Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 135

Sổ tay trùng sinh công lược [135]

Em trai mù 15

Chương 135: Tương ngộ

Trans: Meounonna

 

“Thế nào rồi?” Đỗ Lí Thư tiến lên trước hỏi.

Cậu thanh niên trông có vẻ đã chững chạc hơn nhiều đi xuống từ thiết bị đo lường, “Không sao, loại khuẩn biến dị này đã hoàn toàn không có tác dụng với em nữa.”

Ánh mắt Đỗ Lí Thư ngỡ ngàng nhìn anh, “Em đúng là một kì tích đó Tiểu Tùy, bây giờ khuẩn biến dị trong cơ thể em đã hình thành một chuỗi mắc xích hoàn hảo, mắc xích này không cách nào phá vỡ, em không cần sợ bất kì khuẩn biến dị nào nữa rồi!”

Cậu thanh niên mỉm cười không nói chuyện, chỉ cài lại cúc áo quần lúc nãy cởi ra để kiểm tra cơ thể.

Thạch Tiêm mở cửa bước vào, vừa hay nghe thấy câu nói đó của thầy mình, mở miệng bảo: “Lúc trước Tiểu Tùy cũng đâu có sợ khuẩn biến dị đâu.”

Đỗ Lí Thư vẫn luôn khoan dung với cô học trò Thạch Tiêm của mình, thuận miệng nói giỡn vài câu với cô ấy, nhưng nói xong thấy học trò nhỏ của mình không có phản ứng, ông ấy sững người, chống gậy hơi nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Thạch Đầu à, em làm sao thế, không vui à?”

Thạch Tiêm thở dài một hơi, lấy ra một cây hình nụ màu tím từ trong chiếc rương đang xách trong tay, “Người của binh đoàn đánh thuê Dương Phàm cũng quay về rồi, đây là khuẩn biến dị thể cắn nuốt mã số X201 mà họ mang về.”

Đỗ Lí Thư ờ một tiếng, đi qua nhìn cây khuẩn biến dị đó, sau đó cảm thán bảo: “Đúng là đẹp thật, khuẩn biến dị càng nguy hiểm thì càng xinh đẹp, bây giờ đã thu thập gần đủ các khuẩn biến dị đã được phát hiện, chỉ còn lại cái này và hai loại khác vẫn chưa tìm được thôi, bây giờ thì tốt, đã có cái này, thí nghiệm mới của chúng ta cũng có thể nhanh chóng bắt đầu rồi.”

Cậu thanh niên mò tới cây gậy bên cạnh máy đo lường, cũng đi về phía bên này. Anh không quan sát nó ở một khoảng cách nhất định giống Đỗ Lí Thư và Thạch Tiêm, mà trực tiếp đến gần, còn dùng tay sờ vào chủ thể của khuẩn biến dị. Sau đó anh bảo: “Ừm, loại này có tính chất mạnh mẽ hơn các khuẩn biến dị lúc trước tìm được, nếu cấy loại này vào cơ thể em, có lẽ phải đau một khoảng thời gian.”

Đỗ Lí Thư nghe lời này nhưng hai mắt sáng lên, “Tiểu Tuỳ, em có thể biết được thứ tự tính chất của nó sao? Có phải em cũng biết khuẩn kháng sinh của nó là cái nào không?”

Cậu thanh niên lắc đầu, “Vẫn chưa rõ, em phải thử mới biết được.”

Thạch Tiêm lại thở dài một hơi, “Tiểu Tuỳ nếu em có thể nhanh chóng tìm được khuẩn kháng sinh thì làm nhanh chút đi, một thành viên trong đội đánh thuê Dương Phàm đã bị lây nhiễm khi đi thu thập khuẩn biến dị này rồi.”

Cậu thanh niên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, “Bị nhiễm khuẩn biến dị thể cắn nuốt này? Em nhớ khuẩn biến dị này ở thành phố J nhỉ, từ bên đó đến bên đây cần một khoảng thời gian, thời gian lâu như thế đã đủ để người bị nhiễm khuẩn chết rồi, người đó đến bây giờ vẫn còn sống ư?”

Thạch Tiêm bảo: “Trong cơ thể của người đó hình như vốn có một loại khuẩn biến dị cộng sinh…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Đỗ Lí Thư đã cắt ngang bảo: “Khuẩn biến dị cộng sinh và khuẩn biến dị kí sinh này xảy ra hiện tượng bài xích nhau à? Có phải tình trạng giống với Tiểu Tuỳ lúc ban đầu không? Thể chất của người đó cũng đặc biệt như của Tiểu Tuỳ sao?”

