đại kiến nghị lần sau kiếm đồ ngon hơn ăn. Lão đại nhà cô ấy có chút ý với chị Ôn, nếu chị Ôn cũng bảo không ngon, nói không chừng lão đại sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mà hào phóng một lần.
Tiền Điềm Điềm đang suy nghĩ hứng khởi, xoay đầu lại nhìn, chị Ôn như cười như không nhìn cô ấy, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy. Vẻ mặt Tiền Điềm Điềm lúng túng, cười he he vài tiếng.
Ôn Tuy một tay chống nốc xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, miệng nói: “Điềm Điềm, chị sẽ không ở lại mãi trong đội của các em, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai chị sẽ rời đi.”
Tiền Điềm Điềm buông nĩa xuống, gãi mặt, “Thời thế bây giờ, hầu như mọi người đã không còn gia đình nữa, khó khăn lắm mới có thể tập họp cùng nhau, hệt như một gia đình lớn vậy, em hi vọng sẽ không một ai rời đi hết. Em biết mình nghĩ như thế là tham lan, cũng biết chị Ôn vẫn luôn tìm người, nhưng mà chị Ôn chuyện chị tìm người và chuyện chị ở lại bên cạnh chúng em đâu có mâu thuẫn, chúng ta cũng thường ra ngoài làm nhiệm vụ, đi khắp nơi, đi đến nơi tập kết còn có người sinh sống nhận ủy thác làm ăn kiếm tiền, chỉ cần đi theo chúng em, chị Tuy có thể đi đến rất nhiều nơi gặp rất nhiều người, như thế sẽ dễ cho chị tìm được người chị muốn tìm hơn.”
Trong lòng Tiền Điềm Điềm hơi buồn bã, thật ra một năm trước lúc cô ấy mới quen Ôn Tuy, cô ấy không thích cô tẹo nào, nhưng sau này cô cứu cô ấy hai lần, Tiền Điềm Điềm dần dần hiểu con người Ôn Tuy, trong lòng bắt đầu xem cô là một người chị cả đáng tin cậy. Mọi người trong đội đều rất thích Ôn Tuy, cũng hi vọng cô có thể trở thành thành viên chính thức trong đội, sẽ ở lại mãi trong đội.
Nhưng Ôn Tuy không đồng ý, từ ban đầu cô đã nói rất rõ ràng, cô sẵn lòng giúp họ làm việc, không cần bất cứ thù lao nào hết, nhưng cô sẽ không trở thành một thành viên trong binh đoàn đánh thuê Dương Phàm, vì có khả năng cô sẽ rời khỏi đội bất cứ lúc nào để tìm kiếm tung tích của một người.
Ôn Tuy giơ tay xoa đầu Tiền Điềm Điềm, “Giống như em nói vậy, chị sẽ không rời đi nhanh vậy đâu, cho nên, em cũng đừng luôn nghĩ làm thế nào để tác hợp chị với Ngô lão đại thành đôi, chị có bạn trai rồi. Nếu như mọi người cứ luôn ôm tâm tư đó, chị sẽ không thể nào cứ ở lại đây hoài.”
Tiền Điềm Điềm vội huơ tay, “Đừng đừng đừng, chị Ôn em không dám có suy nghĩ đó nữa đâu, chị đừng có đi nha!” Nói xong cô ấy như thể còn có chút không cam lòng hỏi: “Chị Tuy, lão đại của chúng em có chỗ nào không tốt chứ?”
Ôn Tuy: “Trên thế giới này không có ai tốt hơn người ấy của chị hết.”
Tiền Điềm Điềm cảm thấy ngán ngẩm vì độ sến sẩm lời Ôn Tuy nói, lòng nghĩ chị Ôn khí thế ngầu đét của mình mỗi lần nhắc tới người bạn trai kia đều vô cùng mù quáng, nào là người đẹp trai nhất thế giới nghe lời dịu dàng nhẫn nại, ngoài hai mắt bị mù ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm gì.