Thạch Tiêm nói: “Em cũng không rõ lắm, họ mới đến, em tìm hiểu sơ tình huống một chút, liền mang khuẩn biến dị này đến đây, bây giờ họ vẫn đang đợi chúng ta mang thuốc ức chế khuẩn biến dị đến cứu mạng thành viên đó kìa.” Khựng lại một lát, Thạch Tiêm đẩy mắt kính trên sống mũi mình lên, nhìn thầy của mình một cái, “Lão đại Ngô Hàn của binh đoàn đánh thuê Dương Phàm là bạn thời đại học của em hồi đó, lúc trước cậu ấy từng giúp đỡ em, bây giờ mở miệng nhờ em một việc, em không tiện từ chối.”

Đỗ Lí Thư không nói chuyện, cậu thanh niên hoà nhã mở miệng bảo: “Thuốc ức chế lúc trước nghiên cứu ra, chỉ có thể có tác dụng với những khuẩn biến dị đã có trong cơ thể em, đối với khuẩn biến dị thể cắn nuốt mới này, e là hiệu quả không lớn.”

Thạch Tiêm chau đôi mày mảnh của mình, Đỗ Lí Thư thấy thế, ho khan một tiếng, “Tiểu Tuỳ, em và Tiểu Thạch Đầu cùng nhau đi xem thử đi, bây giờ hiểu biết của em về những khuẩn biến dị này đã vượt qua thầy rồi, việc nghiên cứu khuẩn ức chế đa phần cũng dựa vào em, em đi xem thử tình trạng phơi nhiễm của khuẩn biến dị thể cắn nuốt này trên cơ thể người, nói không chừng sẽ hiểu được điều gì đó.”

“Lâu lắm rồi em không ra ngoài, tuổi còn trẻ mà ở trong đây nghiên cứu khuẩn biến dị mãi cũng không thấy chán à, vừa hay ra ngoài đi loanh quanh. Hôm nay chân của thầy lại lên cơn đau, không muốn đi đường, nên không đi theo nữa, ở đây đợi tụi em nhé.”

Cậu thanh niên không từ chối, trực tiếp gật đầu bảo: “Được, em đi thử xem sao.”

Chân mày của Thạch Tiêm cuối cùng cũng giãn ra, cô ấy mỉm cười với thầy mình, lại nói với cậu thanh niên: “Tiểu Tuỳ, vậy bây giờ chị dẫn em đi xem người đó nhé?”

“Được.”

Thạch Tiêm đi phía trước, không hề cố ý đi chậm lại, cậu thanh niên chống gậy đi ở đằng sau, bước chân vững vàng nhanh nhẹn, cho dù Thạch Tiêm đi rất nhanh anh cũng có thể theo kịp. Từ căn cứ thí nghiệm ra ngoài, đi qua một dãy cách ly rất dài, bên ngoài mới là nơi trú chân của các binh đoàn đánh thuê và những người khác muốn tới đây tìm kiếm cơ hội, thấy Thạch Tiêm và cậu thanh niên mù mặc áo choàng dài của căn cứ nghiên cứu, người tới lui quanh đó đều dừng bước, đứng ở bên đường nhìn họ.

“Người ở đằng trước là học trò của Ông Đỗ à, nghe nói ông Đỗ chỉ có một học trò là cô ấy thôi, rất được yêu mến, nếu có thể có mối quan hệ tốt với cô ấy, chắc sẽ có nhiều chỗ tốt lắm.”

“Học trò cái gì, tôi thấy là phụ nữ được nuôi bên cạnh thì có, cho dù là một nhân viên nghiên cứu giỏi cỡ nào thì cũng là một người đàn ông thôi, không mang theo một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh để giải tỏa sao mà chịu nổi.”

“Tôi cũng cảm thấy như thế, tôi nghe được một tin tức, người phụ nữ đó thật ra chẳng có làm nghiên cứu gì cả, loại thuốc ức chế kia là do một học trò mới ông Đỗ mới dẫn dắt điều chế ra, người học trò đó mới giỏi đó.”

“Hả? Ông Đỗ còn có một học trò mới sao, là nam hay nữ, sao tôi lại không biết?”

“Hê, tin tức của tôi nhanh nhạy hơn anh nhiều, lúc trước tôi có một người bạn thân làm việc ở bên trong căn cứ nghiên cứu, nhưng chỉ làm việc vặt xung quanh. Về phần người học trò mới đó là nam hay nữ, hình như là nam, nói không chừng chính là người đàn ông đi phía sau?”

“Nói bậy bạ gì đó, người đàn ông ở phía sau rõ ràng là một người mù, cậu không thấy sao, người mù thì làm nghiên cứu thế nào được.”

Thạch Tiêm nghe không thấy những tiếng thì thầm to nhỏ này, người bình thường không nghe được, nhưng tai của cậu thanh niên mù lại có thể nghe được rất rõ ràng. Hiện giờ trong cơ thể anh có hơn 200 loại khuẩn biến dị khác nhau, những loại khuẩn biến dị này tuy đã từng mang đến cho anh vô số đau đớn, nhưng cũng đem đến cho anh rất nhiều năng lực mà người bình thường không tưởng tượng được.

Tuy nghe thấy những lời không hay, vẻ mặt của cậu thanh niên từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh và hòa nhã đi về phía trước.

Binh đoàn đánh thuê Dương Phàm vì có chút quan hệ với Thạch Tiêm, vị trí khá tốt, rất nhanh đã đến nơi. Lúc còn chưa đi tới nơi đóng quân của họ, cậu thanh niên mù đã nghe trước được âm thanh truyền ra từ bên trong chiếc lều dựng lên tạm thời.

Có một cô gái đang khóc, cô ấy vừa khóc vừa bảo: “Nếu không phải vì đi lấy khuẩn biến dị đó thay em, chị Ôn cũng sẽ không trở nên như thế này, là lỗi của em, nếu chị Ôn có mệnh hệ gì, cả đời này em cũng không thể tha thứ cho mình hu hu hu hu chị Ôn!”

Bên cạnh có mấy người đang khuyên giải, có người nói: “Điềm Điềm em đừng khóc, chẳng phải nói ở đây có thuốc ức chế sao, đợi lấy được thuốc chị Ôn sẽ khỏi nhanh thôi.” Có người bảo: “Cô khóc như vậy cũng đâu có tác dụng gì, chị Ôn đang hôn mê mà, có nghe thấy đâu.”

Âm thanh rất hỗn loạn, có một giọng nam chín chắn khác nhanh chóng vang lên: “Được rồi, tất cả đừng ồn nữa, Điềm Điềm em nín khóc trước đi, sẽ có cách cứu Ôn Tuy thôi.”

Ôn Tuy. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Khi nghe thấy cái tên này, bước chân của cậu thanh niên mù chững lại, đứng ngay tại chỗ. Thạch Tiêm đi ở phía trước chuẩn bị vén rèm lên chú ý tới điểm này, xoay đầu hỏi anh: “Sao thế?”

Cậu thanh niên lắc đầu, nén lại chuyện nhịp tim đập nhanh bất chợt khi nãy, đi theo Thạch Tiêm vào trong.

Giọng người phụ nữ lúc nãy khóc không ngừng lại cất lên, “Lão đại, em có lỗi với anh, bây giờ chị Ôn trở nên như vậy, anh phải làm sao đây…”

Giọng nam chín chắn không cho cô ấy nói tiếp nữa, “Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, bị Ôn Tuy nghe thấy cô ấy lại không vui.”

Thạch Tiêm gọi một tiếng, “Ngô Hàn?”

Tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên, người đàn ông chín chắn đó đi đến gần, ngữ khí mang theo hi vọng, “Thạch Tiêm cậu đến rồi à, thế nào, có thể lấy được thuốc không?”

Thạch Tiêm bình tĩnh bảo: “Thuốc thì có, nhưng thuốc ức chế bây giờ không có tác dụng quá lớn với loại khuẩn biến dị cắn nuốt này, có điều cậu đừng gấp, tôi đã mang sư đệ của mình đến, em ấy giỏi hơn tôi, loại thuốc đó là do em ấy và thầy cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra, để em ấy xem thử tình trạng của đội viên đó, nói không chừng có thể sớm ngày nghiên cứu ra thuốc ức chế.”

Ngô Hàn thở ra một hơi, “Cảm ơn cậu Thạch Tiêm, còn vị này là…”

Thạch Tiêm bảo: “Em ấy họ Tùy.”

Ngô Hàn nói: “Anh Tùy, đội viên của tôi nhờ cậy vào anh.”

Cậu thanh niên mù gật đầu với anh ấy, “Tôi sẽ cố gắng.”

Ngô Hàn dẫn người đến trước giường, ở đó có một người phụ nữa đang nằm hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, hơi gầy gò. Cho dù đang hôn mê, mi tâm vẫn nhíu chặt lại, trông như thể ẩn chứa rất nhiều tâm sự, nhưng sự u buồn này không ảnh hưởng đến nét đẹp của cô, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần khí chất cuốn hút cho cô.

Kiên cường nhưng yếu đuối, vô cùng mâu thuẫn. Thạch Tiêm đang cảm thán, liền nghe thấy sư đệ trước nay kiệm lời cũng không thích quan tâm đến chuyện người khác của mình đột nhiên hỏi: “Cô ấy tên là Ôn Tuy à? Là hai chữ nào vậy?”