Nhưng ngay sau đó cô ấy lại đau lòng thay cho Ôn Tuy, sự hỗn loạn vào một năm trước là ác mộng của tất cả mọi người, số lượng người chết khi ấy nhiều không đếm xuể, nói là đi lạc, thật ra bị nhiễm khuẩn biến dị thể cắn nuốt là chắc chắn sẽ chết, cho dù có tiếp tục tìm cũng sẽ không thể tìm được người.
Về điều này, Tiền Điềm Điềm và tất cả mọi người trong binh đoàn đánh thuê Dương Phàm lòng đều hiểu rõ, Tiền Điềm Điềm cảm thấy người thông minh như chị Ôn, nhất định sẽ hiểu rõ hơn, nhưng bản thân cô không muốn tin, cũng không chịu buông bỏ, dù họ hiểu nhưng không ai muốn chọc vào vết sẹo này của cô, chỉ hi vọng cô có thể bước khỏi chấp niệm đó nhanh nhất có thể.
“Được rồi, đừng chỉ lo nói chuyện, em ăn nhanh đi, lon thịt hộp của em nguội hết rồi kìa.”
Tiền Điềm Điềm than ngắn thở dài tiếp tục ăn đồ hộp, đợi cô ấy ăn xong, Ôn Tuy và cô ấy cùng nhau nhảy xuống từ nóc xe, đi đến trước đống lửa nhóm trước lều, mọi người đều đang ngồi ở đó, những người đã ăn xong thì tụ tập lại một chỗ thảo luận về nhiệm vụ lần này.
Ngô lão đại không dẫn đội trong nhiệm vụ lần này, người dẫn đội là phó đội trưởng Dương Châu, lúc Ôn Tuy đi đến vừa hay nghe thấy một thành viên nói tới, “Thành phố J và Thành phố B cách nhau xa như thế, cho dù chúng ta đem đồ an toàn trở về, thì đường đi cũng rất vất vả, còn phải đi tìm xăng khắp nơi, thức ăn và vật tư mang theo cũng không nhất định sẽ đủ, lần này vì sao lão đại lại nhận một nhiệm vụ như vậy.”
Dương Châu hiền lành đáp: “Thù lao của nhiệm vụ lần này rất phong phú, vật tư thì tôi không nói nữa, nhưng còn có một thứ e là bất cứ ai cũng không thể chối từ.”
Anh ta nói đến đây thì nhìn sắc mặt nghi hoặc xung quanh của các thành viên trong đội một vòng, nhẹ giọng bảo: “Đó là một loại thuốc mới điều chế chưa công bố ra bên ngoài, có thể ức chế khuẩn biến dị thể cắn nuốt.”
Bước chân của Ôn Tuy khựng lại, vẻ mặt lộ ra nét kinh ngạc như những người khác. Cô biết rõ hơn bất cứ ai, thuốc có thể ức chế khuẩn biến dị thể cắn nuốt hoàn toàn chưa từng xuất hiện, ít nhất là đời trước chưa từng xuất hiện.
Nhưng kể từ sau khi số mệnh của Dịch Hoài Khiêm thay đổi, Ôn Tuy không còn dám khẳng định mọi thứ sẽ diễn ra theo quỹ đạo của đời trước nữa, có lẽ vì đời này cô đi theo đội ngũ này đến rất nhiều nơi, chứng kiến nhiều chuyện và gặp nhiều người hơn đời trước, cô phát hiện lần này số người còn sống dường như nhiều hơn so với đời trước trong ấn tượng của cô.
Đời trước cô và Dịch Hoài Khiêm bị một đám người khống chế ở nơi tập kết vùng ngoại ô gần thành phố S và thành phố Y, đám người đó là một tốp kẻ lưu vong, chỉ nghe lời tên cầm đầu, tên cầm đầu đó có một cô con gái cưng, cũng bị nhiễm khuẩn biến dị kí sinh như Ôn Tuy.
Khuẩn biến dị thể kí sinh không chí mạng như khuẩn biến dị thể cắn nuốt, nó được phân chia thành nhiều loại, mỗi một loại khuẩn biến dị kí sinh sau khi kí sinh trên cơ thể người lại có biểu hiện khác nhau, sự ảnh hưởng, mức độ tổn hại đối với cơ thể người cũng khác nhau, bảo Ôn Tuy may mắn thì cũng đúng, bảo cô xui xẻo thì cũng chẳng sai, tuy trên người cô mắc phải khuẩn biến dị kí sinh, nhưng khuẩn biến dị kí sinh đó lại có chu kì sinh trưởng liên tục, mỗi lần lên cơn là cô đau đớn vô cùng, còn mạng sống của cô nhiều lắm chỉ kéo dài được hai năm, thuộc về loại bị khuẩn biến dị kí sinh xong kiên trì trong thời gian ngắn, con gái cưng của tên cầm đầu kia cũng như thế.
Khuẩn biến dị cộng sinh trên cơ thể Dịch Hoài Khiêm có thể ức chế sự sinh trưởng của khuẩn biến dị kí sinh trên người cô, sau khi điều này bị phát hiện, hai người họ bị đám người đó khống chế lại, Dịch Hoài Khiêm cũng bị ép buộc nuôi cấy loại khuẩn biến dị cộng sinh đó trong cơ thể quá độ, để khống chế sự sinh trưởng của khuẩn biến dị kí sinh trong người cô tiểu thư đó.
Sau này đám người đó còn tìm đến những nhân viên nghiên cứu có liên quan, định tiến hành nghiên cứu trên người của cô và Dịch Hoài Khiêm, cuối cùng bị cách trả thù mang tính tự sát của cô giết sạch sẽ.
Theo như những gì cô biết ở đời trước, ngoài trừ loại khuẩn biến dị cộng sinh trên người Dịch Hoài Khiêm ra, không có thứ nào khác có thể ức chế sự sinh trưởng của khuẩn biến bị khác thuộc tính, đặc biệt là khuẩn biến dị thể cắn nuốt, cho dù là khuẩn biến dị cộng sinh trên người Dịch Hoài Khiêm cũng không thể ức chế được nó. Nhưng bây giờ Ôn Tuy lại nghe nói xuất hiện thuốc có thể ức chế khuẩn biến dị thể cắn nuốt, trong phút chốc cô đã sững người.
Nhưng Ôn Tuy không biểu hiện ra nét gì khác thường, cứ ngồi ở đó tiếp tục nghe đám người Dương Châu nói chuyện. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Lời nói của Dương Châu gây nên một làn sóng bàn tán xôn xao. Mọi người đều kích động khi nghe tin này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ nghe nói đến loại thuốc có thể ức chế sự phát triển của khuẩn biến dị. Thế là nhanh chóng có người tỏ vẻ nghi ngờ: “Phó đội trưởng, chuyện này có thật không?”
Trên mặt Dương Châu mang theo nét cười, gật đầu giải thích bảo: “Là thật đó, lão đại đã dẫn một đội khác đi đến thành phố B rồi, anh ấy sẽ ở đó đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi tập hợp lại. Ông Đỗ và đoàn đội của ông ấy đã gửi ủy thác này, bây giờ đang ở thành phố B.”
“Ông Đỗ kia là một học giả nghiên cứu khuẩn biến dị, nghiên cứu của ông trải qua thời gian một năm đã có sự đột phá lớn, tin tức ông có thể đưa ra loại thuốc này, không chỉ chúng ta mà còn một số đoàn lính đánh thuê tin tức nhanh nhạy cũng biết rồi, ông Đỗ đã gửi vài lá thư ủy thác, tất cả đều là thu thập các loại khuẩn biến dị khác nhau, nhiệm vụ lần này của đội chúng ta là do đội trưởng có quen biết với học trò của ông Đỗ mới có thể giành được đó.”