Tuy Ngô Hàn cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn có sao trả lời vậy, cậu thanh niên gật đầu, không lên tiếng nữa, giơ tay chính xác nắm lấy tay Ôn Tuy, một hồi sau lại giơ tay ấn vài cái vào vị trí tim của Ôn Tuy.

Anh mãi không lên tiếng, Tiền Điềm Điềm bên cạnh không nhịn được hỏi: “Anh Tùy, chị Ôn của tôi thế nào rồi? Khi nào chị ấy có thể tỉnh dậy vậy? Chị ấy đã ngủ mê man lâu lắm rồi!”

Phó đội trưởng Dương Châu bên cạnh kéo cô ấy lại, “Điềm Điềm, im lặng chút, đừng làm phiền anh Tùy.”

Cậu thanh niên ngồi bên mép giường kéo tay Ôn Tuy nói: “Tình trạng của cô ấy không tốt lắm, loại khuẩn biến dị cắn nuốt này khuếch tán quá nhanh. Cô ấy vẫn luôn ngủ mê mang là do khuẩn biến dị cộng sinh trong cơ thể bảo vệ cô ấy theo bản năng, như thế sẽ tốt cho cô ấy hơn, nếu tỉnh dậy khuẩn biến dị cắn nuốt sẽ khuếch tán nhanh hơn nữa.”

“Tôi sẽ nhanh chóng nghiên cứu điều chế ra thuốc ức chế có hiệu quả mới, nhanh thì là vài ngày, chậm thì là 3 tháng, trong khoảng thời gian đó tôi sẽ đưa một số loại thuốc ức chế khác đến dùng thử, có lẽ có thể tạm thời khống chế tình hình, mỗi ngày tôi sẽ đến kiểm tra, trách cho tình trạng diễn biến xấu quá nhanh. Khoảng thời gian này tốt nhất không nên k*ch th*ch làm cô ấy tỉnh dậy, chỉ cần không có k*ch th*ch, cô ấy sẽ luôn ở trạng thái hôn mê này, nhưng nếu cần phải truyền dịch bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy, nằm mãi như vậy sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, buổi chiều tôi sẽ mang đồ qua đây.”

Nghe lời này của anh xong, sắc mặt của những người khác trong lều đều khá hơn đôi chút.

Thạch Tiêm đứng bên cạnh lại có sắc mặt hơi lạ, cô ấy cảm thấy Tiểu Tùy sư đệ hôm nay hơi kì, tuy bình thường anh cũng rất nhẹ nhàng hòa nhã dễ nói chuyện, nhưng thường sẽ không chủ động quan tâm chu đáo đến một người lạ, cô ấy không cảm thấy sư đệ đây là nhìn vào mặt mũi của cô ấy mới nghiêm túc có trách nhiệm như vậy, bình thường quan hệ giữa hai người họ chỉ được gọi là tạm được, hay nói cách khác quan hệ giữa sư đệ và ai đều chỉ ở mức tàm tạm, không có ai là anh muốn thân thiết hơn cả.

Ngay cả đối với thầy, anh cũng lễ phép có thừa nhưng thiếu sự thân mật, Thạch Tiêm luôn cảm thấy vị sư đệ này hơi có chút phong cách quân tử thời xưa, đối xử với ai đều giữ một khoảng cách vừa phải.

Vậy bây giờ anh bị sao vậy? Lúc nãy còn hỏi tên người ta, từ khi nào anh chú ý đến những điều này. Đâu thể nào là nhìn trúng người ta chứ? Suy đoán này quá buồn cười, suy nghĩ một hồi, Thạch Tiêm cảm thấy sư đệ Tiểu Tùy có lẽ giống với thầy, cảm thấy tình huống của người này đặc biệt, muốn nghiên cứu một chút nên mới để tâm như vậy.

Cậu thanh niên mù dặn dò xong, bản thân cũng thầm giật mình, nhận ra những lời lúc nãy mình buột miệng nói ra hơi quá mức, không giống mình của mọi ngày. Anh cũng không rõ cảm giác kì lạ tự nhiên xuất hiện này, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay đang trong tay anh.

Đột nhiên, anh cảm nhận được bàn tay mình đang nắm hơi động đậy, ngay sau đó anh nghe thấy âm thanh ngạc nhiên của mọi người xung quanh vang lên không dứt, “Chị Ôn!” “Chị Ôn chị tỉnh rồi sao?” “Ể sao đột nhiên tỉnh rồi?”

Trong âm thanh ồn ào đó, cậu thanh niên rõ ràng đã nắm bắt được giọng nói đặc biệt thuộc về người nào đó.

“Hoài Khiêm…”

Bình Luận (0)
Comment