“Hôm nay tôi nói với mọi người tin tức này là để báo với mọi người, không phải chúng ta không còn hi vọng nào, chỉ cần tiếp tục kiên trì, chúng ta nhất định có thể sống sót, tất cả chúng ta đều phải sống tiếp, tôi không muốn nhìn thấy bất kì thành viên nào trong đội chết đi vì bị lây nhiễm khuẩn biến dị nữa, tôi tin sẽ nhanh thôi chúng ta không cần phải sợ những thứ khuẩn biến dị chết tiệt đó nữa!” Dương Châu cười nói, trong mắt có ánh nước ẩn hiện.
Tất cả mọi người đều trầm mặc trong giây lát, sau đó thi nhau mỉm cười phụ họa.
“Phó đội trưởng nói đúng, đợi khi nghiên cứu được thêm nhiều loại thuốc mới hơn, chúng ta sẽ không cần phải sợ khuẩn biến dị nữa!”
“Chẳng lẽ Phó đội trưởng tự nói tự khóc luôn rồi à ha ha ha~”
“Nhiệm vụ lần này cũng không khó, chỉ là thu thập khuẩn biến bị ông Đỗ đó chỉ định thôi, dễ làm hơn những nhiệm vụ tìm người thân tìm bạn bè gì đó, lần này cho dù bị lây nhiễm vì thu thập khuẩn biến dị, nói không chừng nhanh chóng quay về thành phố B là có thể có thuốc trị rồi!”
“Cũng đừng vui vẻ quá sớm, nếu thật sự dễ dàng như thế, vậy ông Đỗ lợi hại như thế, sao không cử người của mình đi làm, nói không chừng là khuẩn biến dị có mức độ lây nhiễm rất mạnh, mọi người phải cẩn thận.”
“Tôi nói này Tiểu Nặc Nặc cô lo xa quá, người ta thuê chúng ta, nói không chừng là vì khuẩn biến dị đặc thù đó nằm ở thành phố J xa quá, họ không muốn chạy đi đó.”
“Tôi vẫn cảm thấy nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.”
Dương Châu vỗ tay vài cái, cắt đứt sự bàn tán của các đội viên, anh ta nói: “Hứa Nặc nói đúng, mọi người đều phải cẩn thận hơn mới được, đừng để đến trạm cuối cùng này lại gục ngã, vậy thì quá nản lòng.”
Có một thành viên trẻ gãi đầu, “Nhưng thứ này đâu phải nói cẩn thận là chúng ta sẽ không sao đâu, nó muốn truyền nhiễm cho ai thì truyền nhiễm người đó, chúng ta cũng không có cách nào, nghe theo ý trời thôi~”
Vừa nói xong cậu ta bị cô gái trẻ bên cạnh gõ đầu một cái, “Nghe cậu nói kìa, im miệng đi, đừng có lay động lòng quân!”
Mọi người ồn ào một trận, sau đó ai nấy đều nhanh chóng đi nghỉ ngơi, Ôn Tuy ngồi bên đống tro suy nghĩ về một số chuyện, Dương Châu đi quanh đoàn xe một vòng, thấy cô một mình ngồi bên đống lửa đã bị dập tắt, liền đi về phía bên này.
“Sao lại một mình ngồi ở chỗ này, cũng không nhóm lửa?” Dương Châu ngồi xuống bên cạnh Ôn Tuy.
Ôn Tuy xoay đầu nhìn anh ta một cái, đột nhiên hỏi: “Phó đội trưởng, anh nói ông Đỗ có thể đưa ra loại thuốc ức chế sự sinh trưởng của khuẩn biến dị đó ở thành phố B nhỉ, thành phố B cũng có nơi tập kết sao, hình như tôi chưa từng nghe nói?”
Dương Châu lấy cành cây phe phẩy đống tro trước mặt, “Thành phố B không có nơi tập kết, hình như ông Đỗ được bảo vệ bởi một đoàn đội mà ngày trước thành viên trong đội là quân quân, và cả một số nhân viên nghiên cứu tụ tập tự phát, tuy không phải là một nơi tập kết quy mô lớn, nhưng họ có nhiều vốn đầu tư, là một đối tượng hợp tác tốt, tôi nghĩ có lẽ đội trưởng muốn đạt được thỏa thuận hợp tác lâu dài với họ.